Tối nay trăng sáng sao thưa, tầm nhìn so với hôm qua sáng hơn, thời gian cũng so với hôm qua sớm hơn, cảm giác Hách Tịnh so với hôm qua khỏe hơn nhiều, Đan Nhĩ Tín tương đối hài lòng.
Không hài lòng chính là Hách Tịnh, cô tức giận đỏ bừng cả khuôn mặt: "Làm sao anh không biết nặng nhẹ như vậy? rừng dừa cũng không phải là căn cứ bí mật gì, khó tránh khỏi có người tới đây, anh không sợ bị bắt gặp sẽ ảnh hưởng không tốt sao?"
Đan Nhĩ Tín mày rậm vừa nhíu: "Bắt gặp thì thế nào? Chúng ta nam chưa cưới nữ chưa gả, nói yêu thì làm phiền ai nào? Gần đây đội nữ bọn họ còn tìm nam nhân bên lục binh kết hôn đây này!"
"Vẫn vấn đề cũ nhai đi nhai lại? Không phải nói muốn giữ bí mật ư, người ta là kết hôn, chúng ta. . . . . ." Hách Tịnh chợt dừng lại.
Đan Nhĩ Tín nheo mắt lại nguy hiểm: "Chúng ta thì thế nào? Chẳng lẽ sau này không phải cùng một dạng sẽ kết hôn sao?" Anh không có quan hệ nam nữ bừa bãi nha!
Đối với chất vấn của anh, Hách Tịnh không cách nào trả lời được, theo bản năng nói sang chuyện khác: "Nói đến anh rốt cuộc như thế nào rồi? Em còn chưa biết đấy."
Đáng tiếc đề tài này chuyển quá cứng ngắc, thật sự biểu hiện của Hách Tịnh trước sau như một, Đan Nhĩ Tín cũng không dư phối hợp, anh có tâm tình không tốt, cau chặt chân mày nhìn về phía Hách Tịnh, mang chút dò xét thử hỏi: "Nếu như không có vấn đề gì, chúng ta trở về làm báo cáo kết hôn nha?"
Hách Tịnh giống như là bị bò cạp chích một phát, đột nhiên ngẩng đầu, tất cả trong mắt đều là không thể tưởng tượng nổi, hô: "Đan Nhĩ Tín anh nổi điên làm gì?"
"Anh nổi điên? Chẳng lẽ đây không phải là chuyện bình thường ư, trước yêu, sau kết hôn, đúng rồi, chúng ta lại lên giường trước, trình tự bị rối loạn, tóm lại cũng chỉ là bổ sung thủ tục thôi?" Đan Nhĩ Tín dường như cũng nổi giận, nam nhân không biết xấu hổ, vừa mới như vậy liền có chút tức giận, có chút vui lòng nhưng vẫn là người đàn ông bá đạo.
Hách Tịnh không thích anh như vậy cũng không nói thêm nữa, quay đầu bước đi, lại không như ý nguyện, từ phía sau bị kéo lại, trong lòng cô giận lên, không chút nghĩ ngợi liền phất tay một quyền.
Lần này Đan Nhĩ Tín sớm có chuẩn bị, cũng không như lần trước bị đánh như vậy, vừa vặn nghiêng người tránh ra, hai người ngươi tới ta lui. Nói là giao thủ, nhưng thật ra là Hách Tịnh tiến công để xả giận, còn Đan Nhĩ Tín thành thạo phòng thủ, thỉnh thoảng còn xuất ngôn chỉ điểm cô đôi câu: "Chiêu này có chút kém, nếu đánh phải đánh thật mạnh, cổ họng, huyệt Thái Dương, những thứ này đều là tử nguyệt của đối phướng đó."
"Đánh người trước tiên phải tự vệ, em sức hơi nhỏ, muốn dùng kỹ xảo, trước tiên là không được, như vậy sẽ làm mình bị thương."
"Cứ như vậy cũng được nha! Em đã luyện qua yoga sao? Có thể khom thành ra như vậy!"
Lời nói còn rất nhiều! Hách Tịnh xuất ra tất cả hơi sức, đỏ bừng cả khuôn mặt, lại thấy động tác của đối phương giống như từ từ còn có thể nói những câu dài như vậy, lập tức có chút nóng nảy, một lấn một tiến lên, khoảng cách gần công kích, dưới đùi đảo qua, hai người ngã xuống đất tại một chỗ.
Hách Tịnh sử dụng Nhu Thuật công kích Đan Nhĩ Tín một cái gọi là"Muốn hại", vẫn khó khăn tránh thoát, nhưng mà anh chỉ "A" một tiếng, nói: "Em còn có thể như vậy hả?"
Hách Tịnh ngậm miệng không nói, không ngừng cố gắng công kích, Đan Nhĩ Tín lại vẫn nhất nhất tránh thoát, đến cuối cùng Hách Tịnh ngược lại bị anh cuốn chặt lấy, đè ở phía dưới. Hách Tịnh hoàn toàn nản chí rồi, thì ra là lực lượng ở trên tuyệt đối chiếm ưu thế, bất kỳ chiêu thức nào cũng đều vô dụng! Vừa - xấu hổ, dứt khoát nhắm mắt lại giả chết.
"Thế nào? Em tức giận rồi? Hẹp hòi như vậy, không đánh được người liền tức giận, vậy anh hy sinh bị thua, để cho em đánh đến nghiện luôn?" Đan Nhĩ Tín nói xong khẽ đứng dậy, thấy Hách Tịnh không chút cử động, nói thêm: "Thì, em đánh đi, anh khẳng định không đánh trả, cũng không tránh."
Hách Tịnh vẫn không để ý tới, Đan Nhĩ Tín bất đắc dĩ muốn đứng lên tra xét cô có bị thương không, cô đột nhiên ra động tác, đầu gối cứng rắn hướng lên phía trên của anh húc một cái, một tay chống đất, một tay kia dùng khuỷu tay công kích.
Chỉ nghe Đan Nhĩ Tín"Ai u" một tiếng, thân thể chớp chớp giống như tôm tép một dạng ngã lật trên mặt đất, mặt sung huyết đỏ bừng, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu chảy xuống, khiến Hách Tịnh ngu ngay tại chỗ —— hữu hiệu như vậy sao, cô bộc phát ngay tiểu vũ trụ?
Nhưng nhìn Đan Nhĩ Tín thống khổ cũng không giống như giả bộ, Hách Tịnh cẩn thận hồi tưởng mới vừa rồi mình công kích ở hạ bộ của anh, mặt đỏ lại bạch, cô sợ hãi đến đỡ anh: "Anh, không bị sao đó chứ? Em, em thật sự không phải cố ý!"
Chậm nửa ngày, Đan Nhĩ Tín rốt cuộc có hơi sức cắn răng nghiến lợi: "Em thật ngu xuẩn nha đầu muốn mưu sát chồng à? Thiếu chút nữa liền bị em phế, thật không biết tốt xấu xem em nửa đời sau sẽ như thế nào!"
Hách Tịnh bị anh nói làm cả khuôn mặt đỏ bừng, nghĩ thầm nửa đời sau anh mới là người bị phiền toái? Tôi nửa đời sau mới không cần anh lo lắng! Ngoài miệng cũng không dám chọc giận anh nữa, từ từ dìu anh ngồi xuống xong, trong lòng lại âm thầm gào thét: tại sao mình mỗi lần cùng Đan Nhĩ Tín đối kháng, đều là như thế này, bại sự mà về? Đều làm thân thể anh bị thương còn cô thì đuối lý mà kết thúc.
Nghỉ ngơi một chút, đau đớn trên thân thể giảm bớt, tâm lý buồn bực cũng không có nơi phát tiết, Đan Nhĩ Tín hung ác nhìn Hách Tịnh: "Em thiếu nợ đừng nói đến trả vốn, ngay cả lợi tức cũng không trả chút nào! Không phải em sợ trả nợ nên nghĩ đem anh đi phế chứ?" Cuối cùng anh hiểu tại sao phần lớn thái giám trong lòng lại âm u biến thái, thì ra một chỗ nào đó nếu khỏe mạnh, thì trong lòng bảo đảm khỏe mạnh!
Nghĩ tới đây, Đan Nhĩ Tín nóng lòng chứng minh đó là những thứ gì, anh khàn khàn giọng nói như ra lệnh cho Hách Tịnh: "Tới đây."
Làm việc trái với lương tâm Hách Tịnh giận mà không dám nói gì, bộ dạng khiêm tốn, uất ức mà nói: "Làm gì?"
Đan Nhĩ Tín trừng cô: "Đánh một gậy phải cho quả táo ngọt chứ?" Sau đó nghiêm trang mà nói: "Chủ động thực hiện, tới đây hôn anh."
Hách Tịnh lại rồi, ý nghĩ của vị đại gia này thật là kinh thiên động địa mà? Mới vừa rồi còn hung ác giống như là muốn ăn thịt người, vào lúc này lại suy nghĩ ám muội rồi, cái người này thật là! Hách Tịnh lén lén lút lút nhìn bốn phía, trong tầm mắt không phát hiện người nào, nhưng vẫn có chút ngượng ngùng, trong khi hai người ở chung, vẫn là Đan Nhĩ Tín chủ động, cô nhiều nhất cũng chỉ là câu dẫn, còn không có chủ động ra trận.
"Đừng lề mề, nhanh lên, làm xong rồi về ngủ sớm một chút!" Đan Nhị gia giống như đang ở Vạn Hoa lâu, nói chuyện rất đồi trụy rất bạo lực, Hách Tịnh nghe được rất xấu hổ.
Chỉ là từ thôi nhưng vẫn phải nói trước: "Chỉ là hôn một cái thôi?"
Đan Nhĩ Tín lại trợn mắt nhìn: "Nếu không em cho rằng làm gì? em nghĩ muốn nhiều cái khác, còn phải nhìn xem điều kiện của anh cho phép hay không!" Kìm lòng không được tầm mắt lại nhìn xuống phía dưới.
Hách Tịnh hết ý kiến, sợ kế tiếp anh còn nói ra những lời nói lưu manh gì nữa, dứt khoát chủ động tiến lên, ngồi chồm hỗm ở trước mặt anh, chuẩn bị bắt đầu.
Dưới ánh trăng, da anh trơn bóng, ngũ quan khôi ngô khắc sâu, khóe miệng khẽ căng lên giống như không kiên nhẫn, trong đôi mắt mong đợi cùng khát vọng lại bán đứng anh, Hách Tịnh lấy tay nâng mặt của anh lên, chạm tay vào làn da ấm áp, có thể cảm thấy động mạch đập đều, nhịp nhàng, nhịp đập rung động, tuổi trẻ khác phái tràn đầy sức sống, không thể nghi ngờ rất có lực hút .
Hách Tịnh thật ra cũng không cảm thấy miễn cưỡng, giờ phút này trong người cô trống rỗng sinh ra loại cảm giác muốn hôn anh, chóp mũi truyền đến mùi vị quen thuộc dễ ngửi kia, đem lấy mặt của cô hung nóng, nhịp tim cũng đập mạnh, cô lại gần một chút, từ từ cúi xuống |.
Độ dày môi của anh vừa phải, đẹp, hơn nữa hình dáng rất rõ ràng, hôn lên có cảm giác mềm mại, Hách Tịnh há mồm ngậm, tỉ mỉ cắn, từ từ liếm, rất nhanh hơi thở Đan Nhĩ Tín cũng tăng lên, cũng không để ý tới cái gì chủ động hay không chủ động, một tay ôm eo Hách Tịnh dùng sức theo hướng mình, một cái tay khác đỡ gáy của cô, cố định cái đầu, miệng bắt đầu hung mãnh công thành đoạt đất.
Thân thể Hách Tịnh khống chế không được, tâm lý không có bất kỳ khó chịu nào, thậm chí còn hưởng thụ. Hơi thở trong miệng Đan Nhĩ Tín rất mát mẻ, là thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh đặc biệt mát mẻ, hơn nữa khoảng cách gần, loại hơi thở bộc phát nồng đậm dễ ngửi, khiến Hách Tịnh lâng lâng muốn say, thân thể mềm mại càng giống như không xương, miễn cưỡng leo lên trên người của anh, làm cho nam nhân trước mặt trong lòng mãnh liệt cùng kích thích các giác quan hơn.
Chỉ là Nhĩ Tín vẫn cảm thấy chưa đủ, anh dùng đầu lưỡi một tấc, từng điểm từng điểm phớt qua đầu lưỡi Hách Tịnh cùng khoang miệng, trực tiếp dò hướng cổ họng của cô, tay lại nhẹ nhàng phủ ở bên tai của cô, nắm vành tai, anh nhớ cô không chịu nổi nhất là cái này, quả nhiên, không lâu sau, Hách Tịnh liền nức nở ra tiếng, đứt quãng, giống như thống khổ rên rỉ, vừa vui vẻ thở dài.
Đan Nhĩ Tín rốt cuộc cũng buông tha giày xéo cái miệng đáng thương của cô, trên gương mặt nhẹ nhàng dò hướng cổ của cô cùng sau tai, tay đã từ từ đưa vào trong quần áo của cô. To lớn di chuyển nên ngăn cản không được, có kinh nghiệm lần trước, Đan Nhĩ Tín nhanh hơn làm cho bản thân cảm giác hứng thú.
Bàn tay thô ráp di chuyển trên thân thể cô, Hách Tịnh lại bắt đầu thở dốc, cô giãy dụa thân mình muốn tách khỏi, lại không nhịn được dán gần hơn, trong đầu mờ mịt, mất đi năng lực suy tư, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy nhất, lại nghe thấy Đan Nhĩ Tín ở bên tai cô nhẹ nhàng dụ dụ dỗ: "Nói, nói em yêu anh, muốn gả cho anh."
Hách Tịnh bởi vì anh tạm thời dừng lại, vừa mới lấy được không khí thở hổn hển trong miệng, nghe nói như thế suýt nữa bị sặc nước miếng của mình, tức giận lỗ tai lại bị ngậm, cô không nhịn được kêu nhỏ: "Đừng, đừng động nơi đó!" Từ nhỏ đến lớn, lỗ tai chính là chỗ mẫn cảm nhất, đụng chạm nhẹ một cái liền nhột khó chịu, anh cố ý trêu đùa chống lại như thế nào đây.
"Vậy em nói đi." Đan Nhĩ Tín nhất quyết không tha, đôi môi mấp máy, hơi thở khẽ, khoảng cách với lỗ tai cô . millimet.
Không muốn chịu đựng hành hạ như vậy nữa, Hách Tịnh thở hổn hển, dường như rất độc ác nói: "Đan Nhĩ Tín, tôi nghĩ là tôi yêu anh." Nếu không cũng không giống như hoa si lay động |, mỗi lần gần anh liền bị anh làm cho tay chân mềm yếu, mặc anh muốn làm gì thì làm. Tối thiểu, cô cũng yêu thân thể của anh. Giống như hiện tại, mặc dù đầu óc tạm thời hồi phục năng lực suy tư, sâu trong nội tâm của cô chung quy lại có một loại rung động, một loại trống không cùng khát vọng, xấu hổ mở miệng, lại chân thật tồn tại, không nhịn được liền dựa vào anh.
"Vậy em gả cho anh, chúng ta trở về làm báo cáo kết hôn, được không?"
Những lời này đem tất cả điều tốt đẹp của Hách Tịnh đánh tan, cô lập tức bình tĩnh lại, từ từ lui thân ra, vẫn như cũ giọng có chút khàn khàn nói: " Chuyện hôn nhân không có đơn giản như vậy, phải có kế hoạch cụ thể."
Giọng nói Đan Nhĩ Tín cũng khàn khàn, lại lạnh như băng: "kế hoạch gì, sao giờ vẫn chưa có kế hoạch? Hách Tịnh, anh chưa bao giờ biết em là người cởi mở như vậy, chỉ giết chóc không chịu trách nhiệm chôn, chỉ muốn lên giường không muốn kết hôn sao?"
Lời nói khó nghe này, Hách Tịnh nhíu mày nhìn anh, cũng không có thương hại...nữa thẹn thùng: "Là anh đem tôi dụ dỗ lên giường, chẳng lẽ chúng ta không phải cùng một dạng? Chúng ta vừa bắt đầu chung đụng, giống như tràn đầy tình ý." Vẫn còn nhớ năm đó lúc học quân sự chính là buổi tối kia, anh ôm sự mong nhớ cô, còn có ở nhà họ Đan từng bước tiến dần, cùng với sau lại nôn nóng sốt ruột muốn đem cô "Ăn" , anh chỉ biết dùng nửa người dưới để suy tính nếu làm người cầm thú có được hay không!
Hơn nữa cô là con gái, nếu chuyện xảy ra như vậy, cô chẳng lẽ không suy nghĩ mình bị thua thiệt sao? Chẳng lẽ khóc lóc yêu cầu phụ trách, không phải cô là nhân vật quan trọng gì? Xem chừng sẽ có mấy bạn nam đến coi, các loại tin tức xã hội sẽ đăng lên, nam nhân lý tưởng cùng nữ nhân nguyện ý lên giường nhưng nữ nhân lại không muốn cầu xin chịu trách nhiệm?
Như vậy hiện tại Đan Nhĩ Tín đây là như thế nào?
Đan Nhĩ Tín rất dị thường, anh mỉm cười, trong đôi mắt lại tràn đầy cố chấp cùng lạnh như băng, anh cầm tay Hách Tịnh đem cô từ trên người mình đẩy ra, anh từng cái từng cái gật đầu nói: "Hách Tịnh, xem như em lợi hại! Chỉ là em sẽ không tin, một ngày em không đáp ứng gả cho anh, anh cũng không coi trọng em rồi ! Em liền đói khát đi!"