-“Pùm…pùm…pùm.”
Những tiếng súng bắn ra vang vọng cả khoảng tầng hầm. Từng giọt mồ hôi ướt đãm cả khuôn mặt chàng trai, nhưng chính điều đó lại làm khuôn mặt đó hoàn mỹ hơn. Hôm nay lại có tâm sự hay buồn tức mà chơi súng?
Bắn xong, nhưng chưa xả được cái giận, hắn ngồi xuống thở dốc vì mệt, bên cạnh đã có khăn và chai nước chìa ra. Đợi chàng trai uống nước xong, cô gái nhanh tay lau mồ hôi. Nhìn cảnh đầy ngọt ngào hạnh phúc.
Nhưng hắn vẫn còn giận về thái độ của cô.
Cô mặc dù cũng giận nhưng không có hơi ấm của hắn, thật sự không ngủ được, đành phải ngoan ngoãn ra đây tìm hắn.
Cô biết hắn đang bực tức về thái độ của cô, nhưng rõ ràng cô có lí do mà. Hắn buông chai nước, ôm cô chặt vào lòng, cảm giác như xa vợ rất lâu vậy. Mặc dù cả người cô cũng ướt vì mồ hôi của hắn nhưng cô không đẩy ra, để yên như thế.
-“Giận chuyện gì?”
Câu hỏi của hắn làm cô chau mày, cái này đáng lí ra cô phải là người hỏi mới đúng chứ.
-“Không giận!”
-“Tỏ thái độ.”
-“Không có…”
Còn chưa nói hết câu, cô đã bị đôi môi kia chiếm lấy một cách cuồng nhiệt, như trút hết nỗi tức giận vào người cô. Đến khi muốn nghẹt thở, cô mới đẩy hắn ra thở hổn hển.
-“Trước đây thân thể này đã có người khác động vào?”
Có sao, là ai?
Hắn chỉ suy nghĩ thế, không có ý định nói ra vì vô tình thấy ánh mắt tức giận của cô.
-“NHƯ-TRÀ.”
Cô như nhấn mạnh cái tên đó cho hắn nhớ lại, hắn chau mày rồi thở hắc ra một cái thật dài.
-“Anh đã giải thích, lúc đó anh say nhưng tuyệt đối không làm gì có lỗi với em.”
Nghe hắn nói như thế, lửa giận trong cô đùng đùng cháy lên, rồi lập tức xoay lưng bỏ đi không nói lời nào nữa. Hôm nay chấp nhận thức trắng một đêm.
Hắn lần đầu tiên kể từ lúc cưới nhau tới giờ nhìn bóng cô đi mà không níu tay lại, vậy là sao? Chẳng phải cô là người vô lí sao?
Vào phòng khách, thấy cô úp mặt bên đầu gối, đôi vai nhỏ bé run run mà lòng hắn như có ngàn vết dao cứa vào. Rõ ràng hắn sai ở đâu mà cô lại như thế, phải chăng cuộc nói chuyện đó có vấn đề, nhất định là thế.
Hắn đi về phía cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô dậy rồi ôm cô vào lòng, như an ủi, như chia sẻ cũng như giảm trút nỗi giận của cô đi.
Đã lâu rồi, cô mới rơi nước mắt. Cô khóc vì tủi thân và sự bỏ rơi.
-“Anh là đồ đáng chết.”
-“Ừ anh đáng chết.”
-“Anh là đồ xấu xa.”
-“Ừ! Xấu xa.”
-“Tôi ghét anh.”
-“Thôi đừng ghét.”
Mặc cho mỗi câu nói của cô kèm theo những cú đám vào ngực hắn, hắn vẫn ấm thầm chịu đau để người phụ nữ này bớt giận. Hắn quá hiểu tính cô.
Cô thấy hắn ngoan ngoãn chịu sai, tức mình cắn một cái thật mạnh vào vai hắn, đau đến bật máu, hắn im lặng chịu đau. Người bị thương là hắn, nhưng hắn cảm giác như cô đang đau.
-“Hết giận chưa?”
-“Vẫn còn.”
Cô không kiêng nể gì mà thẳng thắn.
-“Vậy giờ còn muốn làm gì nữa không?”
-“Ngủ.”
Hắn mỉm cười nhẹ, bế cô lên đi vào phòng ngủ, ôm cô thật chặt trong lòng. Chỉ cần cô không buông tay, hắn sẽ giữ bằng mọi cách. Nhưng hắn tin tưởng cô, dù có giận thế nào đi nữa cũng sẽ không nói lời chia tay. Hắn biết cô sẽ hiểu có một lần thì những lần sau sẽ luôn luôn xảy ra.
Ánh nắng chiếu vào rèm cửa trắng, trong veo và đẹp lạ. Cô gái dụi mắt tỉnh dậy, bên cạnh vẫn còn bóng hình đó, cô nhẹ nhàng xoa xoa vào bả vai của chàng trai.
Chàng trai nhíu mày vì bị phá giấc, nhưng lâu sau hắn lại mỉm cười xoa đầu cô rồi ôm cô chôn chặt trong ngực hắn.
-“Đau không?”
Sau khi định thần câu hỏi đó là giành cho mình, hắn đẩy mặt cô ra khỏi người mình, nhìn cô chằm chằm. Lúc này mới nhớ vết cắn tối qua. Lúc mới cắn thì đau thật, nhưng được ôm cô ngủ, tự nhiên cái đau bay đi đâu mất tiêu. Thế mà giờ cô nhắn đến, không đau cũng tự nhiên thành đau một cách dữ dội.
