Anh Em (Thủ Túc)

chương 60

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi đến khi biểu tượng chat trên websites hiện ra, Hách Tịnh mới phát hiện thì ra mình theo thói quen lại lên trang diễn đàn trinh thám —— đây giống như cô mở máy là phải vào trang web này, không nghĩ tới lần này cũng vậy.

Thời gian đã là nửa đêm, trên diễn đàn chỉ còn lại vài người, còn có một người đã lâu không gặp "Quý thị nhất nặc", anh ta hỏi: " trễ như thế này sao còn chưa ngủ?"

Hách Tịnh không có tâm tình để trò chuyện, tiện tay đánh mấy chữ"Tâm tình không tốt."

Quý thị nhất nặc: "Tại sao? Gặp phải khó khăn hay có chuyện gì?"

Hách Tịnh dừng một chút: "Về chuyện tình cảm."

......

Qua một lúc lâu đối phương mới nhắn lại một cái tin: "Tương tư do không gặp được?"

Hách Tịnh trả lời lập tức: "Gặp nhau không bằng không gặp."

......

Lần này thời gian đối phương trầm mặc lâu hơn, mới nhắn lại: "Có nguyên nhân gì đặc biệt sao?"

Trong lòng Hách Tịnh vẫn còn ở trạng thái kích động, không chút nghĩ ngợi nhiều liền trả lời: "Nguyên nhân không thể chống lại, có vấn đề liên quan đến người thân, không có bận tâm, chỉ thấy thương tâm, cho nên không cần gặp."

Trầm mặc rất lâu, lâu đến nổi Hách Tịnh cho rằng anh là một người quá thần bí đến và đi không ai biết, cũng có thể xem như là một người bạn nhỏ bày tỏ một chút, cảm giác thoải mái, đang muốn logout, hộp thư thoại bỗng lóe sáng lên giống như hướng về phía cô gầm thét: "Tới phía đông rừng dừa! Hiện tại! Lập tức! ngay lập tức!"

Hách Tịnh trợn tròn mắt, đầu óc cô tê cứng, trong hai phút cũng hoài nghi bản thân mình không biết chữ hán rồi.

Đợi đại não đình công kết thúc, cô thật nhanh nắm bắt mấy từ then chốt"Quân đội", "Quý Lan", "Đan Nhĩ Tín", "Quý thị nhất nặc"......

Hách Tịnh một tay nắm quyền đánh tới cái trán: đần chết ngươi thôi!

Thoát khỏi websites, thủ tiêu mọi ghi chép, xóa đi tất cả dấu vết, Hách Tịnh cất máy tính đóng cửa đi ra ngoài, một bước tiến đến bờ cát phía đông rừng dừa.

Giống như thói quen, Đan Nhĩ Tín cho dù một mình chờ đợi, cũng như đang ở doanh trại, đem bộ dáng mình giống một cây súng, Hách Tịnh nhìn từ xa, tâm tình hết sức phức tạp.

Trăng sắp lặn, ánh sáng mờ mờ, Đan Nhĩ Tín vào lúc nhìn thấy bóng dáng Hách Tịnh xuất hiện liền nhìn thẳng cô, lại gần mới phát hiện cô không được bình thường, bước một bước dài lên trước, anh một tay với qua Hách Tịnh, một tay kia nâng cằm của cô lên hướng ánh trăng mà nhìn.

Cằm căng thẳng, cả người vận sức chờ phát động, trong con ngươi của Đan Nhĩ Tín thiêu đốt hừng hực lửa giận: "Chuyện gì đã xảy ra?"

Hách Tịnh theo bản năng mới thoát khỏi giam cầm của anh, Đan Nhĩ Tín cảm giác cô đang bài xích, trong đôi mắt lửa giận càng tăng lên, cho đến khi Hách Tịnh thở nhẹ một tiếng: "Bị thương!" Mới vội vàng buông cằm cô ra, đổi thành nhẹ nhàng vuốt ve, một nữa trên mặt cô đã bị thương.

