Đợi Lãnh Hiên quay xong cũng đã là tiếng sau. Sau khi lên xe, Lãnh Hiên như có điều gì suy nghĩ. Anh nhìn Giản Ngân, nhiều lần định mở miệng hỏi gì đó nhưng lại thôi.
Cô biết anh ta muốn hỏi gì, nhưng dù sao cô cũng chắc chắn Lãnh Hiên biết thân thể này có tố chất, nên hỏi cũng bằng thừa. Dù sao cô cũng chỉ có câu trả lời duy nhất: luyện tập.
Đến căn hộ của mình, cô mở cửa xuống xe thì Lãnh Hiên đột nhiên bảo: "Tôi vào nhà bà được không?"
Theo thói quen Giản Ngân suýt nữa buột miệng đồng ý, nhưng cô lại nhớ đến tên kia. Tuy anh nói vài ngày nữa sẽ trở lại, ai biết lỡ như anh ta đang trêи phòng cô sao?
Cô không hiểu sao linh cảm của bản thân không cho phép người này gặp mặt, không là nhất định có họa.
"Tôi còn chưa dọn dẹp xong, khi nào ổn hết tôi gọi cho ông."
Vừa dứt lời cô chạy "vèo" đi mất. Đến cửa, cô thở phào hơi. "Cạch", cánh cửa mở ra. Cô thấy Lãnh Thiên Hàn cả người vừa mới tắm xong chỉ quấn cái khăn tắm, khuôn ngực trần vạm vỡ còn đọng lại vài giọt nước.
Giản Ngân bất giác sờ sờ lên mũi. May quá không có gì cả, không là ngượng lắm a~
Phải biết rằng khi bình thường nhìn anh ta đã rất quyến rũ rồi, bây giờ như thế này ai mà không nổi thú tính lên cho được!
Thấy Giản Ngân nhìn mình không chớp mắt, Lãnh Thiên Hàn khẽ cười hỏi: "Em muốn nhìn thêm không?"
"Không cần không cần. Sao anh quay lại sớm thế? Mọi chuyện giải quyết xong rồi à?"
"Ừ, xong sớm để về với em."
"..." Sao cô cảm thấy câu này có gì đó sai sai ý. Cô có phải bạn gái anh ta đâu!
Lãnh Thiên Hàn cũng không định giải thích, chỉ nói cô vào ăn cơm. Nhìn bàn đầy thức ăn thơm phức, cô hỏi: "Ơ anh làm đấy à?"
"Ừ."
"Tôi không ngờ anh cũng biết nấu ăn cơ đấy."
Lãnh Thiên Hàn nhìn cô, vẻ mặt bày tỏ "em nghĩ sao mà tôi không biết" vậy.
Giản Ngân cũng chẳng nghĩ nhiều. Cô để túi xách xuống rồi bắt đầu động đũa. Thật sự là món nào cũng bắt mắt, không biết nên chọn nào a!
Cô gắp thử miếng cá cho vào miệng. Ôi ngon quá đi mất, mùi tanh không còn, ăn cũng không có cảm giác bị ngấy. So với cô làm, đây quả là tuyệt phẩm mà!
"Anh nấu ăn ngon thật đấy, còn ngon hơn cả tôi nữa cơ."
"Thật không? Tôi rất muốn ăn thử."
Giản Ngân thuận miệng trả lời: "Không sợ tôi hạ độc anh thì cứ việc."
Nói xong, cô mới ý thức được mình lỡ miệng. Cô chậm chạp nhìn Lãnh Thiên Hàn, anh ta cũng nhìn cô. Chết rồi, có khi nào anh ta thẹn quá hóa giận rồi trảm cô không...
Một tiếng cười khẽ vang lên. "Mệnh tôi lớn lắm, em yên tâm. Nếu không tôi không sống được đến giờ đâu."
Cũng phải, dù sao anh ta cũng là Satan, là vua của thế giới ngầm, biết bao người muốn mạng anh ta. Một bước đi sai cũng khiến cho cái chết đến ngay lập tức.
Từ lúc ấy không ai nói gì nữa. Ăn xong, Lãnh Thiên Hàn bảo: "Giờ tôi có việc phải đi, tí nữa thuộc hạ tôi sẽ đến dọn.
Còn nữa, tôi đã xếp đồ đạc vào phòng em rồi. Dù sao thì căn hộ của em cũng chỉ có phòng ngủ nên rất tiện."
"..." Cmn anh coi đây là nhà của anh à?
"Yên tâm, căn hộ này tôi mua lại rồi nên em không còn lo về chuyện tiền bạc, dù tôi biết em không thiếu tiền."
"..." Anh ta đi guốc trong bụng cô đó à...
"Sáng giờ chắc em diễn cũng mệt rồi. Lo nghỉ ngơi sớm đi. Tôi đi đây, tối tôi về với em."
Dường như anh rất gấp nên vừa dứt lời là đã không còn thấy bóng dáng nữa. Giản Ngân chỉ biết lắc đầu cười. Lãnh Thiên Hàn này... cũng đáng yêu quá đó chứ