Cuối cùng, đã đến giải thưởng mọi người mong chờ nhất: Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
MC mở lời: "Lần này người trao giải sẽ là đạo diễn quốc tế Phong Hành và Kỷ Tuyết."
Vừa dứt lời, cả khán đài vỗ tay như sấm. Phải nói hai người được coi là một trong những trụ cột của nền giải trí.
Kỷ Tuyết đứng trêи sân khấu, cô nhìn thấy Đường Tấn đang ngồi kế bên Giản Ngân, cô gái vừa đạt được giải nữ phụ. Cô chỉ nở nụ cười nhẹ rồi quay đi hướng khác.
Đường Tấn nhìn thấy nụ cười quen thuộc đó, bàn tay bất giác siết chặt lại. Nhưng chỉ hai giây sau, sắc mặt anh khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
Giản Ngân thấy Kỷ Tuyết, vừa định nói với Đường Tấn nhưng cô bắt gặp sắc mặt đó, cô hỏi: "Không sao chứ?"
"Không sao thưa bà chủ."
"Được rồi, nếu có việc gì thì nói với tôi."
Đường Tấn dường như cũng muốn trút bầu tâm sự, anh cười. "Một người từng dẫn dắt, cũng là người mình yêu."
Giản Ngân có chút bất ngờ. Cô không ngờ giữa hai người còn có đoạn tình trường này. Kỷ Tuyết vốn đạt được thành tựu này không thể không nói đến vị quản lý vàng Đường Tấn này.
"Tôi tình cờ gặp cô ấy lúc mình khi tôi năm nhất. Cô ấy cần quản lý, tôi cần một diễn viên. Thế là chúng tôi hợp tác với nhau.
Dù sao tuổi còn trẻ, không khỏi dễ sinh tình. Tính cách chúng tôi rất hợp, nên cũng biến thành quan hệ người yêu.
Không ngờ người nhà cô ấy biết, ra sức ngăn cản chúng tôi, thậm chí mẹ cô ấy còn treo cổ tự vẫn. Thế là, chúng tôi chia tay. Cô ấy kết hôn với đối tượng gia đình sắp xếp, tôi trở về bên cạnh Satan."
Mối tình này cũng bi kịch quá rồi đó chứ! Giản Ngân định an ủi thì Đường Tấn nói: "Quá khứ rồi, bây giờ tôi cũng cần quan tâm người bên cạnh mình."
"Ồ?"
Thấy Giản Ngân nhìn chằm chằm vào mình, anh khẽ ho. "Khụ, mong bà chủ đừng nói với ngài ấy."
"Haha đương nhiên."
Phong Hành vốn là đạo diễn được săn đón nhiều nhất, mỗi một bộ phim của ông đều đạt được những giải thưởng danh giá nhất. Vì vậy nên khi lựa chọn diễn viên, ông cũng vô cùng khắt khe khiến người ta đau đầu.
Trêи màn hình hiện từng tên diễn viên cùng bộ phim của họ. Không để mọi người đợi lâu, Kỷ Tuyết nói: "Bây giờ tôi sẽ công bố. Nữ chính xuất sắc nhất của giải Kim Lan năm nay là -- Giản Ngân."
Toàn trường im lặng một giây, rồi Lãnh Hiên đứng lên trước: "Chúc mừng bà, đúng là ẵm trọn nha."
Giản Ngân hơi bất ngờ, rồi khôi phục lại thần sắc. Một lần nữa cô bước về sân khấu.
"Trong bộ phim "Nắng hạ", cô đã biểu hiện rất rõ sự mạnh mẽ kiên cường của mình qua hình ảnh nữ quân nhân Hiền cùng cách đặc tả nội tâm nhân vật. Xin chúc mừng tân Ảnh Hậu của chúng ta..."
Giản Ngân nhận lấy cúp vàng từ Kỷ Tuyết, cô có chút run run. Trở thành Ảnh Hậu là nguyện vọng của thân thể này, cô chỉ là giúp cô ấy hoàn thành. Nhưng không ngờ kết quả còn hơn cả mong đợi.
Một lúc sau, cô mới mở lời: "Tôi thật vinh hạnh khi được cầm chiếc cúp này. Một lần nữa cảm ơn người quản lý, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn đoàn làm phim, cảm ơn những người đã giúp đỡ tôi khi tôi còn chưa hiểu biết gì.
Nếu Mộc Trường Ninh là vai diễn đầu đời đưa tôi đến với khán giả, thì Hiền là bến đỗ đầu tiên của tôi. Dù sao này còn đoạn đường rất xa, nhưng tôi vẫn sẽ luôn nỗ lực làm việc, không chỉ vì fan của tôi mà còn là vì người tôi yêu nhất."
Nói xong, cô liếc nhìn về phía Lãnh Thiên Hàn. Anh dịu dàng nở nụ cười, ánh mắt đầy yêu thương nhìn cô.
Phát biểu xong, toàn trường vỗ tay. Kim Lan kết thúc.
Bên ngoài, phóng viên vây đầy. Giản Ngân dưới sự hỗ trợ của vệ sĩ và Đường Tấn thành công vào trong xe. Thấy Lãnh Thiên Hàn, cô vội nhào đến. "Bảo bối thấy em giỏi không?"
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô. "Giỏi lắm."