Canh trứng nóng và bánh bao thịt thơm nức tạm thời dời đi sự chú ý của mọi người. Hách Tịnh vừa cầm bánh ăn vừa len lén quan sát Chu Hải Phong.
Bình tĩnh mà xem xét,nếu như không phải lúc bắt đầu anh liền kéo mình theo quân gì đó, cưới a, gả a, thì chắc là Hách Tịnh sẽ không ghét anh như thế. Người này làm việc mạnh mẽ vang dội, đối với thuộc hạ lại bao che,thuộc hạ của anh khi có đại thu che chở liền tận hưởng bóng mát, nhìn bộ dạng được cưng chiều tới không coi gì của Đan Nhĩ Tín và Lý Bạch liền biết.
Tình huống trước mắt là Lý Bạch dường như không có chút hứng thú nào với Trương Anh Tử, còn với Lâm Sảng lại có chút mập mờ như có như không,tuy nói nữ theo đuổi nam cách tầng lụa mỏng, nhưng Lý Bạch cũng không như người có thể bị chi phối, nếu không với sự hấp dẫn của anh ta, cũng sẽ không độc thân tới hơn ba mươi.
Cho nên Chu Hải Phong này nếu như đúng là đối với chị Anh tử ... Dường như không phải là chuyện xấu, lập tức giải quyết khoáng nam, cũng giải quyết oán nữ a.
"Tôi nói tiểu tử ngươi không phải là có thể ăn cay nhất sao? Hôm nay làm sao vậy?" Lý Bạch cầm cái bánh bao kinh ngạc nhìn Đan Nhĩ Tin, lão Chu lúc lấy đồ ăn đêm thuận tiện lấy hộp dấm ớt chấm ăn, Hách Tịnh không có thói quen ăn cay, lại càng không quen cùng mấy người đàn ông chấm cùng một cái đãi, Đan Nhĩ Tín thế nhưng lại đàng hoàng vừa ăn bánh bao vừa ăn canh,nhã nhặn không thể tưởng tượng nổi.
Cùng ăn một nồi cơm, cùng mặc một bộ y phục, cùng tập luyện trong một chiến hào, giao tình như thế, Lý Bạch vì huynh đệ của mình không hăng hái tranh giành mà nôn ra máu, lập tực quên đi lời hứa vừa rồi, tức giận liếc Hách Tịnh một cái, vô cùng đau đớn mà nói với Đan Nhĩ Tín: "Tôi nói tiểu tử ngươi còn sao!"
Trên mặt Hách Tịnh sợ hãi, trong lòng lại nhịn cười tới nội thương, mới vừa bị cắn rách đầu lưỡi, Đan Nhĩ Tín nếu dám làm càng ăn dấm ớt, há miệng to uống canh nóng, thât sự cô mới thấy anh không bình thường,Đan Nhĩ Tín dĩ nhiên sẽ không nói cho anh biết, chỉ thấy ánh mắt hai người kịch liệt chém giết, Hách Tịnh ở bên xem trò vui cũng rất nóng và náo nhiệt, nghĩ thầm Lý Bạch che chở anh như vậy, hai người sẽ không phải là có gian tình gì chứ? Gần đây BL (boy love) cũng rất lưu hành,
Đáng tiếc Thanh Liên cư sĩ Lý đại đội trưởng lại có thể có tài năng mới, cũng không cách nào do thám biết được cái lưỡi của Đan Nhĩ Tín, tình yêu của người lính đặc biệt cũng có, đang lúc YY cao hứng,bị ánh mắt Đan Nhĩ Tín phóng quá, trên lưng liền thấy lạnh lẽo - sát khí nặng nề ! Lập tức vùi đầu chuyên tâm ăn bánh bao của mình, không dám suy nghĩ lung tung.
Lúc Hách Tịnh ăn đêm xong trở về kí túc xa, Lưu Miêu Miêu đã đi ngủ trước, rón rén rửa mặt, nhưng vẫn khiến Lưu Miêu Miêu tỉnh giấc, hơn nữa giọng của cô ấy dường như rất thanh tỉnh, lạnh nhạt hỏi : "Em đi dạo với Trương Anh Tử tới lúc này?"
Hách Tịnh vội vàng giải thích: "Em và sư tỷ bị Chu đội trưởng nhìn thấy liền bị bắt lính,đi qua giúp đánh máy,soạn thảo phương án huấn luyện, bận tới bây giờ." Mặc dù "Nhìn thấy" là ở phòng làm việc Chu Hải Phong,tráng đinh cũng không phải chỉ có cô và Trương Anh Tử, nhưng toàn bộ cũng không sai biệt lắm, Hách Tịnh đối việc nói dối thế này càng cày càng việc quen dễ làm, cảm giác nhưng lời như nhân phẩm vô hạn thật là chính xác vô cùng a, nhất là ở đại đội đặc chủng quỷ dị này.
Lúc này đã là đêm khuya, Lưu Miêu Miêu không nói gì nữa, hai người đều đi ngủ không đề cập tới. Ngày thứ hai lúc còi tập hợp vang lên, Hách Tịnh dường như là vùng vằng bò dậy, lần nữa mắng cái nơi biến thái này, - làm thêm giờ không có tiền làm thêm giờ, ngay cả thời gian ngủ nướng cũng không cho!
Tối hôm qua mọi người đều làm thêm giờ tới rạng sáng mới ngủ, sáng sớm lại phải rời giường tham gia huấn luyện sớm, Chu Hải Phong cũng không cho bọn họ nghỉ. Hách Tịnh oán thầm,động tác cũng không dám chậm lại, chẳng qua là đầu có hơi rối loạn.
Chờ tới lúc thấy Trương Anh Tử, phát hiện sắc mặt cô ấy kém hơn, tinh thần uể oải, Lưu Miêu Miêu mới bớt nghi ngờ Hách Tịnh, Hách Tịnh lại tự mình xoắn xuýt - hôm qua Trương Anh Tử về sớm hơn một tiếng, tối hôm qua trên đường tối đen, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cái người Trương Anh Tử này, luôn luôn là tinh lực dư thừa, ý chí chiến đấu sục sôi như tiểu Cường, khi Hách Tịnh nhận thấy sau một ngày tinh thần cô vẫn còn uể oải không vui vẻ hơn nữa lực chú ý Lý Bạch cũng giảm xuống, liền hiểu mọi chuyện, vì vậy sau khi kết thúc một ngày huấn luyện, cố nén nhức đầu và hai mí mắt đánh nhau, Hách Tịnh kéo Trương Anh Tử đi tản bộ.
Nhưng cũng không cần Hách Tịnh thẩm vấn như thế nào, Trương Anh Tử liền tự nói ra tất cả.
"Khiến em chê cười rồi, chị lần này không cần chiến mà đã bại." Gương mặt Trương Anh Tử chưa sự phẫn uất không cam lòng và bất lực.
Lẽ nào không phải vấn đề của Chu Hải Phong? Hách Tịnh không ngừng cố gắng căng lỗ tai, phát huy tối đa tác dụng của thùng rác.
"Thì ra là cái cô Lâm Sảng kia cùng Lý Bạch có một thời gian như thế, thật là khiến chị có muốn cũng không được, có điều như chị đã nói, Lý Bạch này cũng thật là cặn bã." Thái đội của Trương Anh tử đối với người trong lòng và tình địch trước kia, có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Thần a thần a? Thì ra ngày hôm qua Chu Hải Phong ra ngoài không phải là đi tán gái, mà là đi hóng chuyện đúng không? Hách Tịnh không chỉ vểnh tai mà mắt cũng trợn to, thật không nghĩ tới, Chu Hải Phong mặt đen lòng dạ hiểm độc, lại còn là siêu cấp nhiều chuyện a! Số báo đặc biệt của thế kỉ a!
Trương Anh Tử đứt quãng kể lại, cộng thêm năng lực chắp vá cường đại như keo của Hách Tịnh, rốt cục cũng đại khái chắp ghép sự kiện kia như cũ.
Thì ra là đồng chí lãng tử tình trường Lý Bạch, cũng có năm tháng thanh xuân xanh biếc, cùng với chuyện cũ như thơ như ca.
Anh và Lâm Sảng bằng tuổi nhau, vào đại đội A cùng năm,có điều Lâm Sảng tốt nghiệp thạc sĩ ngoại ngữ học viện quân sự, mà Lý Bạch là đến từ đội quân mũi nhọn trường kì của bộ đội dã chiến.
Lúc đó đại đội A ngay cả năm đóa kim cương cũng chưa đầy đủ,Lâm Sảng là nữ quân nhân xinh đẹp nhất trẻ tuổi nhất trong đội, trình độ học vấn cao,khiến cô trở thành nàng công chúa ở nơi đó.
Có rất nhiều quan quân trẻ tuổi bao gồm cả Lý Bạch, tìm mọi cơ hội biểu đạt ý nguyện yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu. Lấy tâm giữ người, lãnh đạo bộ đội đối với sự kết hợp nội bộ này cũng ngầm cho phép thậm chí là vui mừng mà xem.
Lúc đó ý kiến ủng hộ cao nhất là Lý Bạch và đồng đội lúc đó của anh Tạ Nam. Mị lực của Lý Bạch thì không cần nói, nhưng Tạ Nam cũng không kém, anh là thiên tài khoa quốc phòng, dáng dấp anh tuấn mà không thiếu sự nho nhã,không có khí chất càn quấy từ trong bộ đội đi lên giống như Lý Bạch, bên ngoài nhìn vào, cùng Lâm Sảng giống như một đôi trai tài gái sắc.
Nhưng anh chàng nho nhã Tạ Nam này lại hết lần này tới lần khác đặc biệt hợp ý Lý Bạch, cho dù là từ lúc bắt đầu huấn luyện, tới sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ hai người cũng phối hợp chặt chẽ, có thể nói là hợp tác tốt nhất, càng về sau, càng thêm coi trọng và thưởng thức cô gái Lâm Sảng này như nhau.
Bọn họ đều là học viên cùng nhóm với nhau, cùng biết Lâm Sảng, không có người nào khiêu chiến góc tường người nào, người lớn cạnh tranh công bằng, ai chiếm được tình cảm thì cũng không ảnh hưởng tình anh em.Ý chí kiên cường hăng hái, chí khí nam nhi, quả nhiên là kiên cố như vàng, chính nghĩa cao tận mấy, bay thẳng lên chín tầng mây xanh.
Nhưng mà những suy nghĩ này là của con trai, cô gái Lâm Sảng lại có chủ ý của riêng mình, hơn nữa nhân phẩm của người ta được bồi dưỡng từ nhỏ đã rất tốt, cũng không thấy được nhiều người theo đuổi mà đong đưa,ngắn gọn mà chính xác tung cành ô liu về phía Lý Bạch.
Đang lúc người có tình sẽ trở thành thân thuộc,cuộc sống lại rất cẩu huyết.
Lý Bạch và Tạ Nam bị cử đi thi hành một nhiệm vụ cực kỳ bí mật, tay súng canh Tạ Nam vì bảo vệ tay súng bắn tỉa Lý Bạch bị đạn lạc bắn trúng chỗ hiểm, hy sinh tại chỗ, lúc lâm chung thậm chí không thể để lại di ngôn, cũng là lúc dọn dẹp di vật phát hiện một phong thư tình, đó là phong thư tình viết cho Lâm Sảng.
Tạ Nam xuất thân đào tạo chuyên nghiệp, tài văn không tệ, phong thư tình này thể hiện tình cảm chân thật, lời lẽ cảm đông, tha thiết, khiến cha mẹ anh lúc dọn dẹp di vật khóc nước mắt dàn dụa, không muốn trông thấy người yêu của con trai.
Cô gái Lâm lúc này đang đụng phải điểm mấu chốt, giải thích rõ mình và Tạ Nam không có quan hệ gì,chỉ có thể làm đồng nghiệp an ủi mẹ anh, cũng không thể đảm nhận được vị trí khác.
Lời này khiến cho cha mẹ Tạ Nam giận tím mắt, khóc càng thương tâm, lôi kéo chiến hữu của con trai, cũng chính là đồng chí Lý Bạch không rống, nói con trai mình chết uổng. Bởi vì đây là ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật, cũng không thể đăng báo khen ngợi, cũng không thể trao thưởng công khai, đối ngoại cũng chỉ báo cáo là sự cố lúc huấn luyện, mặc dù quá trình thực hiện được suát tiền tuất, nhưng gia cảnh nhà Tạ Nam cũng không kém, nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được sinh mạng của đứa con trai độc nhất.
Anh còn chưa kết hôn, thậm chí chưa từng yêu, sinh mạng trẻ vì vậy mà mất đi, thậm chí không thể đổi lấy một chữ "anh hùng", mà cô gái anh thương nhớ trước khi chết lại một nặng hai nhẹ chối bỏ.
Nghe nói lúc đó Lý Bạch trước hết là trấn an cha mẹ Tạ Nam, sau đó liền mặt mày xanh mét mà chạy tới kí túc xá của Lâm Sảng, lúc đó trong kí túc xá xảy ra chuyện gì người ngoài không cách nào biết được, nhưng sau đó Lâm Sảng ra ngoài theo Lý Bạch, mặt không có chút máu, giống như cái xác không hồn, nhận chăm sóc cha mẹ Tạ Nam thay đổi cục diện khóc rống ôm đầu như lúc đầu, sau này thậm chí còn đúng ngày đúng giờ viết thư cho họ, ngày lễ ngày tết còn tới thăm họ.
Nhưng quan hệ của Lý Bạch và Lâm Sảng cũng không có ai nói tới,một người thay đổi từ ngây ngô nhanh miệng thành anh lính đặc chủng lãng tử tình trường, một trở thành nữ cường nhân độc thân mặt lạnh tâm lạnh dường như lấy công việc là mục tiêu.
Nhưng người sáng suốt liền biết hai người này có vấn đề, thái độ của Lâm Sảng đối với Lý Bạch mặc dù lạnh lùng thoạt nhìn chỉ là việc công, nhưng cũng là lúc anh không chú ý liền lộ ra vẻ mặt khổ sở mờ mịt, biểu hiện của Lý Bạch được xem như bình thường nhưng anh cũng không thoải mái được với Lâm Sảng, có thể tránh được liền tránh, loại bình thường này,bản thân nó chính là một sự không bình thường.
Cũng vì vậy,cho dù người thô thiển như Trương Anh Tử, cũng phát hiện có gì không đúng mà liệt Lâm Sảng vào một trong các tình địch.
Bộc lộ xong, rốt cuộc Trương Anh Tử lại nhổ ra một bãi nước miếng: "Hai người này thật quá xoắn xuýt rồi, tuổi thanh xuân cũng lãng phí bởi những chuyện này, cũng thật CMN người này, chị không chơi cùng bọn họ!"
Hách Tịnh cũng không thể trách Trương Anh Tử ăn nói thô thiển, nhưng cũng cảm nhận được những lời nói dứt khoát ngoan lệ này của cô,không nhịn được có chút đồng tình và tiếc hận: "Thật ra thì, chị Anh Tử, chị cũng đừng đưa đám như thế, bọn họ có thể có vấn đề gì đó thật,nếu có thể ở chung một chỗ, sẽ không kéo dài tới hiện tại." Nói xong chính cô cũng cảm thấy những lời này đa số là an ủi, cho dù tình yêu hai người này ngược lẫn nhau, không ở chung một chỗ nhưng người khác cũng không thể chen vào, nhất là trải qua việc quan sát ngày hôm qua, Lý Bạch thật sự không có ý gì với Trương Anh Tử.
Trương Anh Tử lập tức ngừng lại, dứt khoát, kiên quyết lắc đầu: "Chị chỉ là thưởng thức Lý Bạch, cảm thấy anh ấy năng lực cao, lớn lên đẹp trai, còn đủ các cụ, tuổi cũng tương đương, là một đối tượng kết hôn tốt, có điều chị chưa có đặt nhiều tâm tình lên anh ấy, cái cô Lâm Sảng kia thật đáng thương, chị đồng tình với cô ấy, cũng không trả giá được lớn như vậy, không cùng cô ấy tranh đoạt!"
Đúng vậy a, thế gian có đồ vật gì, quý báu hơn tuổi thanh xuân của con gái? Lâm Sảng đã bỏ ra sự trân quý nhất của bản thân, hơn nữa quang minh lỗi lạc, xứng đáng hơn bất kì ai,lại còn chưa chấp nhận lấy được hạnh phúc của cô ấy, còn ai có thể nhẫn tâm tranh đoạt với cô?
Trong chốc lát hai người có chút trầm mặc,sự ưu thương nhàn nhạt len lỏi giữa hai người.
"NND anh ta, tên cặn bã Lý Bạch này, nếu không phải là Chu Hải Phong nhắc nhở chị, thiếu chút nữa liền xem anh ta là người tốt." Trương Anh Tử không có thói quen cất giữ cảm xúc trong lòng, la hét lên.
Hách Tịnh giật mình, hỏi: "Chu Hải Phong nói cho chị biết những chuyện này, nói Lý Bạch rất cặn bã?"
Trương Anh Tử bĩu môi khinh thường: " Làm sao có thể đây,những nam nhân thúi kia tư tưởng cũng biến thái như nhau, cả một đám tự đại!Anh ta chỉ cảnh cáo chị, Lý Bạch mặc dù là nhân tài, rất tốt, nhưng chị cũng đừng nên trực tiếp tranh giành, không cẩn thận thành người thứ ba, bị lên án mà cũng không được như mong muốn, không hiểu gì lại làm bia đỡ đạn!"
Tiếp theo liền tức giận: "Anh ta nghĩ chị là ai chứ! Chị chỉ là không hay biết gì, nếu sớm biết cái cô Lâm Sảng kia khổ sở như vậy, Lý Bạch cặn bã như thế, có cho không chị cũng không muốn!"
Hách Tịnh gật đầu đồng ý, trong lòng đối với giá trị nhân phẩm và sự tính toán thông minh của Chu Hải Phong, có chút thay đổi.