Edit: Nynuvola
Trình Mạt cực kỳ khó chịu.
Em ở trong toilet lấy nước lạnh rửa cánh tay, cảm giác bỏng rát không hề dịu đi, ngược lại phần ngực cũng bắt đầu ngứa ngáy nóng lên, tay chân Trình Mạt đã không còn tự chủ được nữa, lung tung vẩy nước vào cổ áo, toàn thân trên dưới đều ướt đẫm, nhưng cảm giác bỏng cháy nơi ngực lại càng ngày càng nghiêm trọng, em thậm chí dường như không thể hít thở, ngực ngột ngạt, cổ họng như bị bóp chặt.
Em miễn cưỡng chạy khỏi toilet, thở hổn hển hít vào từng cái, chống vào vách tường, nhất thời không biết nên đi về hướng nào.
Mình sắp chết sao?
Trình Mạt nghĩ, mẹ vì sao lại muốn sinh ra mình chứ?
Ký ức thời thơ ấu của Trình Mạt luôn là những mảnh vụn rời rạc.
Trong ấn tượng của em, người mẹ Trình Hiểu Thu là một phụ nữ xinh đẹp.
Trình Hiểu Thu là người dẫn chương trình của đài truyền hình huyện, khi còn nhỏ, Trình Mạt sẽ nhìn thấy mẹ ở trên TV, mẹ có một đôi mắt hạnh long lanh nước, môi hồng răng trắng, mọi người đều nói em lớn lên rất giống mẹ mình. Trình Mạt đánh giá dáng vẻ của bản thân qua gương, đôi mắt tựa hồ là có chút giống mẹ, khuôn mặt không giống lắm, bà ngoại nói: “Khuôn mặt giống ba mày.”
Cái từ “Ba” này là một khái niệm xa lạ với em, Tống Tử Minh dường như chưa từng đến thăm em, ông chỉ xuất hiện khi bà ngoại hùng hổ gọi điện thoại đòi tiền, xuất hiện trong đêm khuya khi mẹ khóc lóc kể lể nức nở.
Trình Mạt nhớ rõ mẹ và bà ngoại cãi nhau. Mẹ u oán kêu lên với bà ngoại: “Con khi đó không nên nghe theo lời mẹ, giữ lại con của Tống Tử Minh. Giữ lại nó thì có ích gì, anh ta sẽ ly hôn sao? Sẽ nhận chúng ta sao?”
Bà ngoại nói: “Lúc trước bảo mày buộc chặt đài trưởng, mày lại không có năng lực đó, đi theo Tống Tử Minh, kết quả có buộc được thằng quái nào đâu! Là mày vô dụng, đổ lên đầu tao làm gì? Chuyện lỡ rồi cũng không thể để nó thuận lợi được, có Trình Mạt ở đây, mày chỉ cần đòi tiền phí nuôi dưỡng thôi, tao không tin nó không cho! Trình Mạt tám tháng sinh non, mày nhìn nó từ nhỏ ốm đau bệnh tật, khó nuôi khó sống, uống uống chích thuốc, có cái gì không tốn tiền!”
Trong khoảnh khắc đó nước mắt của mẹ ào ạt chảy xuống như chuỗi hạt châu bị chặt đứt.
Trình Mạt nhỏ tuổi thấy mẹ khóc, chạy tới vươn tay muốn giúp mẹ lau nước mắt, Trình Hiểu Thu lại đẩy em ra, tiếp tục nói: “Mẹ đừng nói tới Trình Mạt, mẹ cũng biết nó khó nuôi, hai ba ngày là bị bệnh, uống sữa bò cũng dị ứng! Con căn bản không nên sinh nó ra!”
Hai người cãi vã một hồi, bà ngoại hầm hừ bỏ đi. Trong nhà chỉ còn lại hai mẹ con họ, Trình Hiểu Thu ngây người một lúc, lau khô nước mắt, đi vào phòng bếp nấu cơm.
