Lý Văn Hiên đón xe rồi để Bạch Tuấn Nam ngồi phía sau, bản thân cũng liền theo vào, sau đó bảo tài xế tạm thời đưa bọn họ đến khách sạn.
Đến khi hai người đến khách sạn thì đã là giờ khuya.
Sau khi Lý Văn Hiên lau mặt cho Bạch Tuấn Nam, thì ôm cậu ngủ chung, nhưng Lý Văn Hiên đánh giá thấp bản thân. Mình đau khổ chờ đợi bảo bối mấy năm, bây giờ người đang ở trong lòng mình, nhìn thế nào cũng không nhìn đủ, thì làm sao mà ngủ ngon được.
Vì thế chờ đến hôm sau, khi Bạch Tuấn Nam thức dậy thì thấy người nào đó với hai quầng thâm đen thui ở mắt.
Nhưng mặc kệ thâm tình trong mắt người đó là bao nhiêu, hiện giờ trái tim của Bạch Tuấn Nam không còn đập vì người này, có lẽ trải qua nhiều năm, bản thân từ lâu đã quên hắn rồi.
Thấy bây giờ Bạch Tuấn Nam lãnh đạm nhìn mình, Lý Văn Hiên đau lòng rơi lệ, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt gầy gò của cậu, thương xót nói: "Bảo bối, hai người đã đi đâu nhiều năm như vậy, tôi tìm rất lâu, lâu đến mức tôi cảm giác mình chỉ là một cái xác không hồn đi lại ở cõi đời này, đừng rời đi nữa có được không?"
Nghe những lời này của Lý Văn Hiên, Bạch Tuấn Nam đau lòng không thể thở được, à... thì ra mình vẫn quan tâm đến cậu ấy, cũng đúng, yêu mến nhiều năm như thế, làm sao có thể nói quên là quên chứ, Bạch Tuấn Nam ~ mày vẫn còn quá ngây thơ mà.
"Cậu... Lâu không gặp, có khỏe không?" Bạch Tuấn Nam không biết nên nói gì đây, đã bảy năm không gặp, cảm giác với đối phương lúc này có hơi xa lạ, đồng thời cũng có cảm giác quen thuộc. Nhiều năm không gặp, giờ phút này có hơi bối rối đối với đối phương.
"Nếu như tôi nói không tốt, cũng không thể thay đổi được chuyện hai chúng ta xa cách mấy năm. Vì vậy bảo bối à, mặc kệ chuyện gì xảy ra, mặc kệ có ai tìm cậu gây rối, cũng sẽ có tôi ở bên cạnh cậu, nên lần sau gặp phải chuyện này có thể nói với tôi, chúng ta cùng nhau gánh chịu có được không?"
Lý Văn Hiên nghĩ nếu thật lòng yêu một người thì cần phải tôn trọng người đó, lúc gặp chuyện phải cùng nhau giải quyết mới là tốt nhất, cho nên hắn sẽ không nói ra mấy câu: có chuyện gì đều có tôi, cậu không cần lo lắng điều gì. Bởi vì chuyện này nếu chỉ có một bên tham gia vào, vậy thì người còn lại sẽ rất lo lắng.
"Vậy... Chuyện lúc đó giải quyết như thế nào?" Bạch Tuấn Nam vẫn canh cánh ở trong lòng chuyện lúc trước, cậu biết mình không nên hỏi đến những chuyện đã trôi qua. Nhưng nó khiến cho mình phải trốn chạy lâu như vậy, nói gì thì nói cũng phải biết đến những gì mình không biết.
Và cách giải quyết vấn đề này, phải bắt đầu kể từ bốn năm trước.
Khi đó Lý Văn Hiên đã tốt nghiệp, đối với sinh viên vừa tốt nghiệp đại học mà nói, tìm được một việc làm là một chuyện rất khó. Vì thế bản thân Lý Văn Hiên ở khắp nơi vấp phải các tình huống trắc trở, mới đi đến công ty của ba hắn.
Đối với chuyện này, thì điều kiện trước tiên đương nhiên là hắn phải đồng ý với Lý ba, là đính hôn với Thượng Quan Vân, chỉ cần đính hôn thì cái công ty này là của Lý Văn Hiên.
Lúc ấy Lý Văn Hiên cũng muốn thoát khỏi cái khoảng không này, mà chuyện này thì điều kiện trước tiên chính là công ty của ba hắn, vì vậy hắn đồng ý yêu cầu của Lý ba.
Mặc dù đồng ý đính hôn với Thượng Quan Vân, nhưng có kết hôn hay không thì chuyện này do hắn định đoạt, mà hắn lúc đầu chính là nhắm vào điểm này mới chấp nhận đồng ý.
Thượng Quan Vân lúc đó thấy Bạch Tuấn Nam bỏ đi, cô chỉ biết mình đã tiếp cận Lý Văn Hiên thêm một bước.
Cho nên sau khi đính hôn với Lý Văn Hiên, đối với người đàn ông mình luôn yêu thích từ nhỏ đến lớn, cô quả là thế tại tất đắc, nhưng đồng thời dục vọng chiếm hữu của Thượng Quan Vân cũng rất mạnh mẽ. Cô không cho phép bất kỳ ai kể cả nam lẫn nữ xuất hiện bên cạnh Lý Văn Hiên, mỗi khi những người này xuất hiện, Thượng Quan Vân đều cự tuyệt họ ở ngoài cửa, một bộ dạng như bà quản gia. Nhưng chuyện này đối với Lý Văn Hiên mà nói, quả thực chính là cầu còn không được.
Thế tại tất đắc: là hình dung những người nhất định phải đạt được chuyện gì hay đồ vật gì với ý chí kiên định, quyết không từ bỏ.
Vì trong lòng của hắn thủy chung chỉ có một mình Bạch Tuấn Nam, chỉ có cái đứa ngốc đó mới có thể bước vào trái tim của hắn, khiến cho hắn cả đời phải gọi tên cậu, nghĩ đến cậu, nhớ đến cậu. Nên đối với người bên cạnh mình lúc này, cho dù là mẫu người mình thích, nhưng bây giờ cũng không thấy hứng thú.
Ở trong công ty, Lý Văn Hiên gặp lại Chu Minh Kiệt và Tô Tiểu Văn, bây giờ hai người họ đã sống chung với nhau. Đối với Tô Tiểu Văn ngốc nghếch, Chu Minh Kiệt đã hết nhịn nổi, một buổi tối sau khi tốt nghiệp, Chu Minh Kiệt túm Tô Tiểu Văn lên giường. Từ đó về sau, Chu Minh Kiệt vẫn tiếp tục chịu đựng sự "ngược đãi" của Tô Tiểu Văn.
Đúng, chính là "ngược đãi".
Hai người ở trên phố, bất kể là nam hay nữ nhưng chỉ cần Chu Minh Kiệt lia mắt ngắm nhìn và vượt quá ba giây, vậy thì tốt, đêm nay đừng hòng lên giường.
Thế là về sau lúc ở trên phố, ánh mắt của Chu Minh Kiệt trước sau đều nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Văn, mà Tô Tiểu Văn đối với hành động sáng suốt của Chu Minh Kiệt đắc ý ngẩng đầu. Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của thằng nhóc, mỗi lần Chu Minh Kiệt nhìn thấy đều rất thích.
Lúc ở nhà, Chu Minh Kiệt cứ cung phụng Tô Tiểu Văn giống như tổ tông, ai biểu mình thích tên tổ tông này chứ, ai bảo đây là mối tình đầu, người nào đó liền thất bại, thế là Chu Minh Kiệt ở trên đường đời bị mối tình đầu của mình chế ngự.
Mà ánh mắt của những người khác đối với bọn họ là bất đồng.
Nhưng Chu Minh Kiệt cũng không rảnh để ý đến ánh mắt của người xung quanh, lúc trước ở trường còn sợ bị phát hiện rồi bị đuổi học...vv, bây giờ hai người đã có công việc, là công ty của Lý Văn Hiên. Boss không lên tiếng, vậy thì ai còn dám nói, nên cái gì cũng không sợ. Hai người một phòng làm việc, điều này quả thực chính là tình cảm mặn nồng liên tục dâng trào.
Còn Tô Tiểu Văn thì sao, cậu vẫn rất xứng với cái xưng hô mà lúc trước mọi người đã đặt cho – Tô Tiểu Bạch, nên đối với ánh mắt của người khác...vv, Tô Tiểu Văn quả thực không có phát hiện ra.
Còn đối với thái độ của cha mẹ hai bên, chuyện đó tưởng như sẽ không làm cho người nào có thể tiếp nhận. Nhưng lúc bấy giờ nghe chuyện này, cha mẹ hai bên đều gật đầu đồng ý, mà vì sao lại đồng ý chuyện này nhanh như vậy, đó là vì hai người nói: nếu như không đồng ý, liền cắt đứt quan hệ. Vì gia đình hai bên đều có hai người con, nên đối với quan hệ của hai người, cũng chỉ có thể chúc phúc.
Đối với tình yêu nồng nàn của bọn họ, Lý Văn Hiên ở bên cạnh nhìn thấy thật vô cùng hâm mộ. Nếu như đứa nhỏ ngốc nghếch của hắn ở bên cạnh, vậy thì cậu cũng sẽ khiến cho hắn cảm thấy hạnh phúc như thế này.
Vì thế trong mấy năm đó, Lý Văn Hiên vẫn ra vào quán bar, ở nơi này, có người đến gần hắn thì hắn chỉ mỉm cười, cũng bởi thế mới ở trong quán bar tìm lại được bảo bối của mình đã đánh mất.
Bảy năm qua, Lý Văn Hiên cảm thấy cuộc sống của mình mệt chết đi, thực sự rất mệt mỏi, hắn luôn muốn vứt bỏ công ty để đi tìm Bạch Tuấn Nam, nhưng như vậy thì dự tính ban đầu sẽ không còn. Lúc đầu mình vẫn nghĩ chỉ cần bản thân mạnh mẽ, vậy thì đến lúc đó những chuyện này cũng sẽ không còn tồn tại, Lý Văn Hiên liền ráng nhịn xuống. Thế là một mình nhẫn nại chịu đựng nhiều năm như vậy, hôm nay biết bao vất vả nhìn thấy Bạch Tuấn Nam, Lý Văn Hiên nghĩ có lẽ ông trời cũng cảm nhận được lời cầu xin của mình, cho nên mới giúp đỡ mình như thế.
Bạch Tuấn Nam nghe Lý Văn Hiên kể lại, đau lòng đi lên trước, nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông bề ngoài kiên cường nhưng nội tâm bên trong thì yếu đuối, cậu cũng không biết làm sao để an ủi hắn đây.
Bạch Tuấn Nam nghĩ đến những việc mình đã trải qua trong mấy năm nay, cảm thấy bản thân giống như đang nằm mơ, hơn nữa còn là ác mộng. Bây giờ mẹ đã mất, bản thân thì thiếu một khoảng nợ lãi cao, Bạch Tuấn Nam cảm giác giống như trời đang sập xuống.
Nhưng chuyện mình thiếu nợ, dù thế nào Bạch Tuấn Nam cũng sẽ không nói với Lý Văn Hiên, bởi vì cậu sẽ cảm thấy bản thân rất xấu hổ, cậu không muốn gây phiền phức cho người đàn ông này.
Mà ở trong bảy năm này, tính tình của Bạch Tuấn Nam có thay đổi lớn, cậu không còn là cái đứa nhỏ lúc trước gặp chuyện gì cũng sợ hãi, chuyện gì cũng đều dựa dẫm vào người khác. Bây giờ cậu cũng học cách trả giá khi mua thức ăn, không đúng giá thì mắng lại rồi quay về, bởi vì trong mấy năm nay, cậu muốn dựa dẫm nhưng cũng không có ai, nên cũng liền học cách tự lập.
Lúc này Lý Văn Hiên mới nhớ tới một chuyện, liền đẩy nhẹ Bạch Tuấn Nam hỏi: "Tuấn Nam, hai người bảy năm nay vẫn một mực ở đây?"
Nghe Lý Văn Hiên hỏi như vậy, Bạch Tuấn Nam gật đầu, ngoại trừ ở đây, bọn họ cũng không thể đi đến chỗ khác, với mức sống ở thành phố thì những người dân như họ không có đủ khả năng gánh vác. Vì vậy trong bảy năm qua, Bạch Tuấn Nam vẫn sống cơ cực ở cái huyện nhỏ này.
"Vậy cậu một đêm không về, dì Bạch có lo lắng không?" Lý Văn Hiên nhíu nhíu mày hỏi.
Nghe nói như thế, Bạch Tuấn Nam gượng cười nói: "Nếu được như vậy thì cũng tốt!"
"Là sao?" Lý Văn Hiên cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Mẹ tôi đã đi đoàn tụ với ba tôi rồi!" Bạch Tuấn Nam nửa đùa nửa thật nói.
Lý Văn Hiên nghe lời này vừa định trả lời: ba cậu không phải đã... Mới vừa nghĩ đến thì nhất thời nghẹn ngào nói không ra lời, một lát sau mới khó khăn hỏi lại: "Là chuyện khi nào?"
"Chuyện của ba năm trước!"
"Vậy vì sao lúc đó cậu không tìm tôi, nếu như cậu tìm đến tôi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu!" Lý Văn Hiên nhìn lại bảo bối ở trước mặt rõ ràng đã gầy đi, thật sự muốn cho mình ăn đòn. Tại sao lúc trước không ở bên cạnh cậu, nếu hắn có thể bên cạnh cậu thì tốt biết bao nhiêu, vậy thì hắn cũng không cần đau khổ nhiều năm như vậy.
"Ba của cậu đối xử với gia đình tôi như thế, chúng tôi sao có thể mặt dày mà đi tìm chứ, vả lại cậu cũng đã kết hôn rồi, tôi lại lấy thân phận gì đi, lẽ nào cậu muốn tôi làm kẻ thứ ba sao?" Bạch Tuấn Nam cười khổ, đúng vậy, cậu ấy cũng đã kết hôn rồi, mình hiện giờ không thể hy vọng xa vời nhận được tình yêu này, đi phá hỏng tình yêu của người khác, mình còn mặt mũi nào để sống. Vả lại kết hôn cùng phụ nữ vẫn tốt hơn nhiều so với kết hôn cùng một thằng con trai, kết hôn với mình, thì ánh mắt của người đời cũng sẽ đối với hắn không tốt.
Lý Văn Hiên đi lên ôm Bạch Tuấn Nam vào trong lòng nói: "Tôi không có kết hôn, mặc dù tôi và cô gái kia đính hôn, nhưng tôi không phải vì cô ta, mà là vì tương lai của chúng ta. Tôi muốn bản thân mình mạnh mẽ, tôi không muốn lại bị áp đặt, khi cậu bị tổn thương chỉ có thể ở bên cạnh vô lực phản kháng, tôi muốn ở trước mặt che chở cho cậu, để cho cậu cảm thấy yêu mến tôi là một chuyện rất hạnh phúc!"
Nghe câu trả lời sến súa của Lý Văn Hiên, Bạch Tuấn Nam "phụt" một tiếng bật cười, đánh nhẹ vào ngực của Lý Văn Hiên: "Học đâu ra những lời này, tôi nghe mà nổi da gà hết rồi nè!"
Lý Văn Hiên nghe Bạch Tuấn Nam nói lời này thì dở khóc dở cười, được rồi, hắn biết mình nói cũng có hơi buồn nôn, nhưng tốt xấu cũng phải cho chút mặt mũi chứ. Lý Văn Hiên liền đưa tay đến dưới nách của Bạch Tuấn Nam gãi ngứa cậu.
Bạch Tuấn Nam lập tức sợ hãi, liền giơ tay lên: "Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, được chưa?"
Nghe thấy lời đầu hàng, Lý Văn Hiên kiêu ngạo rút tay của mình lại: "Cái này thì mới đúng, chồng của cậu nói chuyện, làm vợ thì phải tán thành hai tay hai chân, không thì phải chịu trừng phạt đó?!"
Nếu như cái màn này của Lý Văn Hiên bị nhân viên của hắn biết được, chắc chắn từng người một sẽ quỳ lạy Bạch Tuấn Nam. Bởi vì Boss nhà bọn họ từ lúc bọn họ nhận thức đến bây giờ vẫn luôn gọi là lãnh diện tiên sinh (Quý ông mặt lạnh), mà giờ khắc này lại bày ra bộ dáng ngạo kiều như thế, thật giống như bị ma ám.
"Hừ, tôi mới không sợ đâu!" Bạch Tuấn Nam liếc nhìn người nào đó đang ngạo kiều, ngẩng đầu cao ngạo cản đảm nói.
Thế là người nào đó rốt cuộc cũng đợi được những lời này, ôm được người đẹp như ý nguyện.