Cảm giác ngón tay thô ráp truyền đến, khiến gò má Hách Tịnh đang đau bị xen lẫn tia tê ngứa, cô lập tức tránh gò má ra, vừa muốn mở miệng, Đan Nhĩ Tín lại giành trước cô quát lên: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em đừng nói với tôi là bị té đấy! Tôi muốn biết tại sao bị thương, đừng nói dối, rốt cuộc là ai?"

Mới vừa nghĩ kỹ muốn lấy cớ liền bị anh chặn lại, Hách Tịnh muốn á khẩu không trả lời được, nhưng Đan Nhĩ Tín giống như không thỏa hiệp, người gây sự nhìn tới cô, tâm tình Hách Tịnh vốn đang kém, bị bắt buộc càng thêm hốt hoảng, liền rống lên: "Anh trông nom nhiều như vậy làm gì! Biết thì thế nào? Anh có thể giúp tôi đánh trả lại không?"

Tròng mắt Đan Nhĩ Tín hơi híp: "Tại sao không thể?"

Hách Tịnh tức giận: "Anh muốn đánh con gái không sợ người ta nhìn hả!" Nghĩ đến mình ước nguyện ban đầu tăng cường luyện tập đánh lộn, Hách Tịnh càng thêm uất ức, cảm giác gương mặt càng đau, hung hăng nhìn lên một đống ngươi tứ chi phát triển cao lớn cường tráng trước mặt như vậy, trong miệng cũng chuyển đổi đề tài: "Anh đã sớm biết thân phận của tôi ở trên web rồi hả? Như thế nào! Đùa bỡn chơi tôi vui lắm đúng không?"

Khí thế hung hăng của Đan Nhĩ Tín hơi chậm lại, chỉ là thời gian cùng Hách Tịnh chung đụng cũng nhiều, anh đã học được cái gì gọi là giương đông kích tây, cũng thử chống đỡ, lập tức kiên trì trở lại vấn đề: "Rốt cuộc là bị ai đánh? Nguyên nhân gì?"

Hách Tịnh thấy tránh không thoát, chỉ đành lặp lại chiêu cũ, nói dối: "Là một nữ chiến sĩ trong đại đội, bạn học cũ thời cấp hai, hai chúng tôi có chút thù cũ." Suy nghĩ một chút lại bổ sung: "Cô ta cũng không có chiếm tiện nghi gì nhiều, mới vừa chiếm thượng phong liền bị Đại đội trưởng của họ kéo ra, chuyện như vậy anh không nhúng tay vào được, đừng động tới nhiều như vậy."

Đan Nhĩ Tín trầm mặc một chút mới hỏi: "Em đánh không lại cô ta?"

Hách Tịnh gật đầu thừa nhận, Lâm Lệ dù sao cũng là nữ quân nhân, hai người thực lực kém không chỉ một điểm.

"Bắt đầu từ bây giờ mỗi đêm tới nơi này, anh sẽ dạy bổ túc cho em, một tháng sau chúng ta đi đánh lại." Đan Nhĩ Tín chính là dùng giọng ra lệnh, sau khi nói xong không cần suy nghĩ lại nói: "Bây giờ có thể nói một chút về vấn đề tình cảm rồi."

Hách Tịnh vừa định nói cô không có ý định tìm Lâm Lệ tính sổ, dù sao đó cũng là người đáng thương, lập tức bị câu nói sau của anh nghẹn trở lại, con người vòng vo nửa ngày, cũng không nhớ mở miệng nói thế nào cho tốt.

Đan Nhĩ Tín nghĩ xong, nói có chút khó khăn: "Có phải hay không mẹ em đã nói gì với em? Được rồi, anh thừa nhận, bởi vì mẹ anh chết đi, anh đã từng hận ba anh, cũng hận qua mẹ em, hiện tại cũng không có gặp bọn họ, nhưng là anh không cảm thấy chuyện này có liên quan gì tới em."

Hách Tịnh giật mình, điều trong lòng nói thật ra thì anh lại hiểu lầm, làm thế nào cũng mở miệng không được, chỉ nghe Đan Nhĩ Tín nói tiếp.

"Anh không có giận chó đánh mèo, có oán báo oán có cừu báo cừu, trực tiếp tìm người trong cuộc là được, giận chó đánh mèo là biểu hiện của người không quân tử!" Đan Nhĩ Tín lôi kéo Hách Tịnh ngồi xuống tại chỗ, trong tay nắm một nắm cát, dùng sức cầm, nhưng là càng dùng sức, hạt cát từ trong lòng bàn tay càng nhanh rớt mất, anh chợt có chút hoảng hốt, nghiêng đầu dùng sức nhìn Hách Tịnh, muốn từ nét mặt của cô phát hiện có cái gì không đúng, rồi lại lo lắng cho mình sẽ nhìn ra cái gì.

Cũng may, biểu tình Hách Tịnh coi như bình tĩnh, chỉ là trong mắt dần hiện ra một tia mê mang: giận chó đánh mèo? Đúng vậy nha, anh luôn là giận chó đánh mèo, giống như sẽ giảm bớt đi lỗi lầm của mình. Lương Thanh cùng Đan Dũng hai người có tình nhưng không thể đến với nhau, nên giận chó đánh mèo bạn của mình, Quý Lan lại vì vậy cùng Lương Thanh thành thù, đem đến cho Đan Nhĩ Tín một tuổi thơ bất hạnh.

Nhìn lại một chút bi kịch của nhà họ Vu với nhà họ Hách, giống như cũng không thể không có "Giận chó đánh mèo", Đan Nhĩ Tín luôn luôn bị ý định của chính mình làm cho không sáng suốt, lại nói lên như vậy một phen, cũng làm cho Hách Tịnh hơi có chút lau mắt mà nhìn đắc ý, cô ngẩng đầu nhìn anh, đụng vào ánh mắt toát ra vẻ bất an cùng lo lắng của anh, tiếp xúc được ánh mắt của cô, chuyển thành trước sau như một kiêu căng cùng chắc chắn, hơi thở Hách Tịnh hơi chậm lại, tối nay lộ ra tia lạ lẫm: "Đi thôi, không đi nữa, trời sẽ sáng."

Vừa muốn đứng dậy, lại bị Đan Nhĩ Tín kéo về, lảo đảo một cái ngã vào trong lòng anh, Hách Tịnh kinh ngạc quay đầu lại, thấy trên mặt Đan Nhĩ Tín dần hiện ra tia lúng túng, có chút khốn đốn gầm nhẹ: "Cứ như vậy đi?" Trong thanh âm mơ hồ mang chút nóng nảy cùng uất ức.

Mặc dù biết loại xấu hổ này cùng dáng vẻ đàng hoàng của anh chỉ là hình tượng bên ngoài, thỉnh thoảng chỉ là hình thức, nhưng Hách Tịnh vẫn khó tránh khỏi mềm lòng, hôm nay giằng co cả đêm, cô đã mệt mỏi vô cùng, bất kể là thân thể hay là tâm lý, vì vậy cũng lười giãy giụa, mềm nhũn tựa vào trong ngực anh, Đan Nhĩ Tín thuận thế đem cả thân thể cô ôm vào trong ngực cản trở gió lạnh, lại không có động tác nào khác.

Bên ngoài là nhiệt độ thấp nhất trước khi bình minh lên, bên cạnh là thân thể ấm áp của Đan Nhĩ Tín, chóp mũi quanh quẩn có khí tanh của biển, trên người anh đặc biệt càng đậm hơi thở ấm áp, không phải mùi thơm, nhưng cũng dễ ngửi, đại khái là hơi thở nam tính. Kể từ sau đêm đó ở biệt thự Hách Tịnh đối với hơi thở này liền nhạy cảm, lúc không người cũng sẽ len lén gặp nhau, không nhịn được đầu hướng trong ngực anh chôn sâu một chút, mãnh liệt hít một hơi, bên tai nhất thời truyền đến như trống đánh, Đan Nhĩ Tín ôm cánh tay của cô nắm thật chặt.

Bị ôm quá chặt, Hách Tịnh không nhịn được vặn vẹo uốn éo, Đan Nhĩ Tín ấn chặt cô: "Đừng động."

Được rồi, khó được anh thành thật như thế, trong đầu Hách Tịnh mặc dù thoáng hiện qua ý niệm làm chuyện xấu, rốt cuộc sợ gánh chịu hậu quả, lập tức đàng hoàng nằm bất động ở trong ngực anh.

"Đan Nhĩ Tín, làm sao anh hiểu được anh mình?" Cả người ấm áp, Hách Tịnh liền có chút mệt rã rời, ý chí yếu kém rồi, để cho cô không nhịn được lời nói trong tim hỏi ra.

"Anh? Ý em là Nhĩ Nhã hả? Em yên tâm, mặc dù em còn chưa có thừa nhận, anh cũng vậy sẽ không vì anh ấy mà buông tha em." Đan Nhĩ Tín làm ra bảo đảm.

Này, sao anh vẫn còn bá đạo vậy! Thật đúng là không thể đối với anh ôm hy vọng quá lớn, Hách Tịnh bỏ qua vấn đề nói"Tình" nói"Yêu" cùng Đan Nhĩ Tín.

"Thôi, trở về đi, ngủ ở chỗ này sẽ lạnh." Nhìn Hách Tịnh mềm nhũn mắt cũng không mở ra được, Đan Nhĩ Tín ảo não nhận lệnh.

Mặc dù một đêm không ngủ, nhưng Hách Tịnh có đầy đủ thời gian ngủ bù, bởi vì ngày thứ hai vừa nhìn gương, không chỉ có nửa bên mặt còn sưng, mắt cũng hồng giống như hột đào, mỹ nữ đầu heo, chọc cho Trương Anh Tử ha ha mừng rỡ, tới trước tra xét làm ra bộ mặt lúng túng, cũng cường điệu đối với Lâm Lệ làm trừng phạt, nếu như Hách Tịnh kiên trì, trên hồ sơ cũng sẽ viết lên một khoản.

Hách Tịnh tự nhiên là tốt nói rằng do Lâm Lệ cầu cạnh, nói thể chất mình rất nhạy cảm, thật ra thì bị thương cũng không nặng. Nhưng cái bộ dáng này của cô hiển nhiên là không thích hợp xuất hiện ở trước mặt mọi người, cũng may đoàn phỏng vấn còn chưa đến, phiên dịch cũng tạm thời không có việc gì có thể làm.

Mơ màng ngủ một ngày, trong đầu đèn kéo quân tựa như lặp lại hiện ra chuyện cũ trước kia, Hách Kính ôn hòa, Lý Băng dịu dàng, Vu Tĩnh Hàm mập mạp, còn có cái đầu phản nghịch kia, Vu Hạo Dương càng ngày càng hiểu chuyện.

Nhất thời hoảng hốt, giống như bọn họ đang trong tình hình năm đó, người một nhà cãi nhau, không tính là hòa thuận nhưng cũng rất ấm áp; nhất thời bi thương, tiềm thức hiểu những thứ kia đều là chuyện cũ, cha mẹ qua đời, mà bọn họ cũng đã trưởng thành rồi.

Bỏ không xong, để ý còn loạn, Hách Tịnh không biết trong lòng có nên hay không hồi âm thư cho Hạo Dương, thư nhận được cuối cùng là ba tháng trước, khi đó anh ta hiển nhiên chưa quên cô, nhưng còn bây giờ thì sao? Ngộ nhỡ sau nhiều năm anh có thêm dũng khí, bỏ qua quá khứ bắt đầu cuộc sống mới, chẳng phải mình làm điều thừa sao lại đem thống khổ của anh ta trở về?

Còn có phiền toái chính là, Vu Hạo Dương rốt cuộc đối với cô là cái dạng tình cảm gì? Tình cảm chị em nhất định là có, ý nghĩ trước kia của cô chỉ có tình chị em, nhưng lời nói Lâm Lệ, còn có những hàng chữ kia của Vu Hạo Dương kiên định không thể nghi ngờ thâm tình cùng mập mờ, lại để cho cô không xác định được.

Nếu như là thật, tình cảm của anh ta khác biệt, vậy thì phải làm sao? Bất kể như thế nào, cô cùng Đan Nhĩ Tín đã phát triển đến bước này, tương lai như thế nào đã không còn nghĩ nữa, hiện tại không biết xử sự làm sao?

Thôi, sáu bảy năm cũng đã qua, cô lại tiếp tục làm đà điểu đi, cô cũng sẽ thường xuyên kiểm tra hộp thư, nếu như, nếu như có thư mới, cô liền nói cho anh ta biết, thật ra thì cô không muốn gặp lại anh em bọn họ, cũng không phải bởi vì hận, mà bởi vì yêu, cô không muốn thương tâm, lại càng không chịu được khi nhìn thấy bọn họ đau khổ.

Bởi vì Hách Kính cùng Lý Băng tử vong, trong chuyện này rõ ràng có dính dáng đến Vu Tự Cường, dù sao cũng là cha của bọn họ, nếu còn chung đụng khó tránh khỏi oán hận sinh hiềm khích, bọn họ đã từng có thời gian tốt đẹp như vậy, đem trí nhớ dừng lại những hình ảnh này, tốt nhất chỉ có một lựa chọn.

Nằm trên giường suốt cả một ngày, ăn là do Trương Anh Tử giúp đem bữa cơm chiều về, Hách Tịnh lẳng lặng tựa vào giường đọc sách. Dược hoàn của Trương Anh Tử cũng có tác dụng, sưng trên mặt đã biến mất không ít, ngủ đủ mắt cũng không còn đỏ rồi, đại khái ngày mai có thể khôi phục công việc, Hách Tịnh nghĩ thầm.

Lúc này điện thoại nội bộ vang lên, là Đan Nhĩ Tín: "Chỗ cũ ngày hôm qua, phía đông rừng dừa."

"Làm gì?" Hách Tịnh theo bản năng hỏi ngược lại.

"Cho em học bổ túc, tránh cho bị người khác đả thương " Đan Nhĩ Tín bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giống như cô là người của hắn.

Hách Tịnh có chút cảm thấy nhất định phải nói rõ ràng: "Đan Nhĩ Tín, tay anh có phải không tệ hay không?"

"Không tệ lắm." Đan Nhĩ Tín tận lực nói tương đối khiêm tốn.

"Vậy anh đi đánh với Lý Bạch đi, có phải hay không sẽ thắng?" Hách Tịnh ân cần nói.

"Có thể, so với anh ta anh mạnh hơn một chút, chỉ là không có chiếm nhiều tiện nghi." Đan Nhĩ Tín suy nghĩ một chút rồi nói.

"Cho nên tôi nhất thời không cần phải gấp gáp luyện tập? Cho dù giống như anh cũng lợi hại đi, không phải đánh không lại người ta sao?" Hách Tịnh rất hài lòng lần này anh không có nói lung tung chen vào cùng phỏng đoán. Cô nghĩ rất nhanh đề cao không sai, nhưng là cùng Đan Nhĩ Tín núp ở trong rừng cây nhỏ luyện tập, nghĩ như thế nào là thế nào.

" Đội nữ bên này cũng có thân thủ không tệ, anh tìm em luyện thành có thể, Còn nữa..., em cái đó bạn học lần này thiếu chút nữa bị phạt, cô ta sẽ không dám động thủ." Hách Tịnh cho anh bảo đảm.

Đối diện lặng yên, tiếp tục kiên trì: " tài nghệ không đủ, anh sợ bọn họ khống chế không tốt làm em bị thương nữa."

Trong lòng Hách Tịnh liếc mắt, nghĩ thầm ở chung một chỗ với ai mới dễ dàng bị thương hơn! Không khỏi nhớ tới đêm hôm đó đau đớn cùng trên người bị thương, đỏ mặt lên, âm thầm khinh bỉ mình, thầm nghĩ đều nghĩ đến chỗ nào đó rồi nha?

"Được rồi, em cần bắt anh phải thừa nhận là muốn tìm cơ hội gặp em sao?" Hách Tịnh vẫn không đáp ứng, Đan Nhĩ Tín rốt cuộc không nén được tức giận.

Thời điểm tiếng nói rơi xuống đất, đồng thời truyền đến một tiếng mơ hồ buồn cười, là Lý Bạch, Hách Tịnh nổi giận, Đan Nhĩ Tín tên khốn này, cần phải ở trước mặt người khác nói lời này sao?!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio