"Chị chỉ cần đừng để cho bên ban tổ chức làm chiêu trò lăng xê couple lung tung là được."
Mấy chương trình thực tế kiểu này rất thích sử dụng mấy chiêu trò marketing, cho dù hai người chẳng có liên quan gì nhưng đến giai đoạn hậu kỳ cũng có thể cắt ghép sao đó khiến hai người thành một couple. Huống chi lúc trước cô và Giang Dần đã từng có scandal, ban tổ chức chắc chắn sẽ liều mạng để tụi cô xuất hiện cùng nhau thật nhiều trên màn ảnh, mặc kệ thực tế lúc ghi hình có ái muội gì hay không, hậu kỳ cũng sẽ cắt ghép thành có ái muội.
Trước kia cô chỉ có một mình nên chẳng cần băn khoăn gì nhiều, nhưng giờ đã ở bên Tạ Duyên, không cần biết có phải là do hậu kỳ biên tập chương trình hay không, nếu cô vẫn tiếp tục cam chịu mấy kiểu lăng xê như thế này tức là không tôn trọng Tạ Duyên rồi.
“Chuyện này chị chắc chắn nói bên ban tổ chức chương trình không làm quá mức, dù sao sau này quan hệ của em với Tạ Duyên còn phải công khai, hiện giờ mà lăng xê lung tung thì sau này fan của Tạ Duyên sẽ càng khó tiếp nhận em hơn.”
Chị Lưu nghiêm túc nói:
“Vì vậy em cứ yên tâm, nhưng có điều chương trình thực tế chắc chắn phải có chiêu trò để thu hút người xem, nếu không lăng xê couple thì em phải sử dụng cách thức khác.”
Ngữ khí chị Lưu vô cùng bình thản, nhưng Tô San biết chị ấy muốn khai thác khả năng của cô, muốn xem liệu cô có còn tài nghệ gì khác để hấp dẫn sự chú ý của công chúng và người hâm mộ không.
“Em biết viết thư pháp.”
Cô thản nhiên nói.
Nghe vậy, chị Lưu ngồi ghế trước hơi cong khóe môi nói:
“Được.”
Tài lẻ của các thành viên là điểm đặc sắc của chương trình, lúc trước do bên ban tổ chức nghe nói cô và Kim Khánh Châu có tài nấu nướng khá tốt, nên mới xây dựng chủ đề thi đấu như vậy. Nếu chị Lưu để lộ với bên ban tổ chức rằng cô biết viết thư pháp thì chắc chắn bên bọn họ sẽ bố trí một tình huống để cô có thể thể hiện tài năng của mình.
Chương trình tất nhiên đều có kịch bản cả thôi, nhưng Tô San cũng sẽ không để lộ việc mình biết vẽ tranh, bởi vì chuyện này sẽ rất khó giải thích. Nhưng thư pháp thì dễ hơn, nguyên chủ lúc còn nhỏ đều ở nhà ông ngoại, ông ngoại luôn say mê với nghệ thuật viết thư pháp, cho nên từ nhỏ nguyên chủ cũng có học chút ít, nhưng cũng chỉ biết sơ sơ. Hiện giờ ông ngoại cũng đã mất rồi, còn nguyên chủ trước giờ cũng không thể hiện mấy cái này trước mặt ba mẹ cho nên giờ cô có viết như thế nào thì cũng không ai nghi ngờ gì.
Về đến nhà, nghĩ đến việc ngày mai khởi quay, Tô San lại đi thu thập hành lý. Đây là phim thiên về kiểu hành động, trầy da hay bầm tím là chuyện khó tránh khỏi, cô tốt nhất là nên mang theo mấy thứ như nước sát trùng, băng gạc hay băng cá nhân gì đó.
