Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích

chương 79: vấn đề cô nhi viện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có nhiều chuyện cô biết rõ nhưng không muốn nói toạc ra thôi. Như hôm nay chẳng hạn, cô loáng thoáng biết mấy người kia có ý kiến với cô, nhất là cô nàng chỉ nói tiếng Anh. Dù là khi nói chuyện với cô thì ánh mắt cô ta cũng không nhìn cô mà cứ chằm chằm nhìn Phó Hằng.

Diêu Linh hỏi Phó Hằng không phải muốn gây sự với anh, mà chỉ muốn biết sự thật là sao. Dù sao cô cũng không có bất cứ nhược điểm gì, trừ việc chồng cô quá ưu tú, quá thu hút người khác.

Nên cô mới hỏi anh chuyện này.

Phó Hằng phản ứng rất nhanh, thoáng sửng sốt thì im re.

Sau đó anh nhìn vào mắt Diêu Linh, đánh trống lảng mà hỏi han, “Linh Linh, em có khát không? Có muốn uống nước không? Anh đi rót nước cho em nha.”

Lần đầu tiên Diêu Linh thấy anh lúng túng như vậy, lòng hơi thấp thỏm, nếu chỉ bị người ta theo đuổi hẳn là không quẫn bách đến mức đó chứ.

Diêu Linh cố gắng khống chế vẻ mặt sao cho không quá dữ tợn, “Không sao không sao, đều là chuyện quá khứ rồi. Em không ngại….”

Không ngại mới là lạ! Trước kia cô chắc chắn không để ý, nhưng trước đây Phó Hằng từng nói với cô là anh chưa bao giờ hẹn hò với ai khác.

Tự nhiên bây giờ lại xuất hiện một vị bạn gái cũ, khiến cô sốt ruột muốn chết.

Phó Hằng trông rất ấm ức, xích lại gần cô, “Đến khi anh về nước mới biết chuyện này mà.”

Diêu Linh nghe vậy thì thấy là lạ, “Sau khi anh về nước từng hẹn hò với cô ta?”

“Hẹn hò?” Vẻ mặt Phó Hằng tràn đầy kinh hoàng, “Làm gì có.”

Diêu Linh: “…. Vậy mắc gì anh lúng túng như thế? Em còn tưởng bọn anh từng hẹn hò, làm em sợ muốn chết.”

Thật ra Phó Hằng cũng hoảng sợ, “Anh còn tưởng em tức giận vì cô ấy tỏ tình với anh.”

Đây là lần đầu Diêu Linh nhìn anh chồng mình trìu mến đến vậy, “Đồ ngốc này, nếu ai thích anh là em tức giận thì với nhan sắc bậc này của anh, đời này trừ việc tức giận chắc em khỏi cần làm gì nữa.”

Phó Hằng phì cười, “Em không giận thì tốt.”

“Nhưng có một điều kiện, sau này cũng có hiệu lực, đó là nếu có ai quyến rũ anh, anh phải cố tránh tiếp xúc thân thể, tránh ở chung một mình với họ. Dù sao chuyện tình cảm rất khó nói rõ ràng, nên chúng ta phải phòng cháy hơn chữa cháy, em cũng chẳng thích anh thân mật với bất cứ ai hết.” Diêu Linh nói.

“Anh đảm bảo sẽ tránh xa họ.” Phó Hằng cam đoan.

Diêu Linh ừ một tiếng, “Chồng à, anh cũng nên nghỉ ngơi một lát đi.”

Chẳng bao lâu sau, mấy người kia đã quay lại.

Nhưng Diêu Linh phát hiện cô gái kia không đi cùng.

Diêu Linh liếc sang Phó Hằng, lúc nãy anh có ra khỏi phòng một lần.

Khỏi nói cũng biết chắc anh nói gì đó hoặc làm gì đó, nên giờ mới thế này.

Nhưng Diêu Linh cũng không thể hỏi thẳng.

