Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

chương 90: để lộ manh mối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Vị đạo diễn Từ này tự tìm tới cửa. Bởi vì bộ phim này, ông ấy dự tính toàn bộ diễn viên sẽ chỉ chọn người mới mà thôi, hơn nữa hình như do đạo diễn Lê cũng có đề cử cô, vì vậy mới gửi kịch bản mời cô đóng. Mặc dù vậy thì vẫn phải tới thử vai, chỉ cần biểu hiện của cô không quá tệ thì chắc chắn được.”

Mảng điện ảnh thật ra rất nhỏ hẹp. Nếu bạn mà đắc tội với một đạo diễn tên tuổi trong đó, nếu không có bất kỳ một chỗ chống lưng nào, thì chắc chắn sẽ bị toàn bộ người trong lĩnh vực này tẩy chay, chắc chắn bất kì một siêu phẩm nào hay đạo diễn nổi tiếng nào cũng sẽ không bao giờ chọn bạn. Nhưng nếu có người quen biết dẫn dắt đưa bạn đặt chân vào đây, vậy chắc chắn sẽ rất thuận lợi để tiến thân về sau. Bởi vì những đạo diễn trong mảng điện ảnh thường thích dùng người quen, hoặc là người do người quen giới thiệu, hiếm lắm mới dùng tới những diễn viên không thân thiết. Bởi vì đối với bọn họ mà nói, phim của mình không cần phải siêu sao nào đó đóng mà họ muốn phim của họ là thứ có thể nâng diễn viên lên, cho nên ở khía cạnh tuyển vai luôn dựa theo ý thích của bản thân đạo diễn mà không quan trọng danh tiếng của diễn viên đó.

Đạo diễn Lê đã đề cử cô đi thử vai, vậy tức là ông ấy dần dần đưa cô vào thế giới của những đạo diễn nổi tiếng, đây chính là một cơ hội mà nhiều người mong cũng không được.

Nghe Hạ Hoa nói, Tô San khẽ “uhm” một tiếng.

“Đúng rồi, bộ phim tình yêu đô thị kia của hai người sẽ được phát sóng vào đầu tháng sau, tôi nghĩ hiện giờ nên làm vài hành động coi như để lộ một chút manh mối, để mọi người có sự chuẩn bị tâm lý. Như vậy thì đến lúc chuyện hai người được công bố sẽ không khiến mọi người quá kinh ngạc và khó tiếp nhận, lại còn có thể tuyên truyền cho bộ phim, cô thấy sao?”

Nghe vậy Tô San cũng không biết phải nói gì nữa. Con người này thật là biết tính toán, còn muốn tiết kiệm cả chi phí tuyên truyền nữa. Có điều cô cũng không có ý kiến gì, Hạ Hoa là người có nhiều kinh nghiệm trong mấy chuyện này, chắc chắn anh ta cũng sẽ làm việc có chừng mực.

“Vậy anh cảm thấy nên lăng xê như thế nào?”

Tô San vừa hỏi vừa tắt máy tính rồi rúc vào ổ chăn.

Nghe vậy, người ở đầu dây bên kia tập tức nói với giọng nghiêm túc:

“Cái gì mà lăng xê chứ, hai người có phải đang lăng xê couple một thời gian rồi thôi đâu, cái này gọi là ‘tận dụng những gì sẵn có’. Lúc đó hai người chỉ cần tương tác với nhau trên Weibo nhiều một chút, mờ ám một chút, ví dụ như mặc đồ đôi, hoặc vỏ điện thoại đôi gì đó là được, cứ để cho mọi người tự suy đoán. Hai người đều là người trẻ tuổi, không lẽ còn phải để tôi dạy mấy chuyện này hay sao?”

Giọng điệu Hạ Hoa còn mang theo vẻ hoài nghi. Hai người này mấy trò mờ ám thì không biết làm, nhưng lại toàn để paparazzi chụp được, không có chút lãng mạn nào của giới trẻ bây giờ gì hết.

Nghe anh ta nói thế, Tô San cũng không biết phải nói sao, cô với Tạ Duyên lấy đâu ra đồ đôi với vỏ điện thoại đôi chứ, nghe đã thấy buồn nôn.

“Tôi…tôi sẽ trao đổi chuyện này với Tạ Duyên xem sao. Được rồi, tôi phải đi ngủ đây.”

Nói xong, đầu dây bên kia cũng không có động tĩnh gì khác nên cô liền cúp máy.

Cô nằm trong ổ chăn, vươn tay ra điều chỉnh lại nhiệt độ của máy điều hòa. Suy nghĩ chốc lát, cô nghĩ chắc giờ này Tạ Duyên vẫn chưa ngủ, vì thế liền gửi một tin nhắn qua, đại khái là truyền đạt lại ý của Hạ Hoa.

Tô San: “Anh thấy chúng ta có nên dùng vỏ điện thoại đôi hay không?”

Một lát sau, bên kia trả lời lại.

Tạ Duyên: “Anh thích nhẫn đôi hơn.”

Tắt máy, Tô San đỏ mặt vờ như chưa thấy gì, quyết định đi ngủ. Con người này đúng là không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để trêu chọc cô.

Mấy ngày sau Hạ Hoa có báo với cô rằng Tạ Duyên bay ra nước ngoài để đóng phim. Tô San cũng không gọi điện cho hắn, trong lòng thì lại chờ mong hắn sẽ về nước để gặp mình. Cô nghĩ chắc đây là cảm giác khi yêu đương phải không?

Đến buổi lễ trao giải được tổ chức vào giữa tháng, Hạ Hoa cũng cùng đi với Tô San tham dự. Những lần trước cô luôn bước lên thảm đỏ cùng với đoàn làm phim, lần này cô chỉ đi một mình, vì vậy thứ tự xuất hiện của cô cũng không phải là trễ lắm, thứ tự của cô ở sau Lý Tuyết nhưng sau cô còn có Dương Chỉ. Nói cho cùng do gần đây cô xuất hiện trên truyền thông khá nhiều, độ nổi tiếng và mức độ được yêu thích cũng không tệ, nhưng chưa ổn định lắm. Nếu bộ phim tiếp theo của cô mà vẫn được đánh giá cao thì cô mới được xem như nằm trong hàng ngũ tiểu hoa đán trong giới giải trí.

Trong lúc ngồi trong xe bảo mẫu chờ tới lượt bước ra, Hạ Hoa ngồi trên ghế phụ không nhịn được quay đầu ra sau hỏi cô:

“Không phải là tôi nói hai người chơi trò mập mờ để lộ một ít manh mối sao? Sao tới giờ vẫn không có động tĩnh gì hết vậy, không lẽ mấy chuyện này còn phải để tôi chỉ cô sao?”

Hai người nhìn nhau, Tô San cảm thấy hơi xấu hổ cúi đầu. Cô có thể làm được gì đây, gần đây Tạ Duyên toàn thích trêu chọc cô, chỉ cần vừa bắt đầu nhắn tin nói chuyện phiếm thì hắn cứ thích hỏi cô có nhớ hắn hay không, cô cũng không dám nói chuyện gì với hắn nữa.

“Chuyện này…không cần gấp gáp làm gì, tôi biết rõ mà.”

Tô San bình tĩnh nói.

Nghe vậy, Hạ Hoa chỉ có thể bất đắc dĩ liếc cô một cái rồi không nói gì nữa. Trong lòng thì than thở, hai người này đúng là khiến cho người khác không còn gì để nói. Lúc cần khoe ân ái thì không khoe, những lúc không cần khoe ân ái thì cứ nhất định khoe ra cho bằng được, cuối cùng vất vả thì chỉ có một mình mình.

Rảnh rỗi không biết làm gì, Tô San định chụp một tấm selfie đăng lên mạng. Hôm nay cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, tuy rằng kiểu dáng khá đơn giản nhưng rất tôn dáng. Đây là trang phục do đội tạo hình hàng đầu mà Hạ Hoa tìm cho cô, họ cũng căn cứ vào ý thích của cô để chọn chiếc váy này, Tô San cảm thấy rất hài lòng. Chụp một tấm, chỉnh sửa lại ánh sáng của bức ảnh một chút, sau đó cô đăng lên Weibo.

Weibo Tô San: Chuẩn bị vào hội trường [hình ảnh]

Đăng lên xong, vừa lúc một nhân viên tới báo đã đến lượt cô, Tô San đành cất điện thoại đi, bước xuống xe.

Lần đầu tiên bước trên thảm đỏ một mình, cô có thể cảm giác được rõ ràng ánh mắt của các phóng viên đang nhìn cô, Tô San vẫn giữ vững vẻ mỉm cười trên mặt, khi tới chiếc bục dừng chân, nữ MC giữ cô lại trò chuyện một lúc.

“Tô San, gần đây bộ phim “Thanh huyết kiếm” cũng vừa kết thúc phát sóng rất thành công, nghe nói năm nay cô còn có hai bộ phim nữa cũng sẽ ra mắt, thế này thì năm nay đúng là năm của cô rồi.”

Đối diện với rất nhiều máy ảnh nhấp nháy, Tô San cười cười, sau đó cầm microphone nói với nữ MC:

“Vậy nên đôi lúc tôi cũng cảm thấy sức lực của mình không kham nổi.”

Nghe vậy, nữ MC lại cười nói:

“Tất cả mọi người đều nói năng lực diễn xuất của cô tiến bộ rất nhanh, bản thân cô nghe vậy có cảm thấy vui không?”

Bốn phía vẫn vang lên tiếng chụp ảnh “tách, tách”, thỉnh thoảng còn có người cầm máy quay ra hiệu cô nhìn qua, nhưng do xung quanh có quá nhiều máy quay, cô chỉ có thể trước hết trả lời câu hỏi của nữ MC:

“Tôi cảm thấy năng lực diễn xuất không có cái gọi là tốt nhất mà chỉ có tốt hơn, tôi vẫn sẽ tiếp tục nỗ lực, nỗ lực để bản thân mình sẽ không dậm chân tại chỗ.”

Tiếp theo, nữ MC cũng hỏi cô một vài câu nữa sau đó tránh sang một bên để cô đứng trên bục cho mọi người chụp ảnh, chụp một hồi rồi Tô San mới đi vào hội trường.

Cô và Lý Tuyết và Trương Thiên Thiên ngồi sát nhau, ngồi cạnh Lý Tuyết phía bên kia thì là Dương Chỉ, người ngồi cạnh phía bên kia của Trương Thiên Thiên là Mục Dao. Bởi vì Mục Dao và Dương Chỉ không hợp nhau cho nên không thể ngồi cạnh, Lý Tuyết và Mục Dao cũng không hợp nhau nên chắc chắn sẽ không ngồi cạnh được, Trương Thiên Thiên cũng không hợp với Dương Chỉ nên cũng thế, Tô San và Dương Chỉ thì lại có xung đột về lợi ích, nên bên ban tổ chức cũng sắp xếp hai người ngồi cách nhau ra. Chỉ đơn giản là vị trí ngồi cũng đã nói lên mối quan hệ lục đục phức tạp. Có điều, nếu ngồi gần nhau thì khó tránh khỏi sẽ bị người ta đem ra so sánh, ai đẹp hơn này kia, sau đó fan hâm mộ các nhà lại vào ầm ĩ tranh cãi với nhau.

Tạo hình hôm nay của Lý Tuyết cũng không quá đẹp, cũng chẳng xấu, còn Dương Chỉ hôm nay lại mang theo phong cách chững chạc, mặc một chiếc váy kiểu Âu phục, trông rất tri thức. Còn Trương Thiên Thiên thì theo phong cách thiếu nữ, một chiếc váy xòe công chúa màu hồng nhạt nhìn trông khá đẹp. Còn tạo hình của Mục Dao hôm nay thì có hơi thất bại, trang phục còn khoe ra phần cẳng chân thô của cô ấy, chiếc váy ren màu đen đó cũng khiến cô ấy trở nên già hơn. Tuy nhiên khi lên hình thì tất nhiên sẽ được photoshop, mỗi công ty giải trí đều có người chuyên trách chỉnh sửa hình ảnh, những người này còn có mức lương khá cao.

Sau khi Tô San đi tới chỗ ngồi của mình, Lý Tuyết đã ngồi đó rồi, chỉ một lát sau Trương Thiên Thiên cũng tới. Tô San và Trương Thiên Thiên đã từng gặp nhau một lần khi quay chương trình thực tế, không thân lắm nhưng vẫn có cái để nói chuyện.

“Tô San, cô dùng mặt nạ gì vậy? Nhìn da cô trắng thật đấy.”

Trương Thiên Thiên rảnh rỗi nên quay sang hỏi chuyện râu ria với cô.

Con gái với nhau phần lớn đều nói mấy chuyện này, hơn nữa đây còn là trong giới giải trí dùng khuôn mặt để kiếm cơm. Tô San nghe vậy thì cười cười, nhỏ giọng nói:

“Tôi không dùng mặt nạ, mà chú trọng việc sử dụng kem chống nắng nhiều hơn. Những kem chống nắng thông thường thì hiệu nào cũng như nhau, nhưng tôi có biết một loại kem chống nắng của Úc xài rất tốt, lát nữa tôi sẽ gửi hình cho cô.”

“Vậy được, tôi còn tưởng cô có phương pháp đặc biệt gì để dưỡng trắng da, cô xem xem tôi đen tới mức có lẽ phải đi tắm trắng rồi.”

Trương Thiên Thiên nói giỡn tự chê bai làn da của mình. Cô thật sự hâm mộ những người có da trắng, đặc biệt là Tô San vừa trắng vừa thon thả, đúng là khiến người ta ghen tỵ.

Tô San nghe vậy cũng chỉ cười cười. Hiện giờ Mục Dao, Dương Chỉ cũng đã tiến vào. Sau khi mọi người đã ngồi vào vị trí, Dương Chỉ và Lý Tuyết cũng bắt đầu hàn huyên với nhau, chỉ có mình Mục Dao có vẻ lẻ loi một mình ngồi kia. Có điều cô ấy cũng không phải là người rảnh rỗi, rất nhanh chóng quay xuống trò chuyện với một nữ diễn viên ngồi ở hàng ghế sau.

