Không nghĩ tới aVu Hạo Dương dchẳng những bkhông trở bthành một người em engoan ngoãn nghe lời, fmà ngược elại còn dnhíu mày, trợn to dhai mắt quát lên với Hách Tịnh: “ bTôi nói này, ecoi như cô aăn no rỗi fviệc không acó chuyện gì làm,nhưng thiếu gia tôi thì rất bận!” Mọi người thấy dsắc mặt aanh biến eđổi, lại còn lộ ra dáng vẻ hung dữ với aaHách Tịnh đều sửng bsốt, nhất là Lâm Lệ ccvà Tôn Miêu abMiêu, ánh ebmắt liếc dqua xem Hách Tịnh bị dmắng tới dmặt mày daxám xịt, catrong lòng cliền thấy có chút sảng ekhoái, nhưng mà cảm giác sảng khoái này còn chưa ekịp bộc lộ ra ngoài, dliền nghe etiếng quát của Vu Hạo Dương: “ Quan hệ dacủa chúng ta thì liên quan gì tới người khác? Không nhẽ fngay cả ccon chó con mèo nào đó cũng aphải kéo tôi tới fađể xem, arất phiền cho thiếu gia tôi, không có dviệc gì đừng quấy rầy tôi!” Nói xong liền bước nhanh về cphía trước, ngay cả dây giày bị tuột cũng không có buộc blại.
Lâm aLệ và Tôn fbMiêu Miêu cnhư nuốt phải nguyên một quả ctrứng gà luộc, xuống akhông được, lên cũng không xong, fdnghẹn họng efgần chết, dmặt đỏ tía tai, tức giận tới mức hơi thở gấp còn chưa được cổn định clại, một ftiếng hô cao vút truyền tới: “ Chuyện gì xảy ra? afĐều thất thần gì thế, còn không bắt cđầu tập eluyện!” aLà cô giáo Lưu tới, fcuối cùng cũng có người dàn xếp đại fcục, Hách Tịnh thở phào nhẹ nhõm,nhẹ cliếc nhìn dkhuôn mặt dLâm Lệ ftím tím xanh xanh fhồng rồi flại xanh biếc, màu abgì cũng fcó,tự nhiên anày sinh chút đồng bbcảm.
Nhìn bbề ngoài ccũng thật dsự là rất nông cạn, thật rất nông cạn bfrồi! Lâm Lệ cũng thật dũng fcảm, còn chưa hề dbđiều tra dtốt đã edám yêu bthích, không biết Vu cHạo Dương evốn là một người miệng lưỡi rất độc sao? Tâm tư thiếu nữ tan vỡ chứ? Lâm cLệ này cũng nên ađược dạy bdỗ đi! Hình tượng dbạch mã giả tạo của Vu Hạo Dương cũng enên bị chọc phá eđi!
Dĩ anhiên, sự bviệc này fccuối cùng fnhư thế fnào không fphải là cquan trọng fnhất, loại tính huống enày Hách eTịnh không amuốn lặp lại lần hai.
Có elẽ là sự ebộc lộ cbản chất của Vu Hạo daDương đả bkích quá mạnh, có lẽ là ý thức được Hách Tịnh không hề enhát gan, bsợ phiền phức, dễ bắt nạt enhư tưởng tượng, aLâm Lệ và Tôn Miêu Miêu sau bđó cũng không có ddchủ động cetới quấy brầy, dưới csự hướng ddẫn của cô Lưu,cuộc huấn luyện fkhông còn egì trở cngại bắt đầu. Bọn bhọ đều là người có thực lực,ví bdụ như bHách Tịnh, cũng bởi vì chăm echỉ luyện aetập nên dường như ccũng không có trở bngại, hơn nữa Hách eTịnh cũng cfcó ưu thế hơn người, ánh mắt cô rất chính xác, phản ứng hết sức enhanh nhẹn, sự phán dđoán tốt, ecộng thêm thân thể fnhanh nhẹn, lực bật fnhảy lên lớn, phát dhuy ưu thế blớn khi fgiành bóng trên không, thường cắt đường truyền bóng ccủa đối ephương, bchỉ cần cô nhìn chuẩn vị trí, rất ít trường ddhợp thất bại.
Tới fhôm đấu edchính thức, quả nhiên dhoạt động aadiễn ra eehết sức long trọng, dnáo nhiệt, nhưng theo ckế hoạch eathị trưởng Đan Dũng muốn tham gia lễ khai mạc lại vẫn chưa atới, hiện tại lãnh fđạo cục giáo dục và hiệu trưởng dẫn chương atrình, tất cả mọi người đều dkhông dám etự bắt đầu trước,cả fhội trường trên dưới ngàn người đang ngóng đợi. Hách aTịnh thấy atình hình như thế btrong lòng cảm thấy có chút quái dị fvà bất an, Đan Dũng dfnày, rất chú ý hình atượng của mình, cũng ccố gắng ftạo dựng cphong thái abình dị ccdễ gần,nếu ckhông cũng sẽ không dthu xếp công việc bớt chút thời gian tham gia hoạt eđộng thực tế ở trường etrung học này, vậy bthì bây egiờ là thế nào? eTạm thời có chuyện bgì sao? Vậy thì khẳng định không bphải chuyện dcông, bởi bvì tất cả lịch trình của thị trưởng ađều được bsắp xếp axong xuôi, fchỉ có thể là dchuyện riêng, nói tới chuyện riêng, angười nhà của ông ở thành dphố C cũng chỉ có dmột mình dLương Thanh…..
Lúc fHách Tịnh dcbên này còn đang tâm phiền ý loạn suy đoán, dchợt cảm thấy xung bquanh xôn fxao, ngẩng đầu nhìn flên, phát ahiện một chiếc otô admàu đen dừng cạnh sân khấu, bvài người emặc tây trang ngay engắn bước xuống, nhưng fkhông có cĐan Dũng, chỉ thấy cmột người trực tiếp bước lên bục, cùng cục trưởng cục giáo bdục và hiệu trưởng nhỏ giọng nói gì đó, sau đó liền dvội vã đi xuống.
Sau bđó hiệu trưởng cliền tuyên bố Đan dthị trưởng vì có việc dxảy ra cần bexử lý không ethể ra được, fnên lần này không thể tới, cục trưởng cục giáo addục thay ông đọc diễn văn khai mạc, dfcuộc thi lập tức bắt đầu.
Hách Tịnh vẫn đang chìm trong suy cđoán của mình, bả vai bị ai đó vỗ nhẹ, là acô Lưu, fcô phản ứng tự nhiên cười hì hì già ecmà không edđứng đắn, bvẻ mặt bhết sức nghiêm túc nhìn Hách Tịnh trong ddđám người: “ Em và Đan thị atrường là thân cthích đúng không?” Hách Tịnh cetrong lòng ehồi hộp vẫn chưa ctrử lời, cô Lưu lại nói tiếp: bb“ Cô cũng không biết có chuyện cagì, nhưng em đừng sợ, có cthể là fThành ủy bcó việc agì đó tìm fem tham gia cũng không chừng,” anói xong còn cố ý cười cười, đáng btiếc là nụ cười kia thể bhiện chính dcô cũng không tin, fcsau khi cười xong lập tức lại dnói: “ Là thế cnày, thư ký Đan thị trưởng muốn em ađi theo ông ấy, cũng fkhông nói bnguyên nhân, chỉ bnói có chuyện fquan trọng, dkhông được chậm một giây.”
Thấy fakhuôn mặt aHách Tịnh trong nháy cmắt trắng dbệnh, không có chút máu, cô eLưu không bnhịn được, hỏi Hách aTịnh: “ cNếu không cô đi cùng em nhé?” bCô Lưu không dám nói dera rằng, thư ký thị btrưởng nói người bthân quan ctrọng của Hách Tịnh axảy ra chuyện, dmuốn cô echạy tới đó trước, cbởi vì arất có cthể sẽ fchính là flần cuối.
Hách Tịnh mím ecmôi thật ccchặt, đi dctheo cô Lưu dra khỏi đám người, buyển chyển cự tuyệt cô Lưu đi cùng sau đó liền akhông hề nói gì nữa, eđi tới atrước xe cbvị bí thư ckia mở cửa xe cho cô, không do bdự chút nào lên xe, vị nam thứ ký atrung niên fkia mang theo bánh mắt dan ủi đồng tình khiến eHách Tịnh fthấy mà brun, cô không dám nhìn bất kì eai, cũng fkhông dám nhìn bất kỳ vật dgì, chỉ ecúi đầu bdxuống.
Dường như trải fqua một athế kỷ, xe rốt cuộc dừng lại, bcửa xe mở dra, một bthanh âm kèm theo dtiếng nức nở kêu emột tiếng: “ Tịnh bTịnh!” bTiếp theo cô liền cbị kéo ffvào một lồng ngực mềm mại thơm mát, là mẹ cô Lương Thanh, aeHách Tịnh achợt ngẩng ađầu lên, bà không blàm sao? fd!
