Nửa đêm, cô đang trong giấc nồng say, tự dưng điện thoại vang làm cô mệt mỏi mở mắt. Cứ tưởng ba gọi nên mới gắng dậy, nhưng vừa nhìn vào màn hình..mặt cô đã nhăn tréo lại...số lạ. Cô mệt mỏi dập máy, nếu là số lạ thì cần gì nghe máy, bởi lẽ số cô rất ít người biết. Nhưng số lạ đó gọi lại lần , rồi lần , kiểu như đang nôn nóng chờ cô bắt máy vậy. Bực mình cô bắt máy định chửi kẻ phá đám lúc nửa đêm thì đầu dây bên kia đang khóc nức nở gọi tên mình.
"Thiên Anh ơi, bắt máy đi mà, hức hức,..."
Nghe tiếng nói quen, cô mới tỉnh ngủ hẳn.
"Alô, tao nghe, mày có chuyện gì vậy."
Nói không quan tâm cũng không phải, mà lơ cũng không phải, dù gì cũng từng là bạn. Tình yêu không ai biết được tương lai nên cô không thể trách người họ được, phải trách là trách chính mình không giữ được người mình yêu, thế thôi..
"May quá, tao cứ tưởng mày không nghe máy, hức hức."
Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt Như Tuyết hiện tại nhưng cô đoán chắc chắn nhỏ đang khóc ròng rồi vội lau nước mắt...Rốt cuộc là có chuyện gì?
"Có chuyện gì mà gọi tao nửa đêm"-Cô nhăn mặt nói.
"Mày nghe kĩ những lời tao sắp nói nha, và tao cũng mong mày tha thứ cho tao và Anh Tuấn...Đó là......"
Nghe xong những lời Như Tuyết nói, điện thoại trên tay cô tự động rớt xuống sàn, cô chạy ra khỏi nhà mà quên mất đây là nửa đêm, lại bận trên người bộ đồ ngủ mong manh. Phải, cô đang khóc. Sao họ nỡ đối xử với cô như vậy, cô làm gì nên tội..
Cái lạnh của đêm khuya nó đang thấu vào người cô nhưng cô không thể nào cảm nhận được nữa vì trong lòng cô đang phảng phất một nỗi sợ không tên. Cô sợ mình sẽ mất đi một thứ quan trọng..Cô sai rồi.
Bước thật chậm đến phòng phẫu thuật theo lời y tá chỉ dẫn, trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt, không thể thở nổi..Đau...đau lắm. Cô mong đó không phải là sự thật. Đây là lần thứ hai cô đứng ở phòng hẫu thuật này rồi, mà lần nào cũng là người cô yêu thương, cô không muốn...
"Cháu Anh à, sao cháu lại đến đây"-Bác Dương, ba của Anh Tuấn thấy cô như người mất hồn liền đỡ cô ngồi lại ghế chờ hỏi han.
Ánh mắt cô không còn sức sống nhìn bác Dương nói.
"Anh Tuấn sao rồi bác, anh ấy...không sao đúng không bác"
Bác im lặng mang theo nỗi buồn, ánh mắt nhìn vào phòng phẫu thuật khôg trả lời câu hỏi của cô, vì...bác cũng không biết câu trả lời. Bác biết cô đau, nhưng bác cũng đâu khác gì. Trước kia bác cũng biết cô chịu nhiều nỗi đau rồi, không phải lỗi của ai cả.
Cô không kiềm được nước mắt, nó cứ thế mà chảy khi nghĩ về lời nói của Tuyết..
Hồi tưởng
"Mày nghe kĩ những lời tao sắp nói nha, và tao cũng mong mày tha thứ cho tao và Anh Tuấn...Đó là chuyện quá khứ. Mọi chuyện không như mày nghĩ đâu. Không phải Anh Tuấn lừa dối mày để cặp với tao, mà là do Tuấn mắc bệnh ung thư gan, lúc đó mẹ mày bị tai nạn, anh ấy sợ mày biết lại thêm đau buồn nên mới mượn tao đóng giả làm người yêu anh ấy. Thật ra anh ấy rất yêu mày, ngay sau khi được người ta cho gan để chữa trị, mặc dù chưa hết bệnh hẳn nhưng vẫn bay sang đây để gặp mày, học cùng mày. Có thể cùng nhau tay trong tay lần nữa. Nhưng khi anh ấy thấy thái độ hờ hững của mày, anh đã rất đau khổ. Mày nhớ không, cái hôm mà ba tụi mình đi xem phim đó, mày ước gì được người mình yêu tặng bộ dây chuyền ngọc trai bên Pháp. Nhân đó, ngày nữa là sinh nhật mày, anh ấy bay sang Pháp mua nó ày. Lúc về thì bị tai nạn, giờ đang ở bệnh viện thành phố không biết sống chết ra sao. Mày ghét tao sao cũng được nhưng tao xn mày hãy tin những lời tao nói là thật"
-----------
Thì ra anh không dối lừa cô, đó là lo lắng cho cô. Nhưng cái lo lắng đó như một nhát dao đâm xuyên qua người cô vậy. Đau..đến rỉ máu.
giờ sáng, cái lạnh rít qua dãy hành lang làm cô co ro người lại trên ghế, ánh mắt cô đang hướng về con người trong phòng kia. Sợ, lo lắng, đau...những thứ tồi tệ nhất được miêu tả tâm trạng lúc này đây của cô.
"Cạch"
Cửa phòng mở ra, theo phản xạ cô và bác Dương bật dậy khỏi ghế ngồi để đến chỗ bác sĩ.
"Con trai tôi sao rồ bác sĩ"
"Qua được thời kỳ nguy hiểm rồi, bệnh nhân đang được chuyển qua phòng hồi sức, sáng mai có thể đến thăm "
"Cảm ơn..cảm ơn bác sĩ nhiều"
Bác Dương nói trong tiếng khóc, vì bác rất vui mừng. Còn cô, từ nãy giờ chỉ im ặng để nghe cuộc nói chuyện. Và khi bác sĩ vừa đi khỏi, bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn của cô đã ngã quỵ xuống sàn khóc nấc lên.
Cô vui...
Thật sự rất vui vì anh không sao...không bỏ cô lại.
Đó là những giọt nước mắt vui mừng, không phải bi thương..
Sau một hồi khóc lóc đến đỏ mắt, nhờ sự khuyên can của bác Dương, cô mới chịu yên ổn cho bác chở về nhà nghỉ ngơi mai còn đi học. Bác thật sự ngưỡng mộ tình cảm thiêng liêng của cô. Nếu có được cô con dâu như cô thì còn gì bằng. Bác mỉm cười nhìn cô bước vào nhà. Hài lòng tất cả con người cô gái trước mặt mình...