Đây không phải là lần đầu tiên người phụ nữ kia đến tìm cô. Trước kia khi cô thi đậu Đại học, cũng coi như tương lai xán lạn, dù sao khi đó đâu ai ngờ cô có thể thi đậu trường Đại học đó.
Lúc đó bà ta mua quần áo đồ ăn cho cô rồi tới trường đợi cô, nhưng thái độ cô đối với bà ta chỉ có mỉa mai.
Cô không hề cảm thấy mình làm gì sai, tuy có nhiều chuyện cô không biết nên trách móc ai, nhưng cô suy nghĩ thế nào lại là chuyện của cô.
Lúc đó còn trẻ dại mà cô đã thấy mình không làm gì sai.
Vậy mà giờ đây bên cạnh bà ta có thêm người khác, mà người kia lại chỉ trích cô như đúng rồi.
Chuyện này khiến cô thấy khó chịu, cô không biết tâm trạng này là gì, nhưng vì người phụ nữ này mà cô có thể bỏ qua mọi khúc mắc với thím Hai.
Diêu Linh lại gần ôm lấy Phó Hằng, “Em chỉ còn anh thôi.”
Từ lâu lắc lâu lơ, cô chỉ còn Phó Hằng thôi.
Cô lớn lên ở nhà thím Hai, nhưng chị em họ đều không thích cô, vì để nhà họ không xích mích lẫn nhau nên cô không đến thăm nhiều.
Phó Hằng xoa đầu cô, “Anh sẽ mãi mãi ở bên em.”
Diêu Linh ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Hằng, “Anh có giữ sổ hộ khẩu không?”
Phó Hằng hơi ngạc nhiên, “Để làm gì cơ?”
“Anh nghĩ xem trừ kết hôn ra thì còn chuyện gì cần sổ hộ khẩu chứ?” Diêu Linh ôm chặt Phó Hằng, “Em sợ anh chạy mất, cũng sợ… cũng sợ… sau này có chuyện gì xảy ra, nếu em bị yêu cầu làm phẫu thuật, anh muốn cũng không ký tên được.”
Cô chỉ có một thân một mình, bây giờ trong sổ hộ khẩu cũng chỉ có mình tên cô.
Nếu ngày nào đó cô gặp chuyện không may thì tài sản của cô bây giờ có khi người phụ nữ kia đều thừa hưởng hết.
Nếu cô thật sự phải làm phẫu thuật thì sẽ chẳng tìm được ai ký tên cho.
Phó Hằng thấy vui muốn phát điên nhưng lại nói theo quán tính, “Em… em bình tĩnh một chút, chuyện này cần thời gian.”
Trong suy nghĩ của anh, để kết hôn thì anh phải tỏ tình, sau đó cầu hôn, đính hôn, rồi mới đến kết hôn… Chuyện cô gái khác có được thì Diêu Linh cũng phải có.
Diêu Linh nhìn anh, “Đừng dông dài nữa, em hỏi anh mấy câu, anh phải thành thật trả lời em, nhìn vào mắt em mà trả lời.”
Phó Hằng: “……..”
“Anh có muốn lấy em không?” Diêu Linh nhìn anh chằm chằm.
Sao mà Phó Hằng lại không muốn cơ chứ, nhưng kết hôn có ý nghĩa rất trọng đại, cô… thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Không phải nhất thời xúc động chứ?
“Vậy anh có thể yêu em, luôn chung thủy với em, dù em nghèo khó, bệnh tật hay tàn phế cũng không rời không bỏ, mãi đến khi mình nhắm mắt xuôi tay không?” Diêu Linh lại hỏi tiếp.
Phó Hằng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không thể dối lòng đành gật đầu.
Diêu Linh hôn lên mặt Phó Hằng, “Thế thì được rồi. Đi nào, về lấy sổ hộ khẩu, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Diêu Linh đột nhiên dừng lại, “Phải rồi, liệu ba anh có phản đối không?”
Diêu Linh hoàn toàn không biết cha Phó Hằng rốt cuộc nghĩ gì.
