Khi Cao Lãng đến trường quân đội để báo cáo thì gặp được Trương Diệu Tổ, tên này còn đặc biệt nhiệt tình nói cho anh biết, ký túc xá của bọn họ không có giường, có thể chuyển tới ở cùng nhau.
Thật ra một ngày ở trường quân đội đối với Cao Lãng mà nói thì vẫn tương đối nhẹ nhàng, ban ngày vội vàng học tập các kiến thức mới, buổi tối nằm trên giường sẽ nhớ tới Ứng Uyển Dung, mới biết thế nào mùi vị của cô đơn.
Mấy người Trương Diệu Tổ đều là tiểu tử lớn chưa kết hôn, buổi tối lúc tắt đèn sẽ nói chuyện với nhau một chút, bàn tán về mấy nữ minh tinh gì đó, cũng có cả về người tình trong mộng của họ.
Bình thường Cao Lãng cũng không tham gia vào mấy cuộc thảo luận như thế này, vừa nghe bọn họ nói đến đối tượng thầm mến của mình, liền yên lặng nhớ đến Uyển Dung của anh so với ai khác đều tốt hơn.
Trương Diệu Tổ chính là một tên quỷ ranh mãnh, thấy Cao Lãng trầm mặc không nói lời nào, biết anh đã kết hôn, nhưng những người khác thì không biết, còn tưởng là anh không hợp nhóm đây, cho nên ngồi dậy nhỏ giọng nói.
"Chậc chậc, mấy cậu nói những thứ này thì có là cái gì? Vợ của Cao Lãng mới thật sự là một đại mỹ nhân, rất xinh đẹp. Hiện tại ba tớ cũng đang ngây ngốc ở cái đoàn phim đó để chuẩn bị quay phim, so với mấy nữ minh tinh trên TV mà các cậu nói thì hơn nhiều lắm."
Đây là cuộc sống mà có những người xung quanh nhận ra các nữ diễn viên truyền hình, vừa nghe thấy lời này mọi người liền sôi trào.
"Ây ây ây, vậy chúng ta có thể qua đó tham ban hay không? Tớ nghe nói người thân có thể đi tham ban, hay chúng ta cùng qua đó thăm chị dâu một chút, thật!"
"Có được không vậy, Cao Lãng dẫn tớ đi, sau này tớ có thể giúp cậu lấy cơm lấy nước nóng!"
"Tớ nói này, Cao Lãng cậu không thể như vậy được, cậu cũng đã kết hôn rồi, các anh em vẫn còn đang độc thân đây đó. Nhìn chỗ này một chút xem, ngay cả con muỗi cũng đều là con đực, tớ cảm thấy, sau này phải đi thăm chị dâu nhiều một chút, chúng ta có thể làm quen với nhóm diễn viên ở đó đúng không? Người đi đường Giáp Ất Bính gì đó, miễn là ổn, chúng tớ đều không vấn đề gì!"
Trương Diệu Tổ trơ mắt đứng nhìn đám binh lính anh anh em em này ngay tức khắc thay đổi bắt đầu quan tâm tới đời sống tình cảm của Cao Lãng và chị dâu, làm như là chuyện rất quan trọng.
Một, phải thường xuyên đi thăm chị dâu nhiều một chút, nếu không tình cảm sẽ xảy ra vấn đề!
Hai, một đám lưu manh nóng máu không có chỗ phát tiết, chuẩn bị đi cống hiến cho đoàn phim!
Cao Lãng vốn định chủ nhật sẽ đến thăm Uyển Dung, nhưng mà bây giờ thừa nhiều ra rất nhiều cái đuôi lại có chút không vui, đây chính là kỳ đà cản mũi một cách trắng trợn, còn là một lũ kỳ đà cản mũi đặc biệt nhiệt tình.
Cuối cùng vẫn là Trương Diệu Tổ thuyết phục Cao Lãng, vốn cậu chính là muốn có thể để Cao Lãng nhanh chóng hòa nhập vào tập thể này một chút, theo ý cậu là dẫn người đi làm nhân viên tạp vụ miễn phí cho đoàn phim, không biết là Khang đạo sẽ vui mừng đến mức nào đây.
(Truyện được đăng duy nhất tại dđlqđ, do An Hàn dịch, ủng hộ editor bằng cách đọc và nhận xét tại dđlqđ, không nên đọc ở những trang đăng lại khác. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.)
Hơn nữa, Cao Lãng là đi gặp vợ anh, những người khác thì vội vàng để mình vô tình gặp được mỹ nữ, làm gì có thời gian để ý xem anh làm cái gì đây.
Cho nên vào tối thứ sáu Ứng Uyển Dung nhận được điện thoại của Cao Lãng nói là anh sẽ đến thăm, còn nói là có thể sẽ dẫn theo mấy người bạn, cô cũng không để ý quá mức, đặc biệt nói với Nhạc Tu Minh là xin nghỉ một ngày chuẩn bị về thăm đoàn phim Hồng Lâu một chuyến.
Mấy ngày nay mặt mũi của Nhạc Tu Minh đều rất hồng hào vui vẻ, từ sau lần giải quyết cái sóng ngầm trong đoàn phim kia, ông phát hiện mọi người có sự phối hợp trước nay chưa từng có, bớt đi chuyện phiền lòng, độ ăn ý giữa các diễn viên cũng tăng cao, quay phim phải nói là thuận buồm xuôi gió.
Cho nên khi Ứng Uyển Dung đến xin nghỉ ông liền đặc biệt hào phóng phê chuẩn, nào biết được đây chỉ là mở đầu, Cao Lãng đó chính là lam nhan họa thủy, ngày ngày dụ dỗ khiến cho Ứng Uyển Dung không làm việc đàng hoàng!
Nếu là muốn đi đoàn phim Hồng Lâu để chăm sóc mấy người Tinh Tinh, thuận tiện thăm mấy người Khang đạo, Ứng Uyển Dung trực tiếp hẹn Cao Lãng gặp mặt ở công viên gần đó.
Khi Ứng Uyển Dung mặc áo lông đội mũ len, đeo khẩu trang xuất hiện ở trước mặt Cao Lãng, mấy người Trương Diệu Tổ còn chưa có kịp phản ứng, may có Cao Lãng phản ứng nhanh, nhìn thấy cô đi tới liền kêu nói: "Uyển Dung..."
Ứng Uyển Dung kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười, hướng năm người họ nói: "Đây là tới để thăm người sao? Còn là tất cả cùng đi nữa."
Mặc dù da mặt Trương Diệu Tổ có dày, nhưng nghe lời trêu đùa rõ ràng như vậy, vẫn không nhịn được đỏ mặt lên, ho nhẹ giải thích: "Hôm nay là chủ nhật nên chúng tôi cũng không có gì để làm, nghĩ ra được chuyện này, liền đi cùng nhau thôi."
Ứng Uyển Dung nháy mắt mấy cái với Cao Lãng, ngầm hiểu lẫn nhau. Lúc Cao Lãng muốn tới thăm cô cũng không biết là chủ nhật cô sẽ đến chỗ này, hay là muốn đi ra ngoài hẹn hò, cho nên mới nói, lấy cái cớ này cũng quá kém rồi.
Cao Lãng cũng không muốn đứng dưới trời tuyết lạnh rét này nói chuyện phiếm, liền nghiêng đầu nói: "Chúng ta đi vào thôi, mất lát nữa tuyết lại rơi tiếp đi giờ."
Ứng Uyển Dung mỉm cười gật đầu, đôi mắt lấp lánh có hồn liếc nhìn xung quanh, trong nháy mắt mọi người liền quyết định muốn ghen tỵ với Cao Lãng! Khó trách lại không có hứng thú với mấy đề tài này của bọn họ, nếu như bọn họ cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy, có muốn sao trên trời thì họ cũng nhất định sẽ hái xuống cho!
Một đám người chen chúc trước cửa sân gõ cửa, nếu như nhân viên làm việc mở cửa không biết mặt Ứng Uyển Dung và Cao Lãng, thiếu chút nữa là bị một đám người cao to khỏe mạnh dọa sợ đến mức đóng sầm của lại mất, thật sự là nhìn rất giống mấy kẻ không đàng hoàng trong xã hội.
Lúc này Ứng Uyển Dung thật sự là dở khóc dở cười, kiên nhẫn giải thích mấy câu, "Mấy người họ đều là học sinh của trường quân đội, hôm nay tới đây với chồng tôi để tham ban, không phải là người xấu."
Có phải là người xấu hay không, trước tiên cũng phải dẫn người đến trước mặt đạo diễn đã, tự có đạo diễn quyết định xem những người này nên đi chỗ này.
Khang đạo khó có được lúc nhàn rỗi như hôm nay, quyết định đi thăm nhóm hạt giống trong đoàn phim một chút xem có nghiêm túc học tập hay không, khoảng thời gian này hẳn phải là đang học lễ nghi cổ đại với lão sư, đi lại quỳ lạy gì đó đều có nguyên tắc, bọn họ phải luyện tập mỗi ngày mới có thể hành động tự nhiên như thường.
Nghe nói Ứng Uyển Dung tới, Conde lộ ra vẻ vui vẻ hứng thú, trực tiếp nói: "Được rồi, ta đã biết, cậu giúp tôi dẫn mấy người Ứng Uyển Dung đi chúng quanh thăm quan một chút."
Lúc gặp lại Cao Lãng, Conde gật đầu cười với anh một cái, liền nói với Ứng Uyển Dung: "Ta cứ tưởng là tên tiểu tử Nhạc Tu Minh kia phải đè ép cô ngày ngày quay phim chứ, không nghĩ tới hôm nay lại thả người cho ra ngoài, xem ra là quay phim rất thuận lợi."
Sau khi đi vào Ứng Uyển Dung đã sớm bỏ mũ ra, chải chuốt tóc tai đàng hoàng nhìn trông có vẻ có tinh thần hơn nhiều, không có chút vẻ tiều tụy sau khi quay phim cả đêm cả.
"Ngài nói đúng hết rồi, không chỉ quay phim thuận lợi, chúng tôi còn tăng ca mỗi ngày để quay đêm, cũng đã quay xong hết ngoại cảnh rồi, giờ chỉ cần tập trung vào quay cảnh trong nhà thôi."
Cao Lãng thế mới biết Ứng Uyển Dung vì để trống ngày hôm nay, mỗi ngày phải khổ cực bao nhiêu, đuôi lông mày cũng nhíu lại, trong tim cũng tràn ngập sự đau lòng.
Ứng Uyển Dung sẽ không cảm thấy việc này có bao nhiêu cực khổ, chọn đi theo sự nghiệp này, được cái gì mất cái gì cô đã sớm hiểu rõ, làm sao có thể chỉ vì chút cực khổ này mà đi oán trời trách đất đây?
Thậm chí cô có thể tự tìm niềm vui trong đau khổ, có thể nói là tư tưởng vô cùng tốt.
"Làm nhiều rồi sẽ quen, sau này quá trình chúng ta làm việc cơ bản cũng sẽ giống như vậy, thậm chí sẽ còn lâu hơn, một máy quay không được sẽ phải làm lại lần nữa." Mức độ để ý của Conde đối với bộ phim này là vô cùng cao, so với sự soi mói của Nhạc Tu Minh lại càng kỹ càng hơn.
Ứng Uyển Dung không để ý nói: "Vâng, tôi hiểu. Đúng rồi, Khang đạo, ngài nhìn thấy chưa, hôm nay tôi kéo tới cho đoàn phim của chúng ta không ít anh lính ở trường quân đội, bọn họ còn cực kỳ tích cực nói muốn đến đoàn phim chúng ta xem quay phim là làm như thế nào. Có việc gì thì cứ để cho họ làm, bao cơm là được."
Ứng Uyển Dung nín cười làm chuyện xấu nói xong, trừ Trương Diệu Tổ có chút ai oán ra, những người khác đều dựng thẳng sống lưng, vô cùng phối hợp mà lộ ra vẻ mặt tùy ý sai bảo tôi, tôi chính là một viên gạch, nơi nào cần là hướng mặt tới đó.
(Truyện được đăng duy nhất tại dđlqđ, do An Hàn dịch, ủng hộ editor bằng cách đọc và nhận xét tại dđlqđ, không nên đọc ở những trang đăng lại khác. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.)
Conde đã gặp nhiều loại người, nhìn ánh mắt của những người này cũng hiểu được một chút, liền bày vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ừm, vừa đúng lúc hôm nay chúng ta có một cảnh quay ở ngoại cảnh chưa dựng xong, ôi chao, mấy cô gái cũng sắp bị đông lạnh lại rồi, đều chỉ đứng chờ để quay thôi."
Rất nhiều anh lính vội vàng tỏ vẻ bọn họ không có vấn đề gì, bây giờ cần đi ngay đúng không? A, không cần uống nước, bọn họ muốn đi làm việc ngay!
Năng lực lừa dối của Conde cao hơn, dẫn theo một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới khu đất bằng phẳng đã dựng lều, trên đường đi vô tình gặp được mấy nhân viên đang làm việc đều nhao nhao dùng ánh mắt tò mò nhìn Ứng Uyển Dung đã trở về cùng một đám đàn ông.
Nghĩ tới những lời đồn nhảm trong mấy ngày nay, đừng nói xem mấy ánh mắt kia có bao nhiêu phong phú.
Lúc Conde đi tới, có một nhóm các cô gái đang đứng nói chuyện ở hành lang, chờ dựng xong phông nền dùng để quay phim, thay trang phục đứng ở trong đó, trang điểm thêm một chút nữa là nhìn sẽ vô cùng xinh đẹp.
Trương Diệu Tổ và các bạn học cùng phòng cũng thẳng mắt nhìn, không cần Conde nói, liền đặc biệt tỏ vẻ muốn chạy tới hỗ trợ, mặc dù Cao Lãng không tính toán muốn lộ mặt trước mặt những người khác, nhưng có thể thể hiện tốt trước mặt vợ là được rồi.
Mấy người Cố Tinh Tinh mới nhìn thấy Ứng Uyển Dung đứng bên cạnh Conde liền nhỏ giọng kêu một tiếng rồi lập tức chạy qua, lôi kéo cánh tay của cô lắc lắc kích động nói: "Tớ còn tưởng là hôm nay hay ngày mai cậu mới tới đây, không nghĩ là nhanh như vậy đã nhìn thấy người rồi, đúng rồi, chồng của cậu đâu?"
Nhân viên đoàn phim ở phía sau cũng tham gia náo nhiệt, nghe thấy Cố Tinh Tinh hỏi thế liền rối rít dùng ánh mắt nghi hoặc đối mắt nhìn nhau.
Ứng Uyển Dung đã kết hôn? Chuyện khi nào vậy?
Conde hắng giọng mà cười, chỉ chỉ Cao Lãng đang đứng ở chỗ đang xây dựng, nói: "Cái người cao nhất đẹp trai nhất, còn không phải là người yêu của Ứng Uyển Dung sao."
Lời này giống như kích phát thứ gì đó phát nổ thật to, mọi người bắt đầu nghị luận, nhất là có người còn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Ứng Uyển Dung, người đã kết hôn thế rồi sao còn tới nơi này quyến rũ ánh mắt của người khác.
Conde làm như vô ý nói với Ứng Uyển Dung: "Cũng không biết là mấy ngày nay ai nói là nhìn thấy em và Cao Lãng ôm ấp nhau ở chỗ Nhạc Tu Minh, tác phong không đàng hoàng. Việc làm này của Cao Lãng thật sự là quá mức rồi, thời tiết lạnh cóng cũng không thể trực tiếp ôm lấy người được, chân lạnh thì lạnh, danh tiếng so với chuyện gì cũng quan trọng hơn."
Thế mọi người mới biết là Khang đạo không phải là không biết gì về những lời đồn trong đoàn phim, chẳng qua là ông nhịn chưa nói thôi, bây giờ nói ra chính là để mỉa mai, cảnh báo các cô đừng có mà cả ngày chỉ biết làm những chuyện không ra gì, phá hỏng cuộc sống của hai vợ chồng son người ta.
Trong lòng mọi người cảm thấy rất oan ức, chuyện này cũng không phải do họ truyền ra, chẳng lẽ không phải là hôm đó Lữ An Dịch và Lâm Tuyết trở về liền trong tối ngoài sáng ngầm ám hiệu với các cô, Ứng Uyển Dung chính là loại người ham hư vinh, nhìn không Lữ An Dịch không vừa mắt cũng là do đã bám được vào cành cây cao hơn.
Ứng Uyển Dung cảm kích nhìn Conde có ý tốt, nói xin lỗi: "Là tôi không đúng, ngày hôm đó đi giày vải quá mỏng, lại còn phải đi trong tuyết, Cao Lãng vì thấy tôi không chịu nổi nên mới... Haizzz, không trách mọi người hiểu lầm được, trước đó tôi cũng là nói với mấy người Tinh Tinh là tôi đã kết hôn, mấy cô ấy cũng không tin, tôi mới nghĩ là cũng không có gì đáng nói."
Từ trong góc trí nhớ của mọi người hình như là có chuyện như vậy, xem ra là bọn họ hiểu lầm... Sắc mặt mọi người đỏ lên, vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Lâm Tuyết cũng cúi đầu, nhưng đáy mắt vẫn mang theo tia không cam lòng, cắn môi không nói lời nào.
Lữ An Dịch bị kích thích, trực tiếp nói với Ứng Uyển Dung: "Là tôi tự mình đa tình, cho là cô nói giỡn, nếu cô nói sớm là mình đã kết hôn thì làm gì mà tôi phải lấy lòng cô mỗi ngày? Nói đến cùng, cũng là do cô thích được người ta theo đuổi thôi đúng không?"
Sắc mặt Conde tối sầm, Lữ An Dich này chính là đầu óc có vấn đề? Cứ nói như vậy ở ngay trước mặt ông, mười mấy người đứng ở chỗ này, hắn liền đúng tình hợp lý mà oán trách người ta không coi trọng hắn, cũng may mà Ứng Uyển Dung không có để ý người này, nếu không đúng là khổ tám đời rồi!