Nhớ tới Tạ Duyên phải ngồi trên máy bay khá lâu mới tới nơi nên cô cũng không nhắn tin cho hắn. Đến sáng sớm ngày hôm sau, tài xế qua đưa cô tới phim trường. Bởi vì dàn diễn viên bộ phim này cũng không có nghệ sĩ nào là đặc biệt có nhiều fan hâm mộ, nên cũng rất ít paparazzi thủ ở ngoài để chụp lén, nghi thức khởi quay tiến hành rất nhanh chóng.
Cảnh quay đầu tiên là cảnh đuổi bắt tội phạm bỏ trốn, Tô San vốn đầy hào hứng, nhưng khi thấy sân thượng cao cao đằng kia thì sau lưng toát ra một đợt mồ hôi lạnh.
“Tô San, lát nữa cô sẽ nhảy từ sân thượng của tòa nhà bên này nhảy xuống sân thượng tòa bên cạnh, nhớ khi nhảy xuống phải lăn một vòng trên mặt đất rồi mới đứng lên.”
Đạo diễn miệng ngậm một điếu thuốc, giơ tay chỉ lên hai tòa nhà cao cao trước mặt nói:
“Cô đừng sợ, đã có dây thép an toàn rồi, nếu cô cảm thấy không được thì tôi sẽ để diễn viên đóng thế làm thay.”
Đạo diễn cũng đã nghĩ tới là một cô gái nhỏ nhắn yếu ớt chắc chắn không thể làm mấy động tác nguy hiểm như vậy, nên đã chuẩn bị sẵn diễn viên đóng thế rồi. Nhưng ông cũng không thấy lạ gì, hiện nay khi đóng phim hành động, nếu cảnh nào hơi nguy hiểm thì mọi người đều sẽ tìm diễn viên đóng thế. Diễn viên mà hoàn toàn không sử dụng diễn viên đóng thế chỉ có thể là mấy siêu sao phim hành động võ thuật từ thời xửa thời xưa giờ đã lui về hậu đài rồi mà thôi.
Tô San ngẩng đầu nhìn lên sân thượng cao ngất đằng kia, nếu cô mà bị ngã xuống, thể nào cũng ít nhất là gãy tay. Cô bình tĩnh nhìn vậy một hồi, hít sâu một hơi, bỗng nhiên quay đầu nhìn đạo diễn:
"Tôi không cần diễn viên đóng thế."
Nghe vậy, đạo diễn cũng rất kinh ngạc nhìn cô, sau đó gật gật đầu:
"Vậy được, cô qua gặp cố vấn võ thuật luyện tập trước cho quen đã."
Nghe vậy, Tô San liền cầm kịch bản đi qua chỗ quay chụp. Đây là một khu nhà chung cư, khu này đã được đoàn phim thuê lại, nhân viên đoàn đang bận rộn dọn dẹp dựng cảnh và sắp xếp đạo cụ súng bắn linh tinh.
Đây là một bộ phim về cảnh sát và tội phạm, nữ chính là cảnh sát hình sự, nam chính là cấp trên của nữ chính, nhưng vì một vụ án tử nghiêm trọng mà đắc tội với bọn xã hội đen. Đám bọn họ đã thiết lập cạm bẫy vu oan cho nam chính tội giết người. Vì một số lý do khiến nam chính buộc phải chạy trốn, hơn nữa do nam chính còn biết được một nhân chứng rất quan trọng. Cả bộ phim phát triển các tình tiết xoay quanh vụ án này. Cảnh quay hôm nay là cảnh mở đầu, cảnh nữ chính đuổi bắt tội phạm chạy trốn, sau đó tìm được một cái hộp khá quan trọng. Những người khác đều không biết được cái hộp này chứa cái gì, nhưng nam chính lại đem giấu nó rất kỹ, đây là cái hộp rất quan trọng đối với nhân vật phản diện của phim. Từ đây mà phát triển các diễn biến tiếp theo của kịch bản.
Cố vấn võ thuật của bộ phim này rất chuyên nghiệp, còn từng nhận được giải thưởng. Anh ta chỉ cho Tô San một vài cách lăn trên mặt đất và tư thế cầm súng, còn có một vài động tác khi đánh nhau. Có điều mới chỉ được một nửa thì Lý Hách lại đây.
"Tô San, tôi nghe nói cô không định dùng diễn viên đóng thế?"
Sắc mặt hắn khá nghiêm túc, nghĩ đến lời dặn dò của Tạ Duyên, nếu Tô San xảy ra chuyện gì, hắn cũng không biết ăn nói với Tạ Duyên như thế nào.
Cố vấn võ thuật đứng bên cạnh nhìn qua hai người đang nói chuyện, chắc thấy không tiện nên liền rời khỏi.
Tô San một tay cầm súng đạo cụ luyện tập lên đạn cho thuần thục, vừa nói:
“Đúng thế, sao vậy?”
Nhân viên đoàn phim đi qua đi lại, tất cả mọi người đều khá bận rộn, còn có mấy người đóng vai phụ cũng đang luyện tập động tác đánh nhau, diễn viên quần chúng cũng khá nhiều.
Lý Hách nhìn nhìn xung quanh, đánh túm chặt cánh tay của cô, kéo tới một chỗ khá vắng người, là chỗ gửi xe đạp dưới một tòa chung cư. Trên người hắn vẫn đang mặc trang phục diễn là một bộ đồng phục cảnh sát, vô cùng khoa trương chỉ lên sân thượng cao cao trên kia nói:
“Cô không muốn sống nữa sao? Nếu cô bị ngã gãy tay gãy chân, Tạ Duyên chắc chắn sẽ tìm tôi tính sổ!”
Tô San: “……”
Cô cười cười vẻ mặt không để bụng, cắm khẩu súng vào lại bên hông, nói:
“Làm gì mà nghiêm trọng vậy, không phải là sẽ buộc dây thép an toàn rồi sao, thế tại sao anh cũng không dùng diễn viên đóng thế?”
Đoàn phim đã chuẩn bị nhiều tầng bảo hộ như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, bộ phim này có nhiều cảnh quay hành động như vậy, nếu lúc nào cũng dùng diễn viên đóng thế thì không tốt lắm, hơn nữa có khi trong giới điện ảnh này sẽ lan truyền việc cô khó hợp tác, thích làm cao.
“Tụi tôi là đàn ông, da dày thịt béo nên không sao, cô nếu bị ngã rồi xảy ra chuyện gì, tôi sao mà ăn nói với Tạ Duyên đây?”
Biểu tình của Lý Hách nghiêm túc hơn, có vẻ cảm thấy chuyện này vô cùng hệ trọng.
Tô San: “……”
Tô San chớp chớp mắt, im lặng chốc lát, sau đó cười cười:
“Hách đại ca à, anh hơi làm quá rồi. Lúc đóng phim bị va đập gì đó vốn dĩ rất bình thường, không phải là lúc thái rau cũng có thể bị đứt tay hay sao? Anh yên tâm đi, chỉ cần anh không nói chuyện này với Tạ Duyên, anh ấy nhất định sẽ không biết đâu.”
Nói xong, thấy đạo diễn đằng kia đang cầm loa gọi, Tô San lập tức chạy qua đó.
Lý Hách đứng đó rất đau đầu không biết làm sao, chỉ có thể gọi điện cho Tạ Duyên, nhưng hình như bên đó không có tín hiệu, gọi mãi mà không thấy kết nối được.
Không còn cách nào khác, Lý Hách chỉ có thể nhắn tin cho Tạ Duyên, nói rằng, bạn gái của cậu ta một hai nhất định đòi nhảy lầu, ngăn cản mãi cũng không được.
Mà hiện tại, Tô San đã lên sân thượng chuẩn bị quay, đang được nhân viên đoàn buộc đai bảo hộ bên hông. Lát nữa cô sẽ phải nhảy qua sân thương bên kia, sân thượng bên kia thấp hơn sân bên này khoảng mét gì đó, nhưng đã có đai bảo hộ nên hẳn là sẽ không sao.
“Tô San, đã được chưa?”
Đạo diễn ở dưới lầu cầm loa hỏi.
Nghe vậy, Tô San lập tức giơ tay ra hiệu OK, sau đó đạo diễn hô “Action!”, một chiếc máy quay phim trên không (flycam) bắt đầu di chuyển tới gần cô. Tô San hít sâu một hơi, lấy đà chạy nhanh nhảy xuống khỏi sân thượng! Lúc nhảy xuống, đai bảo hộ dần dần siết chặt lại để giảm tốc độ rơi của cô, đến khi chuẩn bị đáp xuống sân thượng bên kia, Tô San điều chỉnh tư thế lăn một vòng trên mặt đất, móc súng lục ra, nhắm ngay tên tội phạm đang chạy trốn phía trước:
“Đứng lại!”
Sau đó máy quay tới gần hơn, chiếu tới sườn mặt của cô, đạo diễn lập tức hô: “Cắt!”
Trong chốc lát, Tô San liền xoa xoa cánh tay có hơi đau, nhưng cô cũng không dám nhìn xuống dưới lầu. Thực ra cô cũng rất sợ, nhưng lúc đó chỉ cần dứt khoát đưa chân ra nhảy xuống thì không sao nữa.
Đến lúc từ trên sân thượng đi xuống, đạo diễn đang ngồi sau máy theo dõi lập tức vẫy vẫy tay với cô. Tô San lập tức đi qua, Lý Hách lúc này cũng nhìn chằm chằm màn hình máy theo dõi, có vẻ đang tập trung xem biểu hiện lúc nãy của cô.
Thấy cô tới, đạo diễn hơi cau mày, nghiêm túc nói:
“Tô San, lúc cô nhảy xuống vẫn còn có một chút do dự, hơn nữa động tác lăn khi đáp xuống cũng quá chậm, cô liệu có thể làm lại một lần nữa không?”
Tuy rằng biết là đạo diễn Chu này chỉ muốn có một cảnh quay tốt hơn, nhưng Lý Hách đứng cạnh đó không nhịn được nói xen vào một câu:
“Thôi, hay là cứ dùng diễn viên đóng thế đi, tôi thấy Tô San cũng không quen lắm, cứ để cô ấy làm quen dần dần đã, đột nhiên phải đóng cảnh hành động có độ khó cao thế này, đừng nói là một cô gái, kể cả đàn ông tụi tôi lúc đầu cũng khó tránh khỏi làm không đúng.”
Lý Hách là diễn viên rất chuyên nghiệp, trừ phi có cảnh nào đặc biệt nguy hiểm, nếu không cậu ta cũng sẽ không dùng diễn viên đóng thế, không ngờ cậu ta lại có thể nói ra câu này, đạo diễn quay đầu qua nhìn Lý Hách một cái, sau đó lại nghĩ tới hai người này đã quen nhau từ trước nên cũng không thấy khó hiểu.
“Không cần, tôi nghĩ để tôi thử lại một lần nữa đi.”
Tô San nghiêm túc nói, xoa xoa cánh tay, sau đó lại khởi động phần cổ.
Thấy vậy, Lý Hách lại tính nói gì đó nữa, đạo diễn lại vội vàng nói Tô San đi lên chuẩn bị.
Đến lúc Tô San đang ở trên sân thượng chuẩn bị, thì Tiểu Chu chạy lại đây, đưa điện thoại cho cô:
“Chị Tô, có người gọi điện tới!”
---Hết Chương ---
Editor: Xin lỗi vì lần trước có chút nhầm lẫn, lần này mình xin đính chính là chính văn của truyện là chương, ngoài ra theo mình biết thì còn có ngoại truyện nữa.