Vừa bước ra khỏi từ một hang nhỏ, cô thấy chú chó quay người lại rồi cánh cửa cũng tự đóng. Nó lạ đến mức giống như nơi đó chưa từng tồn tại vậy? Đừng nói đây là giấc mơ chứ, hơi hư cấu đấy.
Mon men ra hết đường dọc bờ biển, cô cũng thấy được cái khách sạn hôm trước mình ở. Ủa vậy là ngày rồi sao, nhanh quá vậy?
Nghĩ lại, cô bỏ nhanh qua khoảng thời gian, chạy nhanh đến chỗ trò chơi mà làm cả hai lạc nhau rồi dẫn đến chuyện không ngờ. Cô và hắn sẽ trở về, và tất cả sẽ chìm vào lãng quên, không có gì xảy ra nữa hết.
Thấy bóng hắn gục bên tảng đá đầy bất lực, cô gọi.
-“Thiên Tuấn.”
Hắn đang buồn vì không tìm thấy cô, lại sợ cô gặp điều gì nguy hiểm nên lòng đang cảm thấy rất khóc thở, nghe được giọng nói đó, hắn ngước đầu lên như không thể tin được cái sự thật đó.
Hắn thấy cô, nhìn cô thật lâu rồi ôm chặt cô vào lòng.
-“Anh xin lỗi, anh đã để lạc mất em, em có sao không.”
-“Không sao, mình về đi anh.”
-“Em bị sao à.”
Hắn ngạc nhiên.
-“Không có, đi tận ngày rồi, còn công việc.”
-“Ừ, mình về.”
Cả hai xiết chặt tay lại với nhau, cùng về khách sạn lấy đồ rồi về, cô đang sợ điều gì chăng.
Đúng, điều cô lo sợ đang xảy ra. Cô và hắn vừa nghe thông báo, không một chiếc thuyền nào được chở người ở đây về đất liền, vậy là sao? Rất nhiều người rất hoang mang chứ không riêng gì cô, nhưng hiện tại cô đang lo lắng một thứ gì đó ghê tợn hơn.
Cảm giác như có ai đó nhìn mình, cô ngước lên tầng thượng của khách sạn, đúng, ở đó đang có người nhìn cô, mặt lạnh tanh và không biểu lộ một thứ cảm xúc gì.
Cô khẽ chau mày, trời đã ngả về đêm rồi.
-“Chả biết đang có chuyện gì xảy ra.”
-“Nếu không cho đi thuyền, mình có thể đi trực thăng về mà, đúng không anh.”
Như nhớ ra, cô vội nói. Hắn nhìn cô nể phục, ở trong trường hợp vậy mà cô cũng nảy ra một ý tưởng hợp lí như vậy, thật thông minh.
-“Để anh gọi trợ lí Hải đặt cho một chiếc.”
Cô gật đầu trông chờ nhìn hắn lấy điện thoại ra, nhưng điều cô mong đợi lại không thể.
-“Mất sóng rồi.”
Nghe thế, cô cũng lấy máy cô.
-“Máy em cũng vậy, nhưng anh có thấy lạ không, bữa đầu tiên đến đây tất cả đều bình thường. Vây mà giờ, cứ như ở đây có ai đang điều khiển vậy?”
-“Sao em lại nghĩ vậy?”
Cô chưa kể việc cô ra được đường hầm ma quái kia, cũng không hề kể việc gặp được thiên thần và nghe những lời như trên phim kia cho hắn nghe. Nếu kể, hắn có tin không. Chắc là tin rồi nhưng cô không muốn hắn lo chút nào.
-“Em không biết.”
-“Thôi chắc không sao, anh nghĩ giám đốc ở đây đang mất thứ gì đó rồi đi tìm nên không cho ai về, mai rồi sẽ ổn thôi, hôm nay mình nghỉ ở đây.”
-“Em cũng mong như thế.”
Cô vứt cái suy nghĩ vẩn vơ ấy đi, cùng hắn bước vào phòng.
-“Em có cần tắm trước khi ngủ.”