-“Đau. Đau muốn chết.”
-“Nói dối.”
-“Thật, đau ở đây này.”
Hắn vừa nói vừa đưa tay cô đặt ngay ngực trái mình, ánh mắt tràn ngập yêu thương và trông chờ phản ứng từ nơi cô.
-“Nơi này đau mỗi khi thấy em như vậy.”
Cô ánh mắt mơ hồ nhìn hắn một lúc, sau đó ngồi dậy, suy nghĩ một cái gì đó mông lung lắm, làm bất cứ ai cũng không hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó là gì.
-“Đưa vai đây.”
Lúc này cô mới lên tiếng, làm hắn đang nhìn cô bỗng nhiên giật mình, sau đó cũng đưa vai cho cô xem. Như thế, cô đã hết giận.
Cô xem xét một chút, rồi đứng dậy đi lấy thuốc, bôi vào.
-“Sau này phải tránh.”
-“Tránh gì?”
Hắn khó hiểu nhìn cô, cô vẫn còn bôi thuốc cho hắn, rất nhẹ nhàng, đầy yêu thương.
-“Lúc em cắn, anh phải tránh.”
-“Không, như thế em sẽ giận hơn.”
-“Em sẽ kìm chế.”
Hắn biết tính ngang ngược của cô nên chỉ cười cho qua chuyện, giận dữ lên thì khỏi nói, không ai nói lại, còn cãi bướng thì hắn cũng phải chịu thua. Tính con nít của cô khi ở cùng hắn ngày càng tăng theo cấp số nhân.
Như nhớ ra điều gì đó, hắn trừng mắt nhìn cô với ánh mắt tức giận.
-“Không được ôm Quốc Thiên ngủ nữa.”
-“Nó là con em mà.”
-“Không được, nó lớn rồi.”
-“Anh ghen.”
Cô bật cười không nói gì nữa rồi đi ra khỏi phòng nấu ăn, cô vẫn thường nấu ăn cho gia đình mặc dù cô rất ít khi ăn cùng.
Trên lầu, Tiểu Nguyệt và Quốc Thiên đều xuống lầu để chuẩn bị đi học. Hôm qua có mẹ nên hai đứa có vẻ ngủ rất ngon, bằng chứng là hai đứa thức dậy hơi trễ.
-“Ăn rồi đi học.”
Cả hai mặc dù trễ nhưng nghe nói cũng ngồi xuống ăn, dù gì cũng không sao. Những bữa ăn mẹ nấu chưa có ai trong nhà dám bỏ lỡ, đó là một điều rất tốt trong gia đình hạnh phúc.
-“Con đi đây.”
Ăn được vài miếng, cả hai ôm hôn mẹ một cái rồi đứng lên đi học. Thiên Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô đọc báo.
Cô nâng môi cười một cái rồi bước vào phòng.
-“Hệt ông già.”
Quốc Thiên lái xe đến trường, đúng lúc va phải một người, mà người con gái này dáng vẻ rất thất thần. Định bụng dựng xe dậy rồi rầy la nhưng khi bắt gặp khuôn mặt đó làm cậu nhăn mặt.
-“Là cô sao?”
Cô gái không nói gì, đứng dậy phủi bụi trên người mình, liếc cậu một cái rồi xoay người bước đi. Một cách quay lưng khá hững hờ, không như những người con gái khác có tình muốn làm quen với mình.
Nhưng chỉ suy nghĩ thế thôi, không nghĩ nhiều nữa, cậu nhanh chóng đến trường.
Lúc vào học, cậu mới biết đó là cô gái mới chuyển trường, lại vào đúng lớp cậu. Có phải là định mệnh không. Khi tình cờ gặp nhau lần, mặc dù không mê tín nhưng bây giờ cậu hơi tin tin vào duyên phận rồi đấy. Cậu nhếch mép đầy hứng thú với người con gái mang tên “Nhật Thủy”.
Buổi học nhàm chán làm cậu buồn ngủ hết sức, thế là cậu từ tìm chỗ lí tưởng cho mình. Những kiến thức này cậu đã được học qua, nếu không phải do ba bắt buộc, cậu đã không đến trường.
Lên sân thượng, cậu nhìn thấy một cảnh tưởng khó hiểu đập vào mắt mình. Một thiên thần đang rơi lệ, cảnh tượng làm nao nức lòng người.
Cậu đứung bất động, không lên tiếng, chỉ đứng ở sau ngắm nhìn bóng hình đang kìm tiếng nấc. Tỏ ra mạnh mẽ mặc dù mình yếu đuối sao. Điểm này giống mẹ, duyệt một điểm.
-“Lau đi.”
Cậu chìa chiếc khăn của mình cho cô, bất lắm mới lấy nó đưa cho cô, khăn này là do mẹ cậu đan tặng, cậu rất quý.
Nhật Thủy giật mình nhìn cậu chằm chằm, sau đó tức giận giật khăn trên tay cậu.
-“Thích xem người ta khóc lắm à.”
Sau đó cô bỏ đi luôn, cậu định lên tiếng nhưng bóng cô đã đi khuất xuống hành lang. Trời ơi chiếc khăn!
Cậu chỉ cảm thán một câu rồi thở dài, sau đó tìm chỗ ngủ.
Sẽ có biến đây!!!