“Em cảm thấy, tôi vì sao lại nhận bộ phim này?”
Tô San hơi hơi mở mắt ra, khung cảnh trong tầm mắt cứ quay quay mơ hồ, nhưng cô vẫn làm bộ rất thanh tỉnh trừng mắt người bên cạnh:
“Vì sao?”
Nhìn thấy cô có vẻ đã nhìn không rõ hắn là ai, trong mắt Tạ Duyên hiện lên một tia bất đắc dĩ, giọng nói trầm thấp trả lời:
“Là bởi vì em.”
Dứt lời, thần sắc Tô San vẫn không có thay đổi gì, chỉ là cô đột nhiên cúi đầu xuống “Ọe..” một tiếng ói ra. Hơn nữa còn ói lên người Tạ Duyên…
Tạ Duyên lập tức tìm hộp khăn giấy lau miệng cho cô, rồi vỗ vỗ lưng cô:
“Nhịn thêm một chút, chỉ lát nữa về tới nhà rồi.”
Nói xong, liền cởi ra áo khoác đã bị Tô San ói lên, khởi động xe, gần như phóng đi với tốc độ nhanh nhất có thể.
Cả người Tô San mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại, khó chịu day day trán.
Trong bóng đêm, chiếc xe lao vun vút vượt qua các tòa nhà cao ốc. Đến lúc xe dừng lại trước cổng chung cư, Tạ Duyên mới nhìn qua người bên cạnh, thấy cô nhắm chặt mắt, sườn mặt hoàn mĩ mông lung không rõ, hắn cúi đầu ghé lại gần, nhẹ giọng gọi:
“Tô San?”
Hình như nghe thấy có người gọi, Tô San hơi mở mắt ra, nhìn thấy trước mắt mơ hồ không rõ:
“Anh là ai?”
Nhìn thấy bộ dáng say khướt của cô, Tạ Duyên chỉ có thể xuống xe trước, rồi vòng qua đầu xe, qua bên chỗ cô mở cửa ra, đỡ cô ra khỏi xe.
“Tôi có thể tự đi được….Anh tránh ra….”
Tô San loạng choạng đẩy hắn, nhưng bàn tay Tạ Duyên vẫn giữ chặt lấy hông cô.
Gió lạnh thổi phơ phất, giữ chặt cô trong lồng ngực, mùi hương như có như không tỏa ra, luôn luôn đánh sâu vào hệ thần kinh của hắn, cô gái nào đó thì vẫn luôn không an phận vặn vẹo giãy giụa, Tạ Duyên hít một hơi thật sâu, tỉnh táo lại, cũng không nhìn cô mà cố gắng trấn tĩnh, không tạp niệm, nửa đỡ nửa ôm cô đi vào thang máy.
Do lúc trước có tới ăn cơm nên lần này dễ dàng tìm tới cửa căn hộ của cô, cũng không trông chờ vào việc cô tự lấy chìa khóa, dứt khoát tự mò lấy chìa khóa trong túi xách của cô.
“Anh là ai…?”
Tô San hỏi hỏi còn lấy tay day trán, cả người giống như bị rót chì, nặng nề bị người ta ôm vào ngực.
Khó khăn lắm mới mở được cửa, Tạ Duyên sờ soạng ấn công tắc bật đèn lên, sau đó đỡ cô qua nằm trên sô pha.
“Đầu đau quá…”
Tô San nằm trên sô pha thấy khó chịu lại loạng choạng ngồi dậy, làn váy vì hành động của cô mà bị cuốn lên, lộ ra một phần đùi trắng nõn, thấy cô giãy giụa ngồi dậy, Tạ Duyên vội vàng lấy một miếng thảm mỏng ở trên ghế sô pha đắp lên người cô. Sau đó lại đi vào bếp lấy hộp trà, pha cho cô một ly trà đặc, đến lúc quay lại phòng khách, thấy cô đang nằm trên sô pha khó chịu rầm rì gì đó.
Hắn đi qua đỡ cô ngồi dậy, đút cô uống trà, còn có vài giọt vương ra theo khóe miệng cô chảy dọc theo cổ xuống tới xương quai xanh…
Tạ Duyên xoay đầu đi, cố gắng không nhìn cô nữa, hắn chỉ cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, tự chủ của hắn chắc chắn sẽ sụp đổ.
