Dịch: Voi Còi
Chỉnh sửa: June
Dằn mặt hội Phong Tín xong Quý Diễn lập tức rời khỏi trường đua, từ đây chạy qua Nguyệt Hà Loan cũng khá xa, chỗ thì ở thành Đông, chỗ thì bên thành Tây.
Bây giờ đã gần giờ, trên đường cũng không nhiều xe. Trong lòng Quý Diễn sốt ruột, coi đường đi như đương đua, bình thường đi mất phút mà cậu đạp ga chưa đến phút đã tới nơi.
Vừa đến nơi cậu vứt xe ngay cửa lớn Nguyệt Hà Loan, hôm nay cậu chạy chiếc McLaren đỏ rực, mẫu kinh điển với bóng đèn hình cánh bướm kết hợp với cánh lướt gió phía trước sắc nét, trông dáng vẻ chiếc xe rất ngầu.
Nhân viên nhìn thấy biển số xe đã biết chủ nhân là ai, vội vàng chạy tới, Quý Diễn vừa xuống xe, nhìn nhân viên nói:"Không cần đi đậu xe, tôi lên đón người rồi đi liền."
Nói rồi chạy như bay vào đại sảnh.
Giang Tri Tụng ở tầng , lúc Quý Diễn như ngựa hoang dã phi thật nhanh vào phòng VIP thì thấy Giang Tri Tụng đang xoa xoa trán, còn ho khan.
Giang Tri Tụng uống đến mí mắt cũng phiếm hồng, ánh mắt mở mịt, nhìn mọi thứ không được rõ ràng, Quý Diễn đến được một lúc mới nhận ra cậu.
Vừa rồi ở tiệc uống hai ba loại rượu, càng về sau rượu càng ngấm, vốn dĩ tưởng Giang Tri Tụng say khoảng năm phần bây giờ chắc đã tăng lên bảy phần.
Quý Diễn nhìn Giang Tri Tụng một lượt, bây giờ Giang Tri Tụng hoàn toàn không còn hình tượng gì, lưng dựa vào ghế, ánh mắt lơ đãng, cà vạt được tháo lỏng, áo vest thì xộc xệch, nhìn như thế nào cũng thấy không đứng đắn.
Quý Diễn thu hồi ánh mắt, liếc nhìn bốn phía, thấy chỉ có Giang Tri Tụng và trợ lý, liền hỏi Chu Cần: "Mấy cô gái kia đâu rồi?"
"Cô gái nào?" Chu Cần vỗ tay giống như vừa nhớ ra cái gì đó: "À, ý cậu là hội Jocelyn hả, vừa đi rồi, tôi phải đưa tiền mới đuổi đi được đó."
Quý Diễn suy tư một lúc lại hỏi: "Hết bao nhiêu tiền?"
Chu Cần không biết giá thị trường, trong lòng rất sợ bị vạch trần, thử nói: "Ba vạn."
( gần tr tiền Việt)
Mỗi người một vạn, chắc là cũng bằng giá với thị trường mà phải không?
Quý Diễn cũng không hiểu giá thị trường, nghĩ là mỗi người ba vạn. Theo nguyên tắc của mình chỉ trả nhiều hơn không ít hơn, ngay lập tức chuyển khoản cho Chu Cần vạn.
Chu Cần không biết có nên nhận không khoản tiền này hay không, đang do dự thì nghe Quý Diễn nói với mình: "Khuya rồi cậu về đi, để tôi đưa anh ấy về."
Chu Cần rời đi ngay lập tức.
Lúc đi còn nhân tiện đóng cửa phòng lại, trong phòng VIP chỉ còn hai người Quý Diễn và Giang Tri Tụng.
Cậu nhăn mi, tầm mắt nhìn ở cổ áo đang bị cởi ra tán loạn của Giang Tri Tụng, bản thân đứng đó rối rắm một lúc, đột nhiên cong lưng, cúi xuống ngửi ngửi.
Chỉ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc và mùi nước hoa quen thuộc của Giang Tri Tụng, không có mùi nước hoa nữ khác.
Quý Diễn vừa định đứng thẳng lưng thì đột nhiên bị Giang Tri Tụng kéo lại, cho nên cậu liền ụp mặt vào cổ áo của anh.
Giang Tri Tụng đặt nhẹ cằm trên đỉnh đầu cậu, chậm rì rì hỏi: "A Diễn, em đến đón anh thật sao?"
Sau khi uống rượu, nhiệt độ cơ thể Giang Tri Tụng hơi cao, Quý Diễn cảm giác bản thân mình cũng bị nóng lên, lập tức ngẩng đầu.
Quý Diễn nhìn bộ dạng bất tỉnh nhân sự không ra dáng người của anh, xem như anh mượn rượu làm càn.
Quý Diễn lùi ra sau một bước, Giang Tri Tụng thuận theo dựa lên người cậu, vòng tay ôm eo, mặt cũng dán lên người cậu, nhăn mặt thấp giọng nói: "A Diễn, anh khó chịu lắm."
Giang Tri Tụng thực sự rất khó chịu, dạ dày hơi khó chịu, mà đầu cũng đau.
Quý Diễn chưa hết bực nhưng vẫn mặc kệ để anh ôm.
Được một lúc, Quý Diễn nhẹ nhẹ vỗ mặt Giang Tri Tụng, giọng nói cũng không được vui lắm: "Rồi anh có đi được không?"
Giang Tri Tụng từ từ gật đầu.
Trước khi đưa Giang Tri Tụng ra xe, Quý Diễn nhắn tin cho mẹ cậu, hỏi bà ngủ chưa. Sau khi nhận được tin nhắn phản hồi, cậu nói Giang Tri Tụng uống say rồi, nhờ mẹ nấu canh giải rượu cho anh, bọn họ sẽ về liền.
Quý Diễn đỡ Giang Tri Tụng ra ngoài, vì anh cao hơn cậu nên gần như cả thân trên anh đè lên người cậu, lảo đảo đi ra ngoài.
Khổ sở một lúc hai người cũng ra được đến thang máy.
Quý Diễn không ngờ Giang Tri Tụng lúc say lại lưu manh như vậy, mới vừa vào thang máy là móng heo đã sờ tới sờ lui trên eo cậu. Quý Diễn cảnh cáo mấy câu nhưng vô dụng, về sau không nhịn được nữa quát anh: "Còn sờ nữa em chặt tay anh."
Ai ngờ Giang Tri Tụng không những không buông tay mà còn thêm một tay nữa bóp mặt cậu, sau đó còn cười cười cọ cọ lên trán cậu.
Bốn bề thang máy là gương phản quang, Quý Diễn có thể nhìn thấy cả khuôn mặt của mình bị Giang Tri Tụng bóp chu mỏ lên, giống nhưng lúc cậu hay bóp mặt Quý Hủy vậy.
Ngay lúc đó, có một hơi rượu nồng nặc phà lên mặt cậu, Quý Diễn muốn tránh qua một bên nhưng không tránh được, cậu tưởng là bản thân mình sẽ nổi điên lên rồi nhưng lại thấy cũng không nên, bởi vì Giang Tri Tụng thật sự rất say.
Ai lại đi chấp nhắt với người say rượu bao giờ.
Quý Diễn gian nan khổ sở mới đưa được Giang Tri Tụng về đến nhà.
Thẩm Ninh Ngọc đã nấu sẵn canh giải rượu, ngồi trên ghế sô pha chờ bọn họ.
Nhìn thấy Giang Tri Tụng say thành cái bộ dạng như thế này, Thẩm Ninh Ngọc sờ trán anh, chau mày nói: "Như này chắc là khó chịu lắm."
Lúc say vào Giang Tri Tụng thực sự khó chiều, đến canh giải rượu cũng không thèm uống, Quý Diễn nhìn thời gian cũng hơn một giờ sáng rồi, nói với mẹ cậu: "Anh ấy không uống thì thôi đi mẹ, mẹ đi ngủ trước đi ạ."
Thẩm Ninh Ngọc cũng cảm thấy buồn ngủ, dặn dò Quý Diễn vài cậu rồi lên phòng.
Chờ bóng dáng Thẩm Ninh Ngọc biến mất trên cầu thang, Quý Diễn bưng chén canh giải rượu, ngồi xuống kế bên anh.
Giang Tri Tụng dựa trên ghế sô pha, lờ đờ nhìn cậu, ban đầu là móc ngón tay út, rồi từng ngón từng ngón cuối cùng nắm toàn bộ bàn tay cậu.
Nắm tay cậu rồi lại áp mu bàn tay lên má anh, nói: "A Diễn, hình như anh bị bệnh rồi."
Mặt Giang Tri Tụng rất nóng, giọng nói cũng hơi khàn, Quý Diễn tức giận trả lời: "Bệnh thì cũng là đầu anh có bệnh, em thấy anh cũng lắm mưu nhiều kế lắm, bệnh gì?"
Giang Tri Tụng uống rượu không bị đỏ mặt, nhìn sắc mặt không thể đoán được anh đã uống bao nhiêu, cũng không thể biết được anh say như thế nào.
Nhưng lúc nãy có Thẩm Ninh Ngọc ở đây, Giang Tri Tụng thật thà ngồi yên trên ghế, người vừa đi là lại động tay động chân ngay lập tức.
Quý Diễn cho rằng anh say đến mức không phân biết được ai việc gì, nên nói anh uống hết canh nhanh rồi đi ngủ.
Giang Tri Tụng không chịu buông tay Quý Diễn, cậu cũng không còn cách nào khác, đành cầm chén canh đưa đến miệng cho anh uống. Chờ anh uống hết, Quý Diễn đỡ anh lên lầu, đưa vào phòng vứt anh lên giường rồi về phòng mình đi tắm.
Người Quý Diễn đầy mồ hôi, lại bị ám mùi rượu trên người Giang Tri Tụng nên cậu tắm rất lâu.
Vừa bước ra phòng tắm cậu vừa lau tóc vừa ngáp, ngẩng mặt lên nhìn thấy Giang Tri Tụng nằm trên giường mình.
Anh ta qua đây từ lúc nào vậy?
Quý Diễn đi đến mép giường lay lay Giang Tri Tụng, đang định hỏi chuyện thì đột nhiên bị anh nắm lấy cổ tay, trong nháy mắt trời đất quay cuồng té vào chăn. Nhìn Giang Tri Tụng vẫn mơ màng như vậy, chôn mặt vào cổ cậu cọ qua cọ lại.
Giống y hệt những lúc Coca cọ cọ lên người cậu.
Tuy là Quý Diễn rất bực nhưng cậu sợ nhột hơn, nhất là chỗ xương quai xanh, đụng vào là chịu không nổi, cuối cùng không nhịn được cười thành tiếng.
Lúc đang bực mà cười thành tiếng, cái cục tức trong lòng cũng tiêu tan đi không ít.
Cho nên ngữ khí cũng thay đổi không ít: "Giang Tri Tụng anh muốn chết hả?"
Giang Tri Tụng vẫn úp mặt vào người Quý Diễn, canh giải rượu bắt đầu có hiệu lực, anh cũng tỉnh táo được một chút. Giang Tri Tụng xoa xoa trán, khàn giọng nói: "A Diễn, sao lúc nào em cũng bực mình anh vậy?"
Quý Diễn: anh tự hỏi xem vấn đề có phải là tại anh không, hay tại em?
"Anh hại em mất mặt như vậy, em chỉ đạp một cái là em đã quá tử tế rồi." Quý Diễn nắm chăn, định hất Giang Tri Tụng qua một bên.
Cậu vừa di chuyển, anh cũng theo đó di chuyển, bị ảnh hưởng của men rượu Giang Tri Tụng để lộ ra bản tính trẻ con, còn mạnh miệng tức giận nói: " Bởi vì anh ghen, anh đố kị."
Giang Tri Tụng đè tay lên chăn, hơi nhấc người, tay còn lại luồn qua tóc Quý Diễn, giống như đang chơi một món đồ chơi, lại lập lại một lần nữa: "Lúc đó cả ngày trời em đi đâu cũng khoác vai Hồ Chỉ Lộ, mẹ nó anh ghen chết đi được."
Ngay từ lúc còn rất nhỏ, Giang Tri Tụng đã không có dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của một đứa nhỏ, lúc nào cũng im lặng khó hiểu, đừng nói chi đến chuyện chửi thề. Quý Diễn thấy qua rất nhiều dáng vẻ của Giang Tri Tụng, yếu ớt, lạnh lùng, hung dữ, dịu dàng... Duy nhất dáng vẻ trẻ con là chưa bao giờ thấy, nên lúc này nhất thời trố mắt.
"Quá nhiều người thích em, anh đi cản cũng rất mệt mỏi." Giang Tri Tụng lẩm bẩm nói: "Nhưng cũng may mấy người đó thấy khó nên cũng biết tự từ bỏ."
Quý Diễn nghe được câu này của Giang Tri Tụng, biết được không chỉ một lần xem phim đó, xụ mặt hỏi còn chuyện gì mà cậu chưa biết nữa.
Giang Tri Tụng lúc này nửa say nửa tỉnh, ở thời điểm này hỏi gì khai đó không giấu giếm điều gì.
Giang Tri Tụng thong thả chớp mắt, bắt đầu hồi tưởng.
Lúc học cấp , hoa khôi ở lớp yêu thầm Quý Diễn, nữ sinh e thẹn không dám trực tiếp thổ lộ, có một hôm đến lớp anh tìm nhờ anh giúp đỡ.
Anh không đồng ý, giả vờ khó hiểu: "Cậu thích Quý Diễn sao?"
Không đời nào hoa khôi trả lời, anh nhanh chóng chuyện hướng đề tài: "Cậu không cảm thấy Quý Diễn và thầy chủ nhiệm rất giống nhau sao?"
Quý Diễn và giáo viên chủ nhiệm đúng là họ hàng xa, dáng vẻ hai người đúng là hơi giống nhau, anh không học cùng lớp Quý Diễn nhưng cũng nghe nói nhiều về điều này.
Giáo viên chủ nhiệm tuy hơi mập nhưng vẫn rất đẹp trai, rất nghiêm khắc, cặp mắt liếc qua khiến người khác rén run, nổi tiếng là không tình người.
Có một lần cậu lên văn phòng nộp bài tập, vừa vặn nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm lớp Quý Diễn đang nghiêm khắc nói chuyện với hoa khôi, mắng đến nước mắt lưng tròng, đến thở cũng không dám.
Mắt thấy hoa khôi có vẻ hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt, anh hỏi: "Vậy còn muốn đưa thư tình không?"
Hoa khôi lắc đầu chặt đứt ý niệm nói với anh: "Không không, để tớ vứt đi."
Sau đó ba xé thành năm vứt thư tình vào thùng rác gần đó.
Còn có lúc học đại học, mỗi lần anh phát hiện thính của cậu lại bay lung tung là sẽ đến trường Quý Diễn, tìm cách trước mặt những nữ sinh đó giả vờ nói với cậu: "A Diễn, gần đây em lại xài tiền lung tung nữa, em chuyển hết tiền cho anh, anh giúp em giữ tiền."
Tất nhiên là chỉ nói thôi, nhưng chỉ cần người khác tin là được, một người bình thường sẽ không bao giờ thích một người đến tiền của mình cũng không quản lý được.
Đó là lý do tại sao đến bây giờ Quý Diễn vẫn độc thân.
Lúc Giang Tri tụng nói những chuyện này, giọng nói chậm rãi, ánh mắt sáng rực, Quý Diễn cảm thấy anh có vẻ đang rất tự hào.
Quý Diễn rất bực mình, bảo sao một người đẹp trai nhất nhì trong trường, ở trong vườn hoa bao nhiêu năm trời mà không có bông hoa nào để ý đều cậu, lúc dậy thì có một đoạn thời gian còn hơi tự ti. Hóa ra đều là chiêu trò của Giang Tri Tụng.
Quý Diễn xụ mặt nói: "Sao anh ác vậy?"
Giang Tri Tụng chỉ ừ một tiếng, lại dụi mặt vào cổ cậu, cười nhẹ
"Anh biết, em chỉ giả vờ hung dữ." Giang Tri Tụng nghẹn mũi nói: "Lúc nào em cũng sẽ dung túng cho anh, không nỡ nổi giận với anh."
"Anh có vẻ đắc ý nhỉ?" Quý Diễn bị vạch trần mất tự nhiên đẩy vai Giang Tri Tụng qua một bên: "Anh tránh ra cho ông."
Quý Diễn dùng lực rất mạnh, Giang Tri Tụng lại đang say nên không kịp phản ứng bị đẩy qua một bên. Giang Tri Tụng đem chăn quấn mình lại, nghiêng người chớp mắt nhìn Quý Diễn: "Chỉ là anh không chịu được việc người khác thích em."
Quý Diễn nhìn vào mắt giang Tri Tụng, nửa mặt Giang Tri Tụng bị chăn che lại, lộ ra sống mũi cao cao và ánh mắt say men hỗn độn.
"Bởi vì anh cũng yêu thầm em." Giang Tri Tụng nói: "Anh yêu thầm từ rất lâu trước đó rồi."
"Nếu anh không dùng một chút thủ đoạn, em sẽ thích người khác mất."
"Nhưng em không được thích người khác bởi vì anh mới là lựa chọn tốt nhất của em, em muốn gì anh cũng có thể cho em."
"Từ nhỏ đến lớn, anh luôn chiều chuộng em, không phải sao?"
Quý Diễn cắn môi, nhìn Giang Tri Tụng không nói gì.
"A Diễn, anh và em không giống nhau."
"Em muốn gì cảm thấy gì, chưa kịp nói đã thể hiện rõ trên khuôn mặt." Tay Giang Tri Tụng lại bắt đầu sờ mó lung tung, từ từ sờ lên cổ cậu: "Còn anh, mười phần tình cảm thì người khác cũng chỉ thấy được không quá hai ba phần."
"Em mãi mãi sẽ không bao giờ hiểu được anh yêu em như thế nào."
Lúc Giang Tri Tụng tỉnh táo, chỉ nói thích, chưa bao giờ dùng từ yêu.
Quý Diễn từ nhỏ đến lớn đều được yêu thương, sinh ra đã ở vạch đích, gần như muốn gì là có thứ đó.
Quý Túc Phong thương cậu, Thẩm Ninh Ngọc cũng thương cậu, tất cả người lớn trong họ hàng đều thương yêu cậu, khiến cho cậu đối với cảm giác yêu thương này không được sâu sắc, rất nhiều thứ xảy ra cậu đều cho rằng chuyện đó là bình thường.
Cho nên Giang Tri Tụng phải liên tục nỗ lực mới có thể chiếm được một vị trí trong lòng cậu.
Đuôi mắt nóng dần lên, ngón tay Giang Tri Tụng sờ tới sờ lui, Quý Diễn dựa người lên thành giường có chút mờ mịt, đến lúc tay của anh chạm đến môi cậu, Quý Diễn liền nắm lấy tay anh.
Cậu định nói gì đó, Giang Tri Tụng đột nhiên xoay người kéo chân cậu rồi nằm đè lên người cậu. Giang Tri Tụng lại giống như lúc đầu vùi đầu vào cổ Quý Diễn, giống như một con chó to cọ cọ lên người chủ nhân, chậm rãi nói: "A Diễn, tuy là anh thực sự không thích em đi xem phim với Hồ Chỉ Lộ nhưng lúc đó anh không phải muốn hù em, anh định phim vừa chiếu sẽ dẫn em về, anh muốn dẫn em về..."
Giang Tri Tụng nói càng lúc càng chậm, giọng nói càng lúc càng nhẹ dần, rất nhanh không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Giang Tri Tụng dựa vào người cậu cứ như vậy mà ngủ thϊếp đi.
Không biết là do đang bị đè lên người hay vì chuyện gì khác mà trong lòng Quý Diễn cảm thấy buồn bực, cậu im lặng nhìn Giang Tri Tụng ngủ, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Qua một lúc sau, Quý Diễn cảm thấy không thể thở được, hổn hển tự nói: "Giang Tri Tụng anh lỡ bày trò rồi thì thôi, em sẽ không giận anh."
Giang Tri Tụng lúc này vẫn mặc nguyên bộ đồ vest, áo khoác còn là kiểu ôm sát, mặc bộ này ngủ sẽ rất khó chịu.
Quý Diễn chống tay lên chăn, ôm lưng Giang Tri Tung muốn để anh ngồi dậy, luống cuống cởϊ áσ khoác cho anh và cởi luôn cavat.
Quý Diễn chưa chăm sóc cho ai bao giờ, động tác rất chậm chạp, làm nửa ngày mới cởi được áo và cavat, căng thẳng nhìn tiếp xuống quần tây và dây nịt, ngừng một chút sau đó bỏ qua chỗ đó.
Nghĩ đến bệnh sạch sẽ của anh, Quý Diễn đi vào phòng tắm giặt khăn lau mặt lau cổ cho anh. Quý Diễn lau rất nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn so với lúc bản thân tự đi tắm, lau cả phía sau tai của Giang Tri Tụng.
Làm xong mọi thứ, Quý Diễn ngồi bên mép giường, tay chống cằm nhìn sườn mặt Giang Tri Tụng, nghĩ nghĩ lại nói: "Thôi được rồi, vẫn là hơi bực mình, bởi vì bị người khác nhìn thấy dáng vẻ mình như vậy thật sự rất mất mặt."
Cậu áp hai tay mình lên má bóp mặt anh, giọng nói rất nhẹ nàng, mang theo sự dung túng: "Thực sự rất là mất mặt đó anh biết không hả, Giang Tri Tụng?"