Sáng sớm tinh mơ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng đến đuôi giường. Quý Diễn trở mình, từ từ mở mắt, ngơ ngác một lúc mới hoàn hồn tìm điện thoại xem giờ, bây giờ là bảy giờ ba mươi.
Cũng không còn sớm nữa, Quý Diễn dụi dụi đầu vào gối, từ từ nhớ lại hình như đêm qua mình ngủ ở phòng khách.
Quý Diễn sửng sốt một chút, vậy sao bây giờ cậu lại nằm trên giường?
Ba cậu chắc chắn không vác nổi cậu rồi, trăm phần trăm là Giang Tri Tụng khiêng mình lên lầu.
Vừa nghĩ đến Giang Tri Tụng, Quý Diễn lại cảm thấy chóng mặt, cả đêm qua cậu ngủ nằm mơ, trong giấc mơ tất cả đều là Giang Tri Tụng.
Cơ bản đều là nhớ lại những chuyện cũ, linh tinh, nhỏ nhặt, kết nối lại thì chính là mười mấy năm qua giữa anh và cậu.
Bây giờ tỉnh ngủ cậu chỉ nhớ một ít ở cuối giấc mơ.
Là lúc năm hai đại học cậu chạy đi tham gia đua xe, vừa xuống xe nhìn lên khán đài thấy Giang Tri Tụng đang đi về phía mặt, trên mặt nở nụ cười rất tươi.
Khi đó Quý Diễn thực sự cảm thấy rất vui vẻ, bây giờ nhớ lại thời gian lúc đó cảm thấy hoài niệm.
Nhưng Giang Tri Tụng nhất định cứ phải khiến cho mối quan hệ của hai người trở thành như thế này.
Vừa không tự nhiên vừa lộn xộn.
Quý Diễn không muốn nghĩ tới nữa, dùng gối trùm đầu mình lại, lười biếng nằm thêm một chút.
Ăn sáng xong, Quý Diễn lái xe đến tòa nhà kế bên trường đua xe, cậu và Hứa An Gia cùng nhau thành lập một công ty, thuê luôn tòa nhà gần đó làm văn phòng.
Phần thi công ở trường đua cũng đang đi vào giai đoạn cuối, cơ sở hạ tầng liên quan cũng đã hoàn thành, Quý Diễn chuẩn bị bàn bạc với Hứa An Gia về việc tổ chức các hoạt động ở trường đua.
Quý Diễn vừa đến tòa nhà Ngân Hà, nhìn thấy Hứa An Gia dắt theo một chú bé khoảng tuổi, đứng ngay sảnh chơi đùa.
Quý Diễn tò mò: “ Chú bé này ở đâu ra vậy?”
Hứa An Gia mở miệng nói liền: “Tao sinh đó.”
“Sinh với Thẩm Tiêu hả?” Quý Diễn trêu chọc.
Quý Diễn tưởng Hứa An Gia nghe vậy sẽ lại khịa mình, không ngờ Hứa An Gia nghe xong lại cảm thấy vui vẻ: “Đừng có nói xàm, tao với anh ấy mới quen nhau thôi.”
Quý Diễn không nhiều chuyện nữa, cũng không hỏi gì thêm. Hứa An Gia nhìn chú bé đang chơi đùa, đảm bảo không chạy lung tung mới nói tiếp: “Là con trai của anh họ Thẩm Tiêu, gia đình họ đến Tấn Thành chơi, hai vợ chồng họ mua một tour du lịch ngắn, không tiện dẫn theo con nít nên nhờ Thẩm Tiêu trông cháu mấy hôm.”
“Vậy sau cuối cùng lại đến tay mày rồi.” Quý Diễn hỏi.
Hứa An Gia cười cười, nét mặt khoe khoang nói với Quý Diễn: “Hôm qua Thẩm Tiêu tỏ tình với tao.”
Quý Diễn theo đó hỏi tiếp “Tỏ tình như thế nào?”
“Anh ấy quê chết đi được.” Hứa An Gia làm bộ làm tịch thở dài, rồi đem cả quá trình tỏ tình tỉ mỉ kể lại cho Quý Diễn.
Tối qua Hứa An Gia ở phòng bếp nhìn Thẩm Tiêu nấu cơm, lúc đang rửa rau đột nhiên Thẩm Tiêu để lộ ra hình xăm trên tay nói với Hứa An Gia: “Anh có thể xăm em lên người anh.”
Sau khi nghe lại bài tường thuật hùng hồn đầy tình cảm của Hứa An Gia, trong vô thức Quý Diễn lại liên tưởng đến lúc Giang Tri Tụng tỏ tình.
Hứa An Gia thấy cậu ngồi nửa ngày không phản ứng gì, chọt chọt vào vai cậu, Quý Diễn hoàn hồn tùy tiện nói một đề tài: “Không phải mày nói Thẩm Tiêu là trai đào hoa sao?”
“Cũng không hẳn.” Hứa An Gia đắc ý cười một tiếng: “Cho dù trước đó có phải đi chăng nữa, bây giờ theo tao rồi phải thành thật, không là tao đánh cho bờm đầu.”
Vừa nói tào tháo, tào tháo tới. Thẩm Tiêu đậu xe ở kế bên tòa nhà, tay dắt một chú chó Golden bước về phía bọn họ.
Hứa An Gia phấn khích chạy đến phía trước mặt Thẩm Tiêu, hắn đưa cho Hứa An Gia một chiếc túi nặng trĩu, bên trong tầng tầng lớp lớp hộp đồ ăn, hương thơm tỏa ra ngào ngạt.
Chú bé kế bên vừa thấy sự xuất hiện của Thẩm Tiêu, giống như quả pháo phóng một phát qua bên cạnh hét lên: “Chú ơi!”, đòi Thẩm Tiêu bế mình.
Thẩm Tiêu khom lưng bế chú bé lên, nét mặt cười thật tươi.
Hứa An Gia như muốn tranh sủng với con nít, cười ngoan ngoãn hỏi: “Sao hôm nay anh lại tới đây, không phải rất bận sao?”
“Đến thăm em.” Thẩm Tiêu đưa tay xoa cái đầu xoăn tít, nhìn thấy Quý Diễn cũng ở đây, nghiêng đầu nói với Quý Diễn vài câu.
Thẩm Tiêu rất bận nên cũng không ở lại lâu, thả cháu trai xuống đất, đưa dây xích chó cho Hứa An Gia rồi cũng rời đi.
Hứa An Gia dõi theo bóng lưng của người yêu mình, Quý Diễn cũng không làm phiền bạn, lấy điện thoại ra xem.Vừa hay có tin nhắn gửi tới, là của Giang Tri Tụng.
“A Diễn, trưa này anh có đặt bàn ở nhà hàng Nhật Bạch Vân Lộ, chờ chút nữa anh qua đón em đi ăn trưa”
Quý Diễn do dự một lúc trả lời: “Em không đi đâu.”
Màn hình hiển thị đối phương đang soạn tin nhắn, một lúc sau Quý Diễn mới nhận được.
Giang Tri Tụng: “Khoảng h anh tới dưới lầu văn phòng em.”
Quý Diễn soạn một đoạn tin nhắt dài, chậm chạp rồi cũng không gửi đi, xóa sạch nội dung vừa soạn lại gõ bẹp bẹp mấy chữ “Biết rồi.”
Hứa An Gia dắt chó, đắc ý ra mặt, hỏi cậu: “Thẩm Tiêu đẹp trai không?”
Quý Diễn tắt điện thoại, nhìn ra phía xa xa, đúng là chỉ cần nhìn bóng lưng cũng có thể đoán được Thẩm Tiêu là một người rất đẹp trai.
Quý Diễn nhìn vẻ mặt đắc ý của Hứa An Gia, tự dưng lại có một cảm giác hiếu thắng: “Tạm thôi, không đẹp bằng Giang Tri Tụng.”
Hứa An Gia tủm tỉm cười lại nghiêm túc nói: “Đẹp trai nhưng không xài được, nếu mà Giang Tri Tụng nấu cơm ngon, hồi cấp ba nhất định tao sẽ cua anh ta.”
“Anh ấy biết nấu cơm cũng không nấu cho mày ăn.” Quý Diễn lạnh lùng nói.
Hứa An Gia:????
“Được rồi biết rồi, chỉ làm cho mày ăn thôi chứ gì, ai chả biết mày là tiểu tổ tông của anh ta.”
Hứa An Gia hết biết nói gì với Quý Diễn: “Mày cũng quá đáng ghê, lúc trước Giang Tri Tụng dạy kèm cho mày, mày không cho tao ké, bây giờ đến tưởng tượng cũng không cho.”
Quý Diễn lạnh lùng: “Nhìn mày ngứa mắt.”
Hứa An Giang càng không biết nói gì, lại quay về nói về Thẩm Tiêu.
Hứa An Gia cũng chưa yêu ai bao giờ, vừa mới nếm thử mùi vị tình yêu đầu, cả người lúc nào cũng thấy hưng phấn, không kìm nén được mà phải đi kể với Quý Diễn.
Mà Quý Diễn nghe xong cũng không có phản ứng gì, chủ yếu là cậu cảm thấy mấy chuyện Hứa An Gia kể cũng chả có gì đặc sắc.
Thậm chí còn không bằng Giang Tri Tụng đối với cậu.
Quý Diễn bày ra vẻ mặt như không có gì, Hứa An Gia thấy vậy thở dài: “Đại ca à, cho chút mặt mũi đi.”
Quý Diễn đành ăn ngay nói thật
Hứa An Gia: “Thẩm Tiêu đối với tao như vậy mà mày vẫn thấy là chưa quan tâm tao sao?”
“Ai mới yêu nhau cũng vậy thôi, trước tiên là phải có tình cảm tốt, sau đó từ từ mà tiến tới. Ngay từ đầu mà yêu chết đi sống lại cũng hơi không được thực tế.”
Hứa An Gia vỗ vỗ vai Quý Diễn: “Làm người phải biết như thế nào là đủ, dù sao thì tao cũng rất vừa ý Thẩm Tiêu.”
Hứa An Gia nói rất có lý, Quý Diễn gật đầu phụ họa thêm vài câu.
Hứa An Gia lại nghĩ đến cái gì đó, muốn hỏi ý kiến Quý Diễn: “Sao mày lại nghĩ Thẩm Tiêu đối xử với tao như vậy là bình thường?”
“Bởi vì Giang Tri Tụng…” Lời nói đều đến tới cổ họng rồi, lại bị Quý Diễn nuốt xuống.
“Không phải chứ, tao khen bạn trai tao mà, sao mày cứ mang Giang Tri Tụng ra để so sánh?”
Hứa An Gia chậc một tiếng hỏi tiếp: “Hai người có vấn đề đúng không?”
Quý Diễn nghe ra được Hứa An Gia ẩn ý muốn hỏi gì.
Theo như bình thường, Quý Diễn chắc chắn sẽ châm chọc Hứa An Gia, nhưng hôm nay cậu không có tâm tình. Tính cách cậu rất ngay thẳng, trong lòng có chuyện là không giấu được, im lặng đến bây giờ cũng được coi là phá kỉ lục bản thân rồi.
Hứa An Gia thấy thần sắc Quý Diễn không đúng lắm, không nhịn thô bạo nói: “Má, đúng là có chuyện thật.”
Quý Diễn nhìn Hứa An Gia, tính cách hai người cũng khá giống nhau, vẫn luôn có gì nói đó, rất ít khi che che đậy đậy, không phải kiểu người có chuyện gì sẽ làm ầm lên cho mọi người biết, cũng được xem là một đối tượng thích hợp để lắng nghe.
Quý Diễn do dự trong chốc lát, mở miệng nói: “Giang Tri Tụng nói anh ấy thích tao.”
“Tao biết từ lâu rồi.” Hứa An Gia chau mày, dáng vẻ có kịch vui để xem, cảm khái nói: “Giang Tri Tụng nhịn đến tận bây giờ cũng không dễ dàng gì, vậy hai người đến với nhau rồi hả?”