Trình Mạt bị bà ném trong phòng, em nhìn chính mình qua gương, bà ngoại nói không sai, bởi vì em sinh non cho nên từ nhỏ đã ốm đau bệnh tật, bà ngoại mắng em ăn không ra thịt, lãng phí lương thực. Lên nhà trẻ, Trình Mạt lúc nào cũng thấp hơn bạn bè cùng lớp nửa cái đầu. Tệ nhất chính là em bị dị ứng sữa bò nghiêm trọgn, rất nhiều đồ đều không thể ăn, có một lần em ăn nhầm bánh kem của bạn, vừa về đến nhà đã nổi đầy mẩn, rỉ khó chịu một suốt đêm.
Trình Mạt muốn khóc, mình thật sự khó nuôi vậy ư? Làm mẹ đau lòng vậy ư?
Em vươn tay sờ gương, quả nhiên giống mẹ, ngay cả lúc khóc cũng giống nhau, hốc mắt rưng rưng nước, nhẹ nhàng chạm vào là có thể lăn xuống một chuỗi thương tâm.
Sau đó trên gương nhiều thêm một vết nứt. Trình Hiểu Thu dán keo lên vết nứt, sửa tạm cho qua. Keo trong suốt không bằng phẳng, lồi lồi lõm lõm, giống như một vết sẹo xấu xí không thể nào chữa lành.
Vết nứt trên gương là do Trình Hiểu đập ra. Chuyện xảy ra khi Trình Mạt bảy tuổi.
Ngày đó Trình Hiểu Thu gọi điện thoại cho Tống Tử Minh, gọi một hồi bà bắt đầu khóc, Trình Mạt nghe thấy bà ai oán nói: “Tống Tử Minh, anh không nhận mẹ con tôi, chúng tôi sống không nổi……” Tống Tử Minh không biết nói gì đó trong điện thoại mà Trình Hiểu Thu bỗng nhiên điên cuồng rít lên: “…… Vậy anh chờ xem! Nhìn xem! Xem tôi có dám hay không!”
Trình Hiểu Thu ném vỡ điện thoại, đẩy mạnh Trình Mạt vào phòng ngủ khóa cửa lại. Nói là đẩy, kỳ thật Trình Mạt gần như bị Trình Hiểu Thu kéo lê ném vô. Lưng em đập vào thành giường, đau đến nửa ngày không động đậy nổi. Em không biết đã xảy ra chuyện gì, hơn nửa ngày mới cố sức mà bò dậy, liều mạng gõ cửa gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi!”
Trình Hiểu Thu không để ý tới em.
Trình Mạt nghe được bên ngoài tiếng đồ vật bị đập vỡ, em đoán Trình Hiểu Thu đang ném hết tất cả những đồ vật có thể cầm được, cái ly, chén dĩa, gạt tàn thuốc, phích nước nóng…… Em lần đầu tiên phát hiện hóa ra các đồ vật khi rơi xuống phát ra âm thanh không giống nhau, ly thủy tinh thì thanh thúy; chén đĩa là rầm rập; gạt tàn thuốc bằng thủy tinh rất dày, âm thanh rơi vỡ vừa trầm vừa nặng, phích nước nóng lại rất chói tai, kim loại và xoong nồi va vào nhau phát ra tiếng loảng xoảng vang vọng…… Mỗi một loại âm thanh đều bất đồng, mà mỗi một loại âm thanh đều đáng sợ.
Trình Mạt không biết nên làm gì mới tốt, chỉ dùng sức gõ cửa, khóc kêu: “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Trình Hiểu Thu ở bên ngoài, giống như đã quên mất sự tồn tại của Trình Mạt, mải ném đồ của mình, vừa khóc không ngừng.
Trình Mạt cũng ở trong phòng ngủ khóc, lúc đầu khóc tê tâm liệt phế, sau giọng cũng khàn đi, nói không nên lời, nhưng vẫn như cũ gõ cửa. Mà động tĩnh bên ngoài ngày càng yên tĩnh, sự tĩnh lặng này làm Trình Mạt cảm thấy hoảng loạn hơn, em dùng toàn bộ sức lực nghẹn ngào kêu: “Mẹ ơi, mẹ ơi……”
Đại khái tiếng khóc của Trình Mạt quá ồn, lại khóc quá lâu. Hàng xóm báo cảnh sát.
Lúc Trình Mạt được thả ra từ trong phòng ngủ, nhìn thấy quang cảnh hỗn độn ghê người đầy đất cùng những vết máu nghệch ngoạc. Trình Hiểu Thu lấy một mảnh thủy tính cắt lên động mạch cánh tay, nhưng vì đã dùng nhiều sức ném đồ, mà cũng có lẽ vì bà không phải thật sự hoàn toàn từ bỏ vọng cầu sinh, cho nên không thể tạo ra một vết thương chí mạng. Máu chảy một nửa thì ngừng.
Trình Hiểu Thu tự sát không thành.
Tống Tử Minh tới bệnh viện một chuyến. Trình Mạt rụt rè mà khát vọng nhìn thấy người “Ba” hiếm khi xuất hiện của em, cõi lòng sợ hãi loáng thoáng ngóng trông một chút an ủi đến từ “Ba”, nhưng Tống Tử Minh cũng chẳng chia cho em ánh mắt dư thừa nào.
Bà ngoại ở bệnh viện chăm sóc mẹ, vừa thấy Tống Tử Minh liền gào khóc: “Thu Thu vì mày mà đi quỷ môn quan hai lần. Mày cũng quá độc ác, muốn mạng mẹ con nó đúng không?”
Một y tá khẽ gõ gõ cửa, bất mãn nhắc nhở: “Người nhà nhỏ tiếng chút, chỗ này còn có người bệnh khác đấy!”
Tống Tử Minh nhíu mày, rõ ràng không muốn đáp lời với bà, chỉ thả một tấm thẻ ngân hàng nơi đầu giường, nói với Trình Hiểu Thu đang nằm trên giường bệnh: “Nếu cô lúc trước đừng làm bậy, không sinh ra đứa nhỏ kia, thì chuyện hôm nay đã không xảy đến.”
Vì vậy, chút khát vọng hèn mọn mà Trình Mạt nâng niu trên bàn tay mang tới trước mặt Tống Tử Minh vội thu trở về, dập tắt.
Bà ngoại chăm sóc được mấy ngày, cầm lấy tấm thẻ ngân hàng với hơn nửa số tiền, gấp không chờ nổi bỏ đi. Bà nhớ Trình Hiểu Đông ở nhà. Trình Hiểu Đông là em trai của Trình Hiểu Thu, cậu của Trình Mạt. Bà ngoại nói: “Vợ của Hiểu Đông mang thai, bụng nhọn hoắt, ai cũng nói là con trai! Tao phải đi hầu hạ cháu đích tôn của tao!”
Trình Hiểu Thu ở sau lưng bà mệt nhọc cười lạnh: “Mới có hai tháng, bụng còn chưa nổi, nhọn cái quỷ gì.”
Trình Hiểu Thu hút thuốc, trước đây hút khá ít, chỉ hút loại thuốc lá nhẹ có đầu lọc hình trái tim. Xuất viện về, tình trạng nghiện thuốc càng nặng hơn, bà bắt đầu hút những loại rẻ tiền kém chất lượng. Trình Mạt thường xuyên nơm nớp lo sợ trong nhà lúc nào cũng nghi ngút khói. Nhưng Trình Hiểu Thu dường như đã phai nhạt hứng thú với việc đi tìm chết. Có lẽ rốt cuộc nghĩ thông suốt rằng, dù có khóc nháo thắt cổ cũng không thể làm Tống Tử Minh nảy sinh chút quyến luyến với mình, Trình Hiểu Thu bắt đầu cảm thấy chết tử tế không bằng tiếp tục tồn tại. Cảm xúc của bà ngày càng mẫn cảm dễ nổi nóng, luôn luôn bất ổn, nhưng chưa từng tự sát lại lần nào. Đài trưởng vẫn còn chút tình cũ với bà, đáng thương người phụ nữ bấp thêm đứa con nheo nhóc, cho nên sắp xếp để bà làm công tác hậu cần.
Trình Mạt không bao giờ nhìn thấy người mẹ xinh đẹp của mình trên TV nữa.
Nhưng Trình Mạt đã không dám đòi hỏi gì thêm.
Em học được thói quen sống với tính cách hỉ nộ vô thường của mẹ, khó khăn trôi qua, quen với việc gặp ác mộng vào ban đêm, trong mơ là cửa phòng ngủ khóa trái và tiếng ly tách vỡ vụn, liên tục lặp đi lặp lại, mỗi một đêm em đều thức giấc bừng tỉnh khi mồ hôi lạnh thấm ướt đầu và đôi mắt ngập nước.
Năm Trình Mạt mười tuổi, Trình Hiểu Thu qua đời. Ung thư vú. Lúc kiểm tra ra đã là giai đoạn cuối.
Có lẽ vì bị cuộc sống này dày vò quá nhiều, vào ngày cuối cùng ấy, ông trời không làm khó bà nữa.
Đêm trước hôm Trình Hiểu Thu mất, như là dự cảm được điều gì, bà vực dậy một chút tinh thần từ thân thể rã rời mỏi mệt này, bắt lấy tay Trình Mạt, nói: “Mẹ sắp chết rồi.”
Trình Mạt nước mắt chảy dài. Em không biết làm sao, chỉ có thể ôm lấy người Trình Hiểu Thu, thấp giọng khóc kêu: “Mẹ ơi. Mẹ ơi.”
Trình Hiểu Thu nắm bàn tay nhỏ gầy của em, nói: “Khi con sinh ra còn chưa nổi hai ký, nhỏ xíu như vầy. Mỗi ngày trôi qua thật khó khăn, đã nhiều năm như vậy, sao con vẫn cứ nhỏ xíu thế chứ?” Bà rơi lệ. “Tiểu Mạt, kiếp sau chúng ta đừng làm mẹ con nữa.”
Trái tim Trình Mạt giống như bị một dao cắm xuống.
Em lắc đầu, nhận ra đây là một lời từ biệt, từ biệt vĩnh viễn. Em mở miệng muốn hỏi mẹ, vì sao muốn sinh em ra. Nhưng em nói không thành câu, nước mắt vô thức chảy xuống, chìm trong tiếng khóc của em, chìm trong sợi dây ràng buộc cuối cùng giữa em và mẹ trên thế gian này.
Trình Mạt khóc đến mức ngất đi, được y tá ôm khỏi phòng bệnh.
Ngày hôm sau, giường bệnh kia trống không.
Một tháng sau, Tống Tử Minh dẫn Trình Mạt đến Long Thành.
Vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Tống Húc Dương, Trình Mạt ăn bánh sinh nhật mà Tống Húc Dương cho em.
Trình Mạt ban đầu vốn do dự, kem bánh và kem ốc quế giống nhau, là đồ ăn cấm kỵ trong danh sách của em —— Nhưng giây phút Tống Húc Dương cho em bánh, đó là một ngày Tống Húc Dương hứng thú bừng bừng, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.
Trong đầu Trình Mạt xuất hiện vài ý niệm, mơ hồ nghĩ: “Đồ mà anh trai cho mình hẳn sẽ không sao đâu.” Nhưng người đã bị dị ứng sữa bò từ nhỏ như em không may mắn tránh thoát kiếp này, bánh kem với tiên lượng sữa bò gấp đôi trong kem nghiêm trọng hơn bất cứ lần dị ứng nào lúc nhỏ của em. Trình Mạt không chỉ nhanh chóng nổi mẩn đỏ, thậm chí dẫn tới bệnh hen suyễn.
Nhiều năm rồi em không trải qua cảm giác khó chịu như vậy, ngực vừa tức vừa đau như muốn vỡ ra. Trình Mạt nhìn thấy Tống Húc Dương lách khỏi đám đông, xuất hiện vào thời khắc em khó chịu nhất, Tống Húc Dương đỡ em, nôn nóng hỏi em xảy ra chuyện gì, em muốn nói anh ơi em xin lỗi, nhưng ngay cả hít thở cũng đầy khó khăn.