Không nghĩ tới Sếp Chu anh dũng như thế, Hách Tịnh nghe được cảm thấy sợ, mới vừa trấn tĩnh được cũng không cánh mà bay, theo bản năng liền vội vàng trả lời: "Em một người cũng không muốn!" Chẳng lẽ phó Đội Trưởng đang tìm người mai mối sao? Anh ta không phải cùng Lương Thanh có quan hệ không tốt sao! Không đúng, Lương Thanh cũng không hy vọng cô tìm quân nhân.
Chu Hải Phong cau mày: "Cái này tôi cũng không hay làm, ngoại trừ tôi ra, bàn về chức vụ, bàn về năng lực, bàn về diện mạo, lấy mắt nhìn đi trong căn cứ này cũng không có ai so với hai người này mạnh hơn nữa rồi, thế nào, chẳng lẽ......" Ánh mắt sếp Chu sáng lên, vừa muốn nói những lời kinh người, Hách Tịnh vội vàng hô to một tiếng chặn ông ta lại: "Trương Anh Tử! chị Anh Tử ra tay, nhất định có thể đem bọn họ hai người cùng giải quyết một lượt!" Một đuổi chạy đi một hợp lại, coi như là giải quyết xong?
Sếp Chu bị cô rống làm cho sửng sốt, dường như đang suy nghĩ xem Trương Anh Tử là ai, còn đang chờ ông ta mở miệng, chỉ nghe bên ngoài âm thanh giày da gõ xuống đất, Trương Anh Tử mặc quân trang cấp tốc chạy tới, người chưa tới nhưng tiếng đã tới trước: "Người nào, ai kêu tôi đây?"
Đến trước cửa nhìn thấy Hách Tịnh, không có biện pháp, mặc dù sếp Chu có dáng người to lớn, nhưng theo phản ứng sinh lý, mắt người luôn là trước tiên sẽ truy đuổi đồ vật đẹp, nhất là Trương Anh Tử loại người này đang có mục tiêu, chị ta tức giận đang còn thở gấp đều đặn liền hỏi Hách Tịnh: "Ai khi dễ ngươi? Nói danh tính cho chị biết, chị đây báo thù cho ngươi!" Không có biện pháp, liền dùng người, lung lạc làm đầu.
Hách Tịnh mặc dù cảm động, cũng yên tâm thoải mái, thầm nghĩ tôi tặng cho chị hai mỹ nam, hãy đạt đến một trình độ nào đó đi!
Bên này còn chưa kịp khoe công, bên kia sếp Chu mặt đã tối phân nữa: "Cô thuộc ngành nào đấy! Ầm ĩ thành cái dạng gì, thế nào xông loạn vào mà không thông báo!?"
Trương Anh Tử há miệng muốn mắng người, con mắt đảo một vòng vừa muốn mắng trở về, mắt không cẩn thận liếc tới cầu vai của Chu Hải Phong, cổ cứng ngắc quay đầu lại ở giữ, lập tức hiểu đây là phòng làm việc của người nào đó, gương mặt cô càng biến sắc mặt cùng với chân chó càng tối hơn Hách Tịnh, thái độ xoay chuyển đến °, lập tức tinh thần sung mãn hành lễ: "Báo cáo đội trưởng, đội tin tức Trương Anh Tử hướng chỉ huy chào, tùy thời nghe theo chỉ huy!"
Thì ra cô chính là Trương Anh Tử, sếp Chu nhìn muốn xuyên thấu cô gái kia, vóc dáng nhỏ, người ốm, nhìn lại Hách Tịnh một cái, biểu tình kia rất rõ ràng đang nói: chỉ một mình cô, có thể giải quyết hai người kia, ngươi có lầm hay không à? (Các b đang đọc tr do luckygirl_co post)
Hách Tịnh lau mồ hôi, lúng túng ha ha cười: "Chúng tôi nói đến vẻ đẹp bên trong, chị Anh Tử rất có tài, rất đặc biệt! Vẻ đẹp bên trong rất đặc biệt!"
