Phó Hằng thấp thỏm không thôi, anh không biết anh nói như thế thì Diêu Linh có thấy anh không phải loại con trai cô thích hay không. Anh chờ cô trả lời, như thể đang chờ phán quyết vậy.
Ánh mắt anh vừa nghiêm túc lại vừa cố chấp, như thể chiến sĩ trang bị tận răng đột nhiên bỏ hết vũ khí xuống, để lộ nội tâm dịu dàng, chẳng nề hà nếu cô có cầm con dao găm đâm anh máu chảy đầm đìa hay không.
“Dù anh có già đi thì em vẫn sẽ nâng niu anh trong lòng bàn tay, coi anh như bảo bối.” Sau Diêu Linh cười tủm tỉm nói xong thì nhón chân lên hôn bảo bối của cô một cái.
Hôn xong, Diêu Linh chưa kịp lui về sau thì Phó Hằng đã vươn tay ra ôm lấy cô.
Chuyện tình cảm thuận buồm xuôi gió nhưng Diêu Linh vẫn chưa nghĩ thông công ty của mình nên hoạt động như thế nào. Chuyện này đòi hỏi cô phải nỗ lực mỗi ngày, cô không thể cứ an nhàn như thế này mãi được. Nếu cứ sống như dưỡng già với Phó Hằng như vậy thì cô sẽ hoàn toàn mất hết nhuệ khí chiến đấu mất thôi.
Chẳng hiểu sao tự dưng Diêu Linh nảy ra ý định sẽ viết bài về tình hình cơm hộp hiện nay, có lẽ một phần do chuyện này không bị kiểm duyệt gắt gao, mặt khác là do cơm hộp rất phổ biến trong thời đại bây giờ, trong thành phố rất ít người chưa bao giờ phải gọi cơm hộp.
Phổ biến như vậy có một điểm tốt, đó là thu hút sự chú ý của công chúng.
Người ta luôn có xu hướng quan tâm đến những chuyện liên quan đến mình.
Hơn nữa…..Diêu Linh cảm thấy, lấy đề tài này còn có một ưu điểm nữa là cô vẫn có thể ở bên Phó Hằng.
Mấy kế hoạch cũ của cô đều phải nằm vùng, không giống như cái này. Diêu Linh vốn hơi cực đoan, dự án tiếp theo cô tính tìm hiểu về chuyện cho vay tiền, lúc cô chú ý đến đề tài này đã chuẩn bị tư tưởng hy sinh vì nhiệm vụ, có nhiều lúc phải hiến vật tế lên thì mới khiến người ta chú ý.
Nhưng giờ cô có nhiều thứ bận tâm, nên phải xây dựng một kế hoạch thật chu toàn.
Vậy nên cô quyết định tiến từng bước một.
Diêu Linh nói cho Phó Hằng biết phương hướng mình chọn, Phó Hằng đương nhiên ủng hộ cô, lúc phát hiện Diêu Linh đang xem xe thì tỏ ý, “Lúc đó anh chở em đi.”
“Anh có xe à?” Diêu Linh cứ tưởng anh không có xe.
Phó Hằng liền dẫn Diêu Linh xuống gara xem. Tuy Diêu Linh là con nhà nghèo nhưng cô vẫn biết mấy chiếc xe này hiệu gì.
Diêu Linh cân nhắc, “Để em chạy thử chiếc xe điện này, nếu được sau này em sẽ mua một chiếc.” Hóa ra ở đây còn có cả xe điện.
Đúng rồi, lúc cô học cấp Ba, mấy cặp đôi yêu sớm trong trường đều là bạn nam sẽ chạy xe điện chở bạn nữ, còn bạn nữ ngồi sau ôm eo bạn nam.
Khi đó cô cũng yêu sớm, nhưng không được hưởng loại đãi ngộ này vì ngày nào Phó Hằng cũng có xe riêng đưa rước. Không những thế mà lúc ấy Phó Hằng cũng có vẻ lạnh nhạt với cô. Khi cô vừa mới tốt nghiệp, nhà thuê gần công ty quá mắc, mà nếu đi phương tiện giao thông công cộng thì cứ phải chen lấn nên cô từng mua một chiếc xe điện để đi làm, nhưng mà sau đó…. bị trộm mất.
