Một cậu nhóc mang trên mình khuôn mặt khá đẹp trai nhưng lại nhí nhố vô cùng khi bắt gặp người đứng trước cửa trường thì nhẻm miệng cười làm cho vài bé gái phải mê li. Còn người đàn ông đang đón thằng nhóc mỉmcười đáp trả thằng nhỏ thì bị vài người mẹ đón con về hớp hồn. Hai người họ, hai vẻ đẹp riêng.
-"Ba, về mau đi ba."
-"Vẫn vậy, không thay đổi gì nhỉ."
-"Ba biết mà, con chỉ mong đến ngày này thôi, con sẽ tha hồ nói chuyện với mẹ."
Thiên Tuấn chào thua cậu nhóc rồi lái xe đưa nó về nhà. Hôm nay là kỉ niệm năm đám cưới của cậu và Thiên Anh, năm nào cũng vậy, thật hạnh phúc.
Đơn giản cậu con trai này vui như vậy cũng bởi vì, năm qua cô rất ít nói chuyện với con, cô chỉ vùi đầu trong phòng rồi ngủ. Điều đó làm Quốc Thiên-con trai của hắn rất cay cú. Mới tuổi thôi nhưng thằng nhỏ đã biết rất nhiều chuyện rồi. Không biết có phải vì thừa hưởng từ hai người không mà nó thông minh một cách kì lạ.
-"Thơm quá!"
Vừa về tới nhà, Quốc Thiên đã nhảy nhanh xuống xe rồi chạy vào nhà, một bàn ăn thịnh soạn đã được dọn ra. Mặc dù không thấy ai ở nhà bếp nhưng cả hai chắc chắn tác phẩm này là do ai tạo ra.
-"Lên phòng thay đồ rửa tay xuống rồi ăn cơm."
Thiên Tuấn nghiêm mặt dặn dò Quốc Thiên, thằng nhóc biết điều liền chạy nhanh lên lầu. Hắn bật cười nhẹ nhìn theo dáng thằng nhóc, nó rất mong gặp mẹ nó thì phải.
Hắn không nói gì, bước vào phòng có người con gái hắn thương, khẽ xoay người gọi cô dậy.
-"Thiên Anh, đến giờ rồi."
-"Em mệt."
-"Quốc Thiên muốn gặp em."
Nghe thấy tên con trai mình, dù muốn không muốn cô cũng phải ra. Ai nói cô không thương con, chỉ có điều cô bận ngủ thôi. Cô tự nhiên dụi người vào người hắn, hắn thấy thế thì biết cô muốn gì nên đưa tay bế cô ra ngoài. Màn tình tứ được nhóc Thiên bắt gặp.
-"Mẹ."
Vừa đặt cô ngồi xuống ghế, nhóc Thiên đã nhảy tới ôm chặt lấy cô làm cô nhăn mặt.
Cô khẽ xoa đầu thằng bé nhưng không nói gì.
-"Ba cứ giấu mẹ trong phòng hoài không chán sao."
Thấy cô im lặng không muốn nói chuyện với mình, thằng bé bực dọc. Nghe con trai trách mình, hắn cười nhẹ.
-"Hỏi mẹ xem ba có giấu mẹ không?"
Chỉ đợi có thế, thằng nhóc quay sang hỏi cô ngay.
-"Có phải ba không cho mẹ ra ngoài không."
-"Không phải."
-"Vậy thì là gì hả mẹ."
-"Muốn ngủ."
Biết là mẹ sẽ trả lời những câu cụt ngủn như thế nhưng thằng bé vẫn quyết tâm phải nói chuyện với cô. Thật khó hiểu, giống như cậu không phải con cô vậy.
-"Ba có cách nào chữa bệnh ngủ của mẹ không."
Thấy cô im lặng tiếp, cậu quay sang Thiên Tuấn hỏi.
-"Đang tìm."
Hắn nhún vai nhìn cậu nói.
-"Con muốn mỗi lần đi học được ba mẹ đưa đi, rồi cả khi về cũng được ba mẹ đón như mấy bạn. Nhưng buồn quá!"
Thằng bé vờ cảm thán rồi nhìn sắc mặt cô.
-"Con muốn sao?"
Cô hỏi, nhẹ nhàng lắm, tự dưng thằng bé ngoan ngoãn gật đầu trước cô như cái máy, ánh mắt thì nhìn cô không rời.
-"Không được đâu Quốc Thiên."
Thiên Tuấn bỗng lớn giọng không cho, thằng nhóc nhìn ba hằn học.
-"Ba thật quá đáng!"
-"Thiên Tuấn, cứ nghe con đi."
Cô nhẹ giọng ngăn cản cuộc chiến tranh lạnh sắp xảy ra, tự động bỏ vào phòng. Thấy thế thằng nhỏ quay sang đá vào chân hắn một cái rồi bỏ lên lầu.
-"Tại ba mà mất nói chuyện với người đẹp."
Hắn đơ người vì câu nói của con mình rồi nhìn bước thằng nhỏ đi lên lầu. Hắn bật cười trước câu nói đó, rồi cũng không ngờ đó là một thằng nhóc tuổi nói ra.
-"Đừng có lăm le vợ ba đấy."
-"Nếu mà con sinh ra sớm, con sẽ dành mẹ với ba. Theo con thấy thì ba với mẹ không hợp đâu, mẹ lúc nào cũng dịu dàng, còn ba thì lúc nào cũng gắt gao."
Coi nó nói chuyện giống ông cụ non chưa kìa, hắn lắc đầu chào thua rồi bỏ vào phòng với cô.
Sáng hôm sau, như thường lệ hắn chở Quốc Thiên đến trường, nhưng hôm nay có thêm một người đi cùng. Cái nhân vật mà thằng bé ngày nào cũng mong.
-"Mẹ là nhất, mai mốt con mà cưới vợ, con sẽ chọn người như mẹ."
-"Vợ ba là đặc biệt, không ai giống được đâu."
-"Ba làm ơn đừng xen vào chuyện của con với mẹ được không?"
Quốc Thiên bực bội nhìn hắn, hắn cũng không thua nhìn lại. Cả hai đang trừng trừng nhìn nhau, cô thấy thế đành giải vây.
-"Không đến trường sao?"
Đúng là lời cô nói luôn luôn hiệu nghiệm, cả hai thôi đấu mắt, hắn vào vị trí tài xế đưa hai người đến trường, còn cô ngồi phía sau với Quốc Thiên.
-"Đây là lần đầu tiên mẹ đưa con đến trường."
Thấy lời trách móc của con, cô bật cười nhẹ nhưng không nói gì.
-"Đây là lần thứ mẹ cười với con. Hình như tất cả những điều mẹ làm với con đều đếm trên đầu ngón tay thì phải."
-"Vậy sao? Mẹ xin lỗi."
Thấy mẹ có vẻ quan tâm mình, thằng nhóc bỗng ngã vào lòng mẹ, ôm cô thật chặt.
-"Hay là giờ nghỉ học cả nhà mình đi chơi đi mẹ."
-"Kétttt..."
Xe bống thắng lại đột ngột, làm cô và thằng bé chúi về phía trước, may mà cô kịp ngăn ngăn Quốc Thiên lại để nó không ngã xuống đất. Cô chau mày nhìn hắn.
-"Ra khỏi người vợ ba mau. Và hãy từ bỏ cái ý tưởng nghỉ học đi chơi đó của con đi."
Lại là ba, chưa khi nào ba chiều cậu một lần nào, ghét.
Nhìn cách ghen tuông của hắn với con mình, cô bật cười nhẹ rồi dựa ra sau nhắm chặt mắt.
-"Hôm nay đi chơi đi."
Mắt vẫn nhắm nhưng nghe giọng nói đó cất lên, hắn giật mình. Còn thằng nhóc thì vui sướng phải biết, hắn sao dám cãi lời cô, liền đưa cả hai đi chơi.
-"Lâu rồi cả nhà mình chưa đi chơi."
Vừa nhảy xuống xe, thằng nhóc vừa la hét. Thiên Tuấn đưa cả hai đến biển, nơi kí ức của hai người. Cô dụi mắt sau cuộc ngủ dài, cô bắt gặp ai đó nhìn mình với ánh mắt yêu thương.
-"Đừng chiều con quá, hư đấy."
-"Đừng gắt con quá, ghét đấy."
Cô cũng nhẹ nhàng đáp rồi xuống bên cạnh con. Hắn đi theo sau cảm thấy ấm áp lạ thường. Chỉ cần cô bên hắn như thế này, vậy là đủ rồi.
Một gia đình hạnh phúc, biết bao người mong muốn, nhfin chiếc bóng cả ba trải dài trên biển, giống như một bức tranh nhuộm đủ sắc màu.