Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm sau đi làm, vượt ngoài dự liệu của Như Ước, bên phòng y tá và khoa gây mê đều sóng yên biển lặng. Giống như tối qua bác sĩ Ngụy không hề vào nhóm weixin của khoa Ngoại để tung tin vậy, mọi thứ đều bình thường.

Lại thêm tuần này đến lượt Tiểu Khâu đi thăm bệnh sau mổ, không cần theo phẫu thuật nên suốt ngày cô nàng đều ở khu nội trú.

Ứng Như Ước muốn thăm dò xem là chuyện gì cũng không tìm ra cơ hội.

Chấn Chân Chân chưa phục hồi vết thương ở tay, không dám về nhà, mấy hôm nay đều chạy về chỗ Như Ước.

Ông nội cũng xem như đã chứng kiến cô nàng trưởng thành, biết đầu đuôi câu chuyện rồi, ông nhíu mày mắng cô vài câu rồi quay đi bảo dì Hoa dọn một căn phòng cho cô ở.

Dì Hoa cũng nghĩ cách bồi bổ sức khỏe cho cô, nào là món canh bổ thập toàn, canh gà kỷ tử, canh táo đỏ hầm xương heo, canh gì gì đó… làm Chấn Chân Chân chỉ trong mấy ngày mà mặt đã mập hẳn lên.

Sau khi đưa đón Như Ước đi làm một tuần, Chấn Chân Chân cảm thán: “Cậu bảo mẹ tớ ghét tớ làm cảnh sát, tớ có cần từ chức làm lái xe chuyên đưa đón cậu không? Đãi ngộ cho tài xế nhà cậu đúng là tốt quá!”

Kết quả là vừa nói xong, tối đó trên bàn ăn, ông nội bỗng hỏi: “Bệnh viện và nhà đi lại không thuận tiện, sau này trực đêm nhiều, mua xe cho con nhé?”

Như Ước đang dùng đũa gắp một hạt đậu phộng trong món gỏi, nghe thế thì làm rớt cả hạt đậu vào trong món canh gà táo đỏ.

Ông nội liếc nhìn cô: “Hoặc là mua một căn nhà gần bệnh viện, tự con chọn đi.”

Như Ước từ nhỏ đã không biết đòi hỏi gì, khi bố Ứng còn, mỗi lần muốn tặng quà cho cô, khi nhắc đến cô luôn vô thức từ chối khéo, cứ như sự hiểu chuyện đó có thể đổi lại nỗi thương xót và bầu bạn cùng cô của họ vậy.

Lâu dần, ông nội biết dụng ý của cô, lúc hỏi ý kiến cô sẽ không hỏi cô có muốn không, mà sẽ đưa ra hai lựa chọn để tự cô chọn lấy một.

Sự thật chứng minh, cách thức đó rất hiệu quả.

Cô sẽ không cần suy nghĩ từ chối, mà sẽ là chọn một trong hai thứ.

Như Ước cúi đầu húp canh, mùi thơm lan tỏa, cô ngước lên nhìn ông nội, mạnh mẽ chọn vế đầu: “Thế thì xe đi ạ, ở thành phố A xa xôi thì bó tay chứ bây giờ ở S rồi, làm sao có thể dọn ra ngoài sống được.”

Ông nội tỏ ra vui vẻ vì cô nói thế, trong lòng thấy dễ chịu ấm áp vô cùng: “Cũng được, căn nhà sau này sẽ coi là của hồi môn vậy.”

Đề tài bỗng dưng rẽ ngoặt sang chuyện hồi môn, Như Ước choáng váng, định nói chuyện này còn sớm quá mà lời đến cửa miệng rồi, Chấn Chân Chân kịp thời véo nhẹ vào đùi cô dưới gầm bàn một cái, vội vàng tiếp lời: “Ông nội nói đúng ạ, Như Ước cậu cũng đừng suốt ngày đâm kim vào người ta đi, để ý xem trong bệnh viện có anh chàng nào đẹp trai tài giỏi không, phát triển thử đi.”

Ứng Như Ước lườm Chấn Chân Chân một cái, không nói gì.

Ông nội là phái hành động, ăn tối xong liền kéo Chấn Chân Chân mở ipad, nghiên cứu xem nên mua loại xe nào.

Chấn Chân Chân là người “điên”, cũng rất ăn ý với ông nội, hưng phấn như thể mình sắp đổi xe, cứ phổ cập liên tục cho ông nội, bla bla bla y hệt con chim sẻ buổi sớm mai hay làm phiền người khác vậy.

Như Ước trong nhà bếp cắt xong dưa lưới ngọt, đựng vào đĩa rồi cắm vài cây nĩa vào, vừa bưng ra phòng khách thì bị ông nội gọi: “Như Ước lại đây, đừng đi đâu vội, Cảnh Nhiên hỏi con muốn mua xe loại nào.”

Ứng Như Ước khựng lại, quay lại nhìn, ông nội đang chat video với Ôn Cảnh Nhiên, Chấn Chân Chân ngồi cạnh cười muốn điên, chừa ra một chỗ thật rộng trên sofa rồi kéo cô ngồi xuống.

Ôn Cảnh Nhiên hôm nay có một ca mổ kết thúc muộn, vừa tan sở, đang đứng trong bếp chiên cá.

Nghe trong clip có giọng của Như Ước, anh phân tâm liếc nhìn.

Ứng Như Ước vừa ngồi xuống, còn chưa rõ là chuyện gì thì ánh mắt đã chiếu thẳng vào người Ôn Cảnh Nhiên đang đứng trước bệ bếp.

Ipad đặt khá xa, nửa người của anh đều xuất hiện trong ống kính, mặc áo len mỏng màu xám, tay áo xắn lên, đang cầm xẻng lật con cá chiên trong tiếng dầu mỡ xèo xèo.

Cái tạp dề đeo trên người bị kéo trễ xuống, giống như trong túi có một vật nặng gì đó.

Như Ước vẫn chưa nhìn rõ thì người đang đứng đó đột ngột quay lại, đến kệ tìm đĩa đựng cá. Đợi anh quay lại, hướng thẳng về phía ống kính, cuối cùng Như Ước đã nhìn rõ.

Trong túi áo to phía trước tạp dề đang “đựng” Phạm Hy đói meo đang nhìn chằm chằm con cá, đôi mắt trong veo như quả cầu pha lê đang nhẫn nại nhìn con cá trong chảo đã được dầu chiên vàng giòn, không hề bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.

Ôn Cảnh Nhiên và con mèo đang chui vào túi áo tạp dề, tổ hợp này đúng là nhìn kiểu gì… cũng thấy đối lập một cách đáng yêu.

Chẳng trách mà Chấn Chân Chân cười sắp ngạt thở thế kia…

Cô không nhịn được nhướng khóe môi: “Phạm Hy vẫn chưa ăn cơm sao?”

Ôn Cảnh Nhiên nhìn ngọn lửa, không quay lại: “Đây là phần thưởng của việc nghe lời.”

Giọng anh trầm trầm, lười nhác, cùng với âm thanh “ting ting tang tang” trong bếp, có một cảm giác kỳ lạ khó tả.

“Nhìn quen dáng vẻ tinh anh, cấm dục trong áo blouse trắng của bác sĩ Ôn rồi, bây giờ nhìn dáng vẻ dịu dàng đảm đang này, cảm giác trái tim nhỏ bé nhảy đến mức sắp hỏng mất rồi.” Chân Chân ôm mặt, vẻ mặt bệnh nặng gục xuống sofa, chọc chọc vào eo Như Ước, làu bàu: “Định lực của cậu sao mà tốt thế?”

Nửa câu đầu Chấn Chân Chân nói nhỏ, Ôn Cảnh Nhiên nghe loáng thoáng, nhưng nửa câu sau thì nghe rõ, quay sang nhìn cô một cái, trong đôi mắt đó là một thứ mà Ứng Như Ước vô cùng quen thuộc, nụ cười nửa có nửa không của Ôn Cảnh Nhiên.

Cô dám đánh cược!

Nếu bây giờ không có Chấn Chân Chân và ông nội đều đang ngồi cạnh, chắc chắn anh lại trêu chọc cô rồi.

Đút cá cho Phạm Hy ăn rồi, Ôn Cảnh Nhiên cầm ipad ra khỏi nhà bếp, ngồi xuống thảm trong phòng khách. Ipad được đặt vững, cách anh khoảng nửa mét.

Anh lười biếng ngồi dựa sofa, ngón tay đặt trên bàn trà, một tay lướt trên màn hình ipad, hỏi cô: “Xe muốn dùng vào đâu? Thay thế việc đi bộ, hay là sĩ diện…”

Sĩ diện cái quái gì…

Ứng Như Ước không hề do dự chọn vế đầu: “Thay cho đi bộ.”

Ôn Cảnh Nhiên ngước lên nhìn cô, một lúc sau lại hỏi: “Hiệu nào, có đặc biệt thích hoặc muốn mua hiệu nào không?”

Ứng Như Ước vắt cạn trí óc: “Không có, thực ra mua xe cũng là mới quyết định thôi. Em không hiểu về xe…” Cô thành thật nói.

Từ sau khi thi bằng lái, cô gần như không sờ vào xe, sự hiểu biết về xe cũng chỉ ở bước cơ bản. Còn xa hơn, ví dụ yêu cầu nội thất gì, động cơ xe ra sao, tính năng ưu việt… đều không biết.

“Cảnh Nhiên à.” Ông nội cắn miếng dưa lưới, ậm ừ nói: “Dự tính trong khoảng đến vạn, Như Ước không hiểu về xe, còn ông già này cả đời cũng không đụng tới xe nên càng không biết.”

Ôn Cảnh Nhiên suy nghĩ một lúc, trầm ngâm: “Thế thì Benz C, BMW hoặc Audi đời mới nhất AL, giá lăn bánh đều khoảng trong vạn.”

Nói dứt câu, chỉ có Chấn Chân Chân hai mắt sáng rực chọn Audi: “AL mới nhất tốt đó, nội thất siêu đẹp, nhìn đã biết là đẳng cấp rồi ạ.”

Ôn Cảnh Nhiên qua ống kính mỉm cười nhìn Ứng Như Ước không hiểu chút gì: “Thế này đi, ngày mai tan sở với anh, anh đưa em đến cửa hàng S xem xe.”

Nói xong, cũng không cho Ứng Như Ước cơ hội từ chối, nói thẳng: “Sẽ không có ai biết em sợ phiền phức hơn anh đâu, em chỉ cần phụ trách gật đầu là được.”

Trừ Ứng Như Ước, mọi người đều hoan hô vui mừng.

Ông nội không có hứng với xe, chuyện này giao cho Ôn Cảnh Nhiên thì ông yên tâm, hoàn toàn không có ý đợi ngày mai Như Ước tan sở rồi cùng đi xem xe.

Chấn Chân Chân càng thẳng thắn hơn: “Không muốn làm bóng đèn.”

Ứng Như Ước: “…”

Đã bao ngày trôi qua rồi mới lại ngồi trên xe Ôn Cảnh Nhiên, Ứng Như Ước có một ảo giác rằng thời gian đã qua đi rất rất lâu rồi.

Mấy hôm nay ở bệnh viện, lịch xếp ca mổ cứ như cố ý tránh né nhau ra, trong một tuần chỉ không quá ba lần được cùng ca mổ với anh.

Thi thoảng gặp nhau, không phải là trước phòng mổ khi anh chuẩn bị vào, thì cũng là cô đưa bệnh nhân về phòng hồi sức. Chính lúc thăm bệnh sau mổ đó đã trùng hợp gặp anh ở khu nội trú khoa Ngoại.

Ứng Như Ước thắt dây an toàn, không kìm được lén đưa mắt nhìn anh.

Như có linh cảm, ánh mắt cô lén lút nhìn sang đúng lúc bị anh bắt quả tang tại chỗ.

Ứng Như Ước giỏi nhất là giả vờ nghiêm túc, sau sự lúng túng ban đầu, cô lập tức tỏ ra trấn tĩnh, đứng đắn nói: “Lại làm phiền anh rồi.”

Ôn Cảnh Nhiên liếc nhìn gương chiếu hậu bên phải, ánh mắt chỉ dừng lại chốc lát ở cô rồi nói nhỏ: “Chỉ cần là chuyện liên quan đến em thì đều không phiền.”

Lại nữa rồi…

Như Ước thở ra một hơi, sờ sờ vành tai đã bắt đầu nóng lên, làu bàu: “Nói năng đàng hoàng.”

Xe hòa vào dòng xe cộ trên đường, đi qua hai ngã tư đều là đèn đỏ.

Đến khi rẽ phải, tiến vào trục đường chính, cuối cùng đã thông thoáng hơn.

Gần bệnh viện đại học S có một khu mua bán xe, cửa hàng S hội tụ đủ chủng loại, nhãn hiệu và cả chợ mua bán xe second hand.

Gần nhất chính là cửa hàng Audi, dừng ở cổng lấy giấy thông hành, có nhân viên chỉ dẫn đậu xe, bước vào đại sảnh, đã có một hàng nhân viên kinh doanh đang xếp hàng chờ tiếp đãi.

Ôn Cảnh Nhiên có mục tiêu rõ ràng, bước tới gian hàng xe mẫu của Audi AL trước Như Ước.

Nhân viên kinh doanh thấy Ôn Cảnh Nhiên khí chất phi phàm, trong lòng sớm đã đưa anh vào danh sách “mua xe cho vợ”, vô cùng nhiệt tình giới thiệu: “Kiểu AL này là kiểu dáng mới nhất trong năm nay, nội thất so với kiểu năm ngoái đã có cải tiến vượt bậc.”

Ôn Cảnh Nhiên như không nghe thấy, sau khi mở cửa xe bên ghế lái thì ra hiệu cho Như Ước lên xe cảm nhận.

Ghế ngồi điều chỉnh hơi gần phía trước, Như Ước ngồi vào trong xe rồi, Ôn Cảnh Nhiên cúi lưng, ngón tay đặt trên nút bấm điều chỉnh ghế, giúp cô đẩy ghế ra sau một chút, rồi giữ tư thế nửa trong nửa ngoài, cầm tay cô đặt lên vô lăng.

Vô lăng bọc da thật cảm giác mềm mại trơn nhẵn, nhưng điều khiến Như Ước cảm thấy khó mà phớt lờ hơn cả cảm giác đó, chính là bàn tay đang phủ lên tay cô của Ôn Cảnh Nhiên.

Ngón tay anh ấm nóng, những ngón tay thon dài phủ lên tay cô, bao bọc cả tay cô trong lòng bàn tay anh. Thế mà anh rất tự nhiên như thể không ý thức được mình đang làm gì, ánh mắt nhìn về phía ô cửa trên mui xe, cong ngón tay, ra hiệu cô khởi động máy.

Nhân viên kinh doanh nãy giờ thao thao bất tuyệt giới thiệu về xe đã biết ý mà ngậm miệng lại.

Xe mẫu đang trưng bày đều không thể khởi động, sau khi bấm nút khởi động, hệ thống trong xe hoạt động, vốn dĩ chiếc xe mẫu đang yên tĩnh như tờ bỗng bật sáng tất cả các nguồn điện bên trong.

Ôn Cảnh Nhiên chỉ vào nút bấm mở cửa sổ trên mui xe: “Mở ra xem sao.”

Một đống hướng dẫn sử dụng, Như Ước thử chạm vào một nút bấm trong số đó, đang định hỏi đây là cái gì thì Ôn Cảnh Nhiên đã nghiêng người đưa ngón tay cô đặt lên nút bấm đằng sau, rồi đẩy về phía sau, tấm che nắng dưới ô cửa trên mui xe “rè rè” lùi ra sau, để lộ ô cửa sổ trời màu đen hoàn chỉnh.

“Thực ra cửa sổ trời đối với xe hơi mà nói cũng không có tác dụng gì.” Anh nói nhỏ, giải thích: “Chỉ để cho đẹp thôi.”

Như Ước không biết nên nói thế nào, “ồ” một tiếng, giả vờ như có hứng với những nút bấm khác mà lặng lẽ rút tay ra khỏi tay anh, lần mò nút bấm to ở bảng điều khiển chính giữa.

Nhân viên kinh doanh bị cô lập thấy thế, cuối cùng cảm thấy bản thân đã có đất dụng võ, đi vòng qua đầu xe đến bên ghế phụ, chăm chỉ giới thiệu: “Cái này là hệ thống MIMI của Audi, nó dùng để lựa chọn, khóa chặt giống như con chuột vậy. Nút bấm bên trên dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào là sẽ cảm ứng được, là nút bấm nhanh trong hệ thống, và còn…”

Ôn Cảnh Nhiên nheo mắt, cắt ngang lời anh ta: “Bây giờ có xe nào để lái thử không?”

Nhân viên kia ngẩn người, dường như không chấp nhận nổi sự tiến triển nhanh đến vậy, mãi sau mới gật đầu: “Có, tôi sẽ dẫn hai anh chị tới đó.”

Xe lái thử thường đậu ở khu vực riêng, khi đi xuyên qua đại sảnh, Như Ước lại theo nhân viên nọ đi qua bãi xe đang được kiểm tra, tu sửa.

Đã gần đến giờ cửa hàng S đóng cửa, không ít nhân viên mặc đồng phục đang chuẩn bị tan ca.

Nhân viên kia đi phía trước, dỏng tai nghe ngóng động tĩnh phía sau, có phần bất ngờ vì hai người hoàn toàn không trò chuyện… Dù sao cũng phải trao đổi cảm nhận, suy nghĩ về xe chứ nhỉ.

Để không khí không quá gượng, anh ta dần dần đi chậm lại, từ từ đi ngang bằng Ứng Như Ước. Anh ta mỉm cười hỏi: “Xin hỏi phải xưng hô với cô thế nào ạ?”

Ứng Như Ước đang chìm đắm trong thế giới riêng, bị hỏi thì ngẩn ngơ một lúc mới đáp: “Ứng Như Ước, Ứng trong nhận lời, Như Ước trong ‘đúng hẹn mà tới’.”

Giọng cô dịu dàng mềm mại, ngữ điệu thong thả, cho dù chỉ là giới thiệu tên thôi cũng khiến người ta thấy dễ chịu.

Nhân viên kia thấy khí chất hai người đều xuất chúng, ngoại hình đẹp rực rỡ, vốn đã có thiện cảm, lúc này càng thích thú. Thế là anh ta rất tự nhiên mà nịnh nọt: “Mắt nhìn của cô Ứng thật tốt.”

Ứng Như Ước “ừm?” một tiếng, có vẻ không hiểu: “Thế nào nhỉ?”

Nhân viên kia cười đến nỗi mắt híp cả lại: “Có thể chọn được Audi, lại có anh chồng đẹp trai thế kia, mắt nhìn là siêu siêu tuyệt đấy.”

Người đàn ông đi sau hai người nghe thế đã không khách sáo mà cười khẽ thành tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio