Lúc Uyển Dung trở lại đoàn phim của Nhạc Tu Minh để tiếp tục công việc, tất cả mọi người trong đoàn phim ăn ý hơn rất nhiều, trừ bỏ một ít vai phụ, vấn đề từ diễn viên quần chúng, cơ hồ tất cả mọi cảnh quay chỉ cần quay trong một lần là được.
Vạn Dạng Dạng cũng thay đổi không còn quấn lấy Ngô Minh như trước nữa mà mỗi khi nhàn rỗi cô ấy đều đứng một bên quan sát diễn suất của Ứng Uyển Dung, chờ sau khi cô diễn xong sẽ đưa một ít điểm tâm và đồ uống cho cô, trình độ săn sóc không khác gì trợ lý sinh hoạt của Ngô Minh.
Khó có được lúc Ngô Minh và Uyển Dung quay phim xong trở về ghế ngồi nghỉ lại không nhìn thấy Vạn Dạng Dạng, Ngô Minh tiếp nhận ly nước trợ lý đưa qua uống một ngụm, cười nói: “Hôm nay sao cái đuôi nhỏ của cô không đi theo cô vậy?”
Ứng Uyển Dung liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau khi quan hệ của họ trở nên quen thuộc cô cũng có chút thả lỏng, trực tiếp bại lộ bản tính.
Mày liễu nhếch lên trả lời anh ta: “Tôi nghĩ anh nên mời tôi ăn một bữa cơm vì chuyện này mới đúng?” Cũng không biết lúc trước là ai buồn bực vì mỗi ngày bị quấn lấy ở nhà khách, giờ còn dám nói mát cô.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Ngô Minh lập tức treo lên một nụ cười thật tươi nói: “Đều do tôi sai, Uyển Dung cô là người cực kỳ thiện tâm, mọi chuyện may mà có cô mới tốt lên được.”
Ứng Uyển Dung lập tức nổi lên một tầng da gà, nhìn anh ta một cách vô cùng không khỏe, ngay cả trợ lý của Ngô Minh cũng run hết cả người, hoài nghi Ngô Minh bị thứ gì đó bám vào người.
Ngoài cửa dần dần vang lên vài tiếng nói chuyện ồn ào, một nhóm thiếu nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, mặc một thân trang phục thời thượng cho mùa xuân đi tới hướng này, thấy người đến là ai, Ứng Uyển Dung cũng không để ý đến Ngô Minh đang động kinh nữa, trực tiếp đứng lên hướng cửa đi đến.
Lục Manh trực tiếp tiến lên ôm lấy Ứng Uyển Dung không bỏ, cười tủm tỉm nói: “Có phải cậu biết hôm nay bọn mình muốn lại đây nên đặc biệt đứng ở đây chờ đúng không?”
Cố Tinh Tinh vỗ vỗ đầu cô ấy, nói: “Đừng tiếp tục dính người nữa, nhanh cùng bọn tớ đến chỗ Nhạc đạo diễn chào hỏi một chút lát nữa hãy nói chuyện, đừng làm chậm trễ thời gian đóng phim của Uyển Dung.”
Ứng Uyển Dung cười vẫy vẫy tay, tránh khỏi cái ôm của Lục Manh, nói với Triệu Dao Cẩm: “Mất công mọi người chịu được tính tình này của cậu ấy, mỗi ngày không khác gì miếng thuốc cao bôi trên da chó, dính người không bóc xuống được.” Mặt cô tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Triệu Dao Cẩm phụt một tiếng, khuôn mặt thanh tú mỹ lệ tràn đầy ý cười, cũng nhịn không được tán đồng nói: “Cậu không rõ rồi, tối hôm qua cô nàng này biết chúng ta có thể đến đây học tập một ít kinh nghiệm quay phim cùng Nhạc đạo diễn, cả đêm quay qua lộn lại ngủ không yên giấc.”
Lục Manh mắt to lóe lóe, đầy mặt ủy khuất, bộ dáng bĩu môi đáng yêu cực kỳ, Ứng Uyển Dung nhịn không được sờ soạng cái má như hai cái bánh quai chèo của cô, cảm giác được tay mình bị một tầm mắt cực nóng nhìn chằm chằm, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện ra Ngô Minh hay tay cắm vào túi quần, đứng ở bên cạnh các cô.
Ứng Uyển Dung thuận miệng giới thiệu nói: “Đây là Ngô Minh, sắm vai nhân vật Chu Vương, mọi người nếu có cái gì không hiểu có thể hỏi anh ta, anh ta chính là một người tốt rất nhiệt tình.”
Lời này vừa nghe chính xác là giễu cợt, nhưng Lục Manh ngây ngốc còn không dừng gật đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào với Ngô Minh “Vậy làm phiền anh Ngô! Em trước kia chưa từng quay phim, lần này tới đây mục đích là học tập diễn xuất chuyên môn.”
Phong phạm nam thần của Ngô Minh lập tức thể hiện một cách triệt để, dùng thái độ thân thiện, hòa nhã gật đầu thân thiện với Lục Manh, dùng giọng nam tràn ngập từ tính nói: “Ừh, về sau có cái gì không hiểu em có thể tới hỏi tôi.”
Cái này đương nhiên không phải nói với mấy người các cô mà chỉ nói riêng với một người là Lục Manh, nhưng ý nghĩa vi diệu trong lời nói đó cũng chỉ có Ứng Uyển Dung đang nhướng mày, tràn ngập hứng thú nhìn Ngô Minh biểu diễn mới biết được.
Nếu phải dùng một câu để hình dung trạng thái hiện tại của Ngô Minh thì chắc chắn anh ta hiện tại không khác gì một con khổng tước đang xòe đuôi, tỏa ra hormone giống đực một cách mạnh mẽ để thu hút bạn tình, chỉ tiếc là đối tượng mà con công kia muốn quyến rũ lại có vấn đề về việc tiếp thu tín hiệu, thế nhưng ở đây không ai phát hiện ra sự ảo diệu ở trong đó.
Ngô Minh bắt đầu mở lời mời: “Mọi người mới đến chắc là còn không biết đi ăn cơm ở đâu, mấy ngày tiếp theo để tôi mang mọi người đi làm quen với chuyện trong đoàn phim, suất diễn của tôi cũng đã quay gần như xong rồi, thời gian còn lại cũng tương đối nhiều.”
Lục Manh có chút ngốc manh hỏi: “A, thật vậy chăng? Sẽ không quấy rầy anh Ngô quá nhiều chứ?” Nghi vấn nhìn về phía Ứng Uyển Dung, kì vọng có được đáp án từ cô.
Ứng Uyển Dung nghẹn cười, cảm nhận được ánh mắt của Ngô Minh nhìn về phía cô, nhịn cười nói: “Mình cũng cảm thấy như vậy sẽ rất làm phiền anh Ngô, vẫn là để mình mang mọi người đi làm quen với đoàn phim thì tốt hơn.”
“Cô là nữ chính, Nhạc đạo diễn rất cần cô.” Ngô Minh bất thình lình nói, mắt đen nhìn thẳng vào Uyển Dung, ngầm uy hiếp ‘hủy nhân duyên người khác giống như giết cha mẹ của họ, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn tôi tiếp tục cô đơn sao?
Đúng, Ứng Uyển Dung nhẫn tâm, cho nên cô trực tiếp đem các cô bạn cùng phòng của mình đến chỗ Nhạc đạo diễn tiếp thu an bài.
Nhạc đạo diễn mượn Ứng Uyển Dung đóng phim ba tháng, mượn đến tháng thứ ba Khang đạo diễn mới lấy lại tinh thần nghĩ ra, một đám người mới không kinh nghiệm, không kỹ thuật diễn, thậm chí đến cả cách di chuyển gì đó cũng không hiểu, hiện tại không phải có sẵn một đoàn phim có thể giúp ông mang người qua mài giũa sao?
Cho nên mới có chuyện đám người Cố Tinh Tinh đến chỗ này, phim cổ trang nhất định không thể thiếu cung nữ, nha hoàn, tiểu thư, công chúa, phi tử… Nhiều nhân vật như vậy để các cô ấy diễn, hoàn toàn miễn phí chỉ cần cung cấp bữa cơm là được.
Không thể không nói, đây cũng là nguyên nhân duy nhất Nhạc Tu Minh nghe xong trực tiếp vỗ án đồng ý…… Một nguyên nhân khác đương nhiên là bởi vì Khang đạo diễn đã trợ giúp ông rất nhiều, ông sao có thể cự tuyệt một yêu cầu nhỏ như vậy của Khang đạo diễn đây?
Ứng Uyển Dung: “……”
Nhạc đạo diễn, người một nhà chúng ta không cần phải khách sáo đâu, lúc trước sau khi nghe điện thoại của Khang đạo diễn xong ông còn đặc biệt cao hứng nói với tôi và Ngô Minh rằng ‘bây giờ đoàn phim có được một dàn diễn viên quần chúng có nhan sắc cao, lại không cần trả tiền, thật sự kiếm được món lợi lớn’ lời này giờ tôi vẫn còn nhớ đấy……
Đoàn phim Hồng lâu mộng có tới tổng cộng một trăm người, cũng không phải ai cũng sẽ đến đây thực tập, những người từng trải qua việc đóng phim đều lưu tại trong viện tiếp tục nghe các lão sự giảng dạy kiến thức cơ bản, mà bọn họ đến đây cũng không lâu lắm, thời điểm Ứng Uyển Dung quay xong cũng là lúc mọi người cùng nhau rời đi.
Tính toán nhỏ của Khang đạo diễn thật sự quá chuẩn xác, Nhạc đạo diễn cũng tính toán một chút về số tiền phải bỏ ra và không phải bỏ ra lần này, tiếng bàn tính trong đầu ông bùm bùm vang lên, xác định lần này ông có thể vật tẫn kỳ dụng cho nên lúc bình thường đối đãi với những diễn viên đó là gió xuân, mưa nhẹ, như chăm sóc một bông hoa, nhưng ở phim trường ông vẫn hóa thành rồng lửa, phun lửa khắp nơi không hề có chút khác biệt, nhanh chóng đem đám người mới này từng chút một lộ ra chút khuôn dạng cần có của diễn viên.
( Ý nghĩa giống như bỏ ra ít mà được nhiều)
Vạn Dạng Dạng có việc phải quay về công ty một chuyến, sau khi trở về liền phát hiện đoàn phim có thêm một dàn người đẹp, đến cả Ngô Minh ngày thường lúc nào cũng mang bộ dáng cao lãnh đều mang theo nụ cười trên mặt không biến mất được, rõ ràng là một bộ dáng thể hiện tâm tình thực tốt, kỳ quái đến mức đến cô cũng không tự chủ được nhìn nhiều thêm hai mắt.
Che dấu đi chút ảm đạm nơi đáy mắt thật tốt, Vạn Dạng Dạng xách theo trà, bánh đến trước mặt Ứng Uyển Dung, tranh công nói: “Nghe nói nhà này điểm tâm ăn rất ngon, tôi nghĩ cô sẽ thích nên cố ý mang cho cô một chút, cô ăn thử một miếng đi.” Vạn Dạng Dạng chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành khẩn.
Ứng Uyển Dung có chút bất đắc dĩ giải thích với cô ấy: “Tôi thật không thể ăn được nữa, Nhạc đạo diễn mấy ngày nay cũng nói tôi béo lên, mặt sắp tròn thành viên cầu rồi.”
Mấy người Cố Tinh Tinh nghiêng mắt nhìn cô, mặt Ứng Uyển Dung lớn chỉ bằng bàn tay, béo lên chỗ nào chứ? Rõ ràng nhìn rất vừa vặn, cực kỳ tốt à nha!
Vạn Dạng Dạng cũng không nói gì thêm, chỉ là mặt xuống, thất vọng đầy mặt khiến cho mấy người Cố Tinh Tinh lập tức dâng lên chút đồng tình với cô ấy, Ứng Uyển Dung trực tiếp gõ nhẹ trán Vạn Dạng Dạng, cười mắng: “Kỹ thuật diễn của cô thật sự là mỗi ngày một tiến bộ, hệt như đăng phong tạo cực, tiến bộ thần tốc.”
Vạn Dạng Dạng ngẩng đầu cười tủm tỉm, thương tâm thất vọng vừa rồi hoàn toàn biến mất như chưa từng xuất hiện, bây giờ mấy người Cố Tinh Tinh mới biết được vừa rồi người này vừa chỉ là đang giả vờ mà thôi!
“Đây là bạn bè ở đoàn phim Hồng Lâu mộng mà tôi đã từng nói qua với cô, mọi người đều ở chung một ký túc xá.” Ứng Uyển Dung giới thiệu nhóm người Cố Tinh Tinh giới thiệu với Vạn Dạng Dạng, hai bên gật đầu chào hỏi coi như có chút nhận thức lẫn nhau, không đến một lúc sau, tất cả bọn họ đã ngồi chung một chỗ nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nhau.
Nội dung chính của cuộc nói chuyện tất nhiên là về người đang chuẩn bị quay phim cho phân cảnh tiếp theo Ứng Uyển Dung, nhóm người Cố Tinh Tinh giờ mới biết được thì ra trong hai tháng các cô không gặp mặt nhau, Ứng Uyển Dung thế nhưng lại có tiến bộ thần tốc như vậy?!
Người luôn ở bên quan sát Ứng Uyển Dung đóng phim là Vạn Dạng Dạng cũng rất vui lòng, thán phục, khen ngợi Ứng Uyển Dung, từ kỹ thuật diễn đến diện mạo, từ dáng người đến nhân phẩm, khiến các cô phảng phất như thấy được làm sao mà một fans hâm mộ của Uyển Dung được sinh ra.
Nếu trước đó nghe thấy những lời như vậy các cô còn cho rằng tất cả chỉ là tin đồn nhảm, nhưng hôm nay, chờ sau khi bọn họ thấy hết quá trình quay phim của Uyển Dung, các cô không thể không nói, sự thổi phồng của Vạn Dạng Dạng như vậy còn chưa đủ!
Ứng Uyển Dung một thân chiến giáp, tư thế hiên ngang oai hùng ngồi ở trên một con ngựa cao lớn, một đôi mắt đen như ngọc thạch trầm tĩnh nhìn về phương xa, đôi môi không tô mà đỏ, khí thế vô hình khiến cho những người bên cạnh cô không tự chủ được dâng lên chút kinh sợ, cách đó không xa là không ít diễn viên quần chúng, họ thấy vậy thì lập tức trở nên nghiêm chỉnh, thành thật sắm vai binh lính, thậm chí đến thở cũng không dám thở mạnh lấy một cái.
Lục Manh hoàn toàn choáng váng, cô cảm giác đây dường như là một người khác không