1.
Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Tô Tâm.
Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại một khách sạn vô cùng xa hoa, Tô Tâm mặc trên người một chiếc váy thật sang trọng và đang mỉm cười duyên dáng với khách mời, cô ấy tựa như ánh trăng sáng được chiếu rọi bởi những vì sao nhỏ bé mờ nhạt ở xung quanh.
Còn gia đình tôi thì đang vây quanh cô ấy. Trước sự phỏng vấn của phóng viên, người cha luôn tỏ ra lạnh lùng và kiệm lời với tôi, lúc này lại dịu dàng nói: “Tâm Tâm là đứa con gái duy nhất của chúng tôi, và chúng tôi sẽ vĩnh viễn dành cho con bé những điều tốt đẹp nhất".
“Nghe nói ông còn có một cô con gái nuôi tên là Tô Đệ (*) nữa mà, là một họa sĩ nổi tiếng đúng không?”.
Sắc mặt của ông bỗng chốc trở nên lạnh lùng đến tàn nhẫn: "Cô ta chỉ là một đứa vô ơn xa lạ mà thôi, nếu tôi biết trước ngay từ đầu thì tôi đã không đem cô ta về nuôi rồi".
"Sự tồn tại của cô ta chính là một sự sỉ nhục đối với Tô gia của chúng tôi".
Khi linh hồn đang lơ lửng của tôi nghe thấy những lời nói này, trái tim tôi lại lần nữa chế.t lặng vì đau đớn.
Rõ ràng là bọn họ biết hôm nay là ca phẫu thuật ung thư dạ dày của tôi kia mà.
Bác sĩ nói ca phẫu thuật lần này là vô cùng nguy hiểm, nhưng không một ai trong bọn họ quan tâm cả, tôi bị đẩy vào phòng mổ một mình và rồi khi tôi ch.ết trên bàn mổ thì bọn họ vẫn còn đang tổ chức sinh nhật cho Tô Tâm.
Nhưng rõ ràng... tôi mới chính là con gái ruột của bọn họ kia mà!
2.
Tôi và Tô Tâm là hai cô thiên kim thật giả bị tráo đổi thân phận, là tiểu thư thật sự của nhà họ Tô, thế mà tôi lại lớn lên ở nông thôn.
Từ lúc bắt đầu có ký ức, tất cả các công việc trong nhà đều được giao cho tôi, nếu có chút chậm trễ, thì cho dù chỉ là một chút thôi đều sẽ phải chịu một trận đòn roi.
Khi tôi tám tuổi, tôi đói đến mức lén nhét vào miệng những vụn bánh bao mà Hứa Gia Bảo đang cho gà ăn dưới đất.
Kết quả là bị hắn đánh cho thừa sống thiếu c.hết.
"Thứ vô dụng, mày ăn hết rồi thì gà ăn cái gì hả? Lần sau mày mà còn dám ăn vụng nữa thì tao đánh c.hết mày!".
Hứa Gia Bảo ngồi một bên cười khanh khách không ngừng, rồi lại hả hê cầm một cây gậy chọc chọc vào vết thương của tôi.
Khi tôi đang nằm trong tuyết chờ c.hết, đúng lúc đó, cha mẹ ruột của tôi đã đến tìm tôi, khi đó mẹ khóc đỏ cả mắt và ôm tôi vào lòng: “Con gái nhỏ của mẹ, con đã chịu khổ quá rồi, từ nay mẹ sẽ mãi yêu thương và bảo vệ con nhé".
"Mẹ tuyệt đối không để bất kì kẻ nào bắt nạt con nữa đâu".
Lúc đó tôi lơ mơ nghĩ, vòng tay của mẹ sao lại thơm và mềm mại đến thế.
Khi trở lại Tô gia, ba người anh trai ruột cùng với cô chị gái đó đã đến đón tôi.
"Sau này chúng ta đã là người một nhà rồi đấy nhé, chị đã bắt các anh ấy đảm bảo rằng sẽ yêu thương, nhường nhịn em hết mức có thể luôn đó".
"Nếu bọn họ có ức hiếp gì em thì cứ nói cho chị biết nha, chị sẽ thay em dạy cho các anh ấy một bài học liền luôn".
Cô ấy đang mặc một chiếc váy công chúa thật xinh xắn và giơ nắm đấm lên, lắc lắc tay giả vờ đe doạ trước mặt các anh ấy.
Anh ba cũng chiều theo mà giả vờ ôm đầu nhảy sang một bên: "Không dám, không dám đâu mà, có tiểu tổ tông em che chở, bọn anh nào dám hù doạ em ấy đâu chứ".
Trong khoảnh khắc đó, mọi người bọn họ đều cười đến nghiêng ngả, mẹ nhìn Tô Tâm, vẻ mặt bà cũng tự nhiên trở nên dịu dàng lại mang theo tràn ngập sự cưng chiều.
Mẹ nắm tay tôi: “Con bé Tâm Tâm từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở nhà chúng ta rồi, với lại thân thể con bé cũng ốm yếu nhiều bệnh, hơn nữa, từ khi biết mình không phải con ruột của mẹ, bệnh cũ của con bé đã tái phát nữa rồi”.
"Tâm Tâm đã quen với điều này nhiều năm như vậy, sẽ khó mà sửa lại được lắm".
"Vậy... còn con thì sao mẹ?".
Tôi ngước gương mặt nhỏ lên, sợ sệt rồi lại lúng túng hỏi mẹ.
Cảm giác tội lỗi thoáng qua khuôn mặt bà, bà vuốt tóc tôi.
"Từ nay về sau, con sẽ là Tô Đệ, và con sẽ là con gái nuôi ở bên cạnh chúng ta nhé".
3.
Từ đó về sau, tôi trở thành đứa con gái nuôi của Tô gia và tiếp tục tồn tại dưới cái tên Tô Đệ kia.
Anh hai có một đôi mắt đào hoa, thường dựa vào sô-pha, và dùng tay kéo hai má tôi: “Con bé xấu xí, sau này không được phép bắt nạt Tâm Tâm, biết chưa?”.
Tôi sợ tới mức nước mắt liền lăn dài trên mặt: "Em biết... em biết ạ".
"Chậc, tại sao mình lại có một đứa em gái ngu xuẩn, ngốc nghếch như vậy chứ".
Anh hai khẽ nhếch khóe miệng: "Đúng là không thể làm cho người ta yêu thích một chút nào mà".
Tôi buồn đến mức chỉ biết lén lau nước mắt, chẳng biết làm cách nào mới có thể được bọn họ yêu thích.
Trong lúc đang chơi bóng rổ ở ngoài, anh ba vô tình nghe thấy câu hỏi của tôi liền lấy vạt áo lau mồ hôi, hào hứng nói: "Nếu em dễ thương và hiểu chuyện thì sẽ được thích thôi!".
Thì ra là thế à!
Vì vậy, tôi càng trở nên ngoan ngoãn, hiểu chuyện, và quan tâm đến Tô Tâm nhiều hơn trước mặt gia đình mình, tôi chỉ có thể cất giấu mọi sự khó chịu ở trong lòng, không dám tranh cũng không không dám giành bất cứ thứ gì, chỉ thầm mong rằng bọn họ sẽ nhìn về phía tôi nhiều hơn một chút.
4.
Dần dần, ngay cả người anh cả luôn nghiêm túc cũng có thể mỉm cười với tôi.
Nhưng cảnh tượng này đã bị Tô Tâm nhìn thấy, trên khuôn mặt thanh tú ngọt ngào của cô ta chợt hiện lên một tia vặn vẹo.
Đêm đó Tô Tâm liền gặp ác mộng, trên mặt cô ta giàn giụa nước mắt, túm lấy bọn họ: "Làm ơn, mọi người đừng vứt bỏ con, đừng vứt bỏ con mà!".
Mẹ ôm cô ta thật chặt, hôn lên trán cô ta một chút lại một chút để trấn an cô ta.
Khi thấy tôi bước vào, cả người cô ta càng thêm run rẩy kịch liệt gần như là muốn ngất đi vậy.
Thấy thế, cha liền quát tôi: “Con đi ra ngoài trước đi, đừng có vào kích thích Tâm Tâm nữa!”.
Tôi bị tiếng thét làm cho ngây người, cuối cùng là bị anh ba túm lấy rồi lôi thẳng ra ngoài, ngay sau đó, "ầm" một tiếng, cánh cửa đóng chặt trước mặt tôi.
Nhưng dù sao tôi vẫn nghe thấy giọng nói hết sức đau lòng của mẹ: “Tâm Tâm ngoan, mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu mà, mẹ chỉ cần một đứa con gái là con thôi, con là con gái duy nhất của mẹ mà".
Tô Tâm xúc động đến mức khóc không thành tiếng, mẹ cũng khóc theo Tô Tâm, mẫu tử tình thâm, cảm động đến cả trời xanh cơ mà.
Tôi đứng trước hành lang dài nhìn cánh cửa đang đóng chặt ở trước mặt, bên trong cánh cửa là một nhà của bọn họ tràn đầy ấm áp, còn ở ngoài đây chỉ có mỗi tôi, tựa như loại rơm rác khiến người ta chỉ muốn quăng đi cho khuất mắt.
Rõ ràng đã là giữa mùa hè rồi, nhưng chân tay tôi lại lạnh đến phát run, nước mắt cứ thế mà tuôn trào.
Rõ ràng anh ba đã nói chỉ cần ngoan ngoãn, hiểu chuyện là có thể được bọn họ yêu thích kia mà.
Tôi cũng đã cố gắng hết sức làm theo rồi mà, tôi ngoan ngoãn, biết chuyện, nhưng tại sao vẫn không thể được bọn họ yêu thích vậy chứ.
Đêm đó tôi đã đứng ở đó rất lâu, rất lâu, đứng đến khi cả hai chân đều tê cứng vẫn không nghĩ ra, mãi cho đến khi mẹ tôi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng với đôi mắt đã sưng đỏ.
Bà ấy có hơi sửng sốt khi nhìn thấy tôi, sự bối rối và ăn năn hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp và dịu dàng của bà.
“A Đệ à, Tâm Tâm sức khỏe không tốt, mẹ chỉ nói như thế để an ủi con bé thôi, con không để ý đâu đúng không?".
“Con chính là con gái ruột của chúng ta mà, con chẳng phải lo lắng gì hết".
"Nhưng mà Tâm Tâm thì không được như con, con bé không có cảm giác an toàn lại còn yếu ớt nữa, con bé thật sự rất đáng thương".
Tôi lạnh đến mức hai hàm răng cứ va lập cập vào nhau, tôi cũng muốn nở một nụ cười nịnh nọt với bà lắm chứ, nhưng lại không có cách nào cười nổi.
Không nghe được câu trả lời của tôi, bà ấy lập tức tỏ ra lạnh lùng và thất vọng mà nhìn tôi.
"Con đã được trở về chính ngôi nhà của mình rồi, lại còn có cái gì không hài lòng nữa chứ?".
"Quả nhiên là giống như lời của Tâm Tâm nói mà, con trở về nhất định sẽ đoạt lại mọi thứ của con bé, sao con lại có lòng tham không đáy như vậy chứ!".
5.
Những kí ức đó cứ dày vò linh hồn tôi, tôi muốn thoát khỏi nó, nhưng tôi không thể thoát được.
Tôi chỉ biết quay lưng đi, không muốn nhìn tới vẻ mặt thờ ơ của bọn họ nữa.
Tôi nghe thấy giọng nói của một phóng viên từ phía sau truyền đến: "Vừa rồi trên hot search có nói rằng Tô Đệ, con gái nuôi của ông đã c.hết vì phẫu thuật thất bại, ông có biết chuyện này không?".
Tôi quay đầu lại, cố tìm ra một chút biểu cảm đau buồn của bọn họ khi biết tin tôi đã c.hết.
Cả gia đình bọn họ đứng ở một bên, khi nghe được câu này, trên mặt mẹ thoáng hiện lên một chút kinh ngạc, cha thì cau mày: “Lại là thủ đoạn muốn tranh giành tình thương của cô ta có phải không?”.
"Đã c.hết à?".
Người anh cả với bộ âu phục thẳng thớm, ngày thường vẫn luôn lạnh lùng ít nói, lúc này cũng cau mày chán ghét: “Đã c.hết thì tốt rồi, không cần phải vướng bận gì với cô ta nữa".
Anh hai với đôi mắt đào hoa, luôn ân cần với mọi người, nay trong mắt cũng chỉ có ghét bỏ: "Nếu như cô ta thật sự c.hết thì cũng quá hời cho cô ta rồi".
Lúc này, Tô Tâm, người đang lấy điện thoại di động ra và nhìn vào hot search, mở to mắt, bịt chặt miệng, nước mắt giàn giụa trên mặt: "A Đệ thực sự đã ch.ết rồi... em ấy mổ ung thư dạ dày không thành công... ".
Tất cả mọi người đều sững sờ, Tô Tâm dường như không chịu nổi đả kích lớn như vậy, ngã nhào vào trong lòng mẹ: “Tại sao lại thế này chứ, em ấy oán hận con, có phải em ấy oán hận con không, cho nên mới lựa chọn ch.ết vào hôm nay?".
Mẹ lại chợt giật mình sửng sốt, Tô Tâm ôm lấy bà: "Mẹ, em ấy hận chúng ta, vì sao chứ... rõ ràng chúng ta đều đối tốt với em ấy như vậy mà...".
Lời nói của Tô Tâm dường như khiến mẹ tôi nghĩ đến tất cả những việc làm "xấu xa" của tôi, bà ôm Tô Tâm an ủi: "Con đừng buồn mà, nó đáng phải ch.ết như thế, nó có dã tâm, tham vọng, lại độc ác, đây là báo ứng của nó mà thôi!".
Tôi liên tục lùi lại phía sau khi nghe được những lời trông có vẻ là thật lòng mà bà ấy nói về con người tôi, mãi cho đến khi linh hồn tôi không thể cách ra xa được nữa thì nó lại bắt đầu đau đớn kịch liệt.
Đối với bọn họ mà nói, cái ch.ết của tôi chính là báo ứng sao...
Tiếng nức nở của Tô Tâm khiến anh ba cũng thấy đau lòng, hắn bực bội hất tóc rồi vỗ mạnh vào bàn một cái: "Cô ta cố ý c.hết vào hôm nay chính là muốn làm cho sinh nhật của Tâm Tâm không được vui vẻ đây mà!".
Trong những khoảnh khắc ấm áp bên bọn họ, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ nghĩ tới, sau khi tôi c.hết đi liệu bọn họ có một chút nào đó khổ sở, đau buồn vì tôi hay không nhỉ.
Bây giờ linh hồn của tôi cũng đã tận mắt nhìn thấy hết rồi, những suy nghĩ vu vơ đó cũng đã có đáp án rồi, bọn họ sẽ không vì tôi mà ban phát một chút tiếc thương nào đâu.
Thậm chí còn muốn đánh trống khua chiêng để nói rằng tôi đã ch.ết rồi!
Anh hai thậm chí còn đang lau nước mắt cho Tô Tâm: "Cô ta trời sinh ra đã xấu xa như vậy, đã chế.t rồi thì tốt, em đừng khóc nữa, nếu không thì anh sẽ dùng roi quất vào cái xác đó".
Sắc mặt Tô Tâm lập tức tái nhợt, cô ta có vẻ lo lắng rồi dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy hắn: "Không... đừng, em sẽ không khóc, em không khóc nữa...".
Diễn xuất của cô ta cũng rất tốt, đúng là một cô gái ngoan ngoãn, tốt bụng, lại còn rất chân thành.
Rất giống với cái cách mà cô ta thường "nói chuyện" với tôi trong những năm này vậy.
_______
(*): 苏弟 [sū dì]: Tô Đệ