“Không uống…không ngon gì hết…”
Tô San duỗi tay đẩy ly trà ra, khuôn mặt nhỏ vẫn đỏ ửng, ngốc ngốc nhìn hắn.
Tạ Duyên đặt ly trà qua một bên, thấy cô cứ yên lặng nhìn nhìn mình, trong đôi mắt ngập nước phản chiếu hình ảnh của mình, không nhịn được nuốt khan, yết hầu lăn lộn, giọng nói trở nên trầm trầm:
“Em đừng nhìn tôi nữa.”
Hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ.
Dứt lời, Tô San lại ngốc ngốc chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi:
“Vì sao?”
Không ngờ cô ấy uống say xong lại có bộ dáng như thế này, Tạ Duyên bỗng ghé đầu lại gần, một tay giữ lấy gáy của cô, ánh mắt sáng quắc nói:
“Không cho phép là không cho phép.”
Cổ của cô thật trắng, không có chút tì vết, khuôn mặt thanh thuần đỏ ửng, miệng nhỏ khẽ nhếch, bờ môi phấn nộn hồng hồng như đang dụ dỗ mê hoặc hắn, Tạ Duyên vẫn nhớ như in hương vị nụ hôn lúc đó, ngọt ngào.
“Tôi không nhìn anh.”
Tô San đột nhiên nhắm mắt lại, còn nhắm lại rất chặt.
Hai người dựa vào nhau gần như vậy, ngũ quan của cô tinh xảo hoàn mỹ, mang theo vẻ thanh thuần, Tạ Duyên cứ yên lặng nhìn cô một hồi, ánh mắt chăm chú, cuối cùng nhắm mắt lại, đứng lên, cố gắng hồi phục tinh thần, lấy điện thoại của cô, lấy ngón tay cô nhấn lên màn hình để mở khóa bằng vân tay, sau đó nhắn tin cho chị Lưu.
Nhìn thấy cô gái nào đó đang nằm lại trên sô pha, mắt vẫn nhắm chặt không chịu mở, hắn chỉ có thể ngồi xuống, kề bên tai cô nhẹ giọng nói:
“Tôi đi đây, em an tĩnh ngủ đi.”
Người nào đó vẫn không mở mắt, Tạ Duyên bất đắc dĩ cười cười, khi tầm mắt lướt qua đôi môi của cô lại hơi lóe lên một tia khác thường, cuối cùng vẫn đứng dậy cất bước rời khỏi căn hộ.
….
Khi ánh mặt trời chói mắt xuyên qua khe hở của rèm cửa chiếu vào phòng, người nằm trên giường lớn trở mình, bỗng nhiên vươn bàn tay trắng nõn mò mẫm tìm điện thoại, có điều mò một hồi vẫn không thấy, mới mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Tô San ngồi dậy, day day nhẹ thái dương, nhìn xung quanh, rồi xuống giường đi ra phòng khách.
Ra thì thấy chị Lưu đang ngồi trên sô pha đọc tạp chí:
“Chị mua đồ ăn sáng rồi, em ăn đi, lát nữa chị còn có việc ra sân bay.”
Dứt lời, Tô San ngơ ngác xoa đầu rồi đi qua ngồi xuống ghế, cô nhớ rõ hôm qua sau khi uống rượu, sau đó Tạ Duyên và Hạ Hoa tới, sau đó…. Sau đó sao cô về nhà như thế nào??
“Hôm qua là chị đưa em về hả?”
Cô dựa vào ghế, lại day day thái dương, đầu hiện giờ vẫn rất đau.
Nghe vậy, chị Lưu liếc nhìn cô:
“Không phải.”
“Hả?”
Sắc mặt Tô San khẽ biến.
“Em không nhớ rõ sao? Rõ ràng em nhắn tin cho chị nói chị qua đây, lúc chị qua tới em đã ngủ rồi, chị chỉ có thể ở lại đây cả đêm với em.”
Chị Lưu khó hiểu khép lại tạp chí.
Tô San nhăn mày gắt gao:
“Vậy ai là người đưa em về?”
Cô sao lại không hề nhớ là mình có nhắn tin cho chị Lưu?
Chị Lưu đứng lên, cầm lấy túi xách có vẻ phải đi:
“Là Tạ Duyên ah.”
