Đúng vậy, cái tin nguy hiểm của trưa hôm nay chính là việc Lâm Hạo đã đặt vé máy bay trở về nước. Trong ngày hôm qua, khi New York là buổi tối – chính là lúc Lâm Hạo đặt vé máy bay thì ở thành phố S lúc ấy là buổi chiều – chính là lúc Hạ Khải Ca mời Lâm Thiên đi uống cà phê.
Nhưng cái tin của chiều hôm nay còn nguy hiểm hơn gấp n lần, Lâm Hạo kia cư nhiên đã trở về nước!
Theo Mạc Đình Phong nói, thì phải tháng nữa Lâm Hạo mới trở về nước...
Đợi đã...
Mạc Kì Dương cảm thấy có một dự cảm xấu, hắn hình như quên mất một việc rất quan trọng...
Đợi một chút, Hạ Khải Ca? Uống cà phê?
Mạc Kì Dương ngẩn người ra một lúc, hắn tạm thời chưa thể tiêu hoá được cái sự việc đáng sợ mình vừa nghĩ tới...
"Con mẹ nó đời tôi rồi! !"
Mạc Kì Dương như bị chọc trúng dây thần kinh não, hắn ta đột nhiên nhảy khỏi ghế sofa, chạy tới lắc mạnh Mạc Đình Phong đang cầm chìa khoá xe chuẩn bị ra sân bay, hét lên,"Con mẹ nó, sân bay cái con khỉ ! ! Lâm Hạo kia phải có n người hộ tống, không đến lượt anh ! !"
Mạc Đình Phong nhìn em trai mình như đến thời kì mãn kinh, nhíu mày, "Mày lại lên cơn gì rồi?"
Mạc Kì Dương đáng thương ôm lấy đầu mình, khuôn mặt méo xệch, "Lâm Thiên... đang đi hẹn hò."
Mạc Đình Phong chính là như nghe được sét đánh bên tai, đầu ong ong, người ngẩn ra nhìn chằm chằm Mạc Kì Dương.
"Mẹ nó! Thằng ngu !!!" Mạc Đình Phong tức đến tái mặt, liên tục đập cái đầu của em trai mình.
"Ngu con khỉ! Ông đây chỉ là trí nhớ tạm thời không hoạt động! Bây giờ anh ra sân bay kéo dài thời gian của Lâm Hạo, còn em đi tìm Lâm Thiên!" Mạc Kì Dương gạt cái tay đang không ngừng đập đầu mình, đen mặt nói.
Mạc Đình Phong để lại cho em trai mình ánh mắt khinh bỉ không khác gì nhìn rác rưởi, rồi nhanh chóng chạy về phía gara.
Nhưng hai anh em Mạc gia chính là không ngờ, mọi hành động của họ đều đã được thu vào trong tầm mắt của một người...
Mạc Kì Dương chưa đủ tuổi lái xe nên tất nhiên hắn ta không có xe riêng, vậy nên bạn nhỏ Mạc Kì Dương thật đáng thương mà chạy ra ngoài đường bắt taxi, quên luôn cả ví tiền. Tệ hơn đó chính là, một người luôn chăm chút vẻ ngoài khi ra đường như hắn ta bây giờ lại đang mặc một bộ quần áo pijama ở nhà, đôi dép bông trong nhà hôm nay cũng được dịp đi theo chủ.
Mạc Kì Dương hiện tại nhìn không khác gì một thiếu niên ngoan ngoãn biết vâng lời cha mẹ, nhưng những gì hắn ta nói ra có vẻ hoàn toàn trái ngược lại...
"Con mẹ nó Tiểu Thiên Tử! Cậu ở đâu? Nhanh chóng huỷ cái buổi hẹn chết tiệt đó ngay cho tôi !!" Mạc Kì Dương không đợi người ở đầu dây bên kia kịp nói hai tiếng "A lô" đã lập tức quát vào điện thoại.
Lâm Thiên vừa bắt máy liền bị quát, không khỏi giật mình, "Vì sao ông đây phải huỷ?"
"Cậu vẫn ở quán cà phê?"
"Đúng vậy."