Phó Hằng nói, “Ông ấy sẽ không phản đối đâu.”
Nhưng về đến nhà mới nhớ ra giờ này cục Dân chính đã đóng cửa, đâu ai làm cả ngày chứ.
Hai người ăn tối xong thì Diêu Linh đặt hai cuốn sổ hộ khẩu lại một chỗ, “Sáng sớm mai chúng ta sẽ đi đăng ký.”
Phó Hằng khẽ ừ một tiếng, có vẻ như đang thẹn thùng?
Diêu Linh quay đầu lại, nhớ tới một chuyện khác, “Sáng mai đi làm giấy tờ, vậy tối nay phải làm anh trước đã.”
Phó Hằng vừa nghe thấy thì mặt đỏ bừng lên, “Đừng nói thế chứ.”
Mỗi lần Diêu Linh thấy anh như thế thì cô đều muốn trêu anh, cô bỗng hiểu tại sao hồi xưa mấy tên công tử ăn chơi trác táng lại thích đùa giỡn con gái nhà lành, bởi vì nhìn họ thẹn thùng thật sự không kiềm lòng được.
Diêu Linh thiếu điều muốn lấy một cái quạt nâng cằm Phó Hằng lên, cô nheo mắt hỏi, “Mắc cỡ à?”
Vừa nói vừa đẩy anh xuống sô pha, “Cô nương à, nếu em chịu theo anh, sau này sẽ có thịt ăn, sao hả? Có muốn suy nghĩ một chút không?”
Vừa nói cô còn mân mê lỗ tai anh, Phó Hằng thấy cô như vậy thì giọng khàn lại, cố kiềm chế cảm xúc, “Linh Linh, anh cho em một cơ hội, anh đếm đến mười, em phải dừng lại.”
Diêu Linh chớp chớp mắt, người này thật là…
Sau đó liền nghe thấy, “Một, hai, mười.”
Ngay sau đó trời đất liền quay cuồng, cô bị ôm lên, hình như giỡn quá trớn rồi!
Tên ác bá tính cưỡng đoạt dân nữ bị ném lên giường, ngay sau đó bị đè lên.
Diêu Linh nuốt nước miếng, hoảng sợ, nhưng khi thấy sự kiềm nén trong mắt Phó Hằng thì lòng xuôi xuôi, thật ra cô cũng muốn biết cảm giác đó như thế nào, nghe nói… rất đau, cô hơi sợ hãi là vì thế.
Diêu Linh mơ mơ màng màng, cảm thấy người nóng hầm hập như bốc hỏa, thân thể mềm nhũn ra không có chút sức lực nào, tim đập thình thịch, cô nói đứt quãng, “Anh… Đừng cúi đầu… Em muốn nhìn mặt anh.”
Giống như lần đầu tiên cô thấy anh, ánh nắng của cô, cuối cùng vẫn thuộc về cô.
Diêu Linh cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ không ngừng trôi dạt, cô cố ôm lấy anh, khắc ghi con ngươi đen bóng của anh vào tâm can mình.
Lẽ ra cô định sáng sớm hôm sau đi đăng ký, thế mà….
Diêu Linh nằm trên giường, cô rốt cuộc biết vì sao chuyện này gọi là vận động trên giường, bởi vì hai chữ vận động đặc biệt chính xác, giờ không những cô thấy eo đau bụng mỏi mà còn thấy là lạ thế nào….
Cảm xúc con người thật kì quái, vừa nghe tiếng bước chân của ai kia thì Diêu Linh liên yên lặng trùm chăn lên.
Sau khi ngửi thấy mùi đồ ăn, Diêu Linh len lén thò đầu ra, liền thấy Phó Hằng mặt mũi tươi tỉnh đứng đó.
Diêu Linh: “…..” Mẹ nó, rõ ràng đêm qua anh là người vận động nhiều hơn, vì sao bây giờ người nằm ngắc ngoải trên giường lại là mình chứ…
Thật tức chết mà.