Trương Anh Tử thông minh nên cảm thấy bực, coi như không có biết rõ sự tình, nhưng một phần nào cũng hiểu hai người tuyệt đối không phải là đang nói đến điều tốt, trên mặt liền có chút không nhịn được, nhìn lại trên mặt sếp Chu một ít không che giấu được sự hoài nghi cùng khinh thường, lập tức cả giận.
Trương Anh Tử có hai tử huyệt, một là tuổi, không thể nói cô già, hai là sức quyến rũ, không thể nói cô nhỏ, dám nói đến, nhất định sẽ giết chết!
Sếp Chu đúng không, tôi sẽ nhớ kỹ sếp! Bây giờ mặc dù người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nhưng non xanh còn đó, nước chảy còn dài, tôi cũng không tin sếp không có vi phạm, một ngày nào đó sẽ chết trong tay tôi!
Không có nhiều lời, Trương Anh Tử mặt phẫn uất dẫn Hách Tịnh trở về, Hách Tịnh ngồi xuống ghế còn chưa nóng, điện thoại nội bộ vang lên.
"Alô xin hỏi ai?" Ở nơi này không có người quen, trừ mới vừa rồi gặp mặt Chu Hải Phong, Hách Tịnh không nghĩ ra còn có ai sẽ dùng điện thoại nội bộ tìm cô.
"Là tôi, cô không có chuyện gì, đến phòng làm việc của tôi một chuyến." cổ họng khàn khàn nhắc nhở Hách Tịnh, người quen vẫn phải có, chỉ là người ta muốn giả bộ"Không quen", cô tự động đem lý do anh ta làm quản lý nên trở thành người xa lạ, anh ta là sếp sao dám nhận là quen biết?
Căn cứ đại đội A ở ngoại thành thành phố B, diện tích rất rộng, đại khái kinh phí đầy đủ, ở đây có rất nhiều lãnh đạo ở, đãi ngộ ở đây cho tất cả nhân viên so với bộ đội cao hơn một cấp, Đan Nhĩ Tín làm phó đội trưởng cũng có phòng làm việc riêng.
Chỉ là căn phòng làm việc này Hách Tịnh lần đầu tiên đi vào, sau khi vào cửa cô do dự tương đối lâu có muốn hay không đóng cửa lại, sự kiện mới vừa rồi làm cho cô vẫn còn sợ hãi, nhưng bốn năm trước...... Quên đi, nhìn Đan Nhĩ Tín trước mắt căn bản không giống như có hứng thú đối với cô, vì để tránh cho sự việc không rõ ràng, Hách Tịnh quyết định thật nhanh đóng cửa lại.
Mày kiếm mắt sáng, sống mũi thẳng, da sạch sẽ và khít khao, hình dáng tốt đẹp môi rõ ràng, răng đều trắng noãn, tùy thời có thể kéo đi làm quảng cáo kem đánh răng cũng được, trời cao thật là ưu đãi cho anh em song sinh này quá, Đan Dũng lúc tuổi trẻ đã có vẻ thùy mị này, cũng khó trách mẹ anh ta mê muội, quả thật so với ba Hách Kính anh tuấn hơn nhiều.
Vừa nghĩ tới cha, lòng Hách Tịnh cũng có chút chua xót, lúc trước bị Trương Anh Tử quấy nhiễu mà buông lỏng tâm tình bây giờ càng thêm nặng nề, hơn nữa, giờ phút này Đan Nhĩ Tín nhìn ánh mắt cô, để cho cô cảm thấy nhẹ nhõm mà không đứng lên.
"Cô......"
Mắt trợn nhìn thật lâu rốt cuộc cũng mở miệng, cảm thấy không cách nào chịu đựng muốn rách ra, kết quả hai người đồng thời nói ra một chữ, rồi lại đồng thời im lặng, cuối cùng vẫn là Đan Nhĩ Tín cắn răng, lần nữa đánh vỡ cục diện bế tắc: "Tại sao như vậy, điểm nào của Đan Nhĩ Nhã kém hơn Lý Bạch?"
Hách Tịnh cứng đờ, lời đồn đãi cũng truyền tới nơi này sao? Lại một lần nữa ở trong lòng mắng Trương Anh Tử, Hách Tịnh cố gắng giải thích: "Anh đừng hiểu lầm, tôi cùng Lý Bạch đây là lần đầu tiên gặp mặt, cũng mới nhìn thấy một lần."
Cái này thì có quan hệ gì? Chẳng lẽ em không biết tôi lần đầu tiên gặp mặt em liền thích?! nội tâm Đan Nhĩ Tín đang gầm thét, tâm tình không vì lời giải thích của cô mà chuyển biến tốt hơn, chỉ có thể tiếp tục mặt lạnh chỉ trích: "Nhĩ Nhã đặc biệt vì cô mà về nước, cô tại sao đồng ý tới nơi này, đến cùng cô muốn làm cái gì?"
Tuy Hách Tịnh tính khí tốt, cũng bị người có bộ dạng thâm thù này gây sự đưa ra dáng vẻ có ba phần hỏa khí, cô thản nhiên nhìn anh ta một cái: "Đây là chuyện của tôi, hơn nữa, nếu như mà tôi nhớ không lầm, là anh nói chúng ta hãy giả bộ như không quen biết nhau?"
Đan Nhĩ Tín dường như không nghĩ đến Hách Tịnh sẽ có phản ứng lạnh nhạt cùng sắc bén như thế mà trả lời, đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo trên mặt liền hiện lên tức giận, nhưng lại không thể không mạnh mẽ đè ép lửa giận nói: "Tôi hỏi một chút không được sao? Đan Nhĩ Nhã là anh tôi, không phải cô cùng với anh ấy sao, tự nhiên hôm nay lại xuất hiện một Chu Hải Phong, ngày mai lại là Lý Bạch, cô......" Anh vốn là muốn nói cái gì? Thay đổi thất thường, tính tình trăng hoa? Không! Nhìn Hách Tịnh như hoa sen tinh khiết trước mặt, làm anh không nói ra miệng, anh cũng không ngờ cô là người như vậy, nhưng vì trong lòng phát sinh, buồn bực như vậy? nhất định phải đánh vỡ cái gì để tổn thương mới có thể phát tiết ra ngoài, ý thức còn chưa trở về, Đan Nhĩ Tín đã nghe được"rầm!" một thanh âm vang lên, hướng nơi phát ra âm thanh nhìn, phát hiện trên bàn có một cái lỗ, mà quả đấm của mình nằm ngay chổ đó.
Đây coi là cái gì, dùng võ lực uy hiếp sao? Tính tình Hách Tịnh gặp mạnh là mạnh gặp yếu là yếu, chưa bao giờ khuất phục bất kỳ loại bạo lực nào, lập tức cười lạnh một tiếng khen anh ta: "Đan đội trưởng thật là nhiều hơi sức!" Nhìn chung quanh một vòng các loại dụng cụ thiết bị phức tạp, chợt nhíu mày tiếp tục nói: "Tôi nói sai rồi, Đan đội trưởng nào chỉ là dư hơi sức, Anh là văn võ song toàn, cho dù là ở trên trời cũng là một người nổi bật, tay biểu diễn bổ gạch vuông thành vụng..., cũng nhất định có thể nhận được nhiều tiếng vỗ tay khen thưởng, thật là dân tộc Trung Hoa có một nam nhân tốt! Chỉ là sức lực lãng phí ở nơi này không được tốt lắm? Thứ nhất tiểu nữ nhát gan kiến thức kém chưa chắc có thể thưởng thức, thứ hai bàn này mặc dù không phải vật quý trọng, nhưng cũng sẽ làm bộ phận hậu cần tốn tiền, chúng ta một cây kim một sợi chỉ từng cọng cây ngọn cỏ đều dựa vào người dân đóng thuế nuôi dưỡng, thân là con em quân giải phóng, lãng phí là đáng xấu hổ, hư hại của công cũng không thể được, hành động của Đan đội trưởng lần này có phải hay không thỏa đáng đây?"
Bị cô nhanh mồm nhanh miệng chê cười nhìn thông suốt, sắc mặt Đan Nhĩ Tín đỏ bừng, cảm giác lỗ mũi đều muốn phun ra lửa, ngực buồn bực giống như mới vừa biểu diễn để một tảng đá lớn đè trên ngực. Nhưng cho dù như thế, anh nháy mắt một cái nhìn chằm chằm vào Hách Tịnh, nhiều năm như vậy, cơ hội bọn họ chung sống với nhau cũng không nhiều, mỗi lần gặp mặt, bất kể là vui mừng ra mặt hay là mang theo trò đùa dai cười nhạo người khác, Hách Tịnh làm cho người ta có cảm giác, vẫn là an bình, bình thản, cho dù lần cuối là bốn năm trước kia, nét mặt của cô vẫn là hốt hoảng chiếm đa số, chưa bao giờ giống như bây giờ tản ra lửa giận chân chính.
Lúc này người bốc hỏa giống như đặt mình trong lửa Tam Muội, khí thế của Hách Tịnh tản ra không giống với trước kia, cô đứng nghiêm, cằm khẽ nâng, lông mi dài cao cao mà giơ lên, mắt to một cái nháy mắt cũng không, lóe ra tia sáng chói mắt, gương mặt bởi vì tức giận mà ửng đỏ, khóe miệng nâng thẳng, cả người đoan trang rồi lại rực rỡ, giống như băng lạnh rồi lại ưu nhã, hiển hiện ra một loại sức quyến rũ có tính công kích lẫn kiên quyết, dường như tinh thần rất kiên cường.
Lửa Tam Muội chân hỏa, của Hách Tịnh đốt không ngừng một người, Đan Nhĩ Tín hoài nghi mình dường như không cách nào nhúc nhích, hắn nhất thời muốn nói: không phải vậy, tôi không muốn nổi giận với cô, cũng không phải là đang giận cô, tôi chỉ là đang giận chính mình, một quyền kia không phải tôi thị uy, tôi đánh chết mình cũng sẽ không động tới cô dù chỉ một đầu ngón tay. Nhưng tại sao cô lại như vậy, tại sao hủy bỏ? Cô nói cô cùng với những nam nhân kia không có chút xíu quan hệ, tôi tin tưởng cô, tôi hoàn toàn tin tưởng cô!
Nhất thời anh lại buồn bực, còn chờ, nếu Hách Tịnh nói những nam nhân kia không liên quan gì đến cô, cô chỉ thích Đan Nhĩ Nhã, anh cũng sẽ không có dễ chịu hơn bao nhiêu.
Nhìn mặt Hách Tịnh nhiều cảm xúc, cô ngay cả tức giận cũng làm kinh động lòng người, thật tốt, cái gì cũng không nói thật ra thì cũng tốt: anh bản thân mình có thể cho rằng, trong lòng cô thật ra thì không có nam nhân khác, thậm chí, anh còn có thể lừa gạt bản thân, nói rằng cô thật ra là thích anh......
Nhìn Đan Nhĩ Tín ngây người như phỗng đứng bất động, Hách Tịnh tức giận cũng không có chỗ phát tiết, đang muốn lên tiếng lần nữa, Đan Nhĩ Tín chợt giành trước ngăn cản cô: "Thôi, không có việc gì, cô đi ra đi."
Sau khi nói xong, Đan Nhĩ Tín chợt nghĩ muốn cho mình một quyền. Tại sao? Tại sao anh muốn lùi bước! Năm đó vào bộ đội đặc chủng, trải qua bao nhiêu hành hạ, vượt qua bao nhiêu khó khăn, từ trường quân đội tốt nghiệp loại ưu, làm lính đặc chủng, lịch trình huấn luyện rất phức tạp kia đối với anh vẫn không có lùi bước.
Trong cuộc so tài quốc tế của bộ đội đặc chủng, cuộc sinh tồn ở miền rừng núi bốn ngày ba đêm, bao nhiêu lần mạng muốn bỏ lại, bao nhiêu lần sắp chết, anh sống thể nghiệm ở trong đầm lầy nước bùn tràn qua cổ làm nội tâm lạnh như băng, tuyệt vọng vì bị ngộ độc thức ăn đau bụng như cuộn lại, cũng mặc kệ, anh chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ lùi bước, chỉ vì anh tin tưởng mình là một nam nhân chân chính, anh chưa bao giờ muốn hướng người đời chứng minh điều này, anh không phải hèn nhát, không phải dựa vào hào quang của cha che chở cái gì gọi là công tử, anh chính là anh, bởi vì tự thân mà kiêu ngạo, chỉ vì thành tựu của mình cảm thấy tự hào.
Nhiều năm qua anh đã làm được, cho dù bỏ qua cuộc sống thoải mái, bỏ qua tiền đồ, cùng nhiệt huyết của tuổi thanh xuân, bỏ ra thân thể khỏe mạnh, nhưng điều anh đạt được chính là tôn nghiêm, là tâm hồn bình tĩnh.
Không có bất kỳ người nào cho rằng anh hèn nhát, ngoại trừ chính bản thân anh, không có bất kỳ chuyện gì sẽ làm anh lùi bước, trừ đối mặt với cô gái này.
Anh lui một bước, lấy hình tượng người đàn ông tôn nghiêm làm mục tiêu, nhưng mà cô gái này lại nhẫn tâm không buông tha anh, anh nhìn thấy cô tiến lên một bước, dùng gương mặt xinh đẹp kia từng bước đến gần mình.
Đan Nhĩ Tín cả người cứng ngắc, giống như trúng bệnh thần kinh, chỉ có trái tim dị thường là tích cực, gần như điên cuồng nhảy lên, anh trừng mắt nhìn cô ngẩng đầu nhìn mình, như không có sức lực. Anh buồn bực hiện lên ý nghĩ: muốn ôm cô, hung hăng hôn cô, giống như lần trước! Nhưng một cỗ lạnh lý trí lạnh như băng đánh tới, nói cho anh biết không thể như vậy, cô sẽ không thích, anh cũng không dám. Trong thoáng chốc, chỉ nghe tai bên trái truyền đến âm thanh lành lạnh của cô, đáng chết nghe rất cảm động, muốn chết đi được, cô nói: "Đan Nhĩ Tín, có phải hay không anh rất thích tôi?"
Đan Nhĩ Tín nói không ra lời, anh nhìn chằm chằm vào cô gái kiên cường thấp hơn anh nửa cái đầu ở phía trước, ánh mắt hung ác rất nguy hiểm, dường như muốn nói: nha đầu, Cô ở đây câu dẫn tôi?
Hách Tịnh không chút nào lùi bước, thật cao nhíu mày, cằm lại giương cao một chút tựa như đang gây hấn: vậy thì thế nào?
Cô hay lắm! Mặc dù bốn năm trước diễn ra một màn kia đến nay vẫn là nỗi khổ riêng của anh, nhưng tình cảnh này, Đan Nhĩ Tín cảm giác mình cũng không làm gì, anh thật sự không tính là nam nhân, máu tuôn trào hướng vào não, đem ánh mắt nhuộm đỏ, đôi tay mới vừa khoác lên vai của Hách Tịnh, cửa chợt bị đẩy ra.
"Ai u, ngượng quá, các ngươi tiếp tục, tiếp tục! Tôi cái gì cũng không nhìn thấy!"
Thanh âm rất êm tai, vẫn còn rất quen thuộc, mấu chốt là, vẫn còn rất quen thuộc. Hách Tịnh là người học ngữ, đối với âm sắc âm tiết này... Đặc biệt nhạy cảm, không cần quay đầu lại, cô cũng biết đó chính là người khởi xướng chuyện của ngày hôm nay, Thanh Liên cư sĩ Lý Bạch Lý đội trưởng.
Hách Tịnh để xuống chân vừa mới nâng lên, Đan Nhĩ Tín dùng ánh mắt cao thủ như muốn đánh nhau quan sát người công kích kia, mặt đen lại trong nháy mắt, trước tiên anh không cần để ý người bên ngoài, hướng về phía Hách Tịnh phẩn nộ nói: "Tôi nghĩ chúng ta phải nói chuyện một chút."
Ai sợ ai a, Hách Tịnh không chịu sự uy hiếp của anh ta, mỉm cười phun ra hai chữ: "Được rồi." Nói xong nghênh ngang rời đi, ở ngoài cửa gặp người đang khoanh tay vẻ mặt mập mờ tò mò Lý Bạch, còn hướng anh ta cười một tiếng rất rạng rỡ, Lý Bạch cũng rất phối hợp, lập tức vỗ trán giả bộ hôn mê, nhưng thời điểm Hách Tịnh xoay người muốn đi vẫn là nhịn không được hỏi tới: "Mỹ nhân, nghe nói tôi là bạn trai xì căng đan của cô, như vậy, mới vừa rồi......"
Hách Tịnh quay đầu lại, nghiêm trang mà nói: "Chẳng lẽ anh không cảm giác tôi mới vừa rồi là bị ép buộc sao? Cho nên, " vừa nói cố ý dừng lại một chút, vẻ mặt hết sức vô tội nháy mắt mấy cái.
Lý Bạch rất thượng đạo, lập tức hỏi: "Cho nên cái gì?"
"Vì bảo vệ danh dự của tôi, tôn nghiêm của anh, vậy hai anh quyết đấu đi!" Hách Tịnh mượn câu nói trong một bài thơ nào đó nói ra những lời này, lập tức bị chính mình làm cho say mê, không nhịn được nhìn biểu tình sau lưng của hai người đàn ông này.
Cô có chút hỗn loạn, đây chính là thế giới điên cuồng thác loạn, không phải sao? cô thản nhiên hỏi câu nói kia, hỏi ra miệng, nhưng thật ra thì, cô còn chưa nghĩ ra phải ứng phó như thế nào, nếu như Đan Nhĩ Tín trả lời vấn đề của cô.
Vị nam nhân kia, anh ta, đại khái, có lẽ, là thích mình.
Làm đứa trẻ trưởng thành sớm, Hách Tịnh rất sớm liền đối với cuộc sống của mình đã có hoạch định, đợi đến khi biến cố xảy ra ba đã qua đời, cô liền thay đổi kế hoạch thi vào cảnh sát, sau khi tốt nghiệp sẽ làm cảnh sát, chẳng qua trăm sông đổ biển, làm một phiên dịch, cũng không thay đổi cuộc sống tự lực cánh sinh của cô, cố gắng trở thành nhân sĩ chuyên nghiệp theo ước nguyện ban đầu.
Hách Tịnh đối với mình yêu cầu rất cao, làm cái gì đều phải cố gắng làm xong, vì vậy mặc dù cô vốn học khoa tự nhiên, mặc dù cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm nghề phiên dịch, nhưng cô vẫn nỗ lực, hơn nữa cũng làm được công việc tương tự, cô so với ưu tú hơn người cũng không phải là không có, nhưng cũng thật không nhiều lắm.
Hách Tịnh đối với mình yêu cầu thật ra thì cũng không cao, cô không có bất kỳ yêu cầu xa xỉ nào cũng không có thói quen đốt tiền, ăn no mặc ấm, không cần vì cuộc sống phải bôn ba, thời gian cũng đủ để cô làm một chút chuyện yêu thích, như đọc sách, đánh cờ, loại cuộc sống này cũng đủ rồi.
Nhưng lại bị Lương Thanh nhắc nhở, cô ý thức được nếu như không nghĩ lời nói chỉ trích cùng can thiệp, mình đại khái cần phải kết hôn. Vì vậy cô cũng hoạch định cho mình một tương lai hôn nhân bình thường: như gả cho một nam nhân không cần quá xuất sắc, nhưng là không thể quá kém, ít nhất muốn anh ta có thể hiểu được tâm tư của cô, bao dung cuộc sống thói quen của cô, vì vậy tốt nhất nên là người trong giới Tri Thức. Tính tình của anh ta tốt nhất là hiền hoà, tựa như ba Hách Kính, lòng dạ rộng lớn, điểm này cũng giống như Hách Kính, nghĩ tới đây, Hách Tịnh cười khổ một tiếng, nếu như ba còn sống, cô thậm chí không cần kết hôn? Dĩ nhiên, nếu như Lý Băng không bài xích tình huống của cô, nhưng khả năng này không nhiều.
Tóm lại, đối tượng hôn nhân của cô, diện mạo mặc dù mơ hồ, hình dạng tương tối rõ nét, chính là một người khiêm tốn, nho nhã trí thức. Hách Tịnh tự nhận mình không phải là người khó chung sống, cuộc sống của bọn họ sẽ ngang hàng, tôn trọng nhau, nếu như tất cả trôi chảy, sinh con, nuôi dạy con lớn lên, dĩ nhiên, Hách Tịnh cảm giác mình sẽ cố gắng tạo nên một gia đình có những đứa con hạnh phúc khỏe mạnh.
Theo thời gian trôi qua, Hách Tịnh tin tưởng nếu cố gắng, cô sẽ ở chỗ làm tìm kiếm một người, tôn trọng cô, có một chút địa vị xã hội, nếu như hiện tại có thể an ổn, năm tháng tốt, như vậy, liền an tâm cả đời sẽ vượt qua cửa ải khá dài này, sau khi chết sẽ cùng người thân đoàn tụ, hoặc tiến vào cõi luân hồi.
Nhưng là, ngay hôm nay, vì Trương Anh Tử đang động tâm mà Đan Nhĩ Tín thì động kinh, Hách Tịnh mới ý thức tới, cô sống gần năm, thế nhưng không có thể hiện ra nội tâm đi thích một người khác phái, không phải giống như đối với ba kính yêu mà cũng không giống như loại yêu thương em trai Hạo Dương, mà là giống như một người thiếu nữ bình thường biết yêu, mặt hồng tim đập đi thích một nam nhân.
Không phải cô có chút biến thái?
Đem cô trở nên biến thái thế này, chính là vào bốn năm trước tự nhiên xuất hiện lần xung động của Đan Nhĩ Tín, thời điểm anh ta hôn cô, cô không có cảm giác ghê tởm khó chịu, trừ hốt hoảng, cũng không có cảm giác không khỏe, Huống chi, cô thật ra cũng là một thiếu nữ cũng có cảm giác thích một ai đó.
Rốt cuộc cô như thế là cái gì, tình cảm chậm lụt sao? Được rồi, Hách Tịnh thừa nhận, cô hôm nay thật ra thì có chút tà ác, cô chọc giận Đan Nhĩ Tín, một là muốn biết tấm lòng của anh ta có chân thật không, hai là muốn xem xem ranh giới cuối cùng của anh ta, đối với cô trình độ tha thứ dễ dàng ra sao, thứ ba, Hách Tịnh nghĩ tới đây, có chút bí ẩn ý xấu hổ, cô thật ra thì âm thầm hi vọng anh ta có thể tiếp tục, nếu như anh thật thích mình. Bốn năm trước anh quá xúc động, mà cô quá ngây thơ, về mặt tình cảm, lần thứ nhất cô nghĩ kiểm nghiệm này, nhìn mình không phát giác gì, vẫn là có bệnh nhưng bệnh không tiện nói ra, trước tiên nên tránh trong tương lai hại người hại mình.
Thế nhưng loại kiểm nghiệm này, tùy tiện tìm người nào quá dở hơi, lợi dụng người không liên quan lại quá ác độc, mà Đan Nhĩ Tín, anh ta thích mình không phải sao? Cô không phải người ngu, có thể nhìn không hiểu trong mắt của anh hiện lên tia ẩn nhẫn cùng dục vọng, nói như vậy, anh đại khái, có lẽ, cũng là nguyện ý thôi.
Thật ra thì nguyên nhân Đan Nhĩ Tín tức giận chính là hiểu lầm cô, cô đem chân nâng lên, vì vậy anh giận dữ làm thương tổn đến cô, nếu như, anh nghĩ làm chuyện dịu dàng hơn, cô sẽ không cần phải công kích anh, ít nhất, sẽ không có ý thức chủ động công kích.
Sau kế hoạch thất bại thẹn quá thành giận, cô cũng hi vọng Lý Bạch với Đan Nhĩ Tín đánh nhau một trận, bất kể ai thua ai thắng, cũng rất hả giận.