Editor: An Hàn
"Trở về thôi, em ăn no rồi." Ứng Uyển Dung mới vừa nói ra tiếng liền phát hiện giọng mình có chút khàn khàn.
Tìm tìm kiếm kiếm lâu như vậy, chẳng lẽ không phải là muốn tìm được một người phù hợp với mình hay sao? Khi cô đang vì lý tưởng mà xông pha chiến đấu thì sẽ luôn có một người ở phía sau chờ cô, làm một bến cảng luôn chờ cô trở về.
Cũng giống như vậy, cô sẵn lòng mở rộng tấm lòng yếu mềm của mình, tạo nên một ngôi nhà chỉ thuộc về người đó.
Cao Lãng chần chờ liếc nhìn Ứng Uyển Dung im lặng không nói, giờ phút này anh có chút nhìn không thấu tâm tư của cô, bất cứ khi nào anh cảm thấy mình đã tiến đến gần cô, sẽ lại phát hiện là khoảng cách giữa hai người lại xa hơn một chút.
Cao Lãng nhìn bàn ăn gần như còn nguyên thức ăn, gọi người phục vụ tới tính tiền, trên đường trở về Ứng Uyển Dung cũng không có nói nhiều hơn một câu với anh.
Trong lòng Cao Lãng bất ổn không yên, không biết là cô vẫn muốn đi hay là không muốn đi? Đến chính anh cũng hỏi bản thân mình vấn đề này vô số lần, đồng ý để cô đi, liền thể hiện cho việc hai người chung đụng thì ít mà xa cách nhau nhiều ngày thì lại nhiều, nhưng anh cũng không có cách nào mà không để ý đến bộ dáng tỏa sáng lóa mắt của cô khi đứng trên sân khấu.
Có vài người như cô từ nhỏ đã thuộc về sân khấu, nên đứng dưới ánh đèn sân khấu. Anh không muốn lấy tình yêu ra để bẻ gãy đôi cánh của cô, anh chỉ biết trợ giúp cô lên như diều gặp gió, leo đến đỉnh cao nhất.
Nắng gắt như lửa cháy, như châm một ngọn lửa trong lồng ngực Ứng Uyển Dung, thiêu đốt cô đến mức như không thể kìm nén được sự kích động này. Cao Lãng hoàn toàn không biết gì mà chăm chú lái xe, không có chú ý tới đôi mắt của Ứng Uyển Dung luôn dừng trên người anh.
Thời điểm hai người về đến khu nhà tầng vừa vặn là buổi chiều, nơi nơi đều im ắng, các gia đình quân nhân đang nghỉ trưa, nhóm binh lính huấn luyện cũng chưa có trở về, Cao Lãng không để cho Ứng Uyển Dung cầm thứ gì, tự mình dùng hai bàn tay lớn xách đồ, gói lớn gói nhỏ gì đó đều được anh mang lên tầng.
Ứng Uyển Dung theo sau anh đi lên, trong hành lang đều là tiếng bước chân của hai người, tiếng tim đập vang lên theo tiếng bước chân tứng bước một, vang dội trong màng nhĩ.
Cao Lãng thật sự nghiêm túc như đang làm việc, trở về liền mang hết đồ để vào một phòng nhỏ trống, quần áo phơi ngoài ban công đã khô cũng thu dọn mang hết vào, anh thậm chí cũng không để ý việc Ứng Uyển Dung đi tới phía sau mình.
Hai cánh tay của Ứng Uyển Dung ôm chặt vòng eo gầy của người đàn ông, gương mặt áp lên trên lưng anh, cảm giác hơi thở của người đàn ông gần như có thể bao phủ hết cả người cô, lời nói nghẹn ở trong lòng từ từ vang lên.
"Anh Lãng... Anh không sợ em nổi tiếng liền tìm người khác sao?"
Cơ thể Cao Lãng cứng đờ, cơ bắp căng chặt, giọng nói trầm thấp vang lên: "Nếu em đã muốn thay đổi, thì có liên quan gì đến chuyện nổi tiếng?" Hít sâu một cái, như không có chuyện gì nói, "Ban ngày ban mặt, cửa cũng không đóng kỹ, để cho người khác nhìn thấy sẽ cười chúng ta đấy."
"Em đã đóng cửa kỹ rồi." Ứng Uyển Dung vòng qua người Cao Lãng đến trước mặt anh, tay phải vẫn khoát lên lưng anh, đôi mắt như ẩn chứa hàng vạn ngôi sao lóe sáng.
"Em, em đóng cửa kỹ làm cái gì?" Đầu lưỡi Cao Lãng có chút thắt lại, chẳng biết tại sao trong lòng lại lặng lẽ dâng lên một chút mong chờ, đôi mắt cũng tối đi không ít.
Khóe môi Ứng Uyển Dung khẽ nhếch lên, đôi mắt ngập nước, chặt chẽ dẫn dắt suy nghĩ của người đàn ông, tay phải di chuyển từ hầu kết tới cằm anh, kiễng chân lên hướng tới môi anh để hôn.
"Bởi vì, em muốn hôn anh." Hô hấp mập mờ giữa hai người len trong cánh môi bắt đầu khởi động, dường như chỉ cần chút lửa là có thể bùng cháy lên thật mạnh.
Đôi mắt Cao Lãng như chim ưng nhìn chằm chằm nụ cười của Ứng Uyển Dung, dường như muốn nhìn thấu linh hồn cô, xem là cô nói thật hay giả.
Bình thường đều là anh cảm thấy có thể như tiến thêm được một bước, nhưng mà vẫn luôn dậm chân tại chỗ, chỉ cần cô không muốn, anh có nghĩ muốn đến gần người cô cũng khó. Một mình đau khổ hơn nửa tháng, cũng chỉ đợi cô gật đầu nhận lời.
Như vậy hiện tại, là anh không có hiểu sai ý? Hay vẫn là Ứng Uyển Dung nói đùa?
Ứng Uyển Dung có chút tò mò người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt đen thâm thúy tối tăm, nhưng mà gân xanh trên trán căng thật chặt, cô cười một tiếng, đại khái là đoán được người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì.
Khẽ mím môi lại, lúm đồng tiền trên má thoáng hiện, lúc này lại càng rõ ràng, anh đã hoài nghi thành ý của em, vậy công bằng đi.
Hai cánh tay ôm lấy cổ người đàn ông, thân thể mềm mại dán lên lồng ngực cứng rắn, trong mắt hiện lên một chút ý cười giảo hoạt, hé mở đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi lộ ra bên ngoài vẽ phác họa đôi môi của người đàn ông.
Nếu còn không hiểu ý của cô, Cao Lãng thật sự nên trở về lò tạo lại! Cánh tay sắt giữ chặt vòng eo tinh tế mềm mại của người phụ nữ, ngọn lửa nóng rực cách quần áo mùa hè đơn giản truyền lại.
Nếu như nói Ứng Uyển Dung là người dẫn dắt Cao Lãng vào trường học, vậy thì Cao Lãng chình là trò giỏi hơn thầy, mang tất cả thủ đoạn học được từ cô sử dụng lại trên người cô.
Đôi môi kề sát nhau phát ra tiếng nước bí ẩn, đầu lưỡi Cao Lãng dùng lực tàn sát bên trong miệng của Ứng Uyển Dung, mang một sức mạnh gần như có thể tác động nhiệt độ vào linh hồn cô, châm lửa toàn bộ không khí xung quanh.
Đến khi đầu lưỡi của Ứng Uyển Dung và Cao Lãng tách ra thì sau lưng cũng dán lên giường mềm mại, mở ra đôi mắt như bị sương mù bao phủ, nhìn tay trái người đàn ông để trên giường, chịu đựng sự khát vọng hỏi: "Có thể chứ?"
Dường như nếu Ứng Uyển Dung không trả lời, anh có thể đợi cô thật lâu. Thân hình ở phía trên Ứng Uyển Dung, giọt mồ hôi theo gò má lăn xuống, nhỏ giọt rơi.
Suýt nữa là Ứng Uyển Dung vỗ tay cho Cao Lãng, lúc này anh dừng lại hỏi cô, như thế nào, để cho cô trả lời lời như thế nào đây? Em nói có thể, anh tới đi, cô cũng muốn làm một cô gái nhỏ rụt rè, có được không?
Ứng Uyển Dung không phục trợn to đôi mắt, gằn từng chữ: "Được rồi, không thể, anh đi xuống đi."
Anh dám đi xuống cho em xem! Trong mắt Ứng Uyển Dung nói như thế.
Nụ hôn của Cao Lãng dừng ở bên môi Ứng Uyển Dung, lưu luyến không ngừng, "Chậm đã, cho dù em có nói mình hối hận, anh cũng không thể dừng lại được nữa."
Người đàn ông càn rỡ mà ôm hôn cô, Ứng Uyển Dung ôm chặt tấm lưng cường tráng của người đàn ông, thừa nhận cho anh mọi thứ. Khi đau đớn tập kích thì người đàn ông này thương tiếc hôn lên môi cô, giống như trấn an lại giống như lưu luyến.
Khi đến cao trào thì hai người ôm chặt nhau không buông, giống như là có thể khiến hai linh hồn kề sát nhau hơn.
Ứng Uyển Dung cực kỳ mệt mỏi mà ôm lấy chăn mỏng nằm trên giường, một đầu ngón tay cũng không muốn động, người đàn ông giống như dã thú không biết mệt mỏi, làm xong lần đầu tiên liền lấy khăn lau rửa cho cô, lau rửa thế nào lại cọ ra lửa.
Chính cô cũng không đếm được là bao nhiêu lần, chờ cô mở to mắt thì màn đêm đã sớm buông xuống, cô mới hoảng hốt nhớ ra là mình chưa có ăn cơm tối.
Nghĩ đến người đàn ông ép buộc cô thành như vậy, người đã bỏ chạy không thấy bóng dáng, đúng là ăn đến miệng, thì không biết quý trọng!
Trong lòng Ứng Uyển Dung còn đang tính toán tội trạng của người đàn ông này, Cao Lãng đã bưng một bát cháo đường đỏ đun một đêm tiến vào, thấy Ứng Uyển Dung tỉnh, anh ngẩn người.
Hơn nữa Ứng Uyển Dung lộ ra bờ vai, phía sau lưng còn lưu lại rất nhiều ấn ký đỏ sậm do anh tạo ra, lồng ngực căng thẳng, nhớ tới việc chính bây giờ.
"Em tỉnh rồi? Chưa ăn cơm tối, khẳng định em đói bụng rồi, anh nấu cho em bát cháo đường đỏ... Nghe nói là rất bổ máu." Cao Lãng để đồ cẩn thận lên trên cái bàn thấp cạnh đó, liền đỡ Ứng Uyển Dung đến bên bàn.
Ứng Uyển Dung kéo chăn thật tốt, che đậy phong cảnh trước ngực, hung hăng trừng mắt liếc anh một cái, "Bổ cái gì mà bổ, em rất tốt." Dù da mặt có dày, nghe thấy bổ máu, mặt cô cũng không kìm được mà nhuộm một tầng phấn mỏng.
Cao Lãng tuyệt đối không cảm thấy ánh mắt này hung hãn, ngược lại cảm thấy quyến rũ xinh đẹp, muốn nói mà thôi. Giữ eo của cô nói nhỏ: "Là anh không tốt, không kiềm chế được. Em... Vẫn nên uống một chút đi."
Người đàn ông này một khi cố chấp thì đến chín trâu cũng không kéo lại được, hơn nữa anh còn muốn tự mình đút cho cô, lời từ chối trong miệng cũng không nói ra được.
Ứng Uyển Dung lẩm bẩm nói: "Không thể nấu được chút cháo gạo, cháo tiểu mễ cái gì, từ nơi nào mà học được cách nấu cháo đường đỏ vậy." Nhưng mà vẫn dịu dàng uống cháo đưa tới bên môi.
Cao Lãng thành thật nói: "Là anh hỏi chị Ngọc Phượng, hỏi chị ấy nếu muốn bổ máu thì cần nấu món gì, chị ấy nói, nấu cháo đường đỏ, trứng gà đều được."
Ứng Uyển Dung trực tiếp bị sặc, "Khụ khụ khụ, anh nói cái gì?! Anh đi hỏi chị Ngọc Phượng?!"
Không thể tin được mà nhìn Cao Lãng, hình tượng dịu dàng mà cô cố gắng xây dựng tan vỡ không còn chút gì. Việc này còn muốn đi hỏi người khác, rất mất mặt!
Cao Lãng vò đầu, nhìn vẻ mắt như sắp tận thế của Ứng Uyển Dung nói: "Anh chỉ có hỏi một câu, chưa nói cái gì khác, em đừng lo lắng."
Ứng Uyển Dung còn có thể trông cậy vào cái gì đây? Nếu có một cái lỗ, cô nhất định sẽ chui xuống đó!
"Anh đó, lần sau có gì thì hỏi em, em nói có thể hỏi thì mới được đi hỏi, biết chưa?" Ngón trỏ của Ứng Uyển Dung chỉ chỉ vào trán người đàn ông, bất đắc dĩ thở dài, đã chọn một người đàn ông ngốc nghếch thì cô có thể làm đây?
Cao Lãng nhíu mày nghĩ nghĩ, gật gật đầu, vẫn là đút cháo cho cô uống.
Ứng Uyển Dung cũng không có yếu ớt như vậy, tuy rằng cả người có chút mệt mỏi, nhưng vẫn muốn đi rửa mặt rồi ngủ tiếp. Lúc mặc xong áo ngủ thì phát hiện ga giường đã được đổi, Cao Lãng đang nghiêm túc phơi đồ ngoài ban công.
Nghĩ đến việc không biết người đàn ông này dùng vẻ mặt gì khi giặt ga giường, nhiệt độ trên mặt Ứng Uyển Dung liền tăng lên, lại chọn việc bỏ qua vấn đề đó, da mặt dày làm như không phát hiện, quay đầu đi rửa mặt rồi lại quay về giường nghỉ ngơi.
Dọn dẹp nhà cửa đâu ra đấy, Cao Lãng mới mang một thân toàn mùi hương xà phòng trở về hôn lên mặt Ứng Uyển Dung, để cô nằm ở vị trí thoải mái trong ngực mình, mới thích ý nhắm mắt ngủ.