Cô độc – không phải là cảm giác cô đơn khi xung quanh không có ai, mà khi xung quanh có rất nhiều người nhưng vẫn cảm thấy cô độc.
Người ta nói, nên lên núi để ngắm hoàng hôn, nó lại xuống biển để ngắm mặt trời lặn, đi mãi rồi cũng mỏi chân, cũng phải dừng lại. Nó lặng lẽ ngồi trên bãi cát nhìn những con sóng thi nhau xô bờ rồi tự hỏi : biển mênh mông như vậy liệu có chứa nó được không? Rồi lặng lẽ khinh miệt cái suy nghĩ điên rồ của mình, trẻ mồ côi thì sao? Nó tự nhủ bản thân nó sẽ chứng minh cho hai người đó thấy, không có họ nó vẫn sống tốt như thế nào? Những đứa con của họ sẽ luôn luôn phải ngước lên để nhìn nó.
...
Sau vụ tỉ thí bị bỏ ngang giữa chừng, Thiên Kỳ dường như đang trốn tránh nó, một thời gian dài nó cũng không gặp lại vị anh hai này. Trong đầu nó chỉ có một suy nghĩ “thằng này chuyển trường rồi”, chỉ người biết tình hình cụ thể như Ngọc Linh mới dám đấm ngực mà tuyên bố rằng “ thằng này chính là quá sợ chị đại của bọn nó nên mới trốn đi”.
Ngày ngày trôi qua, nó vẫn tuân theo phương châm sống “I don’t care”, nên hoàn toàn không biết trong tâm hồn một người nào đó dần có những suy nghĩ vượt quá dự liệu của bản thân.
Con người không ai là hoàn hảo nhưng đôi lúc chúng ta cứ ước mơ bản thân thật hoàn hảo, mong muốn người bên cạnh cũng thật hoàn hảo.
Xa xa có một cậu thanh niên khôi ngô tuấn tú, khuôn mặt rạng người đẹp như tranh vẽ, cậu là một trong những người đó, luôn mong muốn bản thân mình thật hoàn hảo và người đi cạnh mình cũng phải hoàn hảo, nhưng giây phút này cậu đang ngắm nhìn một con người không hề hoàn hảo, nhìn đến nỗi không biết xung quanh mình xảy ra chuyện gì, nhìn đến nỗi bản thân mình cũng không hề hay biết là mình đang chăm chú như vậy, người đó không ai khác chính là Trịnh Thiên Kỳ, không biết từ lúc nào ánh mắt cậu luôn hướng về một người, làm gì cũng nghĩ về một người, đôi lúc thất thần lo lắng xem giờ này người đó như thế nào, liệu có ngồi một mình không? Rồi cũng lặng lẽ khinh miệt những câu hỏi trong đầu mình vì người mà cậu đang nghĩ tới vô cùng không hoàn hảo, một người có tâm hồn méo mó đến đáng thương, nhưng cậu cũng nhận ra một điều, có cái gì đó đang dần lớn lên, nó phát triển rất mạnh mẽ và đang dần khiến cậu mất kiểm soát.
Tình yêu đến không hề báo trước, nó đến bất thình lình làm người ta không kịp trở tay.
Hôm nay, trời vẫn trong xanh và gió vẫn thổi vi vu, nó cưỡi con chiến mã tới trường, sắp tới kỳ thi học kỳ nên tốc độ học của nó còn kinh khủng hơn những ngày bình thường, ví như bây giờ đang trên đường từ bãi đỗ xe vào lớp mà nó cũng tranh thủ cầm quyển sách lịch sử tụng kinh, nhưng vì vậy mà mắt không nhìn đường vô tình đụng phải một cây cột di động. Nó ngước mặt lên nhìn thì… Ồ! … Đại mỹ nhân nha! Không biết con nhỏ này ở đâu ra mà xinh dữ vậy, theo như hiểu biết của nó về giới “con gái” trong trường này thì nhỏ này thuộc bộ tộc “người ngoài hành tinh” chưa từng xuất hiện, bằng lối suy nghĩ logic nó suy ra nhỏ này mới chuyển trường, vấn đề nữa là hầu hết mấy nhỏ trong trường thấy nó là như thấy ma, tránh còn không kịp huống hồ là để cho nó va vào, nghĩ vậy nó lên tiếng:
- Xin lỗi tôi không nhìn đường. – nói rồi định cất bước đi tiếp.
- Này va vào người khác rồi xin lỗi là xong hả? – nhỏ này cao giọng, giọng điệu hệt nhỏ Ngọc Linh, vì âm thanh phát ra từ miệng nhỏ này có đề-xi-ben không phải dạng vừa nên hầu hết những người xung quanh đều nghe thấy, và cũng hầu hết đều là những con buôn thứ thiệt nên không ai bỏ lỡ cái chuyện vui từ trên trời rơi xuống thế này, cả bọn tụ tập càng lúc càng đông, nhưng có một điều là tất cả đều im lặng mà dùng mắt và tai để quan sát chứ không có ma nào can đảm dùng miệng để nói.
- Chứ giờ bạn muốn sao? – nó không dài dòng vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề.
- Quỳ xuống xin lỗi. – nhỏ này vênh mặt lên đến tận mây xanh.
Không khí xung quanh vốn im lặng sau câu nói của nhỏ còn im lặng hơn, nó hơi sốc trước câu nói của nhỏ này, chưa từng thấy ai quá quắt như vậy mà gan cũng to thật.
- Bạn là ai? Học lớp nào? – nó lên tiếng hỏi, sau câu hỏi của nó thì cả bọn khán giả đều đồng loạt quay sang nhìn mỹ nữ với ánh mắt thương cảm vô hạn, không biết ngày mai có khả năng lết xác tới trường nữa không?
- Tôi là bạn gái của Thiên Kỳ, sao nghe vậy sợ rồi phải không? – nhỏ này vòng tay trước ngực dõng dạt tự tin.
- Thiên Kỳ? Là ai? Chưa từng nghe qua.
Nó lạnh nhạt đáp lại mọt câu khiến cả đám khán giả trợn mắt, nói thật là nó không biết, lúc trước cho dù có giới thiệu qua nhưng nó cũng không để tâm, tế bào não của nó không dùng vào những việc vô ích như vậy.
Nhỏ “người yêu” của anh hai nghe nó nói, hít sâu một hơi, vẻ mặt khó tin :
- Chưa từng nghe qua? Cậu là sống trong rừng hay từ sao hỏa mới rớt xuống?
Nó càng ngạc nhiên, trường này từ bao giờ có người nổi tiếng như vậy? Nó đưa mắt nhìn đám đông xung quanh, hất cằm ý bảo ai đó nói cho nó biết. Bên cạnh nó có người nào đó can đảm lên tiếng giải thích. Nó nghe xong bất tri bất giác khóe môi khẽ nhếch, vẫn là kiểu cười mà không cười, đám người xung quanh nín thở, chị hai này chưa từng cười nhưng lần trước nghe nói là đã cười với Thiên Kỳ, hậu quả là tuyên chiến ngay ngày hôm sau, lần này… e là sẽ tuyên chiến ngay tại chỗ.
- Tôi không hỏi bạn là bạn gái của ai, tôi hỏi bạn tên gì, học lớp nào?
- Hỏi làm gì? Có quỳ không thì nói. – nhỏ này bắt đầu nhăn mặt, nhưng độ vênh váo vẫn không giảm đi chút nào.
- Học sinh mới ? - Nó lại hỏi.
- Phải, thì sao?
Nó không đáp mà quay mặt bỏ đi, không nói thêm tiếng nào chỉ là đằng sau vang lên giọng nói “thánh thót” của người đẹp: “ Không quỳ thì hậu quả thế nào cũng đừng có trách”.
Bước chân vào lớp, câu đầu tiên nó nói là:
- Giờ giải lao mời học sinh mới ra sau trường.
Ngọc Linh có vẻ mờ mịt, mới sáng con nhỏ điên nào lại chọc giận chị hai của bọn họ cơ chứ, lại là học sinh mới, chắc là mắc bệnh “gan to”.
Sau mấy tiết học nhàm chán, nó cùng đám chị em của mình xăm xăm đi ra chỗ hẹn với mỹ nữ. Nhưng khi tới nơi, thật bất ngờ, giờ thì nó đã biết lý do tại sao con nhỏ đó lại tự tin như vậy, nhỏ đó đang đứng với một đống con trai nữa mà vị anh hai kia cũng có mặt, cả hai đang cười nói rất vui vẻ. Thiên Kỳ nhìn thấy nó, liền chào hỏi:
- Chào bạn Kỳ, cơn gió nào đưa bạn tới đây thế này, không phải nói …
- Ngậm giùm cái miệng lại đi .
Nó cắt ngang câu nói của Thiên Kỳ, nó cũng thừa biết là cậu đang định nói gì, cảm thấy điều đó là không cần thiết, dù gì hôm đó vẫn chưa phân thắng bại mà, chỉ cần cậu ta không xen vào chuyện của nó là được. Thiên Kỳ nghe câu nói của nó liền im miệng nhưng mặt thì lộ rõ vẻ khó chịu “không biết con nhỏ này có thù oán gì với mình mà hễ cứ gặp mặt là làm như chó với mèo không bằng, đã vậy ăn nói lại cộc lốc, không một chút nữ tính”, cậu thầm thở dài, lòng lòng có mọt sự khó chịu trào dâng mà không biết lý do tại sao.
- Lúc sáng bạn nói nếu tôi không quỳ thì….
Nó cố tình kéo dài chữ “thì”, khuôn mặt vẫn vô cảm như thường ngày, chỉ là… đôi mắt buồn thăm thẳm.
- Tôi thật muốn biết bạn định làm gì tôi đây? – nó tiếp tục câu nói của mình, mặt nhìn xuống mũi giày, chân đá đá mấy trái bàng dưới chân, tay thì vòng trước ngực, đúng chất chị hai.
Thiên Kỳ nghe nó nói, mặt hơi tối lại, quay sang nhìn mỹ nữ, mỹ nữ thấy ánh mắt cậu có phần lạnh thì có chút hốt hoảng, vội cúi gầm mặt.
- Bạn Kỳ thông cảm chút nha, tại Cẩm Quyên được chiều từ nhỏ nên tính cách có hơi khó chiều.
Thiên Kỳ vừa nói vừa gãi đầu cười hì hì trông như thằng ngố. Nó không nói gì, trong lòng lại dậy sóng, “Nuông chiều từ nhỏ?”, từ nhỏ nó cũng là được nuông chiều như vậy cho đến ngày kia... Là ông trời bất công sao? Nó nhếch môi cười, cười thật chua xót rồi quay lưng bỏ đi, bỏ đi để che đi những giọt nước mắt đang rơi trong lòng.
Nó bỏ đi, những người ở lại trong trạng thái chết lâm sàng, một số vì nụ cười của nó, một số không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Thiên Kỳ cảm thấy lòng mình hơi nhói khi thấy nụ cười chua xót của nó, cậu cảm thấy thật khó chịu, nhất là lúc nhìn vào mắt nó, có gì đó làm cậu phải suy nghĩ, phải lưu tâm.
Một chuyện không ai ngờ tới đó là hôm sau, một tin giật gân được lan truyền khắp mọi ngõ ngách trong cái trường bé tẹo này. Hoàng Như Kỳ thương thầm Trịnh Thiên Kỳ nhưng nam chính lại yêu một mỹ nữ mới chuyển tới vậy nên chị hai của chúng ta đã huy động lực lượng để đánh ghen, tuy nhiên anh hai đã kịp thời ngăn chặn. Cái tin đồn này lan truyền nhanh một cách chóng mặt như vi rút HN.