"Cậu nghe cho rõ! Anh hai thân yêu của cậu đã trở về! Còn muốn tôi sống sót thì mau huỷ cái buổi hẹn đó ngay!" Mạc Kì Dương nghiến răng nghiến lợi hung hăng quát. Nhưng câu trả lời hắn nhận được lại chính là những tiếng "tút, tút, tút".
Nếu mấy người đoán rằng Lâm Thiên cúp máy, vậy thì sai rồi. Vì sự thật chính là, máy Mạc Kì Dương đã hết tiền.
Cũng không phải hắn thiếu tiền, mà chính là hôm qua hắn gọi điện cho gái quá nhiều. Cho nên nói, tán gái cũng không phải một việc dễ dàng.
Mạc Kì Dương dở khóc dở cười.
Tiểu Thiên Tử, chắc chắn kiếp trước ông đây thiếu nợ cậu!
Hạ Khải Ca như một cô công chúa nhỏ trong bộ váy màu hồng, cô rời khỏi ghế ngồi đối diện Lâm Thiên mà tinh nghịch chạy lại chỗ cậu, cười nói, "Ai vậy?"
Lâm Thiên ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trong tay đang hiển thị cuộc gọi đã kết thúc, mặt thộn ra, ngẩng lên hỏi Hạ Khải Ca đang mỉm cười, "Hạ Khải Ca, cậu có mắc bệnh gì lây truyền qua đường tiếp xúc không?"
Đến lượt Hạ Khải Ca ngẩn người, nụ cười trên môi chợt đông cứng lại, khoé miệng cô giật giật, khuôn mặt liên tục đổi màu cuối cùng vì nén giận mà đỏ lên, "Sao cậu lại hỏi như vậy?"
Lâm Thiên biết mình vừa hỏi một vấn đề tế nhị, vội vàng xua tay "Không có gì. Xin lỗi, cậu đừng để ý."
Mạc Đình Phong vội vàng vào sân bay, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra như suối, chân thì chạy tay thì run run cầm điện thoại, quát, "Chết tiệt! Về nước còn không dùng sim trong nước, dùng sim nước ngoài làm cái mẹ gì! Mau tra số điện thoại đó đi!"
Đầu dây bên kia giải thích gì đó lại càng khiến Mạc Đình Phong tức giận, hắn thở hồng hộc, tức đến nỗi mỉm cười, "Mỗi ngày đổi một số? Được rồi, hắn ta rảnh, tôi cũng rất rảnh. Vậy nên mau đưa mấy cái số điện thoại trước giờ của hắn cho tôi."
Nói xong, trên điện thoại liền hiện thông báo có ảnh gửi đến.
Mạc Đình Phong trầm mặc nhìn từng cái ảnh được gửi đến, trầm mặc đếm.
...Không dưới trăm số điện thoại.
Mạc Đình Phong nghiến răng nghiến lợi, "Mấy người gửi xong chưa? Chưa xong cũng dừng lại cho tôi, một lũ vô tích sự! Khỏi gọi điện, tôi đứng chờ hắn!"
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, run run nói ra thông tin mình quên mất không thông báo...
Mạc Đình Phong nghe xong lập tức nhảy dựng, tức đến chỉ muốn thổ huyết, không kiềm chế nổi mà quát, "Cái con mẹ nó! Mấy người xách đít ra khỏi công ty hết cho tôi!"
Mạc Đình Phong đáng thương lần nữa chạy thục mạng về phía bãi đỗ xe, vội vàng gọi cho Mạc Kì Dương.
Mạc Kì Dương ở bên này cũng thực đáng thương không kém anh trai nhà mình là bao nhiêu, "Bác tài, bác phải tin cháu. Đã đi được nửa đường rồi, bây giờ bác chỉ cần trở cháu nốt quãng đường còn lại. Khi nào tới quán cà phê, đợi cháu vào quán một lát, đi ra liền có tiền trả cho bác."
Tài xế nhìn gương chiếu hậu, mặt lộ rõ vẻ không vui, "Cậu đi taxi lại quên không mang tiền? Tôi không đuổi cậu xuống xe đã là tốt cho cậu rồi."
Mạc Kì Dương khóc không ra nước mắt, thấy điện thoại rung chuông như thấy vàng, hắn vui vẻ nhận máy, "Anh hai !!"
"Anh hai mẹ mày! Mau mang Lâm Thiên đi chỗ khác, Lâm Hạo rời khỏi sân bay rồi !!"
"Chỗ khác con khỉ! Em đang không có tiền trả taxi, anh làm như thế nào mà để tuột mất Lâm Hạo kia?!" Mạc Kì Dương kết thúc luôn cuộc gọi, trên trán bắt đầu xuất hiện mồ hôi.
Hắn liều mạng nhảy chồm lên hàng ghế phía trên, hai tay bóp nhẹ cổ tài xế, nghiến răng nghiến lợi, từng từ chậm rãi phát ra, đe doạ, "Nghe cho rõ. Trở tôi đến quán cà phê kia rồi nhận tiền hoặc cứ ở đây và lặng lẽ nhận cái chết."
Tài xế run rẩy không ngừng gật đầu, vội vàng lái xe đi nhanh nhất có thể.
Mạc Kì Dương tay vẫn để trên cổ tài xế, hài lòng gật đầu, "Tốt. Lát nữa tôi sẽ trả thêm tiền cho bác. Thật ngại, khiến bác chịu khổ nhiều rồi."
Tài xế vội lắc lắc đầu, khóc không ra nước mắt, "...Tôi không khổ, một chút cũng không."
Mà cùng lúc đó tại quán cà phê, đầu sỏ gây nên mọi chuyện vẫn ngồi an nhàn vừa thưởng thức cà phê vừa suy nghĩ.
Mạc Kì Dương kia bắt cậu phải huỷ buổi hẹn này chắc chắn là có lí do.
Hạ Khải Ca là con gái, ít nhất cũng không thể cướp đoạt trinh tiết của Lâm Thiên cậu nha.
Lừa tiền? Cậu không mang theo đồng nào có giá trị lớn~
Vậy nên Mạc Kì Dương hắn không phải sợ cậu bị lây bệnh thì còn có thể là gì?
Hạ Khải Ca nén giận, khuôn mặt cô nhanh chóng xuất hiện một nụ cười, "Lâm Thiên, hay là cậu sợ tôi sẽ đoạt trinh tiết của cậu?"
Lâm Thiên bĩu môi, "Nếu là vậy thì phải là tôi đoạt trinh tiết của cậu mới đúng."
Vừa dứt lời, cả người Lâm Thiên bỗng bị nhấc bổng, một vòng tay lớn siết chặt lấy cậu khiến Lâm Thiên không khỏi nhăn mặt vì đau, định quay lại giáo huấn người phía sau thì cũng là lúc phía sau truyền đến một giọng nói trầm ổn, như có như không phả hơi vào gáy Lâm Thiên.
"Hửm? Đoạt trinh tiết?" Ngữ khí không nhanh không chậm, bình tĩnh đến lạ thường.
Ý, giọng nói nghe quen quen.
Cái mùi cũng quen quen.
...Đừng ai nói với tôi, cái mùi hương của người phía sau giống với cái mùi hương trên người của tôi. ಥ_ಥ
Lâm Thiên ngẩn cả người, không để ý đến ánh mắt phía sau đã nổi lên một tầng lửa giận từ lúc nào.
Hạ Khải Ca giật mình nhìn người đàn ông đang ôm lấy Lâm Thiên, khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng, nhưng lần này không phải là vì nén giận, lần này chính là vì ngượng ngùng.
Người đàn ông cao lớn khoác trên mình bộ vest cao cấp, khuôn mặt góc cạnh rõ nét, quanh anh ta lại có một loại khí chất trầm ổn, trưởng thành nhưng bên cạnh đó lại là vẻ lạnh lẽo khiến người khác có phần sợ hãi mà né tránh.
Thân hình cao lớn đó, ước chừng khoảng m, vậy nên mới dễ dàng nhấc bổng Lâm Thiên lên như vậy.
Đôi môi mỏng quyến rũ kia thỉnh thoảng nhếch lên ý cười nhợt nhạt. Nhưng tại sao lại chỉ hôn hôn cái cổ của Lâm Thiên...?
Đôi môi của anh ta thì chăm chú hôn cổ Lâm Thiên, còn đôi mắt thì không quên nhìn cô...
Hạ Khải Ca ngẩn người. Đôi mắt anh ta thật đẹp, sâu thẳm không thấy đáy, Hạ Khải Ca cô dường như đắm chìm trong vẻ đẹp của nó mà quên mất lối thoát ra...
Nhưng, tại sao ánh mắt ấy lại sắc bén như vậy? Ánh mắt lạnh lẽo như còn ẩn chứa sự tức giận đang kìm nén...
Được đôi mắt đẹp của người đàn ông đẹp nhìn thì còn gì vui sướng hơn? Nhưng Hạ Khải Ca lại không ngừng toát mồ hôi lạnh. Vì cái gì cô cảm thấy ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống mình?
Hạ Khải Ca vội vàng nhìn sang phía khác, lại không ngờ nhìn thấy một cảnh tượng còn tệ hơn khiến cô thiếu chút nữa vì giật mình mà hét lên.
Bên ngoài là những chiếc xe đen bóng loáng sang trọng xếp thành hàng. Nếu chỉ có như vậy thì quả thực khiến người khác cảm thấy tò mò và thích thú. Nhưng cái khiến Hạ Khải Ca thích thú không nổi mà tò mò cũng không xong chính là, cư nhiên lại có nhiều người mặc vest đen đến vậy, đáng sợ hơn chính là, có bao nhiêu con mắt liền có bất nhiêu ánh nhìn hướng vế phía cô.
Có ai nói cho tôi biết, vì sao mấy người ngoài kia lại nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như vậy?
Lâm Thiên giờ phút này đã không còn tâm trạng mà ngồi an nhàn vừa thưởng thức cà phê vừa suy nghĩ. Cậu ta thực đáng thương giống như Mạc Kì Dương lúc trước.
Vì cái gì?
Chính là vì lời cảnh báo năm trước của Lâm Hạo. Lâm Thiên không thể có tình cảm với bất kì ai.
Nhưng bây giờ Lâm Thiên cậu đang làm gì?
Đang đi hẹn hò và bị bắt tại trận.
Người phía sau sao dám cả gan mà ôm Lâm Thiên? Vì sao anh ta lại có mùi hương giống cậu?
Câu trả lời chỉ có một, vì đó là Lâm Hạo.
Lâm Thiên hồn lìa khỏi xác, so với đáng thương càng muốn đáng thương hơn.
Đúng lúc này, cửa quán cà phê bị đạp mạnh không thương tiếc, tiếp đó là tiếng chạy bình bịch kèm theo tiếng quát chói tai, "Lâm Thiên !!"
Với các sự việc diễn ra từ nãy tới giờ đã thu hút được khá nhiều ánh nhìn trong quán, bây giờ thêm vào đó là tiếng quát của Mạc Kì Dương nên mọi người đều chú ý đến phía bên này.
Mạc Kì Dương nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Hạ Khải Ca liền xác định được vị trí của Lâm Thiên, hắn không thèm để ai vào mắt ngoại trừ ý muốn mang Lâm Thiên rời khỏi đây, nên cũng không lạ khi Mạc Kì Dương không để ý đến hoàn cảnh hiện tại.
Khi chạy đến nơi cần đến, hắn mới chạm phải một ánh mắt đã năm xa cách, cái ánh mắt mà Mạc Kì Dương hắn không bao giờ muốn chạm phải.
Một lần nữa, cánh cửa quán cà phê bị đạp ra không thương tiếc, Mạc Đình Phong chạy vào, quát, "Lâm Thiên!"
Mạc Kì Dương thu hồi ánh mắt đang tập trung ở bên ngoài quán, khóc không ra nước mắt nhìn người ở phía cửa ra vào, "...Em đã bảo rồi. Lâm Hạo phải có n người hộ tống, không đến lượt anh."
Lâm Hạo ngừng hôn Lâm Thiên, anh nhếch một bên khoé miệng, nhìn một màn diễn ra.
Lâm Hạo im lặng quay người bé con đang duy trì im lặng trong lòng, dễ dàng nhấc bổng cậu lên đối diện với chính mình, nhẹ nhàng thổi hơi vào tai Lâm Thiên, anh híp mắt lại, "Hôm nay thật nhiều chuyện thú vị, nhỉ?"
--------------------Min------------------
Lâm Hạo về thôi mà cứ như chạy nạn =)))