Edit: Nynuvola
Nhiều năm trôi qua, mỗi khi Tống Húc Dương nhớ lại đoạn ký ức đã xảy ra hồi nhỏ, thậm chí miếng tôm mềm ẩm trong miệng cũng trở nên dính nhớp nhão nhão, không khác là bao với xương món cá chua ngọt kiêu ngạo kia.
Bởi vì “Đồ hoang dã bên ngoài” trong miệng Chu Oánh trước sau vẫn đến.
Năm nay Tống Húc Dương đã mười lăm tuổi, vừa lên cấp , đạt thành tích xuất sắc và được nhận vào trường thực nghiệm Long Thành. Nhà họ Tống không thiếu nhân dân tệ cho phí chọn trường, nhưng Chu Oánh lại có máu ganh đua. Bây giờ bà đã từ một y tá phụ sản nhỏ bé trở thành y tá trưởng của bệnh viện. Y tá trưởng Chu đi làm, dưới chân gió thổi, thần thái sáng rỡ tràn đầy sức sống —— Mỗi tội ánh sáng còn chưa chói lóa đã bị Tống Tử Minh dập tắt.
Tống Tử Minh và Chu Oánh nguyên một tháng nay đang trong giai đoạn chiến tranh giằng co, Tống Húc Dương từ nội dung cuộc cãi vã của bọn họ biết được, “Hồ ly tinh” Trình Hiểu Thu bị ung thư vú chết, “Tiểu hồ ly tinh” mà Trình Hiểu Thu sinh ra chỉ có thể về sống với Tống Tử Minh.
Tống Tử Minh và Chu Oánh kết hôn, một nửa là do cha của Chu Oánh làm chủ.
Lúc Tống Tử Minh vừa tốt nghiệp đại học đi vào Long Thành làm việc, cha của Chu Oánh là người lãnh đạo trực tiếp. Ông lão là cán bộ cục thuế đất ở Long Thành, thấy Tống Tử Minh tuy rằng xuất thân huyện thành tỉnh lẻ, gia cảnh bình thường như lại tuấn tú lịch sự, hơn nữa cũng có khả năng, chịu được khổ, cảm thấy đây là hạt giống tốt, nhìn trúng Tống Tử Minh làm con rể, trong công việc càng quan tâm qua lại.
Khi Chu Oánh mới kết hôn với ông xong, cũng từng có một giai đoạn ngọt ngào đường mật, sau ngày qua ngày, củi gạo mắm muối, bạch nguyệt quang trở thành hạt cơm nguội, đâu đâu cũng nhìn thấy tật xấu. Chu Oánh ngại Tống Tử Minh ngủ ngáy, ăn cơm chép miệng. Tống Tử Minh chịu không nổi Chu Oánh chuyện gì cũng bắt bẻ, lời nói đều tàng đao.
Có lần Tống Tử Minh đi công tác trở về, phu thê trẻ tuổi một ngày không thấy như cách tam thu, Tống Tử Minh củi khô lửa bốc nhào tới vợ, bị Chu Oánh đẩy về: “Anh tắm chưa? Ngủ ở khách sạn bên ngoài, cái giường quá trời người ngủ qua, ghê chết đi được!” Tống Tử Minh lập tức xìu xuống.
Sau khi có Tống Húc Dương, Chu Oánh càng thường xuyên nhai đi nhai lại việc cha bà đã quan tâm Tống Tử Minh ngày xưa, Chu Oánh nói: “Năm đó anh vừa tới Long Thành, dựa vào cha tôi đu bám, tương lai con trai lớn lên, có thể dựa dẫm anh được sao?”
Tống Tử Minh tuổi lập nghiệp huyết khí phương cương, thật sự không chịu nổi cơn giận này, vài năm sau từ bỏ công việc nội bộ mà chuyển sang buôn bán than cốc. Từ đây trở đi, mười ngày nửa tháng không trở về nhà. Sau việc kinh doanh ổn định chút, không cần mỗi ngày ra ngoài chạy nữa, nhưng Tống Tử Minh vẫn đặt một chiếc giường gấp trong văn phòng. Tống Tử Minh thà rằng cho bản thân bận rộn lăn lộn làm việc bên ngoài, cũng không muốn về nhà nghe Chu Oánh niệm chú.
Trình Hiểu Thu và Chu Oánh không giống nhau.
Thời điểm Tống Tử Minh quen biết Trình Hiểu Thu là tại một huyện lị gần Long Thành, quê nhà Định Viễn của ông. Lúc ấy ông mới nghỉ việc từ công tác nội bộ sang kinh doanh vài năm, có chút khởi sắc, muốn dành được hạng mục ở Định Viễn. Ông đã mời lãnh đạo đài truyền hình ăn cơm, hy vọng dùng phí tài trợ để đổi lấy một cuộc phỏng vấn mạ vàng cho sự nghiệp của mình, để có thêm lợi thế cho hạng mục bấy giờ. Trong bữa tiệc, lãnh đạo dẫn theo người dẫn chương trình trẻ tuổi đi theo tiếp khách, trong đó có Trình Hiểu Thu.
Tống Tử Minh lần đầu tiên nhìn thấy Trình Hiểu Thu là ở bữa tiệc này.
Trình Hiểu Thu là người dẫn chương trình, bà có giọng nói truyền cảm, cách dùng từ tinh thế nhẹ nhàng, mềm mại nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa. Trời sinh một đôi mắt hạnh, cười lên câu hồn đoạt phách. Trình Hiểu Thu được xếp ngồi bên cạnh ông, thấy Tống Tử Minh đã ngà ngà say, mấy lãnh đạo béo mập còn không buông tha bắt ông thêm một ly, Trình Hiểu Thu đứng lên, một tay lấy giấy ăn trên bàn, tay kia dùng thân mình che khuất, bất động thanh sắc đổi ly Sprite trước mặt sang cho ông.
Trong men say Tống Tử Minh mông lung, thân hình yểu điệu của Trình Hiểu Thu loáng qua trước mắt. Tống Tử Minh nghĩ, đàn bà với đàn bà, sao lại khác nhau như vậy.
Nhà đài đã cầm tiền tài trợ của Tống Tử Minh, đúng hẹn xếp cho ông một cuộc phỏng vấn, người dẫn cũng là Trình Hiểu Thu. Thường xuyên qua lại liền trở nên thân quen. Làm phỏng vấn xong Tống Tử Minh tiếp tục bận bịu, nửa tháng sau đã nắm được dự án, khí phách hăng hái rời khỏi Định Viễn về Long Thành.
Lần tiếp theo gặp Trình Hiểu Thu là nửa năm sau, lần này do đài truyền hình chủ động tìm tới Tống Tử Minh —— Đài đang thực hiện một loạt các cuộc phỏng vấn doanh nhân nổi tiếng ở địa phương. Tống Tử Minh nói: “Tôi là doanh nhân gì chứ?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười: “Ông chủ Tống nói đùa, sau khi buổi phỏng vấn được chiếu lên, không phải anh đã trở thành doanh nhân rồi sao?” Tống Tử Minh nghĩ, đài truyền hình lại thiếu tiền tài trợ.
Theo thường lệ là một buổi tiệc rượu. Sau khi tan cuộc, Tống Tử Minh uống đến thất điên bát đảo. Trình Hiểu Thu đưa ông về khách sạn, một đường đỡ lên tới cửa, Tống Tử Minh nói: “Cảm ơn.” Trình Hiểu Thu lại không buông tay, bà cười, đôi mắt câu hồn: “Người cũng đưa đến cửa, ông chủ Tống không mời tôi vào ngồi chút sao?” Ngồi chút thành ngủ chút, cái gì nên phát sinh hay không nên phát sinh đều đã xảy ra.
Tống Tử Minh nhất thời u mê, lu mờ con mắt. Ông rất nhanh phát hiện, đàn bà và đàn bà quả thật không giống nhau. Chỉ là hạt cơm nguội thì khiến người ta đau đầu, còn giọt máu muỗi dính đầy bàn tay cũng là một sự trù tính hoàn hảo.
Hai tháng sau, mẹ Trình Hiểu Thu cầm tờ giấy xét nghiệm có thai đến tìm ông, bà lão theo Trình Hiểu Thu từ Định Viễn xa xôi ngồi hai giờ xe buýt tới Long Thành, đặt mông ngồi trước cửa công ty Tống Tử Minh, nước mắt nước mũi ào ạt: “Thu Thu nhà chúng tôi mệnh khổ quá, bị ông chủ lớn lừa gạt bỏ rơi mặc kệ! Tôi nuôi con gái lớn nhường này, phải cưới nó!”
Ba chữ “Ngủ với nó” vừa ra khỏi miệng, không chỉ Tống Tử Minh mà tất cả nhân viên trong công ty có mặt ở đó đều khó nhịn được. Không màng đến thể diện của Tống Tử Minh, tốt xấu gì cũng nên bận tâm mặt mũi của Trình Hiểu Thu, bà lão không biết ý tứ gì cả. Trình Hiểu Thu đứng một bên, mắt hạnh phiếm thủy quang, trên người phong trần suốt một đường, yên lặng nhìn Tống Tử Minh.
Đối với Trình Hiểu Thu, Tống Tử Minh đúng là có chút tình cảm, nhưng chút tình cảm này còn xa mới có thể khiến ông bỏ vợ bỏ con, nhưng một đêm tình kia lại mang đến nhiều hơn lòng thương hại và nuối tiếc. Tâm tình Tống Tử Minh phức tạp, nói với Trình Hiểu Thu: “Chuyện tôi làm tôi sẽ chịu trách nhiệm, giờ em muốn thế nào? Cưới em thì chắc chắn không thể…… Em lúc trước cũng biết tôi đã có vợ con. Hiện tại náo loạn như vậy không còn ý nghĩa gì.”
Trình Hiểu Thu không mở miệng đáp, bà lão liền tiếp tục gào: “Cho nó ăn, cho nó uống, cho nó đi học, cái gì mà không cần đến tiền chứ, chúng tôi ăn mặc cần kiệm, một đồng bạc bẻ thành hai, nuôi hai mươi mấy năm trông cậy nó gả cho người tốt! Kết quả đều ném đá trên sông.”
Tống Tử Minh bấy giờ mới xem như thấu hiểu. Bà già này giống đài truyền hình, đến vì muốn “Phí tài trợ”.
Tống Tử Minh cho bà lão một số tiền, sắp xếp đưa hai người về Định Viễn. Chút tình cảm còn sót lại trong lòng dành cho Trình Hiểu Thu cũng theo đó phai nhạt.
Sau lại không biết ai đồn tiếng gió, đưa tên của Trình Hiểu Thu truyền tới tai Chu Oánh, quan hệ của hai vợ chồng càng không yên. Chuyện xảy ra trong dự kiến, Tống Tử Minh bất đắc dĩ, cũng mắng chính mình xứng đáng. Nhưng Tống Tử Minh trăm triệu lần không nghĩ tới, Trình Hiểu Thu cầm “Phí trấn an tinh thần”, lại lừa ông không xóa đứa bé kia đi, làm đứa bé sinh non tám tháng, Trình Hiểu Thu chảy máu nhiều, việc này mới trồi lên.
Trong nhà có Chu Oánh và Tống Húc Dương, Tống Tử Minh không cách nào nhận đứa nhỏ này. Mẹ Trình Hiểu Thu tựa hồ cũng tạm thời không bắt ông phải nhận con, chỉ cần để Trình Hiểu Thu nuôi dưỡng, muốn không ngừng đào tiền phí nuôi nấng trên người Tống Tử Minh. Tống Tử Minh cảm thấy đứa nhỏ này căn bản chính là hai mẹ con Trình Hiểu Thu trăm phương ngàn kế lập mưu. Ông chán ghét bà lão tục lưu manh, càng thêm hoài nghi và hờ hững với Trình Hiểu Thu, thậm chí không thích đứa con trai ở đâu đâu bỗng xuất hiện.
Trình Hiểu Thu đặt tên con là Trình Mạt. Ngoại trừ phí nuôi nấng, mấy năm nay Tống Tử Minh dường như không đi Định Viễn thăm Trình Mạt. Cứ như vậy, mãi đến khi Trình Mạt mười tuổi, Trình Hiểu Thu ung thư vú qua đời, Trình Mạt rốt cuộc được người cha Tống Tử Minh đưa trở về Long Thành.
Từ Định Viễn về tới Long Thành ngày đó, nửa đường gặp trúng một chiếc xe chở quá tải bị lật, toàn bộ quốc lộ kẹt hơn hai giờ, chờ Tống Tử Minh mang theo Trình Mạt về đến nhà, trời đã tối thui. Chu Oánh đang ngồi trong phòng khách xem TV, Tống Húc Dương vốn dĩ đang làm bài tập, bị Chu Oánh kêu xuống lầu ăn trái cây. Sắp tới giao thừa, Chu Oánh tích trữ đủ loại đồ dùng năm mới, còn mua một hộp quýt mới và lột một quả ăn, thấy ngọt như mật, bà lập tức gọi Tống Húc Dương. Tống Húc Dương mới vừa nhét múi quýt vào miệng, Tống Tử Minh đã mở cửa vào nhà.
Tống Tử Minh một bên kéo rương hành lý vào cửa, một bên giải thích với Chu Oánh: “Nửa đường gặp trúng một cái xe chở đất bị lật nên chậm trễ thời gian……” Chu Oánh trừng mắt liếc ông cái: “Chậm thì cứ chậm đi, chẳng ai xếp hàng hoan nghênh các người.”
Tống Tử Minh vừa vào cửa đã bị Chu Oánh đánh đòn phủ đầu, đành phải xấu hổ kéo một cậu bé nhỏ gầy lên phía trước, căng da đầu giới thiệu: “Đây là Trình Mạt. Trình Mạt, gọi…… Gọi mẹ.”
“Ai là mẹ nó? Là anh và Trình Hiểu Thu sinh ra, từ khi nào tôi làm mẹ nó? Lôi chữ hiếu trên cánh tay xuống dùm, trù tôi chết hay gì?”
“Được rồi được rồi,” Tống Tử Minh vội vàng kéo chữ hiếu trên tay áo đứa trẻ xuống, “Cũng không khác mấy, đeo một tháng. Về sau con gọi là dì đi.”
Cậu bé gật đầu. Không hé răng.
Tống Tử Minh nói tiếp: “Đây là Tống Húc Dương. Gọi anh trai.”
Đứa bé cúi đầu, vẫn như cũ không lên tiếng. Chu Oánh lạnh lùng hừ một tiếng.
Tống Tử Minh không vui lắm: “Đứa trẻ này sao thế?”
Tống Húc Dương nghĩ thầm, “Tiểu hồ ly tinh” kia chẳng lẽ là bị câm sao. Cậu có chút muốn biết rốt cuộc em có phải là người câm hay không, có lẽ là xuất phát từ một loại chờ đợi mà chính mình cũng không thể miêu tả, cậu không dễ dàng buông tha, cứ nhìn chằm chằm cậu nhóc, đợi em mở miệng gọi một tiếng “Anh trai”. Nhưng cậu bé vẫn luôn cúi đầu cắn môi, không hề có ý muốn gọi.
Tống Húc Dương bỗng hơi mất mát, bĩu môi nói: “Ba, con lên lầu làm bài tập vậy.”
Chỉ chốc lát sau, Tống Húc Dương nghe được tiếng vali hành lí lăn qua cửa phòng mình, thanh âm dừng ngay một gian phòng ngủ khác trên lầu hai. Tống Húc Dương nghe được Tống Tử Minh nói: “Trình Mạt, về sau con ở đây. Bên cạnh là phòng ngủ của anh trai con, lầu hai cũng có toilet, ở bên kia……”
Từ đầu đến cuối, Tống Húc Dương không hề nghe thấy cậu bé tên Trình Mạt nói một lời.