Diêu Linh nhanh chóng xuất viện, mấy người đó cũng không quay lại, Diêu Linh và Phó Hằng bắt đầu hành trình của mình, cô theo Phó Hằng đi xem đâu là trường học của anh, đâu là nơi anh sống, đâu là tiệm cơm trước kia anh thường ăn…..

Nghe chuyện, Diêu Linh thấy rất hào hứng, cảm thấy như những năm tháng thiếu hụt đã được khỏa lấp.

Hai người ở nước ngoài chơi mấy ngày rồi về nước.

Sau khi về nước lập tức lao vào guồng làm việc điên cuồng như cũ.

Ngày tháng trôi qua rất có quy luật, sáng dậy hai người tùy tiện ăn gì đó, sau đó cùng nhau đi làm, đến trưa cùng nhau ăn cơm. Đến mười một giờ trưa hai người sẽ nhắn tin cho nhau xem đối phương có bận không, nếu không bận thì sẽ ra ngoài ăn.

Song Diêu Linh tương đối bận rộn, nên phần lớn thời gian đều là Phó Hằng đến nhà ăn công ty anh mua cơm rồi mang đến văn phòng của Diêu Linh để cùng ăn với cô.

Đồ ăn ở nhà ăn công ty Phó Hằng không tồi chút nào. Ông Phó cũng từng trải qua tuổi trẻ cuồng nhiệt nên chẳng phản đối gì chuyện con trai ngày nào cũng chạy đến nhà ăn mua cơm rồi mang sang cho con dâu. Đối với chuyện hai người, ông vẫn luôn muốn họ tự lo liệu lấy. Ông đã phải lo cho mình cả đời rồi, không muốn phải lo lắng cho họ nữa.

Cũng vì nguyên nhân này mà trước kia khi Phó Hằng muốn xuất ngoại ông đồng ý ngay. Đến khi Phó Hằng muốn về nước ông cũng chẳng phản đối gì. Phó Hằng muốn đến trung tâm tâm thần, ông cảm thấy cũng có lý. Dù là lựa chọn như thế nào thì nhìn xem, bây giờ con trai ông ngày nào cũng vui vẻ. Phó Hằng không những tích cực trị liệu mà còn có người yêu thương, chưa phát bệnh bao giờ.

Mắt ông Phó chợt tối sầm lại, nhớ khi xưa vợ ông cũng có một khoảng thời gian tươi đẹp như thế.

Ông Phó thở dài một hơi.

Nhân viên công ty Phó Hằng đã quen với việc trưa nào cậu chủ cũng tới nhà ăn mua cơm, đổi món liên tục để mang cho vợ yêu.

Lâu dần thành quen, cuối cùng nhân viên công ty Diêu Linh cũng đến nhà ăn này ăn cơm, mọi người còn rất thân thiết với nhau.

Lúc Diêu Linh đang vội vàng giải quyết công việc trong văn phòng thì Phó Hằng đi vào, “Lại đây ăn cơm đã.”

Diêu Linh nhanh chóng chạy lại, cùng ăn cơm với Phó Hằng, vừa ăn vừa nói với anh những chuyện đã xảy ra hôm nay.

Phó Hằng nghiêm túc lắng nghe cô nói, thật ra lĩnh vực của hai người không liên quan đến nhau, nhưng mỗi khi nghe đối phương kể chuyện đều học hỏi được nhiều điều.

Hôm nay sau khi Diêu Linh nói xong, Phó Hằng liền nhắc đến chuyện khác, “Anh chuẩn bị đi xin phép chính quyền mở cô nhi viện.”

Cá nhân không thể đứng ra mở cô nhi viện, cần phải hợp tác với chính quyền.

Diêu Linh ngẩng đầu, “Được, giờ em sẽ bàn giao bớt công việc cho cấp dưới.”

Cô từ từ nhận ra, cô không cần tự làm hết mọi chuyện, những người khác đã dần dần cáng đáng được công việc.

