“Vậy ý của em là, chỉ cần anh cầu hôn thì em sẽ lập tức gả cho anh?”
“Em nói như vậy hồi nào!”
Tô San trừng mắt, sau đó lại nhắm mắt lại mặc kệ hắn. Tạ Duyên hiện giờ đã không có một chút giới hạn nào, chắc chắn cô nói không lại người này.
Thấy cô không nói gì nữa, Tạ Duyên cũng yên lặng, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn cô một lát, tay vòng qua ôm lấy vai cô, để cô ghé vào trong ngực mình. Tô San hơi động đậy một chút, cuối cùng vẫn thuận theo dựa vào trong ngực của hắn nghỉ ngơi.
Tiểu Chu ngồi đằng trước quá kích động, chỉ cố gắng ngậm miệng thật chặt. Không được rồi! Tâm hồn thiếu nữ của cô bộc phát không kiềm chế nổi!
Mãi mới tới khách sạn, Tô San để tài xế đưa Tiểu Chu về, còn cô thì chuyển sang ngồi xe của Tạ Duyên.
Lên phòng khách sạn ấy vali, cô cũng lười kiêng dè ánh mắt của mọi người, quang minh chính đại bước lên xe của Tạ Duyên. Cô biết đằng sau có paparazzi bám theo chụp lén. Thích chụp thì cứ chụp đi, dù sao ngày mốt tụi cô cũng chính thức công khai rồi.
Sau khi lên xe, trời vẫn đang mưa rất lớn, từng hạt mưa nện xuống liên tục bên ngoài cửa sổ xe, ngoài trời tối om. Cô phủi phủi mấy giọt nước mưa đọng trên người, sau đó lại lướt lướt mạng. Hôm nay bộ phim về đề tài báo thù ‘Tội đồ’ của đạo diễn Từ chính thức ra thông báo về dàn diễn viên. Bởi vì hai ngày nữa sẽ khởi quay nên hiện giờ tuyên bố dàn diễn viên chính cùng với đội ngũ sản xuất chủ chốt của bộ phim.
Nam chính là một diễn viên hoàn toàn mới toanh, nghe nói hiện giờ vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, vẻ ngoài không quá xuất sắc nhưng là khuôn mặt rất phù hợp với dòng phim điện ảnh, là kiểu rất dễ nhìn. Những diễn viên phụ khác cũng đều là người mới cả, nhìn tổng thể thì người có độ nổi tiếng cao nhất lại là cô.
Cư dân mạng A: “Đúng là đầu quân cho Hoa Nham có khác, cơ hội mà người khác có cố gắng cả đời cũng không với tới, Tô tiểu thư chỉ trong vòng mấy tháng đã lấy được mặt mỉm cười”
Cư dân mạng B: “Dùng toàn người mới thế này, là sợ mấy diễn viên có kinh nghiệm sẽ vào đoạt mất sự nổi bật của cô ta sao?”
Cư dân mạng C: “Bọn anti-fan thật nực cười, Tô San nhà tui vừa được nhiều người yêu thích, vừa có bề ngoài xuất chúng, còn là tiểu hoa đán x đầu tiên đoạt được giải thưởng của giới điện ảnh, mấy người không biết mà vào đây chê bai mặt mỉm cười”
Cư dân mạng D: “Cho dù được một công ty tốt dẫn dắt đi chăng nữa, thì cơ hội này có phải là hơi quá rồi hay không, cảm thấy cô ta có thể so được với mấy ngôi sao hạng A rồi.”
Cư dân mạng E: “Nổi tiếng thì sẽ có lắm thị phi, có được cơ hội tốt cũng bị người ta đem ra bôi nhọ, đau lòng cho Tô Tô nhà tui trái tim Tiện thể mong chờ tập cuối phim ‘Chút ánh sáng rực rỡ’ tối nay!”