Dứt lời liền cất bước đi ra khỏi phòng, chỉ có Tô San vẫn mơ mơ màng màng ngồi đó.
Sao cô không nhớ gì hết vậy?
Đầu cô hiện giờ vẫn rất khó chịu, cô đành đi tắm rửa trước, sau đó nấu cho mình một bát cháo, ăn sáng xong, cô mới cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Tạ Duyên.
Tô San: “Cám ơn anh hôm qua đã đưa tôi về, tôi không có uống say xong rồi phát điên chứ hả?”
Thật ra đây mới là điều mà Tô San lo lắng nhất, nguyên chủ lúc trước cũng từng uống say một lần, chị Lưu nói cô sau khi uống say còn đánh người, không biết hôm qua cô có đánh ai không.
Có lẽ Tạ Duyên đang bận gì đó, mãi cũng không nhắn tin trả lời, Tô San đành phải sửa soạn quay về đoàn phim, tối nay cô còn có hai cảnh quay đêm, bộ phim này khoảng nửa tháng nữa cũng sẽ đóng máy, tháng sau lại khởi quay bộ phim truyền hình tình yêu đô thị kia, trong khoảng thời gian này cũng có lịch chụp ảnh bìa tạp chí, chị Lưu cũng sắp xếp để cô tham gia một sự kiện ra mắt sản phẩm thời trang thu đông của nhãn hiệu nào đó.
Đến lúc tới phim trường, kịch bản hình như đã sửa tốt rồi, mặc dù cảnh diễn của Chu Cầm Cầm vẫn khá nhiều, nhưng ít nhất theo kịch bản nam chính lúc sau cũng không thích nữ phụ, chỉ áy náy đối với nàng ấy mà thôi.
Trong phòng trang điểm, Tiểu Chu không biết nhìn thấy gì, kích động cầm di động tới gần cô:
“Chị Tô, chị xem này.”
Tô San đang được tạo hình, trang điểm, liền cầm lấy điện thoại Tiểu Chu đưa qua, lướt lướt, thấy cô lại bị người ta bôi đen.
Lúc này là một tin do một trang báo đăng lên, nói lúc đầu bộ phim đã định nữ chính là Dương Chỉ, nên Tạ Duyên mới nhận đóng, lúc sau Dương Chỉ lại bị cô đoạt vai, Tạ Duyên vì thấy diễn xuất của cô không tốt nên muốn từ chối không đóng nữa, kết quả là bên phía nhà sản xuất lại nâng mức cát xê lên cao ngất ngưởng để giữ Tạ Duyên lại.
Tin này vừa mới đăng lên cách đây một tiếng, số bình luận đã trên hai vạn, nếu cứ như vậy khẳng định sẽ trở thành hot search hôm nay, phía dưới cũng tranh cãi kịch liệt.
Cư dân mạng A: “Từ chối tin lá cải, ông xã nhà tôi đóng phim chỉ quan trọng kịch bản chứ không phải cát xê, hơn nữa nếu như đúng là vì diễn xuất của Tô San mà từ chối, thì nhà sản xuất dù có trả thù lao bao nhiêu anh ấy cũng sẽ không đồng ý ở lại mỉm cười”
Cư dân mạng B: “Diễn xuất của Tô San có tốt hay không chúng tôi đều biết, có điều không biết tờ báo này là do công ty nhà nào mở ra? mỉm cười”
Cư dân mạng C: “Ha ha, anti-fan dù muốn bôi đen thế nào cũng vô dụng, cứ ghen tỵ đi, Tô Tô nhà ta dù sao cũng là nữ chính!”
Cư dân mạng D: “Fan não tàn của Tô kỹ nữ ở đó mà kiêu ngạo, hiện giờ cũng chưa có thông tin chính thức vậy mà đã rêu rao nữ chính nữ chính này nọ, đến lúc đó không sợ bị xấu mặt sao? nôn mửa”
Cư dân mạng E: “Ôm mang đi Tạ Duyên nhà tui, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng vẫn phải nói, nếu Tạ Duyên mà ghét Tô San, thì sao còn dành nụ hôn màn ảnh đầu tiên cho cô ấy?”
Cư dân mạng F: “Tô kỹ nữ thật lợi hại, dính lấy Vương Trừng, lợi dụng Giang Dần xong vứt bỏ, giờ còn muốn bám chặt Tạ Duyên sao?”
Cư dân mạng G: “Người nào đó không hổ danh là nữ hoàng chuyên đoạt vai, cả Dương Chỉ cũng dám tới đoạt, đúng là có bối cảnh vẫn lợi hại nhất, lần sau cô còn tính đoạt vai của ai nữa?”
Bị mắng nhiều rồi, giờ Tô San cũng đã sớm bình thản đối mặt, cô biết giờ cô chỉ thiếu nhất là một tác phẩm thật tốt, có điều cô nghĩ cũng không còn lâu nữa, bộ phim giờ cô đang quay đã sớm được đài truyền hình mua bản quyền phát sóng rồi, đã định tháng tư năm sau phát sóng vào khung giờ vàng, còn bộ phim điện ảnh kia thì ra rạp vào dịp Tết Âm lịch.
Có điều vừa nhận đóng phim thần tượng, rồi lại lăng xê này nọ, cũng không phải điều cô hy vọng, cô thấy, mình nên đổi sang phong cách diễn khác, phim thần tượng khá hạn chế, chủ yếu là đề tài hài hước, hơn nữa cũng không có diễn viên nào có thể dựa vào phim thần tượng mà có thể đoạt vương miện.
“Chị Tô, chuyện này có nên nói với chị Lưu không?”
Tiểu Chu nghiêm túc hỏi.
Tô San trả điện thoại lại cho cô ấy, thản nhiên nói:
“Em cứ nói cho chị ấy đi, chỉ cần chú ý dư luận một chút là được.”
Tin nóng này đã khiến Tạ Duyên trở thành người thấy tiền là sáng mắt, fan của hắn chắc chắn sẽ phản kích, cho nên đám anti-fan chắc chắn không thể làm nên chuyện gì đâu.
Nhắc tới Tạ Duyên, Tô San lại nói Tiểu Chu lấy điện thoại của cô ra, thì thấy Tạ Duyên đã nhắn trả lời cô.
Tạ Duyên: “Không có.”
Nghe là mình không có uống rượu say rồi phát điên, Tô San thở phào nhẹ nhõm, nếu không sau này cô chắc sẽ xấu hổ tới mức không dám ngẩng mặt lên.
Cảnh quay buổi tối quay chụp khá thuận lợi, so với Chu Cầm Cầm, cô ít bị NG hơn nhiều.
Cuối tháng rải rác quay thêm vài cảnh nữa, thế là hoàn thành xong các cảnh diễn của cô, nhưng cảnh của Giang Dần hình như vẫn chưa xong, còn cần thêm mấy ngày nữa.
Cuối cùng cô cũng có thể nghỉ ngơi ở nhà mấy ngày, cho đến buổi tối khi chương trình thực tế lần trước ghi hình giờ được phát sóng, dù sao cũng là chương trình ăn khách, trong một đêm, fan Weibo của cô lại tăng thêm năm mươi vạn, còn lên hot search, cho đến hôm sau vẫn nằm trong top từ khóa tìm kiếm nhiều nhất trong ngày.
Tô San sáng tỉnh dậy, thấy Weibo của cô cũng loạn cả lên, không thấy có anti-fan gì, chỉ toàn fan xa lạ vào bình luận, từ khóa Tô San đánh đàn trở thành top hot search.
Cư dân mạng A: “A a a! Điên cuồng vì tiểu tỷ tỷ gảy đàn tranh!!!”
Cư dân mạng B: “Má ơi, là một người học đàn tranh, cảm giác của tôi là Tô San còn đàn hay hơn cả cô giáo tụi tôi!”
Cư dân mạng C: “Tiểu tỷ tỷ thật là có khí chất, đặc biệt lúc gảy đàn, cảm thấy cô ấy giống như một tiểu thư khuê các thời cổ đại, quá đẹp! Quyết định trở thành fan Tô San!”
Cư dân mạng D: “Phổ cập kiến thức cho mọi người, Tô San còn biết thổi sáo nữa, mọi người có thể tìm video livestream của cô ấy.”
Cư dân mạng E: “Chỉ có mình tôi chú ý tới cuộc trò chuyện của Tô San và Tạ Duyên sao? Cảm thấy quan hệ của bọn họ thật tốt ah, không ngờ giọng nói của Duyên ca nhà tôi lại dễ nghe như vậy mắt trái tim”
Cư dân mạng F: “Xem toàn bộ chương trình kỳ này, thấy Tô San được gia đình dạy dỗ thật là tốt, còn đặc biệt có khí chất, điềm tĩnh, đạm nhiên, mặc dù lúc gảy đàn có đánh sai hai chỗ, nhưng tôi càng có cảm giác cô ấy cố ý đánh sai vừa cười vừa khóc Bởi vì khi đã tới trình độ này, không thể nào lại phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy vừa cười vừa khóc”
Cư dân mạng G: “Đã bị nhan sắc khí chất của Tô San mê hoặc trở thành fan, rất mong chờ cảnh hôn trong phim điện ảnh của tiểu tỷ tỷ cùng với ông xã nhà tui cười nhe răng”
Tuy rằng không phải là một đêm thành danh, nhưng cũng coi như hot một thời gian ngắn, giờ hiện tại có rất nhiều người tìm xem lại chương trình, có thêm nhiều fan, Tô San rốt cuộc cũng cảm nhận được khoảnh khắc hot mà không bị người ta mắng là như thế nào, không ai muốn mình bị người khác mắng chửi, thậm chí còn đụng chạm tới người nhà mình, có điều còn phải chờ tới khi có được một tác phẩm chân chính xuất sắc mới có thể củng cố vị trí.
Ngày mốt cô còn phải đi đóng một vai nhỏ cho bộ phim “Tiên Lộ” của Vương Trừng, hai ngày này độ hot của cô tăng rất nhanh, Weibo có thêm chừng ba trăm vạn fan, cũng may chị Lưu đã dự kiến trước, ngày cô đáp máy bay để tới phim trường “Tiên Lộ” còn đưa theo mấy người vệ sỹ, quả nhiên, không biết ai tiết lộ chuyến bay của cô, sân bay có một lượng lớn fan tập trung chờ ở đó.
“A a a a! Tô San!”
“Tô San, em yêu chị!”
Khắp sân bay tràn ngập tiếng hét chói tai, còn có mấy fan nữ điên cuồng lao qua chỗ cô, mặc dù có vệ sỹ đi theo mở đường, Tô San vẫn cần một lúc lâu mới thoát khỏi sân bay lên xe.
Bộ phim tiên hiệp này hiện đang quay chụp tại một khu biệt lập, cho nên tụi cô phải ngồi xe rất lâu, vừa lên xe, Tô San liền tháo mũ với kính râm xuống, trong lòng vẫn còn hoảng sợ, ngẫm lại cảnh tượng lúc nãy tâm tình cô lại phức tạp.
Chị Lưu ngồi ghế trước khẽ cười nói:
“Cái này còn chưa là gì đâu, lúc sau nếu em mà giống như Vương Trừng có nhiều fan như vậy, lúc đó em mới có thể cảm nhận được cảm giác thế nào là ra khỏi nhà mua chai nước cũng không dám đi.”
Xe lướt nhanh trên đường cái, Tô San nhìn ngoài cửa sổ, chỉ cười đạm đạm nói:
“Em sợ là không thể được như Vương Trừng đâu.”
Ai cũng biết là, tiểu hoa đán trong giới giải trí dù được yêu thích thế nào cũng không thể vượt qua nam diễn viên trẻ tuổi đẹp trai, bởi vì fan hâm mộ phần lớn là nữ giới, làm gì có ai không thích soái ca chứ.
“Lúc trước định hướng của em chỉ là vậy, sau này em còn phải thay đổi hướng đi, đổi mới hình tượng, chị cũng sẽ để em tự lựa chọn kịch bản, gần đây có rất nhiều bộ phim mời em đóng, chị sẽ nâng mức thù lao của em cao lên dần dần, dù sao lúc nào nên kiếm tiền thì vẫn phải kiếm.”
Nói tới đây, chị Lưu lại quay đầu lại nhìn cô:
“Đài Tương Nam gần đây tính làm một chương trình thực tế ngoài trời, tính mời em làm thành viên cố định, nếu em thấy được thì chị sẽ thảo luận cụ thể lại với bên đó.”
---Hết Chương ---
Do phía dưới có bạn bình luận hỏi, truyện này toàn bộ có chương và không có ngoại truyện, bản tiếng Trung đã hoàn rồi nhé các bạn!