-“Em phải tắm thôi, anh tìm cho em một bộ đồ đi, ngày rồi đấy.”
Cô chỉ nói thế rồi bước nhanh vào nhà tắm, hắn thì ra khỏi phòng để tìm đồ cho cô. Dại thật, lúc đi cả hai chỉ mang trên mình một bộ đồ duy nhất, cứ nghĩ sáng đi rồi tối về. Có nghĩ là ở đây tận ngày đâu. Bây giờ phải tự tìm đồ cho mình rồi cho cô, hắn thở dài cảm thán.
phút sau, cô đang ngâm mình trong bồn nước nóng, nghe tiếng mở cửa. Cô đoán chắc là Thiên Tuấn.
-“Anh treo đồ trước cửa giúp em.”
Không nghe nói gì nhưng cô nghe tiếng động của vật gì đó treo trước cửa phòng tắm, tự hỏi sao hôm nay hắn im lặng vậy? Ít nhất hắn cũng nói một chữ chứ. Sao vậy?
Thấy khó hiểu, cô mở he hé cửa lấy đồ rồi thay nhanh chóng. Đúng là ngâm nước nóng người khỏe ra hẳn.
Cô nhìn đồ hắn đưa, bần thần giây lát. Hắn kiếm đâu ra bộ đầm này, hắn không biết là cô ghét đồ dây hay sao?
Nhưng nghĩ lại, chắc là trên này nên khó kiếm đồ, có cũng là may rồi, thôi mặc tạm vậy, lúc về mượn áo khoác hắn nữa là ổn rồi.
Nghĩ thế cô mỉm cười mở cửa bước ra.
-“Anh tắm…”
Chưa nói hết câu, cô trợn mắt kinh ngạc nhìn người trước mặt mình, cái gì đây.
-“Sao anh ở đây!”
Mặc dù trong lòng có hơi sợ nhưng cô không nói vắp, cô đang cố tỏ ra lạnh lùng và mạnh miệng.
-“Đem đồ cho em.”
Cô nhìn hắn khó hiểu, cô đâu có nhờ lấy đồ đâu. Thiên thần nhìn trên vai cô, rồi nhìn xuống, nhìn xuống, nhìn toàn diện.
-“Không ngờ chính em lại làm tăng giá trị của một chiếc váy rẻ tiền lên như vậy?”
-“Không hiểu đâu, anh ra ngoài đi, đây là phòng con gái. Chưa kể anh đã ở trong phòng tôi trong lúc tôi tắm.”
-“Vậy thì sao, tôi chưa làm gì em.”
Cô cứng họng, đúng là hắn chưa làm gì, vậy mà cô định kiện hắn đấy. Sao cô lại có lúc ngu ngốc đến như vậy?
-“Thiên Anh.”
Tiếng người vừa nói cắt ngang suy nghĩ của cô, hắn về thật đúng lúc, có hắn, cô thấy an tâm hơn.
-“Đây là ai.”
Hắn ngạc nhiên nhìn thiên thần, cô cũng không tỏ vẻ gì ngoại tình bắt quả tang hay sợ sệt vì có người con trai lạ ở chung.
-“Giám đốc ở đây đấy, anh ta đến đây để kiểm tra phòng.”
Cô nhìn hắn nói rõ ràng rồi nhìn sang thiên thần.
-“Anh kiểm tra xong chưa, tôi muốn ngủ rồi.”
Thiên thần cười nhếch mép vì cách cô làm, tốt, rất khôn ngoan. Em lại ghi điểm tốt rồi đấy.
-“Tôi đi.”
Thiên thần nói xong bước ra ngoài, trả lại không khí cho cô và hắn.
-“Rõ ràng anh ta đến không phải để kiểm tra phòng.”
Câu nói giận dỗi ghen tuông của hắn làm cô nổi da gà, biết sao.
-“Vậy anh nghĩ em ngoại tình.”
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, hắn cũng nhìn, thật lâu, như để tìm trong đó có gì giả dối không. Lúc sau, hắn lắc đầu.
-“Em không như vậy đúng không.”
-“Đang không tin tưởng em.”
