Mười một giờ rưỡi đêm, Giang Tri Tụng ra khỏi công ty.
Mới vừa lên xe, phó giám đốc của tập đoàn Thần Phong – Chu Chính Mậu đã gọi một cú điện thoại tới, Giang Tri Tụng để chuông reo một hồi mới nghe máy.
Giang Tri Tụng mở công ty Tùng Cát, phạm vi nghiệp vụ chủ yếu là về robot thông minh gồm hai sản phẩm chính: Robot gia đình và robot vận chuyển. Cách đây một thời gian đã xảy ra một sự cố với một lô linh kiện gây ảnh hưởng đến độ chính xác của người máy, lúc kiểm tra các bộ phận linh kiện, đến một nửa là sai số tối đa.
Dùng thì vẫn dùng được, nhưng chất lượng sẽ bị giảm xuống.
Tập đoàn Thần Phong chịu trách nhiệm về phần hợp tác này là Chu Chính Mậu, có quan hệ với trưởng bộ phận thu mua của Tùng Cát, ý đồ muốn làm hàng nhái kém chất lượng
Hai người vốn định kiếm một khoản, ai ngờ lúc Giang Tri Tụng mở hội nghị về sản phẩm. Con robot đã từng biểu diễn bỗng dưng bị lag một chút, vận chuyển hàng đến điểm cuối bị lệch cm so với thiết kế, lập tức Giang Tri Tụng đã nhìn ra có gì đó sai sai.
Ngày hôm sau trưởng bộ phận thu mua rời đi, Chu Chính Mậu bết được việc này thì vội vàng đến phát hoảng.
Hắn làm việc này cũng không phải lần một lần hai, đại đa số đều thành công cả, mà không thành công cũng chẳng ảnh hưởng gì. Nhưng lúc này vừa khéo có thông tin của ban giám đốc, nếu không ép được thì đừng nói vớt được tiền, ngay cả tỉ suất cũng bị kéo xuống.
Chu Chính Mậu không có cách nào khác đành phải lén lút lấy lòng Giang Tri Tụng.
Nhưng bất cứ chiêu trò nào thì Giang Tri Tụng cũng không nhận, vô dục vô cầu, nhưng Chu Chính Mậu không hề tin điều đó, hắn đã chứng kiến phía sau dáng vẻ dịu dàng của Giang Tri Tụng thực chất rất tàn nhẫn.
Không có thủ đoạn, trên thương trường làm ăn cá lớn nuốt cá bé, hoàn toàn không thể nào tồn tại được, người nhìn qua càng tốt lại càng nguy hiểm.
Chu Chính Mậu nhớ đến nụ cười trên mặt Giang Tri Tụng mà không khỏi đau đầu, không ngừng mở miệng nói: “Giám đốc Giang, anh có rảnh không? Tôi muốn bàn bạc với anh về chuyện lô phụ tùng kia.”
“Xin lỗi.” Giang Tri Tụng đáp: “Bây giờ là thời gian riêng tư của tôi.”
Chu Chính Mậu quấy nhiễu một hồi, thấy Giang Tri Tụng mềm không được cứng chẳng xong. Hắn vừa tức vừa vội cũng không dám thể hiện ra ngoài, chỉ có thể ăn nói khép nép tỏ vẻ muốn bồi thường riêng, cố gắng xin Giang Tri Tụng đừng gián đoạn hợp tác tiếp theo của tập đoạn Thần Phong nữa.
Giang Tri Tụng tựa lên ghế ngồi phía sau nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên cười mấy câu.
Chu Chính Mậu chưa từ bỏ ý định, lại câu kéo thêm chút nữa.
Giang Tri Tụng cúp điện thoại, đưa di động sang một bên, dời xuống nhìn đồng hồ rồi nói với Chu Cần: “Sáng mai mở cuộc họp, đưa linh kiện kia về lại tập đoàn Thần Phong, tiện thể yêu cầu bồi thường, ngoài ra, hãy sắp xếp thông tin của các thương gia hợp tác.”
Chu Cần gật đầu bảo vâng.
Về đến Quý gia cũng đã tầm mười hai giờ, Giang Tri Tụng đưa mắt nhìn phòng ngủ Quý Diễn, không có đèn, gõ cửa cũng không ai đáp.