“Em không cần làm thế, anh chỉ muốn thương lượng với em thôi, chứ anh mong em có thể làm chuyện em thích.” Phó Hằng nói.

Diêu Linh cười lắc đầu, “Em vẫn luôn muốn làm nghề này vì em hy vọng có thể khiến người khác để tâm đến những vấn đề xã hội, chỉ cần vấn đề được giải quyết thì có phải tự em làm hay không cũng không sao.”

Cô không phải là một người cứng nhắc ngoan cố, chỉ cần công việc hoàn thành là được.

Vì thế những ngày sau đó, hai người càng cố gắng làm việc hơn, nhân lúc chờ chính quyền trả lời.

Đương nhiên họ cũng báo cho ông Phó biết chuyện này, ông Phó biết bọn họ không muốn có con mà muốn mở cô nhi viện cũng cực lực ủng hộ.

Đối với chuyện hai người không muốn có con, ngay từ đầu ông đã tán thành, có ông tán thành nên người họ Phó trên dưới không ai dám có ý kiến gì.

Thật ra, mấy người nhà họ Phó thậm chí còn thầm vui sướng. Dù sao Phó Hằng cũng là đứa con duy nhất của ông Phó, nếu anh không muốn sinh con, vậy có nghĩa là đợi anh trăm tuổi thì sản nghiệp to lớn này sẽ rơi vào tay cháu trai cháu gái họ.

Nên khi họ biết Phó Hằng muốn mở cô nhi viện thì không vui cho lắm, nhưng ông Phó luôn là người nói một không hai ở nhà họ Phó, khi mấy người đó khuyên can rằng chuyện này không tốt lắm thì dù là vì lý do gì cũng đều bị ông bác bỏ sạch sẽ.

Cứ như vậy, mọi chuyện đơn giản đi nhiều.

Cô nhi viện phải có nơi có chốn. Phó Hằng vô cùng mạnnh tay mua luôn cả một trường Đại học cũ, tuy nói là cũ nhưng không đến nỗi quá cũ.

Được cái nơi này rất rộng lớn, dù sao cũng là trường đại học cũ, chỉ ký túc xá đã có tới mấy khu, lại thêm mấy khu giảng đường nữa. Khi Diêu Linh đi dạo trong trường, ánh mắt cô nhìn Phó Hằng như thể nhìn thấy nhân dân tệ đang đi cạnh mình.

“Nơi này thế nào?” Phó Hằng hỏi.

Diêu Linh cứ tưởng cô nhi viện của Phó Hằng sẽ giống như trung tâm tâm thần trước kia họ từng ở.

Cô hoàn toàn không ngờ nó như thế này, lúc này ý nghĩ duy nhất trong đầu cô là, có tiền quả thật là muốn làm gì thì làm.

Trường học bây giờ vắng tanh, chỉ có hai người họ, Diêu Linh lập tức nhảy lên lưng Phó Hằng, “Em chợt nhận ra…. Hình như em gả vào nhà giàu rồi….”

Thật ra thỉnh thoảng cô cũng thấy tin tức này trên mạng nhưng khi đó cô cũng chỉ cười xòa, không có cảm giác gì.

Vì cuộc sống của cô không có thay đổi gì lớn, vẫn bận rộn như cũ, hơn nữa các mối quan hệ cũng đơn giản hệt lúc trước, thay đổi duy nhất là ai cũng niềm nở, quá đỗi hiền lành với cô.

Cô vốn không có nhu cầu gì về vật chất, nên chuyện này cũng chẳng khiến lòng cô lăn tăn gì mấy.

Nhưng tại giây phút này, cô mới biết cô thật sự đã lấy được một anh chồng siêu siêu giàu.

Phó Hằng cõng cô, “Thế em có hài lòng không?”

“Vô cùng hài lòng, cảm giác như thể giờ em đủ tiền để giúp đỡ bất cứ ai nghèo khổ luôn.” Diêu Linh nói giỡn.