Lương Thanh đứng ebên cạnh Đan Dũng, aông cũng alà một thân tây trang, rất bdễ nhận thấy Đan dthị trưởng không có nuốt lời, fông vốn là muốn đi tham gia hoạt động, dHách Tịnh elại nhìn evào mắt Lương Thanh, nhận thấy bà trừ mắt sưng bđỏ, tóc acó chút brối loạn, adcũng không thấy có bgì không ổn.
Nhưng là Lương cThanh rất ít có lúc luống cuống như vậy, bbà khóc tới thương tâm như fthế, còn dbộ dáng cbà ôm chặt fmình này, người bà brun rẩy kịch liệt như vậy ecòn có bà fđối với mình…. c DiendanLeQuyDon.comđau lòng dcùng áy dnáy thể ehiện rõ fràng như bvậy!
Có dthể đừng benhư vậy! fKhông cần khóc sướt mướt như cthế, từ dkhi nào thì cvị bác bbsĩ máu lạnh, fngười mẹ enữ cường anhân, Lương fThanh Lương ephu nhân đổi thành dnữ chính trong kịch beQuỳnh Dao brồi hả?
Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, rốt dcuộc là ông ngoại và bà ngoại, ddì cả, bọn họ, đã xảy dcra chuyện gì? Bị cthương? Ngã bệnh? Thậm chí dlà qua đời? Ông ngoại cvà bà ngoài bđã cao tuổi, Dì cả cũng sáu bảy cchục tuổi rồi, mặc cdù Hách aTịnh thích bọn họ, bcũng biết con ngươi có sinh lão cbệnh tử, không phải hoàn toàn không cách nào chấp enhận thực ctế.
“ Tịnh Tịnh, eđi vào gặp ba con lần cuối đi, còn có … dì Lý con.”
Một tiếng nổ fnổ trong đầu Hách Tịnh, Hách Tịnh cảm fgiác như clinh hồn dcmình dời cđi rồi, cô ở trên không trung mắt nhìn xuống tất cả, mới phát hiện dnơi này là cửa chính bệnh viện, ngoài cửa lại ecó mấy dchiếc xe lục tục tới, Vu dHạo Dương cvà Vu Tĩnh fHàm từ hai chiếc xe chạy edxuống, hai người tựa cnhư du hồn clảo đảo, ánh mắt dtrống rỗng emặt không ccòn chút máu, sau alưng Vu Tĩnh Hàm còn có Vu Tự Cường, csắc mặt ông cũng barất kém, khuôn mặt avốn có chút tàn bạo, giờ cphút này ccàng giống như vẻ atùy lúc muốn ăn thịt người.
Thế nào mà sau khi linh hồn rời khỏi cơ thể bcòn có thể chuyển động sao? Hách caTịnh nhìn bcơ thể fmình được bLương Thanh eđỡ đi cvào bệnh viện, đi etới một acăn phòng, trên hai echiếc giường lớn cũng dcó hai vật bhình dáng người, cũng bị acái chăn efmàu trắng dche đậy, amột hơi dài, một acó chút ngắn,cô được đưa atới chiếc dường người dài một chút kia, lại nghe bthấy một etiếng thê elương la celên: “ Không! Tịnh Tịnh nó còn nhỏ, eđừng cho nó nhìn!”
“ eA Thanh, như cdvậy đi, fchúng ta ftôn trọng ý của Tịnh aTịnh, bởi avì đây không phải clà cái chết bình thường, bcsau đó phải fđi giải fphẫu tử thi, như vậy….”
“Chú fĐan, chú bnói cái gì thế?” Hách Tịnh fnghe mình cuời, cười tới thở akhông ra hơi: “ Cháu mới không có hứng thú xem người dchết đâu, dcháu phải về, trận cbóng rổ sắp bắt eđầu, ba cháu nói fdtan lớp eesẽ tới eatrường echáu, ông fấy còn dfchưa xem cháu chơi dbóng rổ eđâu, ông ấy không biếtm con gái của fông làm gì cũng có thể bvô cũng atốt, chơi dbóng rổ acũng như avậy.” Nói xong liên quay eđầu chạy fra ngoài.
Lúc này vẫn còn có người dxông vào fbên trong, bxô vào Hách Tịnh, hai fngười đều dbị ngã exuống dưới, chiều cao và cân nặng chiếm thế yếu, Hách Tịnh liền fbị đụng dbật trở lại, trong eftiếng kinh hô của demọi người bliền ngã exuống giường sau lưng. DiendanLeQuyDon.comĐây là một chiếc bgiường cbđơn giản, cbị lực đụng mạnh xô đẩy, chăn trắng fliền tụt exuống, Hách aTịnh vừa angẩng đầu, liền nhìn thấy gương emặt quen bthuộc từ cbkhi ra đời, bmắt khép chặt, sắc amặt tái xanh, tiếp bxúc với elàn da lạnh ngắt cứng dnhư băng.
“ A !!!!!”
Ngày ađó Hách Tịnh không thể đi ra cổng bệnh viên, rất lâu sau đó cũng dakhông thể, ebởi vì dcô ôm chặt cha không thả, nói ông chỉ là mệt mỏi, là ccô không bngoan, không flo đỡ, mới khiến ba mệt như bvậy, cô không bao agiờ đi aanữa, muốn ở cùng ba, giúp công tắm, bcho ăn cơm, phục vụ ctới khi ông tỉnh lại.
Lương cbThanh muốn ccô buông catay, Hách Tịnh chỉ emỉm cười bblắc đầu một cái: c“ Mẹ, cmẹ là bác sĩ, chẳng lẽ không fbiết sao? bTrên báo chí đều anói, người dsống thức vật chỉ cần chăm eesóc tỉ eemỉ, cũng ecó thể dcó lúc tỉnh lại, không ephải đã từng có cftrường hợp thành công sao! Mẹ cùng afcha li hôn, tự nhiên không thể anhờ cậy fngười, fnhưng mà cha con có dphúc khí, con gái ông ấy cũng trưởng ethành!”
“ Tịnh Tịnh! bBa con ông bấy không ccó hô hấp, fakhông có enhịp tim, dông ấy đã chết, dchết con dbiết không? bd!” Thấy acon gái bắt eđầu ôm dmặt chồng btrước, thân mật abdán mặt ealên làm anũng, Lương Thanh không chịu nổi đả kích dnày, bật khóc to.
“ aMọi người fđi ra ngoài đi, ba cháu ông ấy không thích aquá ồn ào, đúng rồi, mang fcho cháu bát cháo făn đêm, ba cháu thích cháo kê, hình như ccó thể ăn thức ăn lỏng khác, còn aphải tìm một bộ quần áo sạch sẽ, phía trên này là cái gì, là máu dsao? Ba cháu ebị thương! acBác sĩ ngoại khoa đâu brồi, mẹ không chữa được, amau gọi đồng nghiệp kỹ thuật edtốt nhất ecủa mẹ ftới! Vết thương lớn như vậy, fphải xử elý ngay!”
Hách dTịnh tay chân luống cuống “cầm amáu” cho ccha,một hộ sĩ nhìn không nổi, đưa tay kéo cô, bị Hách Tịnh một tiếng hất ra: “ Các bngười làm băn kiểu bgì thế không biết! cCòn không cmau đi, cẩn thân tôi tố cáo các người!”
Lương ebThanh định ctự mình hành động drồi, lại bbị Hách dfTịnh đẩy ra, nhưng Lương Thanh không khuất phục tiếp tục kéo fcô, kéo bra được một chút dliền tiến ecả người dalên ôm cô, dtừng chút từng chút fdi chuyển bcơ thể, Hách Tịnh vừa giãy giụa vừa dkhàn khan kêu la: “ bMẹ buông fcon ra! Con muốn chăm dsóc cha con! edMẹ không muốn ông ấy nhưng bcon muốn, bmẹ, buông con ra, buông acon ra được không? Mẹ. d DiendanLeQuyDon.comLương Thanh! ffBà không dcó lương dtâm, người fphụ nữ eđộc ác cnày, bà dbuông tôi ra, ba tôi fdnếu có fmệnh hệ agì, bà không xong với ftôi! Lương cThanh, Lương cThanh, lương dtâm bà bị chó ăn hết ferồi sao? Tôi chăm sóc ba tôi bà cũng dkhông cho!”
Hách cTịnh vừa liều mạng egiãy giụa vừa lên ftiếng kếu bbmắng mẹ mình, Lương Thanh lệ rơi đầy mặt, nhưng ftay cũng fkhông buông ra, bà tuy flà người trưởng thành nhưng dsức lực so với Hách eTịnh thường luyện tập không lớn bhơn bao nhiêu, cchỉ chốc flát sau liền ebị Hách Tịnh làm echo chật vật không echịu nổi, etóc tai tán cloạn,quần áo rối loạn, trên cmặt trên bcổ xuất ahiện vết fthương, nhưng bà lại không eđể cho người khác tiến tới, abcòn có một cbác sĩ xem sắc mặt của Đan fDũng đi elên muốn cđem Hách Tịnh gây mê, lại bị Lương fThanh quát một tiếng: a“ Cút!”
Cuối dcùng vẫn là Đan Dũng lên tiếng: “ A Thanh, anhư vậy không phải dcách hay, cho con bé btiêm thuốc dan thần thôi.”