Giang Tri Tụng gọi điện thoại hỏi, bên kia ồn ào muốn chết, tiếng nhạc quán bar ồn ào hỗ tạp còn cả tiếng người truyền tới khiến anh phải nhíu mày lại.
Dường như còn nghe được câu: “Khuôn mặt nhỏ nhắn đó, non đến mức búng ra sữa.”
Chu Cần về nghỉ ngơi, Giang Tri Tụng tới ga ra và lái một chiếc McLaren ra ngoài, xe nhẹ nhàng đi về phía FalseStory.
Bước vào cửa quán bar, Giang Tri Tụng bị ánh đèn làm choáng váng nên hơi nheo mắt lại.
Khắp người ngồi trên chiếc ghế bar, trong sàn nhảy còn đông người hơn nữa. Giang Tri Tụng bỏ qua những ánh mắt tò mò, đi thẳng đến tìm quản lý của bar.
Những người kia đều là cô chiêu cậu ấm có tiếng ở Tấn Thành, quản lý quán bar nhìn cũng quen cả mắt, thêm nữa Giang Tri Tụng có mấy lần tới đón Quý Diễn, ấn tượng lại càng khắc sâu hơn.
Quản lý quán bar vội vàng đáp lời anh: “Sao hôm nay Giám đốc Giang rảnh mà tới thế?”
“Quý Diễn đâu rồi?” Giang Tri Tụng hỏi.
Quản lý quán bar vội vàng dẫn anh đến ghế dài trên tầng hai.
Tầng hai bao trọn gói, Quý Diễn lưỡi nhác tựa lưng trên ghế ngồi, đã ngà ngà say, tâm trạng rất tốt còn đang thảo luận với Thẩm Tiêu về một cửa hàng bán xe hơi bên khu đang phát triển.
“Đại lý xe đó là cha của Hứa An Gia mở ra cho hắn chơi.” Một người đàn ông cao gầy nói: “Hình như nó về được mấy ngày rồi, chắc là ngày mừng thọ của ông Chúc có thể nhìn thấy nó đấy.”
Quý Diễn nghe tên Hứa An Gia thì hơi phiền, còn lại thì khá kích động.
Phiền là do hai bên bất hòa, kích động là do Hứa An Gia cũng mê xe, cả hai cùng lên xe thì phê biết mấy.
Chủ đề cũng không dừng lại ở Hứa An Gia quá lâu. Một đám con trai, nói chuyện một hồi là lại tới mấy chuyện trai gái bất chính.
Không biết người nào mở đầu, khoe khoang chiến tích ghê gớm của bản thân mình ra.
Quý Diễn cười trêu một cái: “Cứng quá thì dễ gãy, mày cẩn thận đi thì hơn.”
Cả đám cười theo, bầu không khí càng trở nên nóng hổi, ở phía sau, một nhóm người bắt đầu bí mật so sánh.
Quý Diễn trừ trêu chọc bọn bạn thì cũng không chen vào những lời khác, thế là có cười chế giễu vẫn là tấm chiếu mới.
Quý Diễn thua người không thua trận, nâng ly bực bội uống ực một cái, bỗng nhiên đập bàn, gác chân lên ghế, bắt đầu nói lung tung: “Tao trải qua biết bao nhiêu là người, nam nữ đủ cả, có dạng nào mà chưa thấy qua hả! Mùi vị nào mà chưa từng nếm qua chứ!”
Quý Diễn càng nói càng khoa trương, trong lòng ai cũng biết rõ nhưng vẫn cổ vũ, thuận tiện khen cậu.
Quý Diễn vừa vui vẻ, nâng ly rót đầu rồi lại thêm một ly nữa.
Ly rượu còn chưa buông xuống thì tay đã bị đè lại.
Quý Diễn nghe thấy giọng Giang Tri Tụng: “A Diễn, đừng uống nữa.”
Quý diễn uống đến hơi nhiều, phản ứng khá là chậm, quay đầu nhìn thấy Giang Tri Tụng nên bất giác mà cười, hỏi: “Giang Tri Tụng, sao anh tới đây thế?”
Giang Tri Tụng không trả lời, nắm lấy Quý Diễn, chào cả đám rồi nói: “Các cậu cứ chơi, tôi dắt em ấy về.”
Nói xong ôm eo Quý Diễn, xách cậu lên, quay người rời đi.
Quản lý quán bar đi tới, còn cười với cả đám rồi nói: “Giám đốc Giang nói tối nay tất cả chi phí đều ghi vào tài khoản của anh ấy, mọi người cứ chơi vui vẻ ạ.”
Thẩm Tiêu nghe vậy, quay đầu nhìn Quý Diễn được Giang Tri Tụng nửa ôm đi xuống tầng.
Nhà Thẩm Tiêu kinh doanh hoa và chim,ở thành phố khác. Mấy năm nay cái ngành này cứ trì trệ nên muốn mở rộng thị trường, Thẩm Tiêu nghiên cứu xu thế phát triển của các thành phố lân cận, cuối cùng nhìn trúng Tấn thành, thế là chuyển tới đây.
Hắn đã từng nghe người khác nói về Giang Tri Tụng, còn tưởng rằng khen quá, bây giờ nhìn thấy mới phát hiện chỉ có hơn chứ không kém.
Thẩm Tiêu nhìn thấy Quý Diễn ngoan ngoãn đi theo Giang Tri Tụng liền hỏi người đàn ông đội mũ bên cạnh: “Sao Quý Diễn nghe lời anh ta thế?”
Người đàn ông nhịn không được mà cười: “Chắc là quen từ nhỏ rồi.”
“Cũng không nên nghe lời thế chứ.” Người đàn ông đối diện rót cho mình ly whisky: “Hồi trước tính tình Quý Diễn nóng lắm, không thích bị kiểm soát, lần này hòa giải được rồi tình cảm lại càng bền chặt.”
Người đàn ông cao gầy ‘uh’ một tiếng, tỏ vẻ bùi ngùi: “Đầu giường tức giận cuối giường làm hòa mà ~”
“Câu này mà để Quý Diễn biết thì kiểu gì cũng tới trừng trị mày.” Người đàn ông đội mũ bên cạnh cười nói.
“Đùa chút mà.” Người đàn ông cao gầy nhấp chút rượu: “Ai mà không biết thằng đó là tên kỳ thị đồng tính nghiêm trọng chứ.”
“Đúng đấy, sông Thương còn đang chờ nó kia kìa.”
Cả đám bắt đầu cười rộ.
Thẩm Tiêu nghe thấy hay ho nên cũng cười theo, nhưng thật ra trong lòng hắn cảm thấy giữa Quý Diễn và Giang Tri Tụng hẳn là không hề đơn giản như vậy.
Ánh mắt Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn và sự ỷ lại theo bản năng của cậu đều có mùi vị kia.
Thẩm Tiêu gọi nó là trực giác đồng tính.
Mặc dù Quý Diễn nói rằng mình sợ đồng tính, nhưng Thẩm Tiêu hoài nghi tính hướng của cậu.
Thẩm Tiêu nhớ rõ năm ngoái có một lần, Quý Diễn tổ chức tiệc rượu, khi đó cảm đám và hắn đều rảnh rỗi. Lúc hắn đến nơi này, Quý Diễn đã uống một lúc rồi.
Quý Diễn ghé vào mặt bàn, uống hết ly này đến ly khác, lẩm bẩm giống như thất tình.
Thấy hắn tới, Quý Diễn chỉ xuống phía đối diện, nói hắn ngồi.
Thẩm Tiêu vừa ngồi xuống, Quý Diễn bỗng nhiên đập bàn, cực kỳ lớn giọng: “Giang Tri Tụng dám ghét tao!”
Thẩm Tiêu thấy âm nhạc đinh tai nhức óc cũng không lớn bằng giọng Quý Diễn.
Quý Diễn mặc kệ hắn có nghe hay không, cứ nói tiếp.
“Lơ tao ba ngày, con mẹ nhà anh.” Quý Diễn đập ly xuống bàn, hỏi Thẩm Tiêu: “Mày nói xem, chẳng lẽ không ai chọc tao thì tao sẽ đánh nhau à?”
“Tính tao xấu đến vậy sao?”
“Trước giờ tao chưa từng thấy anh ta nói ghét tao, nói đánh người tàn nhẫn!”
…
Thẩm Tiêu không thể hiểu được những lời đó của Quý Diễn, chỉ đành im lặng đẩy bình rượu xa một chút.
Quý Diễn giựt lại, tức giận không ngừng: “Tao nói xin lỗi rồi, tao xin lỗi nhiều lần lắm rồi.”
“Tại sao lòng dạ Giang Tri Tụng lại sắt đá như thế!”
Đến đây, Thẩm Tiêu vẫn cảm thấy bình thường.
Sau đó Quý Diễn bắt đầu tủi thân. Cậu ôm bình rượu, tiếng bé lại, giọng điệu cũng trầm xuống: “Trước đây dù thế nào anh ấy cũng cùng một chiến tuyến với tao, lần này lại đứng bên người khác.”
Đèn quán bar nhiều màu sắc, anh đèn đỏ lờ mờ chiếu xuống khuôn mặt của Quý Diễn nhìn giống như đang khóc.
Thẩm Tiêu liền hỏi: “Là sao?”
“Sao là sao?!” Quý Diễn lại lồng lộn gào lên: “Hai bọn tao là kiểu tình cảm mặc cùng một cái quần xà lỏn lớn lên, thế mà anh ấy dám mắng tao vì người khác.”
Thẩm Tiêu che lỗ tai, kêu người rót cho Quý Diễn ly nước nóng.
Quý Diễn uống xong, nói: “Thật sự là tao bị chọc cho tức chết rồi.”
Bình nước để một bên không mang đi, Thẩm Tiêu lại rót cho cậu một ly nước nóng.
Quý Diễn không uống, tay chống đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Tiêu, giọng lại trở về như cũ, sa sút nói: “Ngay cả bạn bè cũng không muốn làm với tao nữa.”
“Anh ta quan trọng với mày vậy sao?” Thẩm Tiêu tiện hỏi một câu.
Quý Diễn nghĩ gì nói đó: “Mẹ mày nói nhảm thế, anh ta không quan trọng thì mày quan trọng sao?”
Thẩm Tiêu:???
Lúc đầu mắt tao mù mới thấy mày đẹp.
Quý Diễn uống sau, Thẩm Tiêu cũng lười so đo với cậu, định sẽ dẫn cậu về nhà sớm.
Quý Diễn lại bắt đầu, cứ ở đó không chịu đi, miệng mồm la hét: “Tao không muốn mày dẫn, gọi tên khốn Giang Tri Tụng kia tới đây!”
Thẩm Tiêu kéo cậu, Quý Diễn tránh đi, ngồi xổm xuống ôm lấy chân bàn, hơi tủi thân, nói lẩm bẩm: “Mày gọi Giang Tri Tụng tới đón tao đi.”
Thật sự Thẩm Tiêu rất muốn cho Giang Tri Tụng tới đón vị tổ tông này đi, nhưng hắn không có liên lạc của Giang Tri Tụng, đành phải ép Quý Diễn nhét vào xe.
Thẩm Tiêu nổ máy xe, nghe thấy Quý Diễn lầu bầu một câu: “Giang Tri Tụng mà vứt bỏ tao, ngày mai tao sẽ giết anh ta.”
Chính vì câu nói này mà Thẩm Tiêu bắt đầu nghi ngờ Quý Diễn.
Bình thường đối với xì tray, cho dù trời có sụp thì cũng không mở miệng nói ra được thế.
Người xung quanh nói chuyện câu được câu mất, Thẩm Tiêu đứng lên, nhìn lên phía tầng một, thoáng chốc đã nhìn thấy bóng dáng của Quý Diễn và Giang Tri Tụng.
Quý Diễn chẳng khác nào dây leo, leo lên người Giang Tri Tụng. Giang Tri Tụng hẳn cũng lo cho Quý Diễn nên đi rất chậm, lâu lâu còn dừng lại, hơi cúi đầu xuống, nghiêng tai nghe Quý Diễn nói chuyện.
Có lẽ vì môi trường quán bar, ngọn đèn chớp tắt, hormone có ở khắp nơi, bọn họ xen lẫn trong đó nên càng mập mờ hơn nữa.
Quý Diễn vẫn cứ cười, Giang Tri Tụng vòng tay lên lưng cậu, ôm cứng ngắc, tránh cho người ta đụng phải Quý Diễn, nhưng trên mặt không hề mỉm cười.
Thẩm Tiêu không khỏi nghĩ, cảnh tượng này thật sự giống như nửa đêm đến quán bar bắt vợ đang bay lắc.