Sau khi tạm biệt Kỷ Tuyết, Giản Ngân quyết định đi đến nhà Giản Ân. Lâu lắm rồi chưa gặp, chắc con bé nhớ cô lắm. Dù sao cô cũng nên nói chuyện mình đã kết hôn.
Ấn chuông cửa một hồi nhưng chẳng thấy ai mở cửa, Giản Ngân cảm thấy lo lắng. Chẳng lẽ con bé bị bắt rồi? Cô vừa định đạp cửa xông vào thì cửa mở ra.
Giản Ân dường như còn đang ngủ, nhưng nhìn thấy cô liền phấn khích ngay. "A chị Ngân, chị đến rồi à?"
"Ừ, gần giờ rồi mà em vẫn còn ngủ à?"
"Lâu lâu mới có kì nghỉ mà chị."
"Không mời chị vào nhà à?"
Giản Ân hơi khó xử, gãi gãi đầu. Giản Ngân ở ngoài nghe tiếng nấu ăn bên trong, cộng thêm vẻ mặt đỏ lên của con bé nữa thì dám chắc bạn trai Ân Ân đang ở cùng.
"Chậc, con nhóc này vậy mà giấu chị hẹn hò nha."
"Chị cứ chọc em mãi."
"Vậy chị về trước đây, không phá hạnh phúc của hai người."
Vừa định quay người đi thì bên trong nói: "Ân ân, vào ăn sáng thôi."
Cái âm thanh này... Giản Ngân lập tức kéo Giản Ân sang một bên, nhìn vào trong. Quả nhiên là anh ta!
Ba người ngồi trong phòng khách, Giản Ngân lúc này như một vị trưởng bối, sắc mặt đen lại. Còn hai người kia thì hơi cúi đầu xuống, dáng vẻ như hai đứa trẻ mới làm gì sai đang bị trách phạt.
"Bao lâu rồi?"
Giản Ân ấp úng trả lời: "Hai tháng ạ."
"Hay thật, hai người dám lén lút sau lưng tôi hẹn hò."
Giản Ân vội vàng lên tiếng thanh minh. "Không có, tụi em không có lén lút. Tụi em công khai."
Giản Ngân bắn ánh mắt lạnh như băng qua, cô bé liền ngoan ngoãn im lặng. Chị Ngân đáng sợ quá hu hu.
"Đường Tấn, anh giải thích đi."
Không sao, người bạn trai của Giản Ân chính là thuộc hạ của Lãnh Thiên Hàn kiêm quản lý của cô, Đường Tấn.
"Như những gì bà chủ thấy."
Lúc sáng, sau khi kí hợp đồng với Phong Hành xong, anh liền chạy qua đây với Ân Ân. Nhưng anh không ngờ là Giản Ngân lại đến đây. Nếu biết trước như vậy đánh chết khi nãy anh cũng không mở miệng.
Giản Ngân cảm thấy như cải trắng nhà mình bị heo gặm vậy, mà con heo này lại là người quen nữa.
"Giản Ân, em lên phòng chờ một chút đi, chị có việc riêng muốn nói với anh ta."
"Dạ vâng."
Đợi con bé đi rồi, Giản Ngân hỏi: "Dạo này anh có liên lạc với Kỷ Tuyết không?"
"Không có. Sao bà chủ hỏi vậy?"
Giản Ngân rơi vào trầm tư. Rốt cuộc cô ta có mục đích gì?
"Nếu Kỷ Tuyết có nói chuyện với anh, hãy cứ tỏ ra thật bình tĩnh. Đặc biệt không được để lộ bất cứ điều gì liên quan đến tôi, Lãnh Thiên Hàn, nhất là Giản Ân."
"Có chuyện gì vậy?"
Giản Ngân đem chuyện ở trung tâm mua sắm kể lại một lượt. Đường Tấn là người thông minh, anh ta nhíu mày lại.
"Được tôi biết rồi."
"Nếu bây giờ anh là bạn trai của Ân Ân, thì phải đặt con bé lên hàng đầu. Tôi không hi vọng anh vì Kỷ Tuyết mà làm gì đó hại đến con bé. Nếu không, không cần đến Lãnh Thiên Hàn, chính tay tôi sẽ tế sống anh, đem anh ném xuống biển cho cá mập ăn."
Cảm nhận được sát khí trong câu nói của cô, Đường Tấn gật đầu. Dù Kỷ Tuyết có là người cũ của anh, nhưng một khi cô ta làm hại đến Giản Ân, anh cũng sẽ không nương tay.
Không phải anh là người máu lạnh, nhưng anh là người phân biệt rõ đúng sai. Kỷ Tuyết là quá khứ, Ân Ân mới là hiện tại, anh không thể để cô bé có chuyện gì được.
"Tôi sẽ bảo vệ Ân Ân thật tốt. Đó là lời hứa mà tôi có thể đảm bảo."
Giản Ngân hài lòng gật đầu. "Được tôi tin anh."