Cư dân mạng F: “Chờ mong bộ phim mới của Tô Tô, cứ mặc cho người nào đó đố kỵ đi, có được cơ hội tốt thì cũng không thể trách được người ta ghen tỵ mặt mỉm cười”
Hiện giờ trên mạng đầy rẫy anti-fan của cô, có điều fan của cô cũng tăng lên rất nhanh. Hiện giờ Weibo đã có hơn bốn ngàn vạn người theo dõi, phần lớn đều là giới trẻ, vì vậy mỗi ngày đều có rất nhiều năng lượng tranh cãi với anti-fan. Tô San cũng quen với chuyện này rồi, chỉ một khoảng thời gian sau anti-fan cũng bị fan đàn áp hết thôi, công ty còn tiết kiệm được tiền thuê thủy quân.
Hôm nay sẽ chiếu ba tập cuối của bộ phim truyền hình tình yêu đô thị “Chút ánh sáng rực rỡ”. Tháng sau thì bộ phim hình sự cảnh sát tội phạm của cô và Lý Hách cũng sẽ phát sóng. Bộ phim này cũng là một bước ngoặt lớn đổi mới hình tượng của cô trên màn ảnh nhỏ. Dù sao thì phim thần tượng cũng chỉ thu hút sự yêu thích của mọi người, còn muốn có được sự công nhận thì phải biết đổi mới hình tượng.
“Hôm nay dì Chu có ở nhà không?”
Cô bỗng nhiên quay sang hỏi.
Tạ Duyên vừa thong thả chuyển động tay lái, vừa nói:
“Không.”
Nghe vậy, Tô San lại nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi ngờ. Gần như mỗi lần mà cô qua nhà hắn thì dì ấy đều không có ở nhà, chắc chắn là bị người này cho nghỉ.
Có lẽ đoán được ý nghĩ của cô, Tạ Duyên hơi nghiêng mặt sang, môi hé mở:
“Con dâu của dì Chu sinh con trai, sau này dì ấy sẽ không làm nữa.”
Tô San: “……”
Nghe thấy đề tài sinh con này, cô lại không hiểu sao cảm thấy hơi lúng túng, chỉ có thể nhắm mắt, lưng dựa vào ghế không nói lời nào.
Cô ngẫm lại thì thấy, mỗi lần đều ở trong kỳ an toàn, hôm nay….hình như cũng là kỳ an toàn.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
Đằng trước đang là đèn đỏ, Tạ Duyên dừng xe lại, đầu ghé qua lẳng lặng chăm chú nhìn gương mặt đang dần đỏ lên của cô.
“Không có!”
Tô San lập tức mở mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn, lại lúng túng điều chỉnh tư thế ngồi. Cô đột nhiên cảm thấy tư tưởng của mình càng ngày càng phóng khoáng rồi, không ngờ lại còn ngồi suy nghĩ tới mấy chuyện vớ vẩn này, chắc chắn là do bị Tạ Duyên dạy hư.
Thấy ánh mắt hoảng hốt của cô, Tạ Duyên khẽ cong khóe miệng lên, mặt đầy ý cười, cũng không nói gì cả, ngồi thẳng lại trên ghế lái tiếp tục lái xe.
Cho tới khi về đến biết thự của Tạ Duyên thì mưa đã tạnh, mưa tới rất nhanh mà đi cũng nhanh. Hiện giờ chỉ có bóng đêm sâu thăm thẳm, ánh trăng le lói mờ ảo. Sau khi vào nhà, Tạ Duyên mang vali của cô lên lầu, Tô San thì sợ hắn sẽ đói nên đi vào bếp nấu tạm một bát mì trứng.
Đến khi Tạ Duyên tắm rửa xong xuôi đi xuống, cô cũng chuẩn bị lên lầu để tắm rửa. Người nào đó ngồi trên sô pha ăn mì lại đột nhiên lên tiếng:
“Hôm nay có mưa sao băng.”
Tô San hơi dừng bước, tay đặt trên lan can của cầu thang, quay đầu lại nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu:
“Anh còn chú ý tới mấy chuyện này sao?”
Cô biết, hôm nay sẽ có một trận mưa sao băng, chỉ là không ngờ Tạ Duyên cũng chú ý tới mấy chuyện kiểu này.
“Em không quan tâm tới anh, đương nhiên là không biết rồi.”
