Còn mười phút nữa là tan ca, trong phòng thay đồ nữ tại cục công an ở thành B, cảnh tượng thật náo nhiệt. Màu đen của giày da, chân thẳng tắp, phía trên váy màu lam đậm đến đầu gối, áo sơ mi xám tro vạt áo bó vào eo váy, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, dọc theo cà vạt màu lam nhô ra đường cong, cổ mảnh khảnh thon dài được cổ áo sơ mi bao quanh, toàn thân thoát ra dáng vẻ làm cho người ta một loại cảm giác cấm dục, nhìn theo chiều dọc hiện ra khuôn mặt của một nữ cảnh sát, mặt như hoa sen mới nở, da thịt trắng như ngọc, mặt mày như vẽ, nét đẹp thanh xuân phơi phới không vì màu sắc của quần áo mà làm giảm đi nét xuân tươi trẻ, chỉ là vẻ mặt có chút lạnh nhạt, nhưng những tia lạnh này không hề làm cho người ta đông cứng, ngược lại vì cô tăng thêm vài phần thần bí cùng cảm giác xa cách, ở trong đám đông càng thêm bắt mắt, làm cho mọi người muốn không chú ý cũng khó.
"Ai ya, Hách Tịnh, từ năm nhất đến bây giờ, năm năm qua mình đều nhìn thấy bạn mặc quân phục rồi, tại sao mỗi lần bạn thay đồ, trong đầu của mình cũng chỉ có thể xuất hiện bốn chữ đây?" Triệu Lôi cũng thay xong y phục khóa lại hộc tủ, mấy bước vượt qua Hách Tịnh. Đây là một cô nàng mắt to mày rậm khí phách anh hùng, vóc dáng cô so với Hách Tịnh không khác biệt cho lắm, chỉ là không giống dáng người mảnh khảnh như Hách Tịnh, bả vai cô hơi rộng, thắt lưng cao thẳng, mặc dù mặc đồng phục giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau.
Âm thanh gót giày đập mạnh xuống sàn nhà kêu lanh lảnh ngừng lại, Hách Tịnh quay đầu tức giận liếc cô nàng một cái: "Cậu câm miệng!"
“Đồng phục hấp dẫn nha!" Hách Tịnh cảnh cáo không có hiệu quả, Triệu Lôi còn gật gù đắc ý nói ra, hai người là bạn bè thời trung học, lên đại học cũng cùng trường nhưng khác khoa, hiện tại cùng làm việc tại cục công an ở thành B, Hách Tịnh thì học khoa ngoại ngữ, nên ở lại cục công an làm phiên dịch, còn Triệu Lôi học vể trinh sát, sau khi kết thúc khóa huấn luyện này sẽ lập tức xuống đội hình sự, nghe nói người phụ trách nơi đó đã nghỉ sinh, đại đội già trẻ bé lớn nơi đó đang trông chờ nữ trinh sát đầy chuyên môn đến cửa.
"Đoán xem đến lúc đó đồng phục của ai sẽ hấp dẫn hơn", Hách Tịnh có chút nhếch khóe môi, không khỏi ác ý suy đoán.
Triệu Lôi hiển nhiên không có hiểu biểu cảm của Hách Tịnh, còn cắm đầu cắm cổ trêu đùa: "Sẽ là ai có khả năng khuynh thành, rồi hướng người đẹp cười một tiếng, chính là muốn nhiều người cười chứ sao." Nếu như không phải là trong hành lang có đàn chị đi qua đi lại nhìn, cánh tay của cô đã sớm quàng lên cổ Hách Tịnh rồi.
Cho dù như thế, bọn họ rất nhanh được các phòng ban nhận vào làm việc."Triệu Lôi, cô còn huấn luyện cần phải xuống hai địa phương để làm báo cáo tổng kết, đợi lát nữa đến phòng làm việc của tôi một chuyến, Còn nữa..., hai ngày nay đem đồ vật sửa sang một chút, cuối tuần đi căn cứ huấn luyện, học tập trung đó." Một đàn chị ôm tài liệu đưa đến, sau khi thông báo xong liền vội vã đi, để lại Triệu Lôi che cái trán mà ai oán.
"Hai chúng ta cùng tốt nghiệp, tại sao cậu nhanh có nhiệm vụ, vừa tiếng Anh vừa tiếng Pháp, cậu thật có bản lĩnh, tớ liền không dứt huấn luyện !"
Lông mày Hách Tịnh thanh tú khẽ cong lại: "Tại sao hai chúng ta cùng nhau tốt nghiệp, tiền lương chúng ta bằng nhau, tớ liền phải khổ thân vì công việc, còn cậu lúc nào cũng huấn luyện thật lãng phí tiền đóng thuế của người dân?"
Triệu Lôi há hốc mồm cứng lưỡi, cô sớm nên biết, bàn về tài ăn nói, không mấy ai có thể đem ra so sánh làm sao mà vượt mặt cái người"Đồng phục hấp dẫn".
Hạng nhất cả nước về hùng biện của học sinh trung học.
Hạng nhất cả nước giải thưởng Olympic hóa học.
Xếp thứ ba trong kỳ thi tốt nghiệp trung học của khoa tự nhiên tại thành B.
Có thành tích học tập xuất sắc như vậy, không phải là bị các trường cao đẳng ở nước ngoài tuyển chọn, thì cũng bị các trường đại học A, B danh tiếng trong nước chọn vào, mọi người cũng không nghĩ tới cô sẽ dự thi cảnh sát. Dường như ở trong nhận thức hiểu biết của mọi người, chính là đầu óc ngu si tứ chi phát triển, ái chà, sức khỏe tốt đầu óc thông minh chính là văn võ song toàn thì mới có thể thi cảnh sát .
Nhưng là đóa hoa duyên dáng yêu kiều Hách Tịnh không chỉ có dự thi vào cảnh sát, mà chuyên ngành lại chọn khoa ngoại ngữ, khiến cả đám thầy trò mở rộng tầm mắt. Cũng không phải là nói khoa ngoại ngữ không tốt, chỉ là một số trường học đây là ngành học không phổ biến, Hách Tịnh thi tốt nghiệp trung học xong có thể chuyển thẳng vào một số trường cao đẳng trong nước, vậy mà đến năm thứ nhất ở trường cảnh sát chọn ngành trinh sát cũng không được học.
Nghe nói năm đó Hách Tịnh đã từng dũng cảm xông vào phòng làm việc của thầy hiệu trưởng, lúc này mặc áo sơ mi trắng vai kiên cường nhìn thầy hiệu trưởng, càng không ngừng lấy tay lau mồ hôi, cuối cùng trả lời chắc chắn là: "Chúng tôi là học sinh trúng tuyển, muốn hàng ngày rèn luyện tư cách."
Hách Tịnh nheo mắt lại, tổng hợp tố chất? Kiểm tra sức khỏe, cô là người cầm cờ dẫn trước, kiểm tra thị lực mắt nhìn . , cao , m, cân nặng kg, chỉ tiêu bình thường, nếu đi thi tiếp viên hàng không còn đạt tiêu chuẩn. Thầy hiệu trưởng mặc dù tóc điểm bạc mồ hôi cũng chảy không ít, cô mặc dù tôn kính bậc bề trên, nhưng cũng không thể nói không sai!
Hách Tịnh nhìn thầy hiệu trưởng đến đỏ mặt tía tai cả nửa ngày, bỗng nhiên nhanh trí nghĩ ra ý, hắng giọng một cái lớn tiếng nói: "Là khảo nghiệm tâm lý, các em lúc trước không phải cũng muốn hỏi điều này sao? Trong kết quả phân tích, em không thích hợp làm trinh sát phá án, học ngoại ngữ đi, con gái học ngoại ngữ tốt vô cùng, em mặc dù học khoa tự nhiên, nhưng điểm thi môn tiếng Anh rất cao.
Nếu nói trắc nghiệm bản thân, thì không hề giống với bất kỳ cuộc thi trắc nghiệm nào mà Hách Tịnh đã từng nghiên cứu học hỏi qua, nó rất đơn giản, đơn giản ngay cả không thể dùng trong học tập, nói khó khăn nhất, khó khăn ở chổ không có đáp án rõ ràng, ở trong lòng thầy là cái gì đây??, Hách Tịnh ít từng bị thất bại trong các cuộc thi, lần này chịu khổ bị rớt, vẫn không có cơ hội thi lại.
Tư cách ở trong lòng không đạt tiêu chuẩn, thật là lý do không thể bắt bẻ! Hách Tịnh mắt trợn to. Thầy hiệu trưởng ngưng nói chuyện, ông ta có chút bận tâm đến cô bé xinh đẹp này có con mắt to hốc mắt xanh biếc, sau đó bổ sung thêm một câu: "Tóm lại cứ như vậy đi, không điều chuyển nữa, dĩ nhiên, em còn có thể lựa chọn nghỉ học." Nói đến nghỉ học, trong mắt thầy hiệu trưởng thoáng qua tia không đành lòng, cũng chỉ là chợt lóe qua, lần này tư chất của cô, được đặt ở khoa ngoại ngữ, thật là có chút mai một.
Điều khiến thầy hiệu trưởng không ngờ, là Hách Tịnh không chỉ không nghỉ học, cũng không còn cầu xin chuyển khoa, thực tế cô vẫn tiếp tục học, làm mọi người đợi chính là bốn năm.
Chẳng qua, trong bốn năm nay ở khoa ngoại ngữ tất cả chuyên ngành đều bị Hách Tịnh xem thường, không chỉ có thông thạo nắm vững N ngoại ngữ, có mấy môn thậm chí còn lấy được chứng chỉ. Thật giỏi nha! Một môn ngoại ngữ là có thể làm cho người ta áp lực lớn như rụng sạch tóc, duy trì một ngày nghỉ mười ngày học Hách Tịnh không chỉ có thành thạo ngoại ngữ mà còn nắm giữ vài môn, đây là người sao? Gia súc cũng không mạnh như vậy! —— đây là tiếng nói tận đáy lòng của các sinh viên.
Học trò như vậy tại sao học xong khoa chính quy cũng không tiếp tục học tiếp, nghiên cứu sinh cũng có thể học, tương lai nói không chừng còn có thể học bác sĩ, ở thành B tốt nghiệp cao đẳng ngành ngoại ngữ không nổi tiếng cho lắm không được huy hoàng, ngày huy hoàng sẽ không lâu? —— đây là điều nhắc nhở thầy cô trong trường nên có ý tưởng làm cho khoa ngoại ngữ mở rộng hơn.
Trường cao đẳng sau có cải cách hủy bỏ một số quy định, lẽ ra nhân tài như Hách Tịnh, ở trong các công ty nước ngoài, làm phiên dịch cho công ty, còn có một số công ty kinh doanh tranh dành nhân tài, không cần thiết phải làm một nhân viên nhà nước với đồng lương ít ỏi như vầy làm thêm giờ cũng không có tiền tăng ca, coi như nếu làm nhân viên công vụ, còn làm công việc kinh doanh ở bộ Bộ Ngoại Giao sẽ có rất nhiều cơ hội làm những công việc có chất lượng tốt, nhưng là Hách Tịnh cố tình làm phiên dịch tiếng Anh ở cục công an được xem như một nhân viên nho nhỏ.
Cảnh sát dân sự, tiền lương ít ỏi, lại ở một mình trong ký túc xá, ăn là ăn ở căntin của cảnh sát, sống cũng tuyệt đối chi tiêu không ít, giống như Hách Tịnh là đinh ốc vạn năng.
Trong vòng nửa năm, tiếng Anh, tiếng Đức, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha còn có tiếng Nhật, tiếng Nga bất kỳ công việc nào, Hách Tịnh cũng nhận làm, bất kể Đông Tây, Nam hay Bắc, lại càng không kế bất kỳ ngôn ngữ nào, chỉ cần thiếu người, mọi người truyền miệng nhau chính là: "Có khó khăn gì, cứ tìm Hách Tịnh!"
Nhìn Hách Tịnh tăng ca, công việc bận đến nổi khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch, Triệu Lôi ghen tị nảy ra chê cười: "Đáng đời! Để cho cậu học nha! tuổi xuân bốn năm học đại học không có tình yêu, không đi dạo phố, ngày ngày liền đến thư viện trường học phát âm, xem phim cũng chỉ nghe tiếng cũng không nhìn phụ đề hay thuyết minh, hiện tại rất dễ chịu, cậu sẽ vì Đảng ta dâng hiến cả cuộc đời, nói không chừng còn muốn cống hiến luôn tuổi thanh xuân của con cháu mình, dĩ nhiên, nếu như cậu còn có thời gian để sanh con."
Hách Tịnh liếc mắt nhìn thấy dụng ý của cô ta, lành lạnh nói: "Là ai ở trong phòng hồ sơ nhìn tài liệu án quên luôn thời gian mà ở bên trong còn khóa cửa suốt đêm? Những phạm nhân buôn lậu thuốc phiện, trộm cướp, so với Lưu Đức Hoa còn đẹp trai hơn hả?"
Triệu Lôi ngượng ngùng lại thua trận, hùm hổ một tiếng đi lên kẹp cổ Hách Tịnh: "Nha đầu chết tiệt, miệng lưỡi bén nhọn nha, nhường cho tôi một câu sẽ chết hả! Tôi thừa nhận tài ăn nói không bằng cậu không được sao?" Nói xong chợt đắc ý mà cười cười: "Chỉ là phá án đâu cần có tài ăn nói, cậu chờ xem, tôi nhất định có thể làm nữ cảnh sát ưu tú nhất toàn cục cho xem!"
Hách Tịnh khẽ mỉm cười: "Tôi chờ, nói không chừng sẽ còn là người trẻ tuổi nhất bà tám nhất nhận cờ khen thưởng." Thiếu niên chí lớn không phải lo, Triệu Lôi nhìn thấy cảtm xúc dâng trào, cô ấy còn trẻ, hình như nhỏ hơn mình một tuổi, nhưng lại già dặn hơn.
"Đi, cậu mới ba tám!" Triệu Lôi đẩy cô.
"Tốt, tôi ba tám, như vậy, nói cho cậu biết hôm nay trong phòng ăn anh chàng nào đó đã đem sữa chua tặng cho cậu uống, là anh chàng nào?" Hách Tịnh thuận thế liền ngã xuống, tựa lưng vào ghế ngồi, lấy kính trên mặt xuống, thản nhiên nhìn Triệu Lôi mặt đỏ bừng.
Trò chuyện cùng Triệu Lôi, cũng làm tâm tình Hách Tịnh khá hơn một chút. Hách Kính đã qua đời sáu năm rồi, mà Hách Tịnh dựa vào năng lực của mình cùng quan hệ lấy mẫu ADN đưa đi kiểm tra, kết quả đúng như dự đoán, đứa bé trong bụng Giang Tú không có quan hệ gì với Hách Kính, nhưng kết quả đến chậm như vậy cũng không đem đến cao hứng cho Hách Tịnh.
Người và vật đã không còn, năm qua học sinh ở đại học C tốt nghiệp qua mấy khóa, giáo sư nào về hưu cũng đã về hưu, đi cũng đã đi, những người giáo sư có quan hệ tốt với Hách Kính chỉ còn mấy người mà nay cũng đã lớn tuổi , Hách Tịnh đến chào họ thì mọi người thương tiếc Hách Kính đã mất sớm, là tổn thất lớn trong giới học thuật, cũng không còn ai nói tới xì căng đan cùng lời đồn đãi năm đó , Hách Tịnh ngoài mặt vui mừng nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác mệt mỏi, sự kiện kia giống như mẹ Lương Thanh đã nói nó sẽ không bị bàn luận quá lâu. Nhưng sự thật cũng giống như ông nội nói, người chết như đèn tắt, không có gì so sánh được với mạng sống, cái gì đều không quan trọng, cố gắng nhiều hơn nữa sinh mạng ba người cũng không sống lại, còn Giang Tú, mặc dù ghê tởm, nhưng tội không đáng chết, người thân của cô ta nhất định cũng đau lòng .
Lần trước về nhà, trừ tạo mộ ba, thăm viếng dì cả, Hách Tịnh còn đi gặp ông bà nội. Ông nội tinh thần như cũ vẫn khỏe mạnh, hơn nữa tâm tình rất bình thản, làm như đạt tới cảnh giới không vui cũng không buồn, Hách Tịnh nói tới kết quả kiểm tra ba đã được minh oan, cũng chỉ đổi lại ông nhẹ nhàng thở dài: "Cái đứa bé này, nhạy cảm vô cùng, lại cố chấp quá lớn, lùi một bước trời cao biển rộng, có lúc học buông xuống mới có thể sống vui vẻ."
Phương pháp dưỡng sinh gia truyền của nhà họ Hách, đối với bất cứ chuyện gì đều không cố chấp, quần áo chỉ làm ấm ăn vừa no bụng, mọi việc đều hướng đến việc dạy đức tài làm trọng. Có thể làm người máy cũng không tệ, hiện tại đây là gia đình gia giáo có rất nhiều nhân tài ưu tú, nhưng ông cũng sẽ không tranh thắng thua với người khác, cũng không dính vào chuyện thị phi, vì vậy người sống rất thọ, ông bà nội tuổi đã gần , thân thể vẫn còn rất linh hoạt, cuộc sống hoàn toàn tự lo liệu.
Hách Kính nếu như không có gặp Lương Thanh, cũng sẽ là người như vậy, Lương Thanh đại khái nói là đời này ông ta chỉ cố chấp duy nhất một chuyện, nhưng lại thay đổi cả cuộc đời của ông ta.
Mà trước kia Hách Tịnh, tự nhận mình là người bình thản thuận theo tự nhiên, nhưng biến cố lần này xảy ra trong lòng cảm giác rất tang thương, cũng không có thời gian tự suy ngẫm, hôm nay được ông nội nhắc nhở, cô mới chợt giật mình thì ra trong lúc vô tình bản thân đã thay đổi quá nhiều.
Trước kia mặc dù cô học tập cũng cố gắng, nhưng cũng không cưỡng cầu, cô đọc lướt qua, mọi việc thuận theo tự nhiên. Nhưng kể từ sự kiện kia cô liền hăng hái từ mọi phương diện cố gắng hoàn thiện chính mình, nhiều loại ngôn ngữ như vậy, coi như cô được ông trời ban cho thiên phú cao, cũng không phải là tùy tiện có thể học giỏi.
Cô lao vào công việc chịu nhiều mệt nhọc, có người cảm thấy mục đích làm việc của cô rất cao, hoài nghi cô có dã tâm rất lớn, trời mới biết cô mở rộng mạng lưới giao thiệp của mình, chỉ là muốn vào lúc cần thiết vì cha mà rửa sạch oan khuất.
Lúc nào thì, cuộc sống của cô đơn giản chỉ còn lại có một mục tiêu, hiện tại mục tiêu đã đạt thành, hiệu quả cũng không rõ ràng, cô liền thất hồn lạc phách.
Bà nội một tay vuốt tóc dài của cô, một tay thì xoa giữa lông mày cô, mặt tràn đầy nhân hậu cùng ấm áp: "Tịnh Tịnh, cháu mới hai mươi mốt tuổi, dáng dấp như đóa hoa nhỏ, so với mẹ của cháu năm đó nhìn cũng không tệ, vì cái gì mà phải cau mày đây? Điểm này cháu không giống như mẹ."
Không bằng người nào? Mẹ Lương Thanh sao? Đón ánh mắt nghi ngờ của Hách Tịnh, bà nội tiếp tục nói: "Mẹ cháu này, chỉ vì mình mà sống, điểm này cháu nếu như giống như mẹ mình nhất định sẽ sung sướng nhiều lắm. Cháu là cháu gái của chúng ta, mà chúng ta không phải vì mình mà ích kỷ, chúng ta chỉ hy vọng cháu sống vui vẻ."