Về phía hai anh em họ Vu, buổi tối lúc đi ngủ Hách Tịnh cảm thấy Vu Tĩnh Hàm rất khó hiểu, lúc nằm ngủ cô ấy đề nghị ngủ chung, Hách Tịch nghĩ do ban ngày mình làm cho sợ hãi nên tối không dám ngủ một mình, bản tính vốn hiền lành nên cô ôm mền, gối đến phòng ngủ chung.
Đợi đến khi Vu Tĩnh Hàm kể chuyện xong, Hách Tịnh mới hiểu được hành động khó hiểu của em gái mình, rõ ràng cô ấy vì chuyện ban ngày làm sợ mà không dám ngủ một mình!
Nguyên nhân chính thì ra những người nhà họ Vu rất sợ nước, mấy đời của nhà họ Vu đều có người chết đuối dưới nước. Một người cô của Vu Tự Cường thì nhảy xuống giếng tự tử, còn người cô khác khi đang giặt quần áo ở bờ sông bị ngã xuống sông chết. Đến đời Vu Tự Cường, cũng không có thay đổi, Vu Tự Cường vốn không phải con trai một, anh ta có một người anh trai và một cô em gái, khi đang cấy lúa người anh bị té nhào xuống nước, nước chỉ tới mắt cá chân nhưng đã làm anh của Vu Tự Cường chết đi. Còn người em gái, cô của hai anh em họ Vu, vào thời điểm cô của họ chết thì Vu Tĩnh Hàm cũng được sinh rồi, lúc đó cô của họ dẫn theo Vu Hạo Dương mới chỉ ba tuổi ra hồ nước bắt nòng nọc chơi, bị ngã xuống hồ không đứng lên được, Vu Hạo Dương thì quá nhỏ chỉ biết khóc ngất đi, sau khi tỉnh lại không còn nhớ gì nữa.
Sau không còn cách nào khác, nhà họ Vu đi khắp nơi xem bói, còn mời cả thầy tướng số đến nhà xem phong thủy, thầy tướng số nói rằng nhà này bị quỷ nước theo bám, mỗi đời phải có người cúng tế, muốn xua đuổi quỷ nước phải làm như thế này, hàng năm bày đồ cúng mà cúng, con cháu đời sau đều phải đổi tên, trong tên phải có chữ “Thủy”, Vu Tĩnh Hàm cùng Vu Hạo Dương cũng bị thay đổi tên. Dù có bơi giỏi cỡ nào cũng sẽ bị chết đuối, nên nhà họ Vu cấm con cháu không được đến gần nước chỉ khi đi tắm mà thôi, ở trong nhà đều không cho dùng bồn tắm.
Hách Tịnh nghe chuyện như vậy, thổn thức không yên, mặc dù cô không tin quỷ thần, nhưng cũng đồng tình với gia đình gặp hoàn cảnh như vậy, hơn nữa cô cảm thấy đau lòng trước sự sợ hãi khi bị dọa của hai anh em họ Vu, nên khi nghe Vu Tĩnh Hàm kể chuyện xong cô liền ôm em gái mình, Hách Tịnh thậm chí còn cảm thấy cô ấy run run trong lòng mình, lập tức ôm an ủi cô ấy.
"Trên cái thế giới này làm gì có quỷ ma, bà cô chết có thể gặp phải chuyện đau buồn gì không dám nói ra, lúc đó xã hội chưa phát triển thuốc men sẽ không nhiều, lại không tìm được đường ray xe lửa, treo cổ thì không dám, đành chọn phương án nhảy xuống giếng tự sát là dễ coi nhất, cùng quỷ nước không có liên quan gì với nhau. Về bà cô chết khi giặt quần áo ở bờ sông, mặc dù trường hợp này không nhiều, nhưng cũng không phải hiếm thấy, đâu phải chỉ xảy ra ở nhà họ Vu ở những nhà khác cũng có trường hợp như thế. Còn bác của anh em họ Vu chết khi đang cấy lúa có thể do cơ tim bị tắc nghẽn, nhất định là... bệnh tái phát , mẹ chị là bác sĩ, nên chuyện này chị hiểu hơn so với em, về phần bắt nòng nọc ngã vào trong hồ thì dì cả nhà chị đã từng bị té mà, ở trong hồ có rất nhiều bèo, rất nhiều rong, nếu biết bơi cũng không bơi được, may mắn là chị đi ngay bên cạnh, đi xuống cứu dì ấy lên, Cô của em chết là do không có ai bên cạnh cứu, anh trai của em lúc đó chỉ là đứa trẻ ba tuổi, quá nhỏ dĩ nhiên không làm được gì! Hiện nay chúng ta bơi lội đều đến hồ bơi rồi, em có nghe nói qua có người nào bị chết đuối trong hồ bơi chưa? Ngày hôm qua mực nước còn chưa qua hết chân của nhân viên cứu hộ, thì sao mà chết được?"
Một hơi nói quá nhiều, đối với Tĩnh Hàm đây là lần đầu tiên thấy Hách Tịnh như vậy, không nhịn được cảm thấy lạ, sợ hãi trong đầu mới vừa rồi liền biến mất, bắt đầu kéo kéo quấn lấy Hách Tịnh nói những chủ đề khác, Hách Tịnh có câu trả lời có câu không, cuối cùng ngủ quên lúc nào cũng không biết.
Hôm sau lúc trên bàn ăn sáng, Vu Tĩnh Hàm cao hứng đem những lời Hách Tịnh nói buổi tối hôm qua thuật lại cho anh mình nghe không thiếu chữ nào, nói đến câu nào đều thêm câu"Đúng không, chị." Mục đích để Hách Tịnh xác nhận lại, mà Hách Tịnh lần đầu tiên nghe Vu Tĩnh Hàm mở miệng gọi mình là chị, trong lòng rất vui, nhưng mặt vẫn bình thường không biến sắc, rất chắc chắn gật đầu bảo đảm: "Đương nhiên, em Tĩnh Hàm nói đúng đó." Vu Tĩnh Hàm nhíu mày một cái, coi thường câu nói phía sau của cô, tiếp tục nói chuyện với anh của mình.
Không biết Vu Tĩnh Hàm nói có tác dụng với Vu Hạo Dương hay không, vẫn bị bộ dạng đối thoại của hai anh em họ làm cho tâm tình kích động một chút, ăn sáng xong, thấy thái độ Vu Hạo Dương nhẹ nhàng hơn nhiều, hai cô gái âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm qua sau khi sự việc trở lại bình thường, Hách Tịnh đã từng hỏi Vu Tĩnh Hàm: "anh của em trong lòng rất sợ nước, nhưng tại sao còn dám trong hồ đùa giỡn chị?" Quan hệ cùng hai người họ không phải là không hòa thuận được.
Vu Tĩnh Hàm suy nghĩ một chút rồi nói: "Ai biểu chị khi dễ em, anh của em chỉ muốn trả thù giúp em!"
Là muốn trả thù sao? Hách Tịnh nghiêm túc nhìn người thiếu niên đối diện với mình, anh ta nhìn thấy ánh mắt của cô có chút tránh né, sau có chút xấu hổ, hung tợn trừng mắt nhìn cô, Hách Tịnh giật mình một cái, cảm thấy như thế này mới là bình thường, đây mới đúng là một thiếu niên nghịch ngợm, phá phách.
Người thiếu niên này đúng là nghịch ngợm, biết rõ lịch sử của nhà họ Vu, dù buổi chiều Hách Tịnh muốn chuyển học bơi sang làm chuyện khác, nhưng Vu Hạo Dương lại kiên trì muốn tiếp tục học bơi.
Hách Tịnh không lay chuyển được anh ta, đành tiến hành công kích anh ta: "Anh biết bơi hả? Đừng nói anh sẽ bơi ở khu vực của thiếu nhi nha, thật mất mặt quá!"
Vu Hạo Dương tức giận phồng má, hít thở sâu vài cái mới vững vàng mở miệng nói: "Không phải cô sẽ dạy bơi cho tôi sao?"
"Tôi?" Hách Tịnh giật mình há to miệng, chỉ chính mình, sau đó chỉ vào bọn họ"Dạy các người?" Này hai anh em các người, một cao hơn tôi nửa cái đầu, một nặng hơn tôi kg, mà còn mắc chứng bệnh sợ nước, tôi mà dạy các người bơi, ăn no rỗi việc sợ sống lâu hay sao!
Đáng tiếc Hách Tịnh vào cuộc bỏ chạy đều thất bại, bị hai anh em họ ba chân bốn cẳng kéo đến hồ bơi, Hách Tịnh cực kỳ tức giận rống Vu Tĩnh Hàm: "Cô không muốn bơi mà? Cô ồn ào làm gì!"
Vu Tĩnh Hàm cười híp mắt nói: "Bà ngoại nói rồi, bơi lội không chỉ rèn luyện thân thể, còn có vóc dáng đẹp, đối với con gái tốt nhất là nên vận động." Nói xong hé mắt quan sát thân hình mảnh mai của Hách Tịnh, cô này có vóc dáng cân xứng, thiện cảm với cô ấy không còn nữa, cô ta tập luyện có thân hình đẹp như vậy, còn với mình thì không cho bơi, không có lương tâm gì hết!
Hách Tịnh chịu thua hai anh em này luôn, vùng vẫy một lát: "Tôi sẽ cho anh em các người đi học một lớp bơi lội cấp tốc."
Vu Hạo Dương trầm mặc nửa ngày, sau đó chợt nhớ tới bèn nói: "buổi sáng tôi có đi hỏi rồi, lớp học chia theo chiều cao . m."
Hách Tịnh hoàn toàn tuyệt vọng, cô học bơi lúc bốn tuổi rưỡi, chiều cao vừa đúng .m, nhưng đây không phải nguyên nhân để cho cô tuyệt vọng, nguyên nhân chính là cô phát hiện Vu Hạo Dương rất muốn học bơi, xem ra mình lừa gạt không được rồi.
Nửa giờ sau, hai anh em họ bắt đầu vào hồ bơi.
Rất may Vu Hạo Dương im lặng không lên tiếng theo. Hách Tịnh yêu cầu luyện tập thả lỏng, nín thở, không đánh tay chân lung tung, sau đó Hách Tịnh yên lặng nhìn bọn họ, nhìn thấy anh ta uống ít nhất là năm ngụm nước, cô cầu nguyện trong tối về anh ta đừng có đau bụng. Suy tính nếu buổi tối anh ta mà bệnh, đến chăm sóc rất phiền toái, cho nên Hách Tịnh đưa tay chế trụ trước ngực của anh ta, dạy anh ta phương pháp bơi cho đúng, ngoài ra còn bảo anh ta hãy thả lỏng cơ thể.
Nhưng đáng tiếc chính là tay cô chẳng những không tương trợ cho anh ta được bình tỉnh, ngược lại còn hại anh ta uống thêm mấy ngụm nước, sặc đến đỏ mặt tía tai.
Hách Tịnh mặt tối lại, cách thức bơi của cô đều là thầy cô dạy, cô rất nhanh hiểu được nội dung chủ yếu ở đâu, trừ bơi ếch thầy dạy nửa ngày ra, còn lại là bơi tự do hay bơi ngửa, bơi bướm đều tự học mà biết, còn người này năng lực kém quá!
Một người nữa cũng đang liên tục chiến đấu ở chổ khác, phát hiện Vu Tĩnh Hàm đang cầm phao bơi mở to mắt nhìn khắp nơi, trong mắt không còn thấy nỗi sợ trong quá khứ của cô ta, lúc này Hách Tịnh đã nhìn thấy những người nước ngoài trên ngực toàn lông vàng óng. Mặt Hách Tịnh đen lại, con nhỏ này mười một tuổi sao? Không phải ăn nhiều gà chiên mà dậy thì sớm chứ! Nhìn hình dáng của cô ta cũng bình thường thôi, cũng đâu có thay đổi.
"Nhìn cái gì vậy, không phải cô muốn học bơi sao?" Lúc này đây cô ta không mong Hách Tịnh sẽ có thái độ tốt với mình, dù sao vị huấn luyện viên này không những dạy miễn phí, mà còn bị bắt buộc.
"Chị Tịnh, chị la lớn làm em sợ!" trong lời nói của Vu Tĩnh Hàm có vài phần nũng nịu, vài phần trêu chọc hết sức trìu mến.
Hai tay mỏi mệt làm Hách Tịnh cảm thấy phát bực: "Còn nói nữa hả, cái mông của cô đã nổi trên mặt nước rồi kìa! Mập hơn nữa tôi không còn sức nâng cô lên đâu!"
Lời nói ra Hách Tịnh có chút hối hận, cô bình thường nhưng là người lớn trong mắt người em gái này, thế nào lại nhắc đến vấn đề "Cái mông" của cô ấy, thật là bị hai anh em này giận đến không kìm nén được rồi.
Có một câu nói, "Đừng đưa tay, đưa tay nhất định sẽ bị bắt." Ýcâu này là một quan chức nọ tham nhũng bị tội, bây giờ ứng trên người của cô biến thành: "Đừng mở miệng, mở miệng ắt gặp họa." Lời vừa nói ra Hách Tịnh cảm thấy rất hối hận, mới vừa hối hận liền nghe tiếng cười "hi hi" phát ra.
Theo tiếng cười phát ra, Hách Tịnh nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Đan Nhĩ Nhã.
Hách Tịnh đỏ mặt nhìn dáng vẻ của anh ta giống như ở chỗ này lâu lắm rồi, mà bản thân không hề phát hiện ra, màn vừa rồi chắc anh ta đã nhìn thấy hết, còn nghe mình nói bậy, dạo này thật là . . . . . . ( nhiều năm được giáo dục ngoan ngoãn, khiến trong lòng Hách Tịnh cũng không dám ở trước mặt người khác nói tục, thật là thảm).
Đang do dự không biết phải chào hỏi như thế nào, không nghĩ tới Đan Nhĩ Nhã như một mãnh thú lao xuống nước không thấy bóng dáng, mặt hồ yên lặng một hồi liền bắt đầu bập bềnh.
Hách Tịnh miệng có chút há to, hơn nữa còn lúng túng, nghĩ thầm anh khá lắm, Đan Nhĩ Nhã. Coi như không quen biết lẫn nhau, quen biết sơ sơ còn chào hỏi một tiếng, còn anh cứ như vậy gặp phải, cười nhạo, sau đó liền biến mất? Một câu chào cũng không? Còn giả bộ không biết, tốt, muốn giả bộ thì mọi người cùng nhau giả bộ, xem ai sợ ai!
Hách Tịnh tức giận hung dữ vỗ xuống nước một cái, nước văng lên đầu, mặt của Vu Tĩnh Hàm, cô ta lau mặt xong tiến tới hỏi: "Mới vừa rồi anh đó có dáng người đẹp quá, là ai thế?"
Hách Tịnh nhìn Vu Tĩnh Hàm một cách kỳ quái: "Cô tới hồ bơi để nhìn thân thể của người ta à?" Đan Nhĩ Nhã, rõ ràng hai người đã gặp nhau rồi, chẳng lẽ bây giờ đi qua đi lại ở trước mặt mà cũng không nhận ra nhau?
Vu Tĩnh Hàm bị chỉ số IQ của mình làm cho nhục nhã, tức giận nói: "Tôi dĩ nhiên là nhớ mặt anh ta, không phải lần trước cô đã nói về anh ta sao, nhưng vấn đề rốt cuộc anh ta là ai thế? Vậy sao lần này không chú ý đến cô?" Lời cuối cùng nói xong nhưng trong giọng nói còn mang chút hưng phấn, dáng vẻ có chút hả hê.
Mặt Hách Tịnh đen lại, lên tiếng nói: "Không liên quan đến cô." Sau đó một tay đẩy Vu Tĩnh Hàm vào trong nước: "Trước tiên hãy tập nín thở, đừng nói lung tung."
Giằng co như vậy được mấy ngày, hai anh em nhà họ Vu đã có tiến bộ rõ rệt, nhất là Vu Hạo Dương những lần kế tiếp tự mình bơi, còn Vu Tĩnh Hàm bị Hách Tịnh nghiêm khắc giám sát bắt tập luyện, cộng thêm cô ta nhìn thấy ở bể bơi có rất nhiều cô gái mặc đồ tắm dáng rất chuẩn nên rút ra kinh nghiệm bản thân phải tập luyện nghiêm túc nhanh giảm cân, để có được vóc dáng tuyệt mỹ như vậy.
Những ngày bình yên đi qua, Lý Băng và Hách Kính thường xuyên gọi điện thoại về nhà, tất cả những lo liệu tốt đẹp Hách Tịnh đều kể hết còn những gì không tốt cô không có nói, chỉ nói Vu Hạo Dương cùng với nhà họ Vu nảy sinh một chút mâu thuẩn, tạm thời đến ở nhà họ Hách, mà bản thân Vu Hạo Dương cũng không muốn nói nhiều trong điện thoại, vì vậy Lý Băng dặn dò con trai mình phải nghe lời của Hách Tịnh, cũng đừng lo lắng, chỉ nói sẽ mau chóng trở về khi công việc kết thúc.
Về phần Hách Kính, Hách Tịnh suy nghĩ rất lâu sau đó quyết định không nói chuyện nhà họ Lương trở về nước lần này cho ông biết, nhân duyên trở thành người một nhà không còn nữa, nên không thể coi là người thân với nhau huống chi lúc trước bọn họ cũng chưa từng gặp mặt qua, bây giờ cha mình đã có Lý Băng, đừng để cho những chuyện như vậy làm phiền họ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong tích tắc ngày nghỉ đã hết, anh em nhà họ Lương đi du lịch cũng đã trở lại thành C, bọn họ không giống như ông bà mình đã về hưu, ở nước Mĩ bọn họ còn phải đi làm, đi học nữa.
Trước khi trở về Mỹ hai ông bà họ Lương suy nghĩ rất nhiều. Đầu tiên trong thời gian này bà ngoại Lương trước tiên thăm dò, thuyết phục, khuyên Hách Tịnh đi du học ở Mĩ, Lương Vũ Hoán sau khi trở lại liền ôm Hách Tịnh thổ lộ tâm tình: "Em Tịnh, nếu như em chịu đến Mĩ du học, anh hàng ngày dẫn em đi chơi, suy nghĩ một chút liền thấy ánh mắt ghen tỵ của em mình như sắp nổi điên!" Lương Vũ Băng liếc anh mình một cái: "Anh mới là người điên." Sau đó không để ý tới anh ta liền khóc lóc kêu loạn, cũng mở miệng khuyên nhủ: " Tịnh Tịnh, anh cũng vậy cảm thấy em đi Mĩ sẽ tốt hơn, các anh đã đi tham quan một số trường đại học ở Bắc Kinh với Thượng Hải, phát hiện ra rằng bất kể là kỹ năng mềm hay cứng ở đây so với bên Mỹ còn thua xa."
Đối với những lời khuyên này, Hách Tịnh có thái độ nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết thể hiện ý định của mình.
Hách Tịnh so với các bạn cùng trang lứa thì trưởng thành sớm hơn, lớn lên trong gia đình như vậy, nên từ trước đến giờ cô rất giỏi xem xét và biết dấu đi quan điểm của mình. Vì vậy cô cảm nhận tình cảm của nhà họ Lương đối với cô là quan tâm chăm sóc, cùng máu mủ tình thâm nên việc trò chuyện tương đối rất hợp ý cũng có thể do áy náy mà họ muốn bù đắp tình thương cho cô. Giống như cô cũng cảm giác được tấm lòng của ông bà cụ họ Lương đối tốt với mình và anh em Lương Vũ Băng và Lương Vũ Hoán tuy bất đồng với nhau, nhưng đối với bọn họ đều là sự thương yêu, từ khiển trách dạy bảo, sau đó đổi thành dung túng cùng lấy lòng. Dưới tình huống như thế Hách Tịnh cảm thấy có nhiều áp lực, tình cảm này giống như một cái áo đẹp lộng lẫy sa hoa, mọi người thấy đẹp sẽ rất thích ngắm nhưng mặc nó vào người lại cảm thấy không thoải mái, về đến nhà nếu có cơ hội sẽ muốn thay ngay .
Bỏ qua không muốn đề cập đến những cảm xúc đó nữa, chỉ riêng vì cha là Hách Kính thôi, Hách Tịnh cũng không muốn bỏ đi.
Kiên quyết từ chối, cho nên hai ông bà họ Lương đem theo thất vọng về nước. Nhìn bóng dáng bọn biến mất, trong lòng Hách Tịnh phần nào cảm thấy cô đơn, trong khoảng thời gian sống chung với nhau tuy rất ngắn ngủi nhưng cũng có tình cảm với nhau, trong đầu toàn là hình ảnh hai ông bà hiền từ, phúc hậu, còn có Lương Vũ Hoán nhiệt tình, Lương Vũ Băng lý trí, không nghi ngờ gì cả, chính bọn họ đem đến cho cô sự yêu mến.
Buồn buồn quay đầu đi, Hách Tịnh suýt nữa đụng vào mẹ mình Lương Thanh, nhìn vẻ mặt phức tạp cùng hai mắt đỏ hoe của mẹ, Hách Tịnh ngây ngẩn cả người, mới vừa rồi trước khi chia tay, mặt mẹ có chút khách sáo, thái độ thong dong lại xa cách, giờ sao lại như thế này?
Lương Thanh nhìn thấy được ánh mắt dò xét của con gái mình, dường như không chịu nổi nữa, tâm tình phức tạp, vài giây ngắn ngủi thở hổn hển mấy cái, liền che miệng quay đầu chạy đi, Đan Dũng ở bên cạnh cô lập tức đuổi theo, động tác nhanh nhẹn linh hoạt không giống một người lớn tuổi có cuộc sống an nhàn sung sướng.
Đưa mắt nhìn Đan Dũng đuổi theo sau ôm bả vai mẹ, mẹ cô bắt đầu khóc thút thít, lấy tay che mặt không chịu ngẩng đầu lên, mà Đan Dũng thì ở bên cạnh vẫn nghiêng đầu an ủi, sau đó hai người họ sánh bước bên nhau rất nhanh đi ra khỏi sân bay.
Xem ra mình đã bị bỏ rơi ở đây rồi, nhưng mà lần này Hách Tịnh không có trách cứ mẹ mình, từ lúc sinh ra đến bây giờ hơn nữa đời người, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cha mẹ của mình, mà hai ông bà tuổi đã già sắp gần đất xa trời, có thể sau này không có điều kiện gặp lại nữa, nên tâm tình không bình tỉnh được.
Thật tốt mẹ đã có người an ủi, nghĩ đến Đan Dũng trong lòng Hách Tịnh có chút phức tạp, ông ta đối với mẹ yêu mến cùng quan tâm tựa như xuất phát từ tình yêu chân thật, hơn nữa không để ý đến ánh mắt của người khác, lấy điểm này của ông ta so sánh có thể nói đây là người đàn ông tốt, về mặc này cha Hách Kính làm không được.
Hách Tịnh tin tưởng cha cũng rất yêu mẹ, nhưng mà tình yêu của ông rất kín đáo, giống như người Trung Quốc cổ xưa rất khiêm tốn. Ở trong ấn tượng của Hách Tịnh, cha mẹ chưa bao giờ có những cử chi thân mật trước người ngoài, tay nắm tay cũng chưa từng, mặc dù cha thường lấy hình ảnh của mẹ làm chủ đề ngâm thơ vẽ tranh, nhưng sau đó đem cất đi.
Khôi phục lại tinh thần của mình Hách Tịnh phát hiện Đan Nhĩ Nhã đang quan sát mình, xem ra anh ta nhìn rất lâu rồi, bị cô nhìn thấy cũng không có chút xấu hổ nào, lần này vẫn cười cười, mặc dù nụ cười kia chỉ là nhếch miệng một chút, nhưng Hách Tịnh thề rằng nàng nhìn thấy được nụ cười trong đôi mắt ấy, không giống với nụ cười ở lần gặp mặt trong hồ bơi.
Nghĩ đến lần trước lúc gặp nhau ở hồ bơi, Hách Tịnh kìm chế tâm tình của mình không thèm đáp lại, lập tức đưa ra vẻ mặt thản nhiên, sau đó một mình đi thẳng ra ngoài.
"Em không phải cùng đi với chúng tôi sao? Sân bay còn cách nhà em rất xa." Thanh âm của Đan Nhĩ Nhã vang lên ở phía sau, thanh âm từ xa đến gần, hiển nhiên đuổi theo.
Hách Tịnh càng bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại nói: "Tôi tự mình về được." Hừ, anh giả bộ không quen biết tôi, tôi cũng không quen biết anh! Có xe, có tài xế riêng có gì đặc biệt hơn người, không phải lấy tiền của nhà nước sao, đồ sâu mọt, đồ sâu mọt!
Trên đường về hỏi thăm mấy lần, Hách Tịnh cuối cùng tìm được chuyến xe buýt chuẩn bị rời bến, đang muốn lên xe, có một bàn tay thon dài đưa ra ngoài ngăn ở cửa xe, không cho cô lên, sau đó có một cánh tay khác đưa ra hai vé xe: "Nơi bán vé xe không có ở trên đây đâu."