Hai người đi dạo quanh trường học hết một tiếng. Trường học này rộng, siêu rộng, đột nhiên Diêu Linh nghĩ ra một ý, vì trường này thật sự quá rộng, “Hay là mình xây cả viện dưỡng lão đi…. Chia trường này thành khu đông và khu tây, rộng như vậy cơ mà……”

Phó Hằng ngây người, sau đó anh cảm thấy chuyện này khả thi, “Để anh thương lượng với ban quản trị một chút.”

Đến khi lũ trẻ được đưa đến, họ sẽ mời một vài giáo viên đến để bổ sung tri thức cho chúng. Đợi đến khi chúng theo kịp bạn bè cùng lứa thì sẽ cho chúng đi học, nếu có gia đình nhận nuôi thì quá tốt, nếu không thì cứ ở lại đây, xem nơi này là nhà của chúng.

Hơn nữa lũ trẻ còn có thể giao lưu với các cụ già.

Diêu Linh nhớ tới khi mình còn nhỏ, thật ra lúc đó cô rất muốn đến cô nhi viện.

Diêu Linh nói, “Đến lúc đó chúng ta phải lựa chọn giáo viên và nhân viên thật kỹ càng, đều phải là người chuyên nghiệp.”

“Đương nhiên rồi.” Phó Hằng gật đầu, anh biết Diêu Linh thiếu điều gì, anh không có cách nào quay lại quá khứ để bù đắp cho cô, chỉ đành dùng cách này để giúp cô bù lại những thiếu thốn tuổi thơ.

Người thừa kế tập đoàn nhà họ Phó mới về nước không lâu đã chi một khoản kếch xù để mua lại một trường Đại học cũ dùng làm cô nhi viện, chuyện này vừa được hé lộ đã gây tiếng vang lớn.

Thật là giàu có, hơn nữa vị nhà giàu này còn đẹp trai có trình độ học vấn cao, nghe nói còn rất có cá tính.

Phó Hằng có Weibo riêng, nhưng anh chẳng bao giờ đăng gì.

Phía dưới weibo của anh không ngớt người gọi anh là nam thần, ông xã.

Sau đó có người phát hiện, Weibo Phó Hằng được chứng thực, “Đã kết hôn.”

Không phải là thông tin ghi trong phần giới thiệu, mà là thông tin được chứng thực hẳn hoi.

Có người cho biết, đây là chứng thực của Weibo, không phải là giới thiệu. Để được Weibo chứng thực thì chính chủ phải cung cấp giấy tờ chính xác, sau khi được chính quyền xét quyệt thì mới được thông qua.

Vậy nên…. Phó đại thiếu gia đã cung cấp giấy hôn thú sao?

Bình luận gọi ông xã bên dưới giảm đi phân nửa, nhưng vẫn chẳng thiếu người mê muội, đương nhiên họ biết Phó đại thiếu gia kết hôn với một cô gái không tiền không thế, không những thế mà cô gái này còn là mối tình đầu của anh.

Si tình như thế khiến người khác càng mê mẩn, có người còn điên cuồng đến mức công kích cả Diêu Linh vốn chưa lộ diện bao giờ.

Nhưng Weibo Phó Hằng đặc biệt ghét kiểu bình luận như vậy.

“Cút!”

Đối với bình luận kiểu: “Mẹ nó, tôi muốn xuyên đến hồi nam thần học cấp Ba, gặp nam thần trước rồi hẹn hò với nam thần.”

Phó Hằng: “Vế sau bất khả thi hơn cả vế trước.”

Có người không hiểu thì lập tức được người khác giải thích, “Ý nam thần là, bồ muốn hẹn hò với anh ấy độ khó còn cao hơn là xuyên không, mẹ nó, nam thần thật tàn nhẫn, biết cách ngược fan ghê gớm!”

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì, anh không phải ngôi sao, không phải dựa vào fan để kiếm cơm, hơn nữa vẫn có rất nhiều cô gái thấy anh vẫn đẹp trai như cũ, nếu đã kết hôn còn thả thính những người khác, đùa giỡn fan thì đó không còn là Phó công tử nữa.

Vì Phó Hằng đáp ứng đủ các điều kiện và chuẩn bị chu đáo mọi thứ nên chính quyền liền dời cô nhi viện và viện dưỡng lão đến.

Phó Hằng tiến hành khảo sát tất cả nhân viên cũ, anh áp dụng phương pháp nước ngoài, làm cả thí nghiệm tâm lý, ai đủ tư cách mới được lưu lại, vài người lệch chuẩn một chút thì huấn luyện lại, tiền lương gấp ba mức lương cơ bản, môi trường làm việc tốt, phúc lợi cũng cao, không ai oán giận câu nào.

Những đối tượng có khuynh hướng ngược đãi trẻ em hay ấu dâm tuyệt đối không giữ lại, không ngờ cũng có vài người như thế ứng tuyển.

Diêu Linh nghe được thì giận đến ê răng, hận không thể đấm bọn chúng dính vào tường, vì sao tỷ lệ lại lớn như vậy!

Phó Hằng nói, “Loại người này hay có khuynh hướng tìm việc làm liên quan đến trẻ con, nên chuyện như thế này xuất hiện cũng không lạ.”

Diêu Linh thấy anh nói rất có lý, trong lòng càng khó chịu hơn, cô lên mạng tra thử thì thấy không ít tin tức liên quan.

Phó Hằng còn chưa nổi nóng nhưng không ngờ mấy người anh bị sa thải lại nổi nóng trước, chúng liên hệ với truyền thông phao tin Phó Hằng ỷ thế hiếp người, doanh nghiệp và chính quyền cấu kết với nhau đuổi những nhân viên kỳ cựu như chúng đi.

Mấy công ty truyền thông lớn đương nhiên không đưa tin này, mọi việc Phó Hằng thực hiện đều được triển khai song hành với chính quyền.

Có vài tờ báo lá cải vì muốn nổi tiếng mà ngay lập tức giật tít doanh nghiệp và chính quyền cấu kết.

Chúng đã tính toán tốt, sau đó sẽ xóa tin đi rồi phao tin là phía trên cấm truyền thông tự do ngôn luận, có tiền có thể sai ma khiến quỷ.

Phó Hằng cũng không khách khí, ngay lập tức công bố kết quả khảo sát của những nhân viên ngược đãi trẻ em, cùng với lời chứng từ đám nhỏ và những nhân viên khác.

Dù sao Phó Hằng cũng chỉ tán gẫu hàng ngày với Diêu Linh về công việc chứ không có kinh nghiệm gì, nên anh nhờ Diêu Linh viết thay mình, đây không phải lĩnh vực của anh, anh không thể chọc trúng tim đen người khác như Diêu Linh được. Sau đó họ còn kêu gọi cơ quan bảo vệ quyền lợi trẻ em ban bố luật cấm, cách ly loại người đó khỏi trẻ em.

Chuyện này vốn nóng bỏng tay, lại thêm Phó Hằng cũng nổi tiếng, hơn nữa được nhiều tài khoản marketing chuyển tiếp nên sự việc được đẩy lên cao trào.

Vốn dĩ đây là tin nóng về Phó Hằng lại biến thành tin tức về vấn đề bảo vệ trẻ em, vừa xem đã phát hiện trên mạng có rất nhiều ảnh các đối tượng từng xâm hại trẻ em, đại đa số đều làm những công việc tiếp xúc với trẻ em, thậm chí còn có vài tên ngoại quốc đã có tiền án ấu dâm ở nước ngoài bị cách ly khỏi trẻ em mò sang đây làm giáo viên tiếng Anh cho trẻ em, không những thế mà chúng còn công tác tại trường quốc tế nổi tiếng.

Mọi người đều quên mất tin gốc nói về chuyện gì, khi chuyển tiếp chỉ nhắc đến vấn đề này.

Tin nóng như vậy nhanh chóng khiến lực lượng chức năng vào cuộc.

Diêu Linh biết được thì thở phào một hơi, tuy cô không có con nhỏ nhưng cô cũng từng là trẻ em, nên cô mong tất cả trẻ em có thể bình an lớn lên, được lựa chọn cuộc sống mà chúng muốn.

Khi cô viết bài không đề cập gì đến nạn ấu dâm, chỉ nói về ngược đãi trẻ em, nhưng bình luận chuyển tiếp không tránh khỏi đề cập đến vấn đề này.

Có thể được xem trọng như vậy là tốt nhất.

Trong khi đó cô nhi viện đã triển khai đâu ra đó, tiền lương cao nên thu hút rất nhiều nhân tài có tố chất tham gia.

Nhưng mọi chuyện chỉ mới sơ khai nên có nhiều chuyện đòi hỏi hai người tham dự, dù là Phó Hằng hay Diêu Linh đều vội đến không có thời gian uống nước.

Song tất cả đều đáng giá, hơn nữa nhìn bọn trẻ vui sướng muốn nhảy cẫng lên, Diêu Linh cảm thấy mệt mỏi một chút cũng không sao.

Tối đến về nhà, hai người liền lăn ra ngủ, ngay cả bữa tối cũng đợi ngủ một lát dậy mới bắt đầu ăn.

Thời điểm vất vả nhất cũng là thời điểm vui vẻ nhất, hai người đều phấn khởi, hơn nữa chuyện ý nghĩa nhất là hai người có chung một mục tiêu.

Cô nhi viện đã nhận ba trăm đứa trẻ, lớn thì mười ba mười bốn tuổi, mà nhỏ thì mới có mấy tháng tuổi.

Thậm chí có người lén lút bỏ đứa bé ở cổng cô nhi viện, còn để lại một tờ giấy, nói cô ấy cố ý đi tàu hỏa đến tận đây, cha đứa bé không cần nó, cô ấy chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm không nuôi nổi nó, nghe nói cô nhi viện này rất tốt nên mong mọi người đối xử tử tế với đứa bé, đừng khi dễ nó.

Diêu Linh: “……..”

Nhưng cô vẫn nhanh chóng đem đứa bé đi kiểm tra sức khỏe, có rất nhiều trẻ em bị vứt bỏ vì bị khiếm khuyết đâu đó, vậy nên đầu tiên phải đưa bé đi kiểm tra sức khỏe để xem có gặp vấn đề gì không để còn biết sớm mà chữa trị.

Chẳng bao lâu sau có chuyện khiến Diêu Linh tức đến ăn mất ngon.

Có một đứa bé hơn hai tuổi được đưa đến, còn kèm dán tờ giấy nói bé bị bệnh tay chân miệng…..

Bệnh tay chân miệng rất nghiêm trọng với trẻ em, càng kéo dài thì khả năng không chữa được càng lớn, nên cô vội vàng đưa bé đến bệnh viện điều trị. Sau khi bé khỏi bệnh thì mấy người tự xưng là cha mẹ bé bỗng dưng xuất hiện muốn mang bé đi.

Còn nói bọn cô giàu có như thế thì chi ra mấy đồng bạc như thế có thấm vào đâu.

Bọn họ nếu có tiền đã không làm chuyện đó, hãy coi như bọn cô tìm được gia đình nhận nuôi bé đi.

Diêu Linh tức muốn chết, kéo theo cả Phó Hằng cũng giận sôi máu.

Đôi vợ chồng son bị chọc giận đành ôm lấy nhau, may quá may quá, vẫn còn đối phương ở đây. Nếu không đối mặt với hạng người cực phẩm như vậy thật đúng là không biết phải làm sao.

Nhưng dù họ còn có nhau thì chuyện này vẫn rất khó xử lý.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio