Trời tối.
Hàng vạn ngọn đèn thắp lên trong thị trấn nhỏ.
Phía nam huyện Vân Nam là khu vực phát triển, các trung tâm mua sắm mọc lên hai bên đường quốc lộ, những dãy nhà lầu san sát nhau được xây dựng dựa theo kiến trúc của mấy thành phố lớn. Phía Bắc lại phát triển không đồng đều, một số tuyến đường vừa tu sửa vừa đào bới, dẫn đến những dãy sân nhỏ trong thôn đều lộn xộn.
Trong đó có một sân nhà là nhà của Trình Hiểu Đông gia. Lúc này trong nhà kho ngoài sân thỉnh thoảng vang lên tiếng đập cửa nặng nề.
Rầm Rầm. Bụp.
Không có ai đáp lại. Thanh âm càng ngày càng chôn vùi sâu trong bóng đêm.
Hôm nay tan học, tiếng chuông vừa vang Trình Mạt liền chạy ra ngoài, Tống Húc Dương nói với em đêm nay sẽ ở nhà ăn cơm, sau đó cùng nhau bắn pháo hoa. Trong lòng em đầy ắp anh trai, mong sớm về nhà một chút. Thế nhưng giây phút em nhìn thấy bà ngoại đứng trước cổng trường, máu toàn thân Trình Mạt như đông cứng lại.
Cái ngày em ở ngoài ban công nghe Tống Tử Minh nói chuyện với bà ngoại xong, em vẫn luôn lo sợ bất an nhớ đến câu nói cuối cùng “Để tôi suy nghĩ lại” của Tống Tử Minh kia. Trình Mạt không biết đó chỉ là Tống Tử Minh qua loa thuận miệng nói cho xong, câu nói ấy hệt như một cái gai nhọn ghim sâu vào lòng em.
“Ồ, Trình Mạt trưởng thành cao vậy rồi ha? Ở nhà ba cũng tốt đấy nhỉ?” Bà ngoại khách sáo một câu, vươn tay muốn kéo Trình Mạt.
Trình Mạt lui về một bước.
Bà ngoại sửng sốt, liền vào thẳng vấn đề: “Nói với ba mày rồi, về nhà bà ngoại ở hai ngày.”
Trình Mạt run giọng nói: “Cháu muốn nói với anh trai một câu.”
“Đi đi, lên xe hẵng nói, lên xe bà cho mày gọi điện với anh trai.” Bà ngoại nháy mắt với Trình Hiểu Đông, đẩy mạnh em lên chiếc Minibus màu trắng.
Trình Hiểu Đông khởi động xe, Trình Mạt chấp nhất nói: “Cháu phải gọi điện cho anh trai, cháu muốn nói với anh một tiếng!”
Bà ngoại gạt đi: “Nói với ba mày rồi, không cần nhắc lại nữa!”
Trình Mạt lập tức mở cửa xe đòi nhảy ra.
Bà ngoại có chút giật mình, từ trước đến nay Trình Mạt luôn nhẫn nhục chịu đựng, đây là lần đầu bà ta nhìn thấy em phản kháng với mình. Bà ta ấn Trình Mạt lên ghế, lớn tiếng răn dạy: “Nói cái gì mà nói! Mày cho rằng mày là người đặc biệt à? Về sau ở lại với bà ngoại, đi theo cậu mợ mày!”
“Tôi không cần!” Trình Mạt liều mạng giãy giụa.
Đã hơn một năm không gặp, em cao hơn một cái đầu, sức lực cũng khỏe hơn, bà ngoại lại có chút không khống chế được em, thậm chí bị Trình Mạt hất cằm đập vào cửa xe suýt rớt cả răng giả. Bà ngoại vô cùng ngạc nhiên trước hành động quyết liệt như vậy của Trình Mạt, tức khắc nổi trận lôi đình, dùng hết sức tát Trình Mạt một bạt tai.
Bạt tai này trúng ngay thái dương em, Trình Mạt cảm thấy hoa mắt, lỗ tai ù ù ong lên, tiếng mắng của bà ngoại cũng trở nên mơ hồ, chỉ còn lại từng đợt âm thanh oang oang, em ngừng giãy giụa, theo bản năng nheo mắt lại.
Bà ngoại nắm được thời cơ lôi dây an toàn bẩn thỉu từ chỗ ngồi ra. Trình Hiểu Đông làm công việc bảo dưỡng, thỉnh thoảng sẽ dùng dây an toàn để leo lên leo xuống, ngày thường hay ném dây an toàn trong xe. Bà ngoại nắm chặt hai cánh tay gầy yếu của Trình Mạt, lấy dây đeo trói em lại. Sợi dây kia thô ráp chắc chắn, Trình Mạt tránh nửa ngày cũng không thoát được, khóa kim loại trên dây cộm em phát đau.
Em đành phải giơ chân đá lên chỗ ngồi phía trước.
“Đt con mẹ mày điên hả? Bố mày xém đụng xe đấy!” Trình Hiểu Đông mắng to Trình Mạt, đoạn chỉ huy mẹ mình, “Dưới ghế sau còn có một cái thùng dụng cụ, bên trong có dây thừng, trói chân nó lại luôn đi!”
Trình Mạt càng phản kháng càng thêm đau đớn. Bà ngoại trói chân em lại, thấy miệng em vẫn còn la, cuối cùng lôi trong thùng ra một cuộn băng dán, dán kín miệng Trình Mạt.
Xe chạy hơn hai giờ, bọn họ về đến thị trấn.
Trình Mạt vùng vẫy suốt dọc đường, kiệt sức, nhất thời ngừng phản kháng, bị Trình Hiểu Đông khiêng xuống xe.
Bà ngoại nghĩ rằng thái độ em đã buông lỏng, bèn nói trẻ con thì có thể giận dỗi được bao nhiêu, mềm không được thì cho ăn cứng, còn sợ không trị được à. Bà kéo băng dán trong miệng Trình Mạt ra, nói: “Được rồi! Ngoan ngoãn chút thì không phải chịu tội nữa! Gọi điện cho ba mày kêu từ nay sẽ ở nhà cậu, đi theo mợ mày nhiều lên, mang thêm một em trai ra đây!”
Vợ Trình Hiểu Đông lập tức ló đầu ra, liếc Trình Mạt đang bị trói gô trên vai Trình Hiểu Đông, quay đầu nói với mẹ chồng: “Tống gia vừa gọi hơn mười mấy cú điện thoại tới, đang còn chờ mẹ đấy, ả đàn bà nhà kia bảo sẽ báo cảnh sát! Mẹ coi làm thế nào thì làm!”
Ánh mắt thất thần của Trình Mạt hơi sáng lên, nghẹn ngào hô: “Anh ơi——!”
Trình Hiểu Đông che miệng em lại, Trình Mạt bắt đầu giãy giụa, em hung hăng cắn lên cánh tay Trình Hiểu Đông, Trình Hiểu Đông ăn đau bèn buông lỏng, Trình Mạt liền ngã từ trên vai hắn xuống, nửa người đập mạnh xuống sàn xi măng. Trình Mạt vẫn cứ kêu: “Anh ơi——”
Trình Hiểu Đông tức muốn hộc máu, nhấc chân đá mạnh lên người em. Thân thể Trình Mạt co rúm lại như tôm, kêu không thành tiếng.
Vợ Trình Hiểu Đông vốn đã không vui khi mẹ chồng đưa đứa nhỏ này trở về, lúc này thấy chồng còn bị ăn cắn, trong lòng càng khó chịu, quát lên với mẹ chồng: “Mẹ bảo con nhận nó làm con á? Tìm quỷ đòi mạng thì đúng hơn! Không được, đứa nhỏ đó con không nuôi được!”
Trình Hiểu Đông nghe vợ nói Tống gia báo cảnh sát, không khỏi sợ sệt, oán trách mẹ mình: “Không phải mẹ bảo nó nghe lời à? Ồn ào thế nào mà nhà bọn họ định báo cảnh sát luôn vậy?”
Bà ngoại cũng không dự đoán được sự tình phiền phức đến mức này. Tống Tử Minh và vợ mình trước đây rõ ràng nói cái gì mà không muốn cho Trình Mạt vào cửa, bà vốn tưởng rằng chỉ cần nói một tiếng là có thể nhẹ nhàng đưa Trình Mạt trở lại. Mà Trình Mạt hiện tại dùng toàn lực phản kháng bà, khác hẳn đứa nhỏ yếu đuối giống con gà con trong trí nhớ kia.
Bà ta phiền lòng, nói: “Thôi thôi, ngày mai cho ba nó mang về đi! Mẹ nghe điện thoại trước.”
Sau khi cúp máy, Trình Mạt còn nằm co ro trên mặt đất.
Trình Hiểu Đông hỏi: “Hiện tại làm sao?”
Bà ngoại nói: “Cởi trói cho nó đi.” Nói xong bèn giơ tay định cởi dây thừng. Trình Mạt vô thức giãy giụa, bà ngoại đứng không vững, bị em vùng ngã xuống đất.
Vợ Trình Hiểu Đông đứng cạnh thấy mẹ chồng bị té, thêm mắm dặm muối: “Ôi dào, lũ trôi cả miếu Long Vương, người trong nhà còn không thèm nhận ra!”
Bà ngoại vốn bận rộn nguyên ngày, nghẹn một bụng lửa giận, cú ngã này lập tức đổ hết mọi căm giận lên người Trình Mạt. Bà nói với Trình Hiểu Đông: “Con qua đây! Ném nó vào nhà kho!”
Trình Hiểu Đông hỏi: “Không ăn cơm? Dây thừng còn chưa cởi đó?”
Bà ta bị con dâu khích bác, tức nổ phổi, nói: “Sức lực lớn như vậy, tao thấy là không đói bụng đâu, cột nó lại! Tao không tin một đứa oắt con đói bụng no nước tiểu dám không phục nữa không!”
Trình Mạt vừa rồi bị Trình Hiểu Đông đá vào xương sườn, đau không nói nên lời, hiện tại mới tỉnh táo một chút. Bà ngoại vì sao tức giận em không nghe rõ, trong đầu chỉ nghĩ đến cú điện thoại vừa rồi, miệng mơ hồ gọi: “Anh ơi——”
Bà ngoại càng tức giận: “Mở miệng liền anh ơi, ai là anh mày? Đó là con ruột của hai vợ chồng kia, mày là cái thá gì? Ở nhà người ta mấy ngày liền tưởng mình quan trọng hả?”
Trình Mạt bị cậu ném vào một căn phòng nhỏ, bên trong chất dụng cụ và đồ dùng lặt vặt, đây là nhà kho nhà Trình Hiểu Đông. Trời tối rồi, nhưng tựa hồ vì trừng phạt em không nghe lời, Trình Hiểu Đông cố ý không bật đèn, hơn nữa tiếp tục dùng băng keo dán miệng em lại, sau đó khóa cửa đi ra ngoài.
Trình Mạt rùng mình trong bóng đêm ngột ngạt. Em chậm chạp dịch người, dịch ra tới cửa, ánh đèn từ ngoài sân hắt vào, em mới thoáng dễ chịu một chút.
Nhưng bên ngoài lập tức liền truyền đến tiếng cãi nhau của bà ngoại và mợ.
“Tôi sớm đã nói không muốn nó rồi, cứ nhất quyết bắt nó về! Nhà bọn họ sẽ không thật sự báo cảnh sát chứ? Nếu vì vậy mà tôi bị mất việc, thì từ nay về sau sao sống nổi?” Người phụ nữ khóc lóc ăn vạ, tay vung lên đụng trúng hũ dưa cải muối đặt trên bệ cửa làm nó lăn xuống tạo thành tiếng vỡ giòn vang.
Trình Mạt lập tức run lên.
Bà ngoại coi con dâu giống như đang cố ý thị uy, không chút khách khí mắng: “Thứ đàn bà phá của! Nếu không phải do cái bụng cô không biết cố gắng, làm sao đến phiên bà lão già nua này phí sức?” Bà ngoại vừa mắng vừa nhìn khắp sân một vòng, cuối cùng chọn được cái thùng bằng sắt dùng quét sân, bà ta nhấc chân nhanh nhẹn đá một cái, thùng sắt nghiêng ngã đổ nhào xuống nền xi măng tạo thành âm thanh vô cùng chói tai.
Mợ bị chọc trúng chỗ đau rát mặt, cô ta vọt vào trong phòng, cầm một cái chén sứ lên ném mạnh xuống đất, vừa ném vừa mắng: “Có thể đẻ con thì ghê gớm lắm hả? Khuê nữ nhà bà chẳng phải vội vàng đẻ cho người ta một đứa con hoang, rồi người ta có coi trọng con bà không?”
……
Trình Mạt không biết rốt cuộc hai người ầm ĩ bao lâu, ném vỡ bao nhiều đồ, nhưng em vẫn cứ vô thức run rẩy không ngừng.
Em muốn chạy trốn, muốn rời khỏi mớ âm thanh vỡ nát kia.
Tay và chân vẫn bị trói, em chỉ có thể cố hết sức dịch người tiến vào trong bóng tối, nhưng âm thanh bên ngoài như cũ cuồn cuộn không dứt truyền đến, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, mỗi một động tĩnh đều chui vào tai em. Tối tăm khiến em thêm sợ hãi, không phân rõ âm thanh kia là chân thật hay đến từ cơn ác mộng lặp đi lặp lại nhiều năm qua của em.
Em giống như về lại năm bảy tuổi ấy, dù có gõ cửa thế nào cửa cũng không mở, mẹ cắt cổ tay máu tươi đầm đìa, mảnh vỡ rơi đầy đất.
Đừng, tôi phải mở cửa, tôi phải mở cửa.
Đầu óc Trình Mạt bị ý niệm này xâm chiếm, em nhìn ánh sáng tiến vào khe cửa, cố hướng tới nơi đó. Tay bị trói, em liền dùng khuỷu tay gõ, dùng đầu đập.
Rầm, rầm. Thêm một chút nữa.
Trong sân sớm không còn ai, bà ngoại và mợ bị Trình Hiểu Đông kéo trở về phòng. Trình Mạt bất lực tông cửa, mỗi một tiếng đều chôn vùi trong bóng đêm.
Lại một lát sau, bà ngoại ra ngoài chơi mạt chược, trước khi đi nhìn lướt qua nhà kho, đoạn quay đầu nói vọng vào trong: “Đông Đông, đợi lát thả thằng nhỏ ra, canh thời gian thích hợp, ngày mai ba nó còn đến đón đó! Mẹ đi chơi mạt chược, không có về sớm đâu!”
Trong kho hàng yên tĩnh, cũng không có thanh âm. Trán Trình Mạt chảy máu, dựa vào cửa ngất đi.
Trình Hiểu Đông không nghe thấy lời dặn kia, bà ngoại vừa rời khỏi, Trình Hiểu Đông và vợ lập tức lăn lên giường.
Đợi Trình Mạt tỉnh lại đã là nửa đêm —— Em mở mắt trong bóng tối, cảm thấy người vừa lạnh vừa đau.
Nhưng tệ nhất chính là em muốn đi WC.
Ý định đầu tiên của Trình Mạt là cởi dây thừng, em muốn dùng răng cắn, nhưng miệng bị dán băng dính, căn bản không cắn được dây. Em tìm kiếm khắp nơi trong nhà kho, sờ trúng ngăn tủ bằng thiếc, em vất vả bò qua, định dùng góc sắc cà đứt dây thừng, nhưng bản thân không có sức lớn như vậy, mu bàn tay cọ mãi vẫn phí công như cũ.
Trình Mạt cuối cùng đành phải dùng hết khí lực đè vào góc tủ nhưng vẫn vô dụng, bà ngoại lúc ấy hoảng loạn nên thắt bảy tám vòng, tay hay chân đều siết chặt, dây thừng thô ráp cọ ra từng vệt máu ở cổ tay và cổ chân yếu ớt của em, nhưng mãi mà không thể thoát được.
Trình Mạt không biết hiện tại mấy giờ, đồng hồ điện tử mẹ mua cho em trước đây không biết rơi khi nào, có lẽ là giữa lúc giãy giụa trên xe, cũng có lẽ rơi ở nơi nào đó, em hoàn toàn không có ấn tượng. Em không biết bà ngoại và cậu ở đâu, em muốn xin tha, muốn kêu bọn họ thả em ra, nhu cầu lý cấp bách trước mặt, theo bản năng em không còn quan tâm đến tự trọng nữa. Nhưng vô dụng. Miệng em bị dán băng kín mít, em không thể kêu thành tiếng, chỉ có những thanh âm ư ư phí công từ cổ họng.
Sau khi thử tất cả các biện pháp. Trình Mạt chợt cảm thấy một dòng ướt nóng không thể kiểm soát trong quần dọc theo bắp đùi chảy xuống.
Trình Mạt tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ngày đầu tiên của tuổi , em mất khống chế.
Một giây trước em vẫn đang thầm cầu nguyện, anh ơi anh ở đâu, mau đến cứu em.
Một giây sau hết thảy đều biến thành đừng, không cần nữa, từ bỏ thôi.
Trình Mạt cuộn người thành một cục nhỏ bé. Em muốn giấu mình đi, giấu đứa trẻ với cơ thể dơ bẩn, chật vật, xấu hổ này đi.