Về tới biệt thự, Thiên Tuấn đã thấy anh trai và hai đứa con của mình, vẻ mặt lo lắng chẳng thua kém mình tí nào.
-“Chuyện như thế này mà em còn không muốn nói cho anh sao?”
Thiên Quân lên tiếng trách móc.
-“Em không muốn làm phiền ai cả, bây giờ em đi có chuyện.”
Nói xong hắn lái xe đi luôn, trước mắt ngạc nhiên của mọi người ở đây.
Hắn nhanh chóng lái xe đến đồn cảnh sát, nơi Như Trà đang ở. Thăm hỏi vài cảnh sát mới biết được cô ta đã bị tống vào tù, hành vi của một người điên làm người ta phải hoảng. Đã là lần hai nên sẽ không có sự khoan hồng.
Đối diện qua cửa kính phòng giam, chỉ mới một buổi mà trông cô ta bơ phờ hơn rất nhiều, trông già đi vài tuổi.
-“Thiên Tuấn, anh đến đưa em ra sao.”
Vừa thấy hắn, Như Trà khuôn mặt tèm nhem đầy nước mắt bỗng nở nụ cười. Và điều đó làm hắn biết cô ta ở trong tù có vẻ ghê sợ hơn hắn nghĩ.
-“Thiên Anh đang ở đâu?”
-“Thiên Anh…”
Cô ta lắp bắp nói lại, ánh mắt hoảng hốt không nói nên lời. Trông cô ta diễn đạt đến mức sắp giống người điên thật sự rồi.
-“Nói, hắn đưa cô ấy đi đâu.”
Đã quen với bộ mặt đó của cô ta nên hắn chả thấy gì lạ mà ngược lại tức giận thêm. Hắn không muốn bạo lực với phụ nữ nhưng cô ta cứ làm mất kiên nhẫn của hắn. Khi đã quá giới hạn cho phép, hắn sẽ nổi điên lên bất cứ lúc nào.
-“Hắn, ý muốn nói ai?”
-“Người đứng sau cô.”
-“Tôi không biết.”
Ánh mắt cô ta mơ hồ không sức sống nhìn Thiên Tuấn, và lúc này thực sự hắn muốn bùng nổ.
-“Tôi sẽ giết tất cả các người nếu cô ấy xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt hắn nổi lửa nhìn cô ta như muốn thiêu đốt con người đối diện, làm cô ta rùng mình vì sợ hãi. Chưa bao giờ Như Trà thấy bộ mặt này của hắn.
-“Tôi sẽ nói, với một điều kiện.”
Như Trà do dự nhìn lại phía tù giam mình, rồi nhìn vài tên cảnh sát, xong lại nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi.
Hắn nhận ra trong ánh mắt đó có gì đó khác thường, nhưng hắn không quan tâm, cái quan tâm lúc này của hắn chính là cô-vợ mình.
-“Được.”
Hắn chỉ hứa là đưa cô ta ra khỏi đây, nhưng không chắc là sẽ không tống cô ta vào nhà thương điên.
-“Ngoại ô, thành ngoại ô biển Tháp.”
Nghe thế, hắn hơi dịu lại nhưng ánh mắt hắn vẫn không giảm khí huyết nào nhìn cô ta. Lúc sau hắn xoay người rời đi bỏ lại khuôn mặt tái nhợt của Như Trà.
-“Thiên Tuấn, đưa tôi ra khỏi đây, tôi không muốn ở lại.”
Như Trà hét lên đầy tuyệt vọng, nhưng hắn vẫn bước đi không dừng lại. Cảm giác bây giờ mình như người điên thật sự rồi.
Hắn lái xe ra ngoại thành, phía biển Tháp có tổng cộng biệt thự, vậy cái nào chứa cô đây. Nhận ra ngôi nhà có trang bị nhiều vệ sĩ nhất, hắn nghĩ chắc hẳn là đây.
Hắn xuống xe, ánh mắt dừng lại phía cổng. Chẳng lẽ phải hạ thủ mười tên này mới vào trong được, nếu ở ngoài đã có mười tên thì chắc hẳn bên trong người cũng không ít, vừa suy nghĩ, ngoài sau có chiếc xe đỗ lại gần xe hắn. Thiên Quân, Anh Tuấn và cả Quốc Thiên, Tiểu Nguyệt cũng tới đây.
Hắn nhìn mọi người với ánh mắt ngạc nhiên, sau đó nhíu mày khi nghĩ con mình cũng tới đây.
-“Con muốn đưa mẹ ra khỏi đây, ba đừng nhìn con với ánh mắt như vậy?”
Quốc Thiên lên tiếng bất mãn.
-“Tốt nhất nên tự bảo vệ mình.”
-“Con biết rồi.”
-“Nhưng khoan, con và Tiểu Nguyệt nên ở ngoài đi, có gì viện trợ.”
-“Không...con”
Định nói nữa nhưng nhìn ánh mắt ba, cả hai đành im lặng ngoan ngoãn chui vào trong xe.
Tiểu Nguyệt bất mãn than thầm một câu.
-"Không nghĩ được lại nhớ mẹ đến vậy."
Nói xong hắn quay sang gật đầu với anh trai và Anh Tuấn, xong hắn nhìn lại căn biệt thự m vuông này, có lẽ đây là ngôi nhà to nhất ở đây. Hắn nghĩ, ông ta đã gầy dựng sự nghiệp như thế nào mà có thể lớn mạnh như thế này.
Còn đang nghĩ cách để vào căn biệt thự như thế nào thì cánh cổng bỗng nhiên mở ra, có người cung kính mời bọn hắn vào.
-“Xin mời các vị, ông chủ đang chờ bên trong.”
Câu nói này giống như biết được bọn hắn chắc chắn sẽ đến vậy, cánh môi hắn hơi giật giật, không nói gì mà bước nhanh vào.
Phải đi một đoạn đường dài mới vào căn nhà chính mà nơi hắn muốn đến, tên kia cung kính mở cửa cho bọn hắn vào, giống như tiếp một vị khách chứ không phải tiếp một tên muốn động thủ ít phút trước.
Bọn hắn trong lòng mỗi người một mối nghi, chẳng hiểu được người đàn ông này có ý nghĩ gì, ông ta không biết họ đến là muốn đưa Thiên Anh về sao.
Sao lại sẵn sàng mở cửa nghênh đón thế này.
Hay là…sự thật cô không có ở đây.
Điều này làm hắn lo lắng vì nếu như cô không ở đây, hắn thật sự sẽ điên lên vì tìm kiếm.
-“Bốp bốp bốp.”
Tiếng vỗ tay vang lên từ phía cầu thang, một bóng người đi xuống nhìn bọn hắn chằm chằm, bên khóe môi là nụ cười nhàn nhạ.
Lúc bấy giờ Thiên Quân mới giật mình, nhìn kĩ người đàn ông kia, không phải Thanh Đài sao, người đàn ông này…
Còn Thiên Tuấn nhìn ông ta, nhướng mày lên đầy tức giận nói.
-“Thiên Anh đâu?”
-“Không ngờ đến đây lại nhiều người như vậy, tôi tưởng chỉ có mình cậu thôi.”
Ông ta nhàn nhạ ngồi xuống ghế đẩu to, ánh mắt nhếch lên tỏ ý mời bọn hắn ngồi mấy chiếc ghế bên cạnh.
Đến khi bọn hắn ngồi xuống, ông ta nhàn nhạ gọi rượu ra, cho ba người đàn ông ngồi cạnh hắn, hắn giống như một ông chủ thống nhất.
-“Thiên Anh, sao lại đến đây tìm tôi nhỉ?”
-“Đừng giả điên.”
Thiên Tuấn thật sự tức giận, nếu Thiên Quân không ngăn, có khi hắn đã lao vào đánh hắn vì mất sự bình tĩnh. Hắn không thể chịu được cảnh cô ở cạnh đàn ông khác trong hai ngày qua. Mặc dù biết cô sẽ không làm hắn thất vọng nhưng thấy dã thú của ông ta hắn cũng e dè khó chịu.
-“Giả điên…kì thật.”
Ông ta đưa li rượu trước mặt nhàn nhạ lắc đầu, ý cười lại càng sâu.
-“Rốt cuộc ông muốn gì?”
Anh Tuấn bình tĩnh nhất trong ba người nên lên tiếng hỏi ông ta ngay, ông ta nhướn mày nhìn Anh Tuấn chằm chằm, sau đó lại nhếch nụ cười lên cười một cách vô lại.
-“Hình như tất cả chúng ta…trước đây hay bây giờ, vẫn có tình cảm với Thiên Anh nhỉ?”
Hắn lần này là ngạc nhiên, không phải là không biết Thiên Quân và Anh Tuấn có tình cảm với cô, mà là ngạc nhiên vì ông ta, tại sao lại có thể, hắn cần biết mục đích ông ta bắt cô là gì.
Hắn muốn điên lên vì lúc nãy không hỏi Như Trà, tại lúc đó khi biết cô ở đâu đã làm hắn kích động đến mức không biết gì nữa, chỉ muốn biết là mình phải đến chỗ cô ngay lập tức, đưa cô ra và ôm cô vào lòng.
-“Sao, có muốn nói chuyện đàn ông với nhau không?”
Xem cái cách ông ta nhàn nhạ uống rượu mà nhất thời ba người đàn ông còn lại đều có chung một phản ứng, đó là lạnh lùng chết chóc, muốn ăn tươi nuốt sống người đàn ông kia.
-“Bỏ bộ mặt đó đi, tôi cần biết Thiên Anh đang ở đâu?”
Thiên Tuấn trừng mắt, hắn cũng không chắc cô sẽ ở đây vì thái độ của ông ta cho thấy không sợ hắn tìm cô trong ngôi nhà này. Điều đó là sao?
-“Cô ấy sao?”
Ông ta thích thú nhìn phản ứng của ba người, giống như nằm trong kế hoạch vậy? Con ngươi hắn giảo hoạt đưa mắt nhìn lên lầu, làm cả ba người kia cũng nhìn theo.
Cô gái vận cho mình chiếc đầm trắng, khuôn mặt tựa thiên thần, tạo ra khí chất tao nhã nhưng lại dịu dàng và thuần khiết một cách khó tả. Người cô tỏa ra một nét đẹp mê hồn, ánh nắng từ cửa kính chiếu vào người cô, bây giờ thì hệt thiên thần thật sự.
Mỗi bước đi của cô gái đều làm sự trông mong của người ở đây, ánh mắt cô gái vẫn nhìn bốn người đàn ông kia, thâm sâu và khó nhận ra đó là gì. Nhưng đó là một ánh mắt vô hồn và xa lạ.
Có lẽ Thiên Quân và Anh Tuấn đã lâu không thấy cô nên nhất thời bị ngây trước hình ảnh này, còn Thanh Đài, tuy mấy ngày này ở bên cô nhưng bây giờ vẫn bị hình ảnh này mê hoặc. Chỉ có riêng Thiên Tuấn là lí trí, hắn nhìn kĩ cô, quả thực cô không sao mới tiến lên ôm cô vào lòng, chứa chan bao nỗi nhớ mong, yêu thương dạt dào.
-“Em ổn không, Thiên Anh.”
Vừa ôm, hắn vừa hỏi cô. Một lúc trước đó hắn tưởng cô sẽ mỉm cười nói “em ổn” rồi ôm chặt lấy hắn nhưng…hắn lại không ngờ hành động của cô làm hắn không thể nào tin được.
Đó là đẩy hắn ra, nhăn mặt nhìn hắn, một ánh mắt hoàn toàn xa lạ. Tim hắn, bây giờ giống như ai cào.
-“Làm gì vậy?”
Giọng nói này, chính thực là cô, khuôn mặt này, cũng là cô, chỉ có hành động đẩy hắn ra, kì thực không phải là cô. Thái độ gì đây.
Chỉ mới hôm qua cô còn nói chuyện với hắn, hôm nay lại bị gì thế này.
-“Em bị gì vậy?”
Hắn cứ nghĩ cô giận hắn không đến sớm hơn nên ra sức ôm bả vai cô lay lay, mong cô tỉnh lại.
Thế nhưng…cô lại chau mày, trực tiếp đẩy tay hắn xuống, làm tay hắn chênh vênh trên không.
-“Anh là ai?”
Giọng cô có chút run run hỏi, bởi vì cô cảm nhận được nhịp tim của mình khi tiếp xúc với người đàn ông này, nó đập rất mạnh.
Cô nhìn lại hướng Thanh Đài, như muốn hỏi người này là ai vì cô thấy hắn như đang cứng đơ người trước câu hỏi của cô.
Cô chỉ biết, cô ngủ một giấc rất dài, trong giấc mơ lại đủ thể loại và nó xoay vòng vòng khiến đầu cô đau nhức, đến khi tỉnh, cô đã thấy Thanh Đài bên cạnh, cầm chặt tay cô. Nhưng cô lại thấy chán ghét, cô chả nhớ bất cứ thứ gì ngoài đầu óc trống rỗng cả.
Bên cạnh, Thanh Đài nói, ông ta là chồng cô. Mặc dù không nhớ gì nhưng cô vẫn bài xích về chuyện đó, cảm giác xa cách không thể nào nói thành lời được. Điều đó chứng tỏ cho cô biết, cảm giác với ông ta, một chút cũng không có.
-“Tôi đói rồi.”
Nói xong chẳng để người khác kịp hoàn hồn, cô đã nhanh chóng lên lầu, vào phòng mình và đóng cửa lại.
Thanh Đài nhanh chóng cho người đem đồ ăn lên, phục vụ cô chả khác gì nữ hoàng. Ông ta cảm thấy, chỉ cần cô không ở bên Thiên Tuấn, mà ở cạnh ông như thế này cũng tốt quá rồi.
Thiên Tuấn vẫn còn đứng giữa chân cầu thang, ánh mắt hoàn toàn sửng sốt và không thể nào tin được chuyện quái quỷ này xảy ra với mình.
Hắn xoay người lại, lao vào túm cổ áo ông ta vào đấm vài cái vào mặt ông ta, mạnh đến mức khóe môi ông ta chảy máu.
-“Nói, đã làm gì cô ấy?”
Bị đánh, vệ vị bên ngoài nhanh chóng chạy vào, ông ta ra lệnh cho lui. Bị đánh đau nhưng ông ta lại cười nhìn hắn châm biến.
-“Cô ấy muốn quên cậu thì đương nhiên tôi phải giúp nguyện vọng ấy rồi.”
-“Đồ khốn, mày đã làm gì, tại sao, tại sao?”
Thiên Tuấn như người mất hoàn toàn lí trí, chỉ còn nhớ vẻ mặt xa cách của cô mà hắn lại đau lắm, không kiêng dè gì mà đánh ông ta thêm vài cái nữa. Nếu không phải Thiên Quân và Anh Tuấn can ngăn, có lẽ hắn sẽ giết người mất.
-“Dừng lại đi.”
Thiên Quân lớn tiếng can ngăn.
-“Được rồi, người cũng gặp rồi, mà cô ấy rõ ràng không muốn về, cậu hãy về đi. Đây là nhà tôi, làm càn như thế là tôi nhân nhượng lắm rồi. Người đâu, tiến khách.”
Ý cười trong mắt Thanh Đài không cách nào che giấu được, hắn vừa cười vừa lau vệt máu trên khóe môi. Cũng không đợi bọn hắn sẽ ra sao, nhanh chóng lên lầu, mà lại lên phòng của cô.
Hắn kích động, định chạy đi theo nhưng vệ sĩ ngăn lại, đưa bọn hắn ra khỏi biệt thự.
-“Em ăn xong chưa?”
Ông ta vào phòng cô, thấy cô nhàn nhạ đọc sách, bên cạnh còn / đồ ăn lúc nãy đem lên còn, liền hỏi.
-“No rồi.”
Mắt cô không rời khỏi sách mà trả lời.
-“Họ là ai?”
Không ngờ cô lại hỏi vậy, hắn hơi đơ người nhưng lúc sau lại cười tươi, cô đã mất trí nhớ thật sự rồi, một loại thuốc thật tuyệt diệu.
-“Một vài người quen.”
-“Quen tôi, hay ông?”
Mặc dù mất trí nhớ, nhưng cách xưng hô của cô lại không thể nào sửa được, có lẽ, cô cảm thấy gọi nhau như vậy mới hợp.
-“Cả hai?”
-“Ồ, ông vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao tôi lại mất trí.”
Lúc này cô bỏ quyển sách xuống, nhìn chằm chằm vào mặt ông ta, hỏi.
Chắc bởi vì ánh mắt đấy nên ông ta mới hơi mất tự nhiên, hắng giọng một tí mới nói.
-“Em bị té xuống biển trong lúc đi hưởng tuần trăng mật, hôn mê đã tháng, tỉnh dậy em liền quên đi.”
-“Có thật vậy không?”
Một câu chất vấn của cô làm mọi tâm tư của ông ta khô héo, khóe môi giật giật nửa buổi cũng chẳng nói ra một lời. Hắn chưa nghĩ râ trường hợp cô sẽ hỏi vì sao mình bị như thế mà chỉ nghĩ chỉ cần cô quên đi quá khứ và đến với hắn bằng hiện tại, vậy là tốt lắm rồi.
Thấy hắn ngây dại, cô cũng chẳng có kiên nhẫn chờ hắn nói, lập tức đứng dậy vào phòng tắm.
-“Ra ngoài đi, tôi muốn tắm.”
Rõ ràng cảm xúc của cô khi ở cạnh người đàn ông này là con số tròn trĩnh, vậy tại sao hắn lại nói cô là vợ hắn, không thể nào tin được.
LỀ: Làm ơn =.= k đọc thì thôi đừng ném đá nặng tay nữa. Điều này tg cực kì ghét và nó sẽ làm ảnh hưởng đến việc ra chap mới đấy. Có gì thắc mắc cứ vào ib bên fb tg sẽ giải đáp k thiếu bất kì thứ gì, đừng hở cái lại nói này nói nọ.