Giữa con gái với nhau kể cả không nói lời nào cũng đã là một vở kịch thu hút người xem. Một vài người xung quanh nhìn thấy bên này như vậy cũng cảm giác được mùi thuốc súng giữa các nữ nghệ sỹ.

Đến lúc lễ trao giải được khai mạc, Tô San cũng không nói chuyện gì với Trương Thiên Thiên nữa mà ngồi lướt lướt di động. Lên mạng thì phát hiện ra một chuyện, Tạ Duyên có bình luận bên dưới dòng trạng thái Weibo mà cô đăng lúc nãy.

Cô còn tưởng là nick mạo danh, cố ý nhấn vào tài khoản đó để xem, thấy số người theo dõi bảy ngàn vạn rõ rành rành thể hiện đây chính là tài khoản Weibo của hắn. Trong chốc lát Tô San lại cảm thấy hoài nghi liệu có phải là Hạ Hoa dùng tài khoản của hắn để đăng hay không, nhưng vừa nhìn giọng điệu của bình luận này thì Tô San biết chắc là Tạ Duyên tự đăng rồi.

Weibo Tạ Duyên: Biết rồi

Cư dân mạng A: “Ôi….tôi hết hồn, tưởng là nick mạo danh vừa cười vừa khóc”

Cư dân mạng B: “Này bạn gì phía trên ơi, không chỉ có mình bạn đâu, có điều giọng điệu nói chuyện như thế này thì chắc chắn là Duyên ca thật rồi, không còn nghi ngờ gì nữa vừa cười vừa khóc”

Cư dân mạng C: “Hai người này không ngờ lại…tương tác với nhau???”

Cư dân mạng D: “Tạ Duyên và Tô San đã từng hợp tác với nhau đóng hai bộ phim rồi, bọn họ là bạn tốt của nhau, xin cảm ơn mặt mỉm cười”

Cư dân mạng E: “Ha ha ha, giọng điệu nói chuyện như thế này, Duyên ca, coi chừng sẽ không có ai thèm làm bạn với anh nữa vừa cười vừa khóc”

Tô San cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ, giọng điệu này chắc chắn là của Tạ Duyên. Không ngờ hắn còn có thời gian rảnh rỗi vào bình luận Weibo của cô, có lẽ là làm theo ý Hạ Hoa nói tụi cô nên để lộ manh mối về quan hệ hai người. Có điều cô cảm thấy vô cùng lo lắng, cô có một chút không tin tưởng lắm vào Tạ Duyên, không hiểu sao cứ có cảm giác rằng hắn nhất định sẽ làm ra chuyện gì đó ngoài dự đoán của mọi người, dù sao lúc trước hắn đã có tiền án tiền sự rồi.

Hiện giờ trên sân khấu đang tiến hành trao giải, lúc này thỉnh thoảng sẽ có máy quay lướt xuống phía dưới khán đài, vì vậy Tô San chỉ có thể cất điện thoại đi, nhìn lên sân khấu.

Hôm nay Vương Trừng cũng đến, nhưng anh ta ngồi ở một chỗ khác, lúc nãy anh ta có lên nhận giải “Diễn viên được giới truyền thông yêu thích của năm”. Đến khi trao giải “Diễn viên được khán giả yêu thích nhất của năm”, máy quay cũng có lướt qua khu vực chỗ ngồi của tụi cô.

Vị khách được mời lên để trao giải còn đang ở trên sân khấu để làm nóng không khí, Trương Thiên Thiên mang theo tâm tình rất vui vẻ quay sang nói giỡn với cô:

“Nếu cô mà là người nhận được giải này, chắc chắn sẽ có khối người tức hộc máu.”

Cũng biết là cô ấy đang ám chỉ ai, Tô San chỉ cười cười không nói gì. Lý Tuyết ngồi bên cạnh cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt, gần đây tỉ lệ xuất hiện trên truyền thông của cô ấy không cao, cho nên chắc chắn không thể nào là cô ấy. Còn Dương Chỉ, Mục Dao thì ngồi ở hai đầu cũng mang theo vẻ mặt không cảm xúc. Thực ra giải thưởng này chỉ để cho fan hâm mộ xem mà thôi, thần tượng của mình đoạt được giải thì đến lúc tranh cãi với nhau ở trên mạng sẽ càng tự tin hơn.

“Diễn viên được khán giả yêu thích của năm trong buổi lễ trao giải phim truyền hình lần thứ là…”

Vị nữ khách quý được mời lên trao giải nhìn nhìn qua tờ giấy trong tay, sau đó nhìn xuống khu vực diễn viên ngồi phía dưới khán đài, dõng dạc nói vào microphone:

“Tô San!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio