Vốn theo bản năng Đan Nhĩ Tín phải ôm lại cô, nhưng khi nghe được câu nói kia thì dừng tay, anh nắm tay rồi lại mở tay ra, đem tay để vào trong túi quần, mặc cho Hách Tịnh ôm anh không buông, cũng hơi khẽ mở mắt, cố gắng coi thường nhìn cô mặt dính đầy nước mắt.
Vẻ mặt anh lạnh băng: "Em vừa mới nói chia tay, chỉ vì cảm thấy nhà họ Đan và nhà họ Quý cùng nhau phản đối, hay chỉ vì nhà họ Quý phản đối?"
Hách Tịnh đưa tay lau đi nước mắt bên quai hàm, ngẩng đầu nhìn anh một cái, không nói gì.
Vẻ mặt Đan Nhĩ Tín lạnh hơn, anh biết trước mắt Hách Tịnh đã chịu nhận sai điều này trước kia chưa từng xảy ra, mặc dù biết đây là ngày tốt nói ra những thứ này thật sự rất thích hợp, nhưng anh không nhịn được muốn đem vấn đề này nói rõ ràng, anh chịu đủ cái loại đó rồi trong lòng tiến thoái lưỡng nan, vừa chống chọi bên ngoài quấy nhiễu, còn phải quan tâm tình trạng nội bộ không yên, nếu như anh nhất định phải đánh một trận ác liệt, ít nhất phải bảo đảm đội ngũ không được tiêu tan, mặc dù đội ngũ này chỉ có hai người.
"Em thậm chí cũng không có đi theo anh tìm hiểu, liền một mình suy nghĩ anh cãi nhau với nhà họ Quý? Hơn nữa nguyên nhân trở mặt cũng do em." Trong những lời này của Đan Nhĩ Tín lộ ra thất vọng nặng nề, Hách Tịnh theo ý thức siết chặt quần áo của anh, lại ngẩng đầu nhìn anh một cái, ánh mắt cẩn thận, thậm chí mang chút bộ dạng lấy lòng, trong lòng Đan Nhĩ Tín rất chua xót, thiếu chút nữa không kềm chế được, chỉ là ngoài mặt anh vẫn tỏ ra vẻ thờ ơ không chút động lòng.
Thật ra cũng do trải qua huấn luyện đặc biệt, nên Đan Nhĩ Tín có thể khống chế tốt vẻ mặt cùng giọng nói của mình, thậm chí là tâm tình, chỉ vì trường hợp này có chút đặc thù, anh càng muốn thuận theo ý muốn lúc đầu, mà không phải cố ý áp chế tình cảm của bản thân, lúc đối mặt với Hách Tịnh liền có phần "Đặc biệt" này, nhưng hôm nay là ngoại lệ, có một số việc, anh cần rèn sắt khi còn nóng.
Hách Tịnh thấy Đan Nhĩ Tín không có thỏa hiệp vấn đề, chỉ đành nhắm mắt hỏi: "Chẳng lẽ anh không có trở mặt với nhà họ Đan?"
"Chỉ tạm thời anh không muốn gặp bọn họ." Đan Nhĩ Tín rất bình tĩnh trả lời.
Đó không phải như nhau sao? Hách Tịnh oán thầm, lại không dám mở miệng phản bác, dù sao hôm nay là cô không đúng trước.
Đan Nhĩ Tín dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, liền nói: " Cái này không giống nhau, là anh không muốn gặp bọn họ." Anh ngừng một lát rồi lại nói: "Dĩ nhiên, nếu như em vẫn kiên trì muốn bọn họ cho phép, anh sẽ thỏa hiệp, hơn nữa bảo đảm bọn họ nhất định sẽ chấp nhận em."
Ngay lúc Hách Tịnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, Đan Nhĩ Tín không nháy mắt nhìn cô: "Nhưng là em muốn khẳng định sao? Anh biết Hách Tịnh, chưa bao giờ vì nguyên nhân bên ngoài mà thay đổi chính mình, em nói câu nói ‘ chia tay’ kia thật là có trình tự nha." Nói xong vẫn giữ bình tĩnh, về sau, giọng điệu của anh vẫn không tự chủ được mang một tia bực tức. Vì cô anh trân trọng đến nổi biến thành nóng ruột nóng gan, thậm chí trả giá rất đắt, còn cô thì dễ dàng vứt bỏ, điều này làm cho anh và những cố gắng của anh không sao chịu nổi?
Hách Tịnh trầm mặc chốc lát, chỉ là tính của cô vốn dễ chịu hơn người khác, rất nhanh liền suy nghĩ kỹ tìm từ để nói, hơi buông ra ôm lấy hai cánh tay của Đan Nhĩ Tín, ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh nói: "Đan Nhĩ Tín, em thừa nhận, trước tối nay, em cũng chưa có nhận rõ tâm ý của mình, đối với quan hệ của chúng ta vẫn còn nghi ngờ, mới vừa rồi em nói chia tay, một mặt có chút kích động, nhưng ngay sao đó em nhận biết được tâm tình của mình, bây giờ cho đến về sau này cũng sẽ không như vậy nữa, em bảo đảm không nói chia tay dễ dàng."
Ánh mắt Đan Nhĩ Tín đen nhánh nhìn cô, giọng mang chút ép hỏi : "Nếu như mẹ em phản đối, ba anh cũng phản đối, thậm chí là nhà họ Quý cũng phản đối thì sao đây?"
Hách Tịnh nháy mắt mấy cái: "Không phải anh nói là nhà họ Quý sẽ chấp nhận em sao?"
Đan Nhĩ Tín trợn mắt: "Đó là tình huống anh muốn thỏa hiệp, nếu như không thỏa hiệp được thì sao?" Lão tử vô lại rồi, thái độ đó của anh có thể làm gì được.
Ngây thơ! ở trong lòng Hách Tịnh lầm bầm một câu, trên mặt lại cười: "Đó là người thân của anh, anh không thỏa hiệp được em cũng không cần biết, em quản nhiều như vậy làm gì?" Thấy mắt Đan Nhĩ Tín trừng lớn hơn, nụ cười Hách Tịnh cũng sâu hơn: "Hơn nữa, em lớn như vậy, còn chưa có chính thức sợ qua người nào, cũng chưa bao giờ gặp qua chuyện gì mà không thể giải quyết được."
Lời nói phách lối này, do từ trước đến nay Hách Tịnh đều khiêm tốn, bây giờ có vẻ phách lối, nhưng ý lạnh trên mặt Đan Nhĩ Tín đã từ từ biến mất, anh mang theo vẻ mặt nuông chiều nhìn lúm đồng tiền như hoa của Hách Tịnh, trong ánh mắt có dũng khí không hiểu gì đó chớp lóe rồi biến mất, rốt cuộc mở miệng cười: "Tốt, đây mới chính là vợ của anh nha, có khí thế, anh thích!" Sau đó chuyển hướng lời nói, lập tức nghiêm mặt lại: "Hiện tại chúng ta nên sớm phân tích mọi chuyện để làm cho tốt đi ?"
Giống như kinh khí cầu bị đâm lủng, Hách Tịnh mới vừa rồi còn thỏa mãn đắc ý trong nháy mắt không còn thấy nữa, mang chút chột dạ bỏ qua ánh mắt Đan Nhĩ Tín, nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, tối nay anh còn chưa ăn cơm? Có đói bụng không?"
Đan Nhĩ Tín cũng không vội vã ép cô, sờ sờ bụng nói: "Thật đúng là đói bụng thật, hiện tại anh muốn đến tìm em cùng ăn cơm tối, ai biết em lại đi cúp điện thoại của anh. . . . . ."
"Em nấu mì cho anh ăn nha, mì ba con tôm có được hay không?" Hách Tịnh vội vàng nhảy dựng lên gọi, cũng mở tủ lạnh ra kiểm tra xem còn không.
Bị cô cắt ngang, Đan Nhĩ Tín cũng không tức giận, chỉ vào cái tô trên bàn để máy vi tính nói: "Cái này là gì hả?"
"Mì ba con tôm, anh chờ một chút, em nấu xong ngay." Mì trong bát cô chỉ ăn vài miếng, hiện tại đã sớm lạnh ngắt, cô cầm lên đang chuẩn bị đổ đi, Đan Nhĩ Tín lại đưa tay nhận lấy: "Đợi không kịp, anh dùng lò vi ba hâm nóng là ăn được rồi, em nấu cho mình đi, như vậy chỉ cần hai tô là đủ."
Hách Tịnh vốn định ngăn cản, nhưng nhìn vào tủ lạnh thấy chỉ còn thừa lại một ít mì sợi, quyết định là do anh, ăn thừa còn tốt hơn so với ăn không đủ no—— vị Đại Vương này khó nuôi nha, rơi lệ.
Hâm nóng lại tô mì ăn cũng được, Đan Nhĩ Tín bưng lên vừa ăn vừa nhìn Hách Tịnh bận rộn, thỉnh thoảng còn chỉ dẫn cô:
"Nước để ít đi, nước mì phải giống như canh ăn mới ngon."
"Hắc, em đó kỹ thuật nấu ăn tệ nha, măng cắt không được đều."
"Tôm đã chín rồi, trước tiên nhanh vớt ra ngoài, nếu không sẽ không ngon."
. . . . . .
Hách Tịnh không thể nhịn được nữa, vứt nắp nồi trừng anh: "Em thấy anh là ăn no rồi đó?"
"Cái đó có thể được rồi, anh đây không phải kích động, dễ gì mà có vợ nấu cơm cho, em yên tâm, nếu như em nấu khó ăn hơn nữa anh cũng sẽ ăn hết tất cả!" Đan Nhĩ Tín thu hồi hình tượng nam nhân, hoàn toàn đưa ra sắc mặt vô lại. Vừa nói liền đem mì trong tô đưa vào trong miệng, chuyển tô không cho Hách Tịnh.
Tốt lắm, dạ dày Đan nhị gia thật dễ phục vụ, Hách Tịnh cảm giác mệt lại mệt mỏi hơn, nhìn trong nhà hai cái gường đơn chật hẹp, một cái trong đó còn không có chăn nệm, cau mày nhìn Đan Nhĩ Tín: "Nếu không, anh trở về nhà đi?" Nhìn sắc mặt khó coi của Đan Nhĩ Tín lập tức bổ sung: "Ở đây tắm rửa anh đâu có quần áo để thay, ở đây cũng không thuận tiện nữa."
Đan Nhĩ Tín không có trả lời, dùng một loại ánh mắt trên cao nhìn xuống cô, sau đó từ trong góc tường xách va ly ra ngoài, vẻ mặt Hách Tịnh như nhìn thấy quỷ, chỉ thấy bên trong va ly toàn là quần áo của anh.
"Anh để ở đây khi nào?" Cô khẳng định mới vừa rồi kéo anh đi vào, không có thuận tay kéo va ly theo.
Ai ngờ cô không hỏi còn may, vừa hỏi Đan Nhĩ Tín lại thay đổi sắc mặt: "Em còn hỏi, lúc buổi chiều anh tới em không có ở nhà, gọi điện thoại cũng không nhận, về phần mình đành mở cửa đi vào để hành lý chứ sao? Ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy phải giải thích rõ ràng?"
Vẻ mặt Hách Tịnh méo mó, vừa định hỏi anh mở cửa thế nào, lại lập tức dừng lại mắng mình thiếu não, anh đưa tay vào trong nạy khóa cửa ra, đây cũng không phải lần đầu rồi! Hơn nữa kẻ xấu này đâu cần phải thông báo trước! Cô nhịn nửa ngày chỉ hỏi một câu: "Trước đó anh đâu biết bạn cùng phòng của em dọn ra ngoài hả?"
"Dĩ nhiên không biết." Đan Nhĩ Tín rất tự nhiên nói "có khách sạn kế bên, anh đã đặt phòng rồi nhưng còn chưa có đến, bây giờ không thèm đến nữa, dù sao ký túc xá của em cũng không còn ai."
Hách Tịnh quyết định bỏ rơi vấn đề đạo đức của anh, cũng buông tha giáo dục phòng ở của nhân dân anh không thể tùy tiện xông vào, mà vào vấn đề trọng điểm hỏi: "Anh bây giờ đi khách sạn?" Nhìn tư thế không giống nha.
Đan Nhĩ Tín hướng va ly ngưng động tác mang quần áo ra ngoài: "Em thích ở khách sạn hơn? Sao không nói sớm!"
Hách Tịnh nghi ngờ hỏi: "Có quan hệ gì với em, không phải anh ở sao?"
Đan Nhĩ Tín nghi ngờ hỏi: "Em không đi, anh đi làm gì?" Nói xong nhíu mày, mặt lại có dấu hiệu đen: "Có mấy ngày nghỉ phép em tính cứ như vậy cùng anh sống riêng ư? Đúng rồi, tiểu tử kia hôm nay tên gì vậy, Vu Hạo Dương đúng không, mặt của hắn ta sờ rất mịn sao? Em. . . . . ."
"Ai nha!" Hách Tịnh cắt ngang lời anh."Có chỗ ở làm sao lại muốn ở khách sạn, không phải anh muốn mua nhà sao? Ha ha, chú ý tiết kiệm, chú ý tiết kiệm!" Kế tiếp cười khan hỏi anh: " giờ ở đây đều có nước nóng, ngài tắm không?"
Đan Nhĩ Tín bình yên hưởng thụ cô chân chó hầu hạ, chờ Hách Tịnh rửa mặt xong, Đan Nhĩ Tín trước tiên đã tắm xong nghênh ngang nửa nằm ở trên giường của cô, chân anh rất dài, làm chiếc giường nhỏ xinh nổi bật dị thường.
Nhìn giường mình bị người nào đó khi dễ, làm chủ như cô cũng rất giận mà không dám nói gì cả, chấp nhận đi đến ngăn kéo tìm chăn nệm của giường mới, đồ chưa kịp lấy ra, cả người cô đã bị ôm lại áp đến trên giường.
"Đại gia tha mạng, em hôm nay thật sự rất mệt!" Không phải mệt mỏi bình thường nha, tối hôm qua bị dày vò cả đêm, thân thể mệt mỏi vô cùng, hôm nay cả ngày lại bị tra tấn, tâm cũng mệt rồi, Hách Tịnh có thể nói là cả người mệt mỏi, nếu như không phải vì tình thế bắt buộc, ngay cả đầu ngón tay cô cũng không muốn cử động nữa.
"Nghĩ gì thế, anh chính là muốn ôm em nói vài lời." Đan Nhĩ Tín bĩu môi, khi dễ tư tưởng cô không trong sáng.
Được rồi, lưỡi chịu thiệt một chút cũng không sao cho dù vất vả mà chết kiên cường cũng được, Hách Tịnh liền thẹn quá thành giận vẻ mặt đều lười làm rồi, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực anh, chờ nói chuyện.
Tuy là cuối xuân, nhưng từ trước đến giờ thành phố B nhiệt độ ngày và đêm chênh lệch rất lớn, ban đêm vẫn có chút lạnh lẽo, giờ phút này Đan Nhĩ Tín rất ấm áp thoải mái, cái giường chỉ có . mét, thế nhưng cũng rất thần kỳ nha anh không cảm thấy chật, bởi vì hai người dán vào nhau quá gần.
Khoảng cách gần như vậy, Hách Tịnh đối với phương diện nhân phẩm của người nào đó vẫn còn có chút lo lắng, thân thể cùng tâm tình cũng có chút khẩn trương. Chỉ là cánh tay Đan Nhĩ Tín từ dưới cổ vòng qua để cho cô tựa đầu vào, một cái tay khác thì vòng qua eo của cô, sức lực vừa phải, rất là thoải mái, không lâu sau Hách Tịnh liền buông lỏng hoàn toàn.
Đầu óc hỗn loạn, lý tính của Hách Tịnh một mặt tạm thời nghỉ ngơi, nhưng cảm tính không giải thích được lại ló đầu lên, cô vừa động, chợt hỏi Đan Nhĩ Tín: "Đúng rồi, có phải từ nhỏ nhà họ Quý đã đính hôn sẵn cô dâu cho anh rồi không?"
Đan Nhĩ Tín sửng sốt, tay đè vào eo cô thuận thế đi xuống vỗ mông cô một cái: "Nói hưu nói vượn gì thế !"
Lực độ thật không nhỏ, Hách Tịnh cũng hoài nghi cái mông mình bị anh đánh đỏ, vội vàng đưa tay vuốt vuốt, người cũng thanh tỉnh một chút, chẳng qua muốn hỏi một vấn đề: "Em thấy hình như Quý Nguyệt cũng không ghét em, ông bà ngoại anh chưa gặp em chắc cũng không phản đối đâu? Em nhận thấy mình đâu có kém như vậy, chỉ có thể lý giải là trong lòng bọn họ đã có người để chọn rồi." Hách Tịnh cũng không tự cao tự đại, cũng không tự xem nhẹ mình, cô từ nhỏ đến lớn cũng rất được lòng người lớn tuổi, hơn nữa con cháu gia đình họ Hách ở thành phố C, xem như tướng mạo bình thường hời hợt đi, cũng không thiếu người theo đuổi, huống chi Hách Tịnh cô thuộc hạng thiếu nữ xuất sắc, không ai bằng.
Tuy nói bởi vì nguyên nhân cá nhân, Hách Tịnh tuy đã trưởng thành nhưng chưa yêu bao giờ, gần như không có cân nhắc qua vấn đề tình cảm nam nữ, nhưng bởi vì bản thân hiểu biết, đối với vấn đề hôn nhân cô vẫn có nhận thức.
Nói đến tình yêu, có xinh đẹp ưu tú hay không cũng không quan trọng, hơn nữa dựa vào việc đang thịnh hành phim thần tượng cùng tiêu chuẩn tiểu thuyết ngôn tình, bản thân cô xuất thân là danh môn, thông minh xinh đẹp, vẫn chưa đủ còn có "Đơn thuần thiện lương", thấy thế nào càng giống như là vai nữ phụ mà không phải là nữ chính. Nhưng đó là đối với vai nam chính mà nói, ở vai nam chính trong mắt có các trưởng bối, mặc dù cha mẹ đã ly dị đều bị tổn thương nặng nề, được nàng dâu như cô, cũng đâu thua kém. Cô là cháu gái chính thống đời thứ của nhà họ Hách, là cháu gái của danh sĩ Hách Minh Đường, nhà họ Hách mấy trăm năm học thức được truyền lại cho con cháu đời sau, con gái được nuôi dạy hòa khí lễ nghĩa sẽ không vì cha mẹ li dị mà giảm giá quá nhiều.
Như giống truyện kiếm hiệp vậy, cô sẽ phải dựa vào các trưởng bối ủng hộ ngăn chặn khó khăn, trở thành đôi nam nữ gặp trở ngại lớn trên đường theo đuổi tình yêu, nhưng thế nào nội dung này ứng với cô liền thay đổi rồi sao? Còn chưa thấy mặt liền bị phản đối, đây không phải là bản thân mình không ngừng cố gắng phấn đấu làm cô gái nhỏ bé được đối xử hay sao? Nhưng mà Hách Tịnh cho rằng mình tuyệt đối không đảm đương nổi vai nữ chính, cô không có nguyện vọng cùng nam chính chạy trốn làm đôi uyên ương mệnh khổ, cô vẫn muốn là người đường đường chính chính được hai bên gia đình chấp nhận.
Đan Nhĩ Tín trầm mặc một hồi mới trả lời cô: "Chớ suy nghĩ lung tung, không có chọn người khác đâu, hơn nữa bọn họ đối với em cũng không có thái độ gì khác, anh vẫn là anh, chỉ cùng ông xảy ra chút mâu thuẩn."
"A, vậy cũng tốt." Mặc dù nhận thấy được lời của anh cũng không thật, nhưng Hách Tịnh quá mệt mỏi, dưới bàn tay massage dễ chịu của anh, cô rất nhanh tiến vào giấc mộng ngọt ngào.