-“Bộ đồ này…”
Hắn không đáp trả câu hỏi của cô mà lại hỏi tiếp một câu.
-“Anh ta đem đến đấy. Nếu anh tin tưởng em, em sẽ giải thích, còn nếu không, lời giải thích của em cũng sẽ là thừa.”
Cô nói xong mở cửa thật nhẹ nhàng ra ngoài, ngột ngạt lắm. Một bàn tay khẽ đan vào tay cô rồi kéo cô lại.
-“Anh tin em…nhưng anh không đủ tin bản thân mình.”
Cô nhìn hắn vô hồn.
-“Em thay lại đồ này đi, em không thích áo dây mà.”
Vẫn là hắn, hắn luôn biết những thứ cô ghét là cô thích. Vậy chẳng lẽ còn người thứ hai. Cầm chiếc đầm xám trên tay, cô vào thay đồ. Là chiếc đầm ngang gối, ôm eo và tay áo dài, cô rất thích, nhẹ nhàng dịu dàng.
-“Anh tắm đi, em đi dạo tí.”
-“Ừ, em cẩn thận.”
Cô gật đầu rồi mở cửa phòng bước đi, hắn định nói gì đó nhưng lại thôi, có lẽ hắn ghen quá mức. Cô sẽ không bao giờ thay lòng hay phản bội hắn đâu.
Cô đi dạo ven biển, ở đây cũng rất nhiều người đi dạo giống cô, nhưng sao cứ từng phút trôi qua người ở đây dần đi hết thế. Đến lúc nhận ra sự thất thường này, cô đã thấy thiên thần trước mặt mình.
-“Tên Thiên Anh sao?”
Cô nhìn thiên thần, rồi gật đầu. Chắc biết được là do lúc nãy hắn gọi. Cô cố tạo ra khoảng cách với thiên thần rồi nhìn ra phía cuối biển.
-“Tôi nghĩ mình thích em, ngay lần đầu gặp.”
-“Tôi không thích nghe.”
Cô nói thẳng thắn làm thiên thần bật cười, nụ cười đúng theo kiểu “Angerla”, rất đẹp, nó đang hòa quyện với khuôn mặt thiên thần.
-“Tôi là Mike, nên nhớ, em phải là vợ tôi, dù có cách nào đi nữa, tôi sẽ làm em tự nguyện.”
-“Hoang tưởng.”
-“Em biết tại sao không ai được rời hòn đảo này chứ!”
-“Anh làm.”
Cô nói nhưng như khẳng định, điều đó làm hắn gật đầu.
-“Vậy em có biết nguyên nhân.”
-“Không muốn biết.”
Cô nói kiểu bất cần.
Cô thật sự thấy thích tính cách của thiên thần nhưng nghe những lời nói đó, cô chỉ muốn đi thật nhanh, cô không muốn nói chuyện thêm nữa.
Cô đi thật nhanh về phòng, thiên thần ở sau nhìn cô mà mỉm cười.
-“Gía như tôi là người đến trước, tôi sẽ được nhận tình yêu từ em, như tên kia đang nhận.”
Vào phòng, cô thấy hắn đã tắm xong, cô thích lau tóc cho hắn nên nhanh chóng chộp chiếc khăn xoa đầu tóc đầy nước của hắn.
-“Em yêu anh, yêu anh yêu anh.”
Cô vừa xoa, vừa nói như thể làm tan biến cơn ghen của hắn từ lúc nãy đến giờ, hắn nghe cô nói thế, bất giác mỉm cười. Cô luôn làm hắn có cảm giác được yêu.
-“Dở chứng à.”
Trời, lần đầu tiên nghe hắn xiên xỏ cô đó. Cô tức mình đập một cãi rõ đau vào vai hắn.
-“Anh sến súa được thì em cũng được chứ!”
-“Thì ai nói gì đâu nào.”
Hắn cười to hơn về tính cô, nhìn cô giận kìa, dễ thương chết được.
-“Giận giận giận, em ngủ.”
Cô leo lên giường kéo chăn lên tận đầu.
-“Anh cũng ngủ?”
Hắn nhảy lên giường nằm cạnh cô, còn lấy chăn cô nữa, hắn ôm cô thật chặt trong lòng.
-“Anh yêu em, một mình em.”
-“Ngủ đi, dở chứng à.”
Cô lại trả đũa hắn, câu chuyện lại lặp lại, hắn nhéo mũi cô cười khoái chí. Cứ bên cô mãi như vầy, còn gì hạnh phúc hơn. Cả hai dự định mai phải về, bằng mọi giá.
-“Anh này, dù có chuyện gì đi nữa thì mãi tin nhau nhé!”
-“Ừ, mãi mãi.”
Chỉ nhiêu đó thôi, cả hai chìm vào giấc ngủ, mộng đẹp mà đâu biết ở gần đó có một người phải mất ngủ.
-“Cứ cho cô ấy về, tôi sẽ công khai theo đuổi cô ấy, tôi không nghĩ những chêu trò của mình không đủ làm cô ấy siêu lòng. Cô ấy rất đặc biệt.”
-“Vâng, đẹp và độc.”
Trong đêm tối có một thiên thần nhếch nhẹ môi cười như không cười. Nụ cười mong muốn chiếm hữu một thứ gì đó rất rất cao.
Sáng hôm sau…
-“Điện thoại có sóng rồi anh ạ!”
Vừa mới ngủ dậy, cô reo lên. Thật sự cô rất muốn rời khỏi đây, nếu không phải vì có hắn ở đây, chắc có lẽ cô đã thức trắng cả đêm vì lo nghĩ.
-“Ăn sáng ở đây rồi về! Được chứ.”
-“Sao cũng được.”
Cô nói xong nhanh chân đi làm vệ sinh, hắn ở ngoài mỉm cười rồi điện trợ lí Hải. tiếng nữa là về đất liền rồi.
-“Ôi, xin lỗi nhé, không sao chứ.”
Cốc café nóng đổ vào người cô khi cô đang ngồi ăn sáng với hắn tại sãnh thì sự cố bất ngờ. Lúc đầu định bỏ qua vì nghĩ người ta vô ý, nhưng khi nhận ra chủ nhân của cốc café là ai thì cô nghĩ…đây rõ ràng là cố ý.
-“Em vào nhà vệ sinh tí.”
Cô nói, nhưng không hề đá động gì đến Như Trà, cô như đang cho cơ hội nói chuyện với hắn cho nhỏ vậy? Bởi cô biết, hắn sẽ xử lí đúng mực.
Vừa cho nước vào cánh tay mình, cô nghĩ nó bị bỏng rồi, phải xin tí đá mới ổn.
-“Đưa tay đây.”
Cô còn ngơ ngác chưa biết gì thì thiên thần đã chụp lấy tay cô rồi bỏ khăn có đá lên tay. Cô định rụt lại nhưng có động lực gì đó bắt cô phải giữ nguyên.
-“Người ta cố ý…”
-“Tôi biết.”
-“Nhưng tôi thấy em không làm gì người ta, trong khi người ta đang cố tình tán tỉnh người yêu em và chơi xấu em.”
-“Không nhỏ mọn. Thiên Tuấn không phải loại người đó nên tôi chả có gì phải lo.”
-“Tin tưởng đến mức đó.”
Cô nhún vai.
-“Ừ, mà cảm ơn nhé.”
Cô giơ tay đang chườm đá lên trước mặt Mike rồi bước đi ra chỗ hắn. Như Trà vẫn còn ngồi, hắn thì đang nhìn đi hướng khác.
Như Trà rõ ràng đang liếc cô, nhưng cô lại vờ như không thấy, lại gần hắn.
-“Về.”
Chỉ một từ, rất nhẹ nhàng nhưng đủ làm cho một người đang ngẩn ngờ bừng tỉnh, hắn quay người lại, cầm chặt tay cô rồi ra lại bờ biển, nơi có trợ lí Hải đang đợi.
Hai người họ bước đi và vờ như không có ai ở đây vậy? Cứ như chỉ có hai người họ.