Lên phòng, anh lập tức khóa trái cửa, đặt cô gái xuống giường rồi nằm đè lên cô. Giản Ngân cười cười nhìn anh: "Bác nói là ăn xong mà vận động mạnh ngay là không tốt."
"Không sao, anh động em nằm." Rồi anh bắt đầu hôn. Lãnh Thiên Hàn nhẹ nhàng tách đôi môi nhỏ ra, điên cuồng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương. Âm thanh va chạm giữa răng và lưỡi vang lên.
Tay anh lần mò đến khóa kéo của chiếc váy. Chỉ mười giây sau, nó đã nằm yên trêи sàn. Sau đó anh cởi luôn nội y màu trắng của cô, ném đi.
Nhìn cô gái không mặc gì nằm dưới thân, yết hầu của Lãnh Thiên Hàn chuyển động lên xuống vài lần. Không thể không nói, dáng người của Giản Ngân rất đẹp, chỗ nào nên to thì to, chỗ nào nên nhỏ thì nhỏ. Đúng kiểu người thiếu một chút thì quá gầy, nhưng thừa một chút thì lại mập.
Anh thề, hôm nay ông trời có sập đi nữa anh cũng không dừng!
Anh cởi bộ tây trang của mình ra. Thân hình săn chắc, cơ bụng múi nào ra múi đó hiện lên khiến mặt Giản Ngân đã đỏ càng đỏ thêm. Đây không phải lần đầu cô thấy, nhưng mà... vẫn ngại a!
Cô lấy tay che đi bộ ngực và nơi đó của mình. Dù cô sống kiếp rồi, nhưng cô chưa từng làm chuyện này bao giờ.
Lãnh Thiên Hàn đặt hai tay cô lên đỉnh đầu, cúi xuống tiếp tục hôn cô. Nụ hôn trêи môi dần dần di chuyển xuống cằm, xuống hõm cổ. Nhìn làn da trắng nõn ngọc ngà ấy, anh ʍút̼ nhẹ, để lại những dấu hôn hồng trêи đó.
Anh dừng nụ hôn trêи bầu ngực cô, nghe tiếng thở gấp của cô gái, anh cúi xuống ngậm lấy rồi cắn cái.
Bàn tay lành lạnh của anh men theo làn da ấy đến ngực, rồi xuống bụng, và cuối cùng là phía dưới. Anh lấy tay tách hai chân cô rồi đưa những ngón tay vào.
Cảm giác bên dưới có chút khó chịu, Giản Ngân rêи khẽ tiếng. Âm thanh này khiến động tác của anh có chút nhanh hơn.
"Ưm... a..."
Sau màn dạo đầu, trêи trán của anh đã bám một tầng mồ hôi. Anh bắt đầu đưa hạ thân của mình vào nơi đó, ma sát một hồi để cô làm quen rồi bắt đầu đâm vào.
Theo bản năng, cô choàng lấy cổ anh. "Hic đau quá... Lãnh Thiên Hàn, size của anh sao có chút...lớn quá vậy..."
Thấy cô gái sắp khóc đến nơi, anh cũng có chút mủi lòng. Nhưng là một người đàn ông đích thực, nếu bây giờ mà dừng lại thì ai chịu nổi! Anh cắn nhẹ vành tai cô gái, giọng đầy dụ dỗ: "Ngoan, lát nữa sẽ không còn đau."
"Ưm... bảo bối..."
Dù sao cũng là lần đầu tiên nên Lãnh Thiên Hàn có chút không quen. Nhưng đây vốn là bản năng của đàn ông, chỉ chốt lát sau đã có kinh nghiệm, động tác của anh nhanh hơn, dứt khoát hơn.
"Ưm..."
Giọng anh trở nên khàn khàn: "Gọi tên anh."
"Thiên... Hàn..."
Nghe cô gái nhỏ gọi tên mình, anh không kìm được mà bắn vào trong.
"Chết tiệt."
Giản Ngân hơi mơ màng, sau đó nhanh chóng hiểu ý anh, cô có chút dở khóc dở cười. "Hôm nay là kì an toàn của em, không sao."
Nghe được câu này, anh liền kéo cô dậy, đặt cô ngồi lên người mình. Cảm nhận được phía dưới đâm sâu hơn khi nãy, người cô có chút run run, giọng nói cũng vì thế trở nên cám dỗ.
"Ưm... bảo bối... anh không mệt à?"
"Không mệt."
Nhưng em mệt lắm rồi! Lời còn chưa kịp nói thì Lãnh Thiên Hàn đã tiếp tục vận động. Một tay anh vịn lưng cô, tay còn lại đè gáy cô xuống mà hôn sâu.
Không thể không nói, cái tư thế này còn kϊƈɦ thích hơn khi nãy. Giản Ngân ngồi trêи người anh, khóe mắt cũng đỏ lên.
Mặc cho cô gái kêu dừng, Lãnh Thiên Hàn vẫn dùng mọi cách để đánh lạc hướng cô. Anh lúc này như một người được giải phong ấn, điên cuồng ân ái.
Giản Ngân lúc này hối hận lắm rồi. Có đánh chết cô cũng sẽ không nói lại câu trước đâu..