Lúc Diêu Linh và Phó Hằng đến thăm cô nhi viện có không ít đứa trẻ lén đến ôm cô một cái.
Nơi này vốn là trường Đại học cũ, lớp học nào cũng lắp đặt hệ thống truyền thông, nên có cả máy vi tính, để thỉnh thoảng bọn nhỏ cùng nhau đọc báo mạng, xem ti vi, không hề bị ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Những đứa lớn hơn một chút còn biết xài mạng xã hội, nên bọn nhỏ biết những chuyện xảy ra trên mạng cũng không lạ.
Diêu Linh xoa đầu chúng, “Cô không sao, hôm nay bọn con có học chăm không? Học được gì rồi nào?”
Bọn nhỏ lần lượt trả lời hôm nay đã làm gì, Phó Hằng đứng bên cạnh nhìn cô.
Phía sau cùng có một bé gái luôn im lặng đứng đó nhìn cô.
Diêu Linh nhớ rõ cô bé này, đây là đứa bé cô có ấn tượng sâu sắc nhất cô nhi viện.
Cô bé này chuyển từ cô nhi viện cũ sang, bị khiếm thính bẩm sinh nên mới nhỏ đã bị bỏ lại ở cửa cô nhi viện. Vì cô bé không những bị khuyết tật mà còn là bé gái nên không có ai chịu nhận nuôi, gã nhân viên ngược đãi trẻ em lúc trước đã từng khi dễ cô bé này.
Diêu Linh thấy cô bé không đi thì ngồi xổm xuống cạnh bé, giờ bé đã đeo máy trợ thính, đang học nghe từ từ, nên Diêu Linh nói chuyện rất chậm rãi, “Tiểu Linh Đang hôm nay ăn cơm có ngoan không?”
Tiểu Linh Đang cúi đầu, dạ một tiếng, sau đó cẩn thận lấy một món đồ trong túi ra, trong lòng bàn tay nho nhỏ của cô bé là mấy viên kẹo sữa hình thỏ trắng.
Khi bọn nhỏ ngoan ngoãn sẽ được phát loại kẹo này, chúng rất thích ăn.
Diêu Linh ngạc nhiên, “Con cho cô sao?”
Tiểu Linh Đang lại dạ một tiếng, vẫn không dám ngẩng đầu lên, nhét kẹo vào túi Diêu Linh rồi chạy biến đi.
Dường như sợ Diêu Linh không chịu nhận.
Diêu Linh thấy thật ấm áp, lấy một viên kẹo trong túi ra ăn luôn.
Khi Phó Hằng lại gần thì cô cho anh một viên.
Phong ba trên mạng có ảnh hưởng nhất định đến Diêu Linh, nhưng cũng kéo theo một chuyện thú vị.
Không biết ai khởi xướng mà đám phóng viên kéo đến phỏng vấn họ hàng của Diêu Linh, thím Hai bảo cô rất nghe lời hiểu chuyện, từ nhỏ đã giúp đỡ trong tiệm mì của gia đình.
Những người họ hàng khác thì thi nhau dùng mọi lời hoa mỹ đã tán dương Diêu Linh.
Diêu Linh: “…….” May quá, ít nhất là không có ai nói gì làm cô bực bội. Mấy câu như là khắc chết cha, không lễ phép, hư hỏng, vừa nhìn đã biết tính tính chẳng ra sao đều không xuất hiện, chứng tỏ mấy bao lì xì hồi Tết không phải không có tác dụng.
Ngay cả những ý kiến trước kia cho rằng cô không xứng với với Phó Hằng cũng không xuất hiện nữa.
Diêu Linh: “……” Thế giới thay đổi thật nhanh chóng.
Cô cứ tưởng chuyện đó đến đây là kết thúc, không ngờ Trương Nghiệp lại nhắn tin cho cô.
“Dạo này em có khỏe không? Chuyện trên mạng anh mới biết, xin lỗi không thể giúp gì cho em.”
Diêu Linh không hồi âm, não của người này không giống cô. Nếu cô hồi âm có khi hắn ta sẽ nói nhảm gì không chừng, vì thế cô bỏ tên hắn vào danh sách đen luôn.
Nhưng bị bỏ vào danh sách đen vẫn không thể ngăn đối phương tiếp tục nhắn tin cho cô, “Anh vẫn chưa quên em, nghe nói chồng em không thể có con….”
Diêu Linh nổi đóa, ai mượn anh quản?
Cô nhắn lại, “Cảm ơn anh đã quan tâm đến vợ tôi, chúng tôi sống rất tốt.”
Quả nhiên tên ngốc kia im bặt.
Diêu Linh sớm biết mắng hắn cũng vô dụng, người này đâu biết điều đến thế.
Nhưng hắn tương đối sợ Phó Hằng.
Diêu Linh nhận ra có rất nhiều người sợ Phó Hằng, cô không thể hiểu nổi, vì trong mắt cô thì Phó Hằng chính là sự kết hợp hoàn hảo giữa lương thiện và chính nghĩa.
Mãi đến một ngày nọ, vào lúc tan tầm, khi Phó Hằng đi đỗ xe còn Diêu Linh đứng đợi anh.
Chợt có một người lao đến trước mặt Diêu Linh khiến cô giật cả mình, đối phương chưa nói gì đã quỳ xuống trước mặt cô. Diêu Linh thở hắt ra, cứ nghĩ đây là một tên điên, cô có kha khá kinh nghiệm đối phó với mấy chuyện như thế này, dù sao cô cũng nằm vùng ở trung tâm tâm thần lâu thế cơ mà.
Sau đó cô nghe thấy đối phương nói, “Cô Phó, xin cô hãy tha thứ cho tôi, tôi thật sự biết sai rồi, tôi không nên bôi nhọ cô trên mạng, tôi đã bị trừng phạt rồi. Tôi cầu xin cô tha cho tôi……”
Diêu Linh thấy lạ, “Chuyện này không phải kết thúc rồi sao?”
Khi đó những người rải tin đồn và vu khống cô đều bị khởi tố, thật ra trường hợp như vậy nếu không ảnh hưởng quá lớn đến cuộc sống của nạn nhân thì chỉ cần xin lỗi và bồi thường tổn thất tinh thần là xong.
Diêu Linh biết thế nên khi được xin lỗi cô cũng bỏ qua ngay.
“Vậy mong cô bảo anh Phó tha cho tôi đi.”
Diêu Linh: “Đừng nói bậy bạ, chồng tôi không làm gì anh hết.”
Đến lúc này Diêu Linh mới biết hóa ra dù đối phương xin lỗi Phó Hằng cũng không cho qua, người đàn ông này trước kia là nhân viên công ty đối thủ của nhà họ Phó, hắn ta chính là người đưa ra ý kiến này, muốn hạ bệ nhà họ Phó để bọn họ giành được một hạng mục từ tay nhà họ Phó.
Lúc đó hắn ta thấy chuyện này không có vấn đề gì, không phải chỉ xin lỗi sao, tiền bồi thường cũng chẳng đáng là bao, nhưng không ngờ chẳng bao lâu sau hắn ta lại bị đuổi việc, không những thế mà lý do bị đuổi việc lại là tham ô công quỹ. Quả thật hắn có làm chuyện đó nhưng đã xảy ra rất lâu, sau đó hắn ta đã lén trả lại đầy đủ. Không dừng ở đó, chuyện này còn đến tai tất cả các công ty trong ngành, chỉ cần là công ty đàng hoàng đều không tuyển hắn. Mặt khác, bạn gái còn đá hắn luôn khi bỗng dưng nhận được chứng cứ hắn bao gái bên ngoài.
Vốn cả quê nhà đều tự hào về hắn, nhưng chẳng hiểu sao bây giờ ai cũng biết hắn ta tham ô công quỹ, bao gái, không những thế còn đồn đại thành hắn ta tham ô công quỹ đến mức bị bắt, chẳng những bao gái còn lộ phim nóng. Chỉ một thời gian ngắn mà tất cả bạn bè đều quay lưng với hắn ta.
Những chuyện này xảy đến quá nhanh khiến hắn không thể tin nổi, có một người bạn tốt bụng nói cho hắn ta biết người hắn ta đắc tội.
Lúc đó hắn ta mới biết thì ra người đàn ông lạnh lùng trầm lặng kia không phải là một người dễ nói chuyện.
Hắn muốn đăng Weibo tố cáo đối phương nhưng không cách nào đăng bài được, hắn ta không có chứng cứ, ngay cả những tờ báo lá cải trước giờ chuyên dắt mũi dư luận cũng không chịu giúp hắn ta.
Sau đó hắn ta phát hiện mấy tờ báo đó đã bị nhà họ Phó mua đứt.
Sự nghiệp, tình yêu, và cả sĩ diện đều mất sạch, hắn ta đã cùng đường như vậy mà công ty cũ còn chuẩn bị khởi tố hắn ta.
Tội danh tham ô công quỹ không nhẹ như tội phỉ báng người khác, hắn ta chỉ còn cách tới cầu xin Phó Hằng, mong anh buông tha cho mình.
Diêu Linh há hốc mồm, sau đó thấy đối phương nhìn mình càng sợ hãi hơn.
Diêu Linh nhìn theo ánh mắt hắn ta thì thấy Phó Hằng đang lạnh mặt nhìn hắn.
Tên này sợ tè ra quần mà lủi mất.
Diêu Linh tiêu hóa mọi thông tin, sau đó nắm lấy tay Phó Hằng, “Chồng à.”
Phó Hằng thầm thấp thỏm trong lòng, sau đó nghe cô nói, “Chồng tốt với em ghê.”
Không trách được sau chuyện đó dù là truyền thông hay là người ngoài đời, hễ nghe đến cô đều khen ngợi không ngớt lời.
Diêu Linh cũng không thấy Phó Hằng làm gì quá đáng, anh chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi. Hơn nữa lúc đối phương vu khống cô toàn là nói dối, còn Phó Hằng chỉ nói sự thật.
“Em không trách anh à?” Phó Hằng thở phào nhẹ nhõm.
Diêu Linh thấy lạ, “Sao em lại trách anh chứ? Tuy chuyện này hơi rầy rà nhưng em thấy chồng em chất nhất quả Đất luôn!”
“Nhưng sau này có chuyện gì thì mình nên bàn bạc với nhau, anh đừng tự tiện hành động nữa nha.” Diêu Linh tiếp tục nói.
Phó Hằng gật đầu, “Anh sẽ nghe em.”
Thật ra anh không nói với cô, sau này những chuyện như thế này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, anh đã bất chấp tất cả để khiến mấy công ty đó phá sản, hơn nữa còn chặn đường sống của kẻ đề xuất phương án này, ai có mắt đều biết sau này phải làm gì.
Phó Hằng không hề quan tâm đến thanh danh của mình, trước kia anh không bảo vệ được người mình yêu, nhưng hiện tại anh hoàn toàn có thể, trước giờ anh vốn không phải người lương thiện.
Cuộc sống bắt đầu trở lại quỹ đạo vốn có, Diêu Linh vẫn rất bận rộn, cả ngày chỉ chạy đi chạy lại ba điểm. Nhưng vì được ở bên Phó Hằng nên dù bận đến mức nào cô cũng cảm thấy thật hạnh phúc.