Trăm triệu lần không ngờ, đời này cô còn có thể đi xe điện với Phó Hằng, nhưng mà…… vị trí hai người hơi kỳ cục.
Tất nhiên Phó Hằng đâu biết chạy xe điện, hơn nữa người anh lại to lù lù ngồi sau lưng cô, trông rất chi là… cạn lời.
Diêu Linh cân nhắc một chút, “Sếp nhỏ, hay anh đi xe hơi đi?”
Cạnh đó còn có một chiếc Rolls-Royce, Diêu Linh cảm thấy lấy xe này đi giao cơm hộp thật hơi… phong cách quá, có lẽ không quá một ngày khắp nơi đều bàn tán chuyện có người chạy Rolls-Royce đi giao cơm hộp.
Nhưng không biết cha Phó Hằng từ đâu nghe tin liền phái tài xế tới đây.
Diêu Linh cũng không dám nói gì.
Phó Hằng không chịu vào xe ngồi, vì thế Diêu Linh cứ thế thực hiện giấc mộng thời niên thiếu của mình, đó là có thể chạy xe điện với Phó Hằng.
Nếu đã quyết định bắt đầu, sau khi cùng Phó Hằng chạy thử xe và nhận được kết quả phê duyệt, Diêu Linh và Phó Hằng cùng nhau học thuộc tuyến đường phải đi.
Phó Hằng thấy Diêu Linh rất nghiêm túc ghi chép lại.
Sau khi học xong, Diêu Linh nghĩ tuy khối lượng công việc nhiều nhưng tiện thể dẫn Phó Hằng chạy loanh quanh cũng hay, bận rộn luôn có ích cho cả thể xác lẫn tinh thần.
Vốn cô còn định để Phó Hằng ngồi xe bên cạnh còn cô chạy xe điện một mình, nhưng không ngờ Phó Hằng rất cố gắng, lúc cô đang lo chuyện công việc thì anh đã học được cách chạy xe.
Vì thế Phó Hằng chở cô. Nếu không bận tâm đến an toàn của cả hai thì chắc chắn Diêu Linh sẽ ôm lấy anh.
Diêu Linh cảm thấy có lẽ cô muốn lưu lại thật nhiều dấu tích của mình trong đời Phó Hằng, đại khái chỉ có cô mới cho Phó Hằng những trải nghiệm như thế này.
Thật ra hôm qua cha Phó Hằng đã gọi điện thoại cho cô, vốn tưởng ông ấy sẽ cảnh cáo này nọ nhưng không ngờ đối phương không hề mắng mỏ cô, thậm chí chẳng nói nửa câu nặng lời, chỉ nói với cô phải chú ý an toàn, và nhớ chú ý đến bệnh của Phó Hằng.
Nhưng trên thực tế…… Cô không để tâm lắm, vì sau khi ở cạnh nhau thì anh chưa phát bệnh bao giờ…….
Phó Hằng chở cô xuyên qua nhiều nẻo đường, Diêu Linh có cảm giác giờ họ thật giống một đôi vợ chồng nhỏ.
Hai người hệt như đôi vợ chồng nghèo nỗ lực kiếm tiền vì muốn đổi đời.
Trong nhà còn có hai đứa con thơ dại.
Khi đến tiệm, chủ tiệm rất kinh ngạc vì lần đầu gặp tổ hợp như vậy.
Khi Diêu Linh đi ra lần nữa thì thấy Phó Hằng đang đứng trong tiệm hoa, anh mua một bó hoa rồi đi ra.
Trong tay anh không cầm hoa hồng, mà là hoa hướng dương. Khi anh nhìn thấy cô thì tươi cười với cô, “Chỗ họ hết hoa hồng rồi, mà hoa hướng dương có ý nghĩa là mã đáo thành công, hy vọng mọi chuyện em muốn làm đều sẽ thành công.”
Không hiểu sao mà trái tim Diêu Linh bị hình bóng người đang cầm hoa tươi cười kia lấp đầy.
Anh cười rộ lên rất đẹp mắt, có lẽ không phải mình cô chờ mong cuộc sống tương lai của họ.
Diêu Linh nhận bó hoa hướng dương, nắm lấy tay anh. Chuyện cô cầu Trời khấn Phật nay đã thành hiện thực, những chuyện khác để cô từ từ làm là được