Tạ Duyên, ngồi đó ăn mì, hơi ngẩng đầu lên nhìn cô nói.
Tô San ngượng ngùng ho khan một tiếng, sau đó nhanh chân chạy lên lầu. Cô thừa nhận, đúng là mình rất ít quan tâm tới sở thích của Tạ Duyên, cũng có một phần là do chưa bao giờ thấy hắn biểu hiện rằng mình đặc biệt thích thứ gì hết. Nói như vậy không lẽ hắn thích thiên văn học?
Nghe nói trận mưa sao băng đêm nay sẽ bắt đầu lúc h tối. Tô San lập tức nhanh chóng lấy quần áo đi tắm rửa. Mặc dù cô không có nhiều hứng thú với thiên văn học nhưng nếu có thể xem mưa sao băng cũng coi như một điều may mắn rồi.
Đến lúc cô tắm xong, sấy khô tóc đi ra, không còn thấy Tạ Duyên ở trong phòng khách nữa. Nhìn lên thấy đèn trong phòng đọc sách của hắn sáng lên, nhìn thoáng qua thì cũng không thấy hắn đâu. Tô San tò mò đi vào thì thấy một bóng dáng đang đứng ngoài ban công. Hắn mặc một chiếc áo thun màu đen, thân hình cao lớn, đang cúi đầu loay hoay gì đó với chiếc kính thiên văn được đặt bên cạnh. Hiện giờ trên bầu trời đêm chỉ có duy nhất vầng trăng sáng vằng vặc, tỏa ra ánh sáng bạc khắp không gian xung quanh.
Từng làn gió đêm thổi nhè nhẹ, trên ban công không khí rất mát mẻ. Không ngờ hắn còn có cả kính thiên văn để ngắm sao, xem ra đúng là hắn hứng thú với thiên văn học thật rồi.
“Đã có chưa?”
Cô bưng trên tay một tách cà phê đi qua ngồi xuống chiếc ghế dựa. Ngồi đó lẳng lặng nhìn Tạ Duyên đang điều chỉnh chiếc kính viễn vọng kia.
“Sắp rồi.”
Tạ Duyên cúi đầu, thông qua kính viễn vọng nhìn lên mặt trăng, sau đó đi ra sát lan can nhìn lên bầu trời đêm đen sâu thăm thẳm không một gợn mây. Thấy hắn không nói gì chỉ đứng nhìn lên trời, Tô San cảm thấy hôm nay Tạ Duyên có gì đó là lạ, không thể không đặt tách cà phê xuống cất bước đi tới.
Đứng sau lưng hắn, Tô San hít một hơi thật sâu, đỏ mặt tay run run vươn ra ôm lấy eo của hắn từ phía sau. Cảm thấy thân thể của người nào đó đột nhiên bị ôm mà cứng đờ ra, cô nhẹ giọng nói:
“Rất xin lỗi, sau này nhất định em sẽ cố gắng để hiểu anh nhiều hơn.”
Chắc chắn tối nay Tạ Duyên là vì cô không quan tâm tới hắn nên mới không vui như vậy.
Cảm nhận được thân thể mềm mại của cô đang kề sát sau lưng mình, giọng nói nhẹ nhàng tinh tế của cô còn mang theo cảm xúc áy náy. Cô luôn luôn như vậy, mặc dù đối với chuyện yêu đương không hiểu rõ lắm, nhưng cô vẫn luôn cố gắng quan tâm đến cảm nhận của hắn. Thuở ban đầu chỉ cần hắn hơi lại gần thì mặt của cô lập tức đỏ lên, nhưng cuối cùng vì không muốn hắn phải nhẫn nhịn khổ sở mà cô để bản thân tiếp nhận sự tiếp xúc thân mật của hắn. Thoạt nhìn cô là kiểu người bị động, nhưng chỉ cần mình đối xử tốt với cô một chút thì cô ấy chắc chắn sẽ luôn ghi tạc trong lòng.
Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn bên hông mình, Tạ Duyên xoay người lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt mộc trước mặt, đưa tay ra ôm chặt cô vào trong ngực của mình, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Không cần vội, em còn có rất nhiều thời gian để hiểu thêm về anh.”
Nhẹ nhàng ôm lấy eo hắn, đầu Tô San gục vào lồng ngực rắn chắc của hắn, lẩm bẩm:
“Nhưng đúng là em đối xử với anh không tốt bằng anh đối với em.”
Trong xương tủy, cô vốn là người không dễ dàng đặt niềm tin vào người khác. Mấy chuyện liên quan đến tình cảm lại không hiểu nhiều, cô không hiểu thế nào là tình yêu, sống nguyên cả kiếp trước chỉ biết đến lợi ích. Đến khi Tạ Duyên xuất hiện mới khiến cô hiểu ra rằng, trên đời này, ngoài người thân ở trong nhà, thật sự còn có một người toàn tâm toàn ý đối xử tốt với cô mà không cần báo đáp.
“Đột nhiên em như vậy khiến anh không nhịn được muốn làm điều gì đó.”
Tạ Duyên cúi đầu chăm chú nhìn cô, cười khẽ một tiếng.
Nghe hắn nói vậy, Tô San không kiềm chế được ngẩng đầu đấm mạnh một cái lên vai hắn, giọng điệu tức giận:
“Sao anh lại là kiểu người thế này chứ!”
Hoàn toàn không có một chút cảm giác lãng mạn nào, hèn chi bị độc thân lâu như vậy!
“Anh là kiểu người thế nào? Em biết anh đang nói tới điều gì sao?”
Tạ Duyên tựa người lên lan can của ban công, vẻ mặt nghiêm túc hơi nhướng mày hỏi cô.
Gió thổi nhè nhẹ, mặt trăng ở trên bầu trời đêm không chút gợn mây càng thêm sáng rọi. Tô San thực sự không muốn nói chuyện thêm câu nào với con người này nữa. Trong lúc cô cầm tách cà phê lên chuẩn bị đi vào thì trên trời đột nhiên xẹt qua một tia sáng nhanh như chớp. Cô quay người lại thấy càng có nhiều tia sáng xẹt qua, cả người Tô San sững sờ tại chỗ, chỉ biết ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn.
“Sao băng…”
Cô rất kích động, lấy điện thoại ra để chụp và quay lại cảnh này. Tạ Duyên đứng bên kia vẫn tựa người vào lan can, cười rất thản nhiên, nói với vẻ tùy ý:
“Nhìn bằng kính viễn vọng sẽ thấy rõ hơn.”
Nghe vậy, Tô San cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng đi qua ghé mắt nhìn vào ống kính. Ống kính từ nãy tới giờ vẫn hướng về phía mặt trăng, thỉnh thoảng lại có sao băng xẹt qua. Mà khi cô thông qua kính viễn vọng nhìn kỹ lên mặt trăng thì lại thấy một dòng chữ, cả người cô chấn động ngơ ngác, sững sờ một hồi lâu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông đứng đối diện:
“Đẹp không?”
Ánh mắt hắn nhìn cô với đầy ý cười vui vẻ.
Tạ Duyên rất hiếm khi cười với người xa lạ, nhưng khi đối mặt với cô thì khuôn mặt luôn mang theo nét cười nhẹ. Hốc mắt của cô nóng lên, Tô San cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh mở miệng nói:
“Anh…”
Tạ Duyên đột nhiên tiến lên một bước, trên tay không biết lúc nào lại cầm một chiếc hộp nhỏ màu đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn cô:
“Mưa sao băng thật sự phải chờ rất lâu.”
Làn gió thổi nhẹ tới khiến sợi tóc vén bên tai của cô bay phất phơ. Tô San cắn nhẹ bờ môi dưới, cố gắng kiềm chế lại khóe mắt đang chua xót, lui ra sau một bước:
“Anh….anh…sao lại…”
“Sao băng sắp hết rồi, em không muốn xem nữa sao?”
Hắn nâng lên chiếc hộp đỏ kia, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm vẫn nhìn khuôn mặt tinh xảo của cô, vừa chăm chú vừa mang theo một tia cố chấp.
Tô San hơi dừng một chút, rồi run rẩy vươn bàn tay ra mở chiếc hộp kia. Khi nắp hộp chậm rãi mở ra, bên trong là chiếc nhẫn kim cương còn sáng hơn sao băng trên bầu trời.
“Anh đã nói rồi, sau này còn có rất nhiều thời gian để em hiểu về anh nhiều hơn, vì vậy em có đồng ý tìm hiểu không?”
Ánh mắt Tạ Duyên chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, trong mắt hắn chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng của cô.
Mặc dù ngoài miệng thì Tô San luôn nhắc rằng hắn còn chưa chính thức cầu hôn cô bao giờ. Nhưng khi khoảnh khắc này tới thật thì Tô San cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ gì nữa.
Sao băng vẫn thỉnh thoảng xẹt qua xẹt lại. Nhìn người đàn ông trước mặt, Tô San hít một hơi thật sâu, chậm rãi đưa bàn tay ra, giọng nói rất trong trẻo:
“Nếu nhẫn không vừa thì em sẽ không gả cho anh đâu đấy.”
Nhìn thấy điệu bộ ra vẻ nghiêm chỉnh của cô, ý cười trên môi của Tạ Duyên dù có kiềm chế thế nào cũng không kiềm chế được, cầm lấy bàn tay trắng nõn của cô, chậm rãi xỏ vào ngón áp út chiếc nhẫn kim cương còn đang phát sáng lấp lánh như ánh sao.
Kích cỡ hoàn toàn vừa vặn, Tô San có hơi kinh ngạc. Không biết có phải là do hắn ăn may không nữa, cũng có khả năng hắn đã lén đo kích cỡ ngón tay của cô từ trước cũng nên, Tạ Duyên chính là kiểu người vô cùng nham hiểm.
“Mặc dù cái nhẫn này cũng không đẹp lắm, nhưng em cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.”
Cô giơ mu bàn tay lên nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay. Nói xong lại nhìn sang Tạ Duyên, trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ, cầm lấy tách cà phê chạy nhanh vào trong nhà.
Nhìn hình bóng nhỏ nhắn chạy như bay của cô, Tạ Duyên cười cười đưa tay sờ soạng chiếc kính viễn vọng kia, quyết định phải cất giữ nó thật cẩn thận làm kỷ niệm.
…
Sau khi chạy xuống lầu, tim của Tô San vẫn đang đập dồn dập. Cô yên lặng ngẩn ngơ ngồi trên sô pha của phòng khách, phải mất một lúc lâu cô mới tin tưởng được rằng mình vừa mới đồng ý lời cầu hôn của Tạ Duyên.
Mọi chuyện đều xảy ra quá mức bất ngờ, cô hoàn toàn không biết một chút manh mối nào. Nhớ tới mấy chữ cô thấy lúc nhìn lên mặt trăng, cô lên mạng tìm kiếm thông tin một hồi, cuối cùng mới hiểu, hóa ra Tạ Duyên để người ta khắc chữ lên bề mặt của thấu kính ở bên trong đó. Thực ra hắn đâu có thích thiên văn học!
Uổng cho cô lúc nãy còn áy náy như vậy, cái người này thật là gian xảo. Có điều hắn từ trước tới giờ đều như vậy, Tô San cũng không muốn so đo này nọ nữa.
Đột nhiên cô nhớ tới một chuyện, thế là lại vào Weibo, lấy tấm ảnh sao băng lúc nãy cô có chụp để đăng lên, kèm theo một dòng trạng thái.
Weibo Tô San: Hôm nay mưa sao băng thật là đẹp [hình ảnh]
…
Tạ Duyên vẫn còn đang đứng ngoài ban công nhắn tin với Hạ Hoa lại vô tình nhìn thấy dòng trạng thái Tô San vừa đăng lên, hơi mỉm cười. Sau khi gửi tin nhắn trả lời Hạ Hoa liền vào Weibo của mình.
Weibo Tạ Duyên: Không đẹp bằng em [trái tim]
---Hết Chương ---