Quý Diễn đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lập tức phủ nhận: “Ông đây là trai thẳng, thà chấp nhận gãy chứ không chịu cong.”
Hứa An Gia ồ một tiếng dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cậu, nhìn nửa ngày mới mở miệng nói: “Cũng thẳng nha, cũng khá là thẳng.”
Giọng điệu của Hứa An Gia hết sức kì quái, Quý Diễn không nhịn được đá Hứa An Gia một cái.
Hứa An Gia né qua một bên, thấy Quý Diễn tức muốn phun máu, nghiêm mặt nói: “Nói thật nhé, mày mà là trai thẳng thật, không có cảm giác gì đối với Giang Tri Tụng thì đừng có bám lấy người ta nữa, dựa vào điều kiện của anh ta, muốn cái gì mà không có?”
“Tao không bám lấy anh ấy.” Quý Diễn nhỏ giọng lầm bần sau đó lại hỏi: “Mày nói cái cảm giác đó là sao?”
Hứa An Gia suy tư vài giây, đáp: “Dục vọng tâm lý và sinh lý, nói một cách đơn giản chính là có thích người ta không, có thèm muốn cơ thể của người ta không.”
Thích hay không Quý Diễn không dám xác định, nhưng ở trong lòng cậu vị trí Giang Tri Tụng đúng là không giống với những người khác. Cùng lúc đó, trong đầu cậu lại xuất hiện hình ảnh Giang Tri Tụng ở phòng tắm, mờ mịt hơi nước, hầu kết, cơ bụng…
Quý Diễn chau mày nhìn chăm chăm bảng quảng cáo bên cạnh, trong lòng rối loạn suy nghĩ lung tung, một lúc sau hừ một tiếng: “Không thèm.”
Quý Diễn nghĩ là bản thân chỉ muốn có được những cơ bắp của cơ thể Giang Tri Tụng chứ không phải muốn có được anh.
“Vậy chuyện này đơn giản rồi.” Hứa An Gia nói: “Cách tốt nhất là không nhường bước nào, trực tiếp nói rõ ràng với Giang Tri Tụng, nói rằng chúng ta mãi mãi không có khả năng đó, sau đó lạnh lùng giữ khoảng cách, không cho người ta một tia hi vọng nào.”
Nói cậu làm lơ Giang Tri Tụng, sao làm được cơ chứ, cơ bản là không cách nào cậu làm được, Quý Diễn càng lúc càng chau chặt mày.
Hứa An Gia dường như nhìn thấu được tất cả, cười nói: “Mày xem, mày lại không nỡ.”
“Không phải tao muốn nói mày.” Hứa An Gia lại ngồi phân tích: “Nếu đổi là một người đàn ông khác nói thích mày, với cái tính của mày thì trước mắt là tránh người ta như tránh tà. Người ta mà còn dây dưa không chừng mày sẽ đập luôn người ta, mà cũng sẽ không mang chuyện này đi kể với người khác vì nghĩ sẽ rất mất mặt.”
“Nhưng mà mày xem mày bây giờ đi, ngượng ngùng xoắn xít còn dông dài kể cho tao nghe.” Hứa An Gia cười hỏi: “Sao, Giang Tri Tụng thích mày, mày lại không thấy mất mặt?”
Vẻ mặt Quý Diễn phức tạp, im lặng vài giây nói: “Người khác là người khác, Giang Tri Tụng là Giang Tri Tụng.”
Trong lòng cậu luôn coi Giang Tri Tụng như anh trai, Giang Tri Tụng nói thích cậu, ngược lại không cảm thấy mất mặt nhưng lại cảm thấy căng thẳng.
“Đều là gay, mày còn phân biệt cao thấp sang hèn, Giang Tri Tụng làm gì mà không giống người khác? Chính là cái kiểu này của mày, suốt ngày cứ bám dính lấy người ta.” Hứa An Gia nói: “Mày không từ chối người ta, suốt ngày cứ dính lấy người ta, gặp chuyện lại nói mình là trai thẳng, đây là chuyện con người có thể làm sao?”
Quý Diễn nhấp môi, lại nói một lần nữa: “Tao không bám lấy anh ấy.”
Cậu cũng không biết phải làm gì nhưng nếu Giang Tri Tụng nhất quyết chỉ thích cậu, nếu cho cậu chọn giữa trở mặt và thành gay, vậy cậu…. cũng cố gắng…. cong cong một chút.
Cảm thấy không khí trở nên trầm mặc, Hứa An Gia vỗ vỗ vai cậu, nói chuyện khác: “Thôi được rồi, không nói cái này nữa, đám cưới của chú mày sao rồi, có phải rất hoành tráng không?”
“Cũng tạm được” Quý Diễn trả lời.
Hứa An Gia lại nói về chuyện khác, cậu bạn nhỏ bỗng chạy tới, mồ hôi lấm tấm trên trán, duỗi tay muốn hắn ôm, nói: “ Chú, cháu muốn uống nước”
Trong lòng Quý Diễn có tâm sự, Hứa An Gia dắt người đi mất dạng cậu cũng không phát hiện, cậu bạn nhỏ được ẵm trên người Hứa An Gia hét lớn: “Chú ơi, đi mau lên.”
Lúc ấy Quý Diễn mới hoàn hồn, chạy nhanh về phía trước.
Hứa An Gia dừng bước nhéo nhéo cậu bé trêu: “Gọi chú gì chứ, gọi anh.”
Hứa An Gia một tay ôm trẻ, một tay dắt chó đi về hướng tòa nhà vào văn phòng.
Cậu bạn nhỏ nhìn chú chó chằm chằm không chớp mắt, nhịn không được hoa tay múa chân. Quý Diễn thấy Hứa An Gia luống cuống nên lấy dây dắt chó từ tay Hứa An Gia.
Loại chó này rất to, lông dài màu vàng bơ, dáng người cực kì rắn chắc, giống như được quấn một lớp chăn dày, lông trên lưng rủ dài xuống, theo động tác đi lại mà run run, nhìn qua hơi ngu ngu.
Quý Diễn không biết từ bao giờ mà Hứa An Gia lại có hứng thú với chó, tùy tiện hỏi vài câu.
“Thẩm Tiêu mở một khu bán chim hoa cá cảnh nên tặng tao một con.” Hứa An Gia cười nói: “Xem như là vật định tình.”
Chợ chim hoa cá cảnh mà cũng bán chó sao?
Quý Diễn thấy khó hiểu nhưng cũng không hỏi gì thêm, lại nghe tiếp: “Vừa hay có thể dùng đến.”
Lần trước Hứa An Gia với Phong Tín gây thù với nhau, còn chưa giải quyết xong thì Phong Tín nghe được hắn và Quý Diễn đầu tư vào trường đua Hoàn Thành, lợi dụng lúc cả hai đi Liêu Thành liền đến kiếm chuyện.
Đều là người chơi xe với nhau, hôm nay không gặp thì mai cũng sẽ gặp, Hứa An Gia đoán Phong Tín sớm muộn cũng sẽ lại đến, nghe ngóng được tên đó sợ chó nên định hù dọa người ta một phen.
Lấy chó Golden hù người, đến người không thích thú cưng như Quý Diễn còn biết loại chó này rất biết nghe lời, nhưng cậu cũng không để ý lắm việc này, chỉ hỏi: “ Chuyện mày với Phong Tín là sao?”
“Lần trước nó chặn xe tao, sau đó tao đạp nát xe nó mà cũng cướp mất khách hàng bên nó, vẫn chưa xong với nhau, còn phiền lắm.” Hứa An Gia nói: “Không biết tại sao nhưng thằng đó cứ cố ý nhắm vào tao.”
Chú bé rúc vào người Quý Diễn chơi rubik, Quý Diễn đổi tay ôm, quay ra nói với Hứa An Gia: “Bị bám lấy phá hoại như thế cũng không được, khi nào mày hẹn nó ra, có cái gì nói cho xong, nhường được cái gì thì nhường, một lần giải quyết cho xong, không được nữa thì đua mấy vòng, dùng thực lực chinh phục nó.”
“Nào có đơn giản như vậy.” Hứa An Gia cười đáp.
Đến văn phòng, Quý Diễn và Hứa An Gia cùng nhau hoàn tất sắp xếp cụ thể lịch thi đấu vào cuối tháng và họp với các bộ phận có liên quan.
Bận rộn giải quyết công việc xong cũng gần mười hai giờ, Quý Diễn bước ra khỏi văn phòng, thấy cậu bạn nhỏ đang đấu đá lung tung ở cuối hành lang, mắt thấy bình hoa bị đụng phải sắp đổ, Quý Diễn chạy vội tới giữ người lại.
Con nít khỏe mạnh kháu khỉnh, chơi đùa cả người toàn mồ hôi, cũng không sợ lạ, kéo tay Quý Diễn nói đói rồi muốn đi ăn mì Ý.
Ở nhà Quý Diễn có em gái nhỏ nên cậu rất có kiên nhẫn với bạn nhỏ độ tuổi này, vừa đồng ý xong lại nhớ tới Giang Tri Tụng chắc đang trên đường tới đây nên gọi Hứa An Gia.
Cả buổi sáng Hứa An Gia cứ ôm lấy con chó, hưng phấn một cách quá đà, đến đi ăn cơm cũng dắt theo.
Ba người một chó vừa xuống thang máy, Quý Diễn liền hướng mắt xung quanh nhìn thấy xe của Giang Tri Tụng ở ngã tư phía trước, chỉ chỉ về phía đó nói: “Giang Tri Tụng đến rồi, hai người đi ăn trước đi.”
Cậu bạn nhỏ thấy trước của có hàng bánh trứng, cao hứng nói không muốn ăn mì Yws nữa, muốn ăn bánh trứng.
Mà không thể ăn bánh trứng trừ cơm, Hứa An Gia định mua một hộp ăn cho đỡ thèm nên đưa dây dắt cho cho Quý Diễn, nói chờ hắn một chút.
Quý Diễn cầm dây dắt chó, cậu bạn nhỏ nắm nắm lấy tai chó nghịch, vui vẻ làm mặt quỷ chọc cười, còn đi đến phía trước giả vờ sủa tiếng chó, Quý Diễn cũng không cản lại, lấy di động đang rung lên xem ai gọi.
Cậu bạn nhỏ hưng phấn nói với Quý Diễn: “Anh ơi nhìn em này!”
Quý Diễn không rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nói cho có lệ: “Lợi hại ghê ha.”
Giang Tri Tụng vừa đậu xe, hai người cách nhau khoảng m, Giang Tri Tụng vừa đi về phía bên này vừa gọi Quý Diễn.
Quý Diễn nghe thấy giọng Giang Tri tụng ngẩng đầu lên nhìn.
Trong nháy mắt có một lực mạnh kéo Quý Diễn té ngã, rớt dây dắt chó.
Quý Diễn không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ nghe thấy tiếng khóc rất lớn, chó cũng sủa liên tục, nhìn lên thì thấy con chó đang sắp vồ lên người chú bé
Quý Diễn tay chân nhanh liền chạy tới ôm lấy chú bé lăn sang một bên.
Con chó vồ vào không khí lập tức thay đổi hướng, nhe răng trợn mắt tiếp tục công kích.
Quý Diễn ôm người trong lòng nên lúc chạy trốn không được nhanh nhẹn, đột nhiên bị con chó vồ té ra đất, một chân cậu đá con chó ra, một bên vô cùng lo lắng đây chú bé qua một bên.
Chú bé đã lăn qua một bên nhưng Quý Diễn vẫn chưa thoát được, chó ngoan nào lúc điên lên cũng là dã thú, há miệng định cắn xuống với tốc độ cực nhanh.
Quý Diễn tránh không kịp, hoảng sợ mở to mắt theo bản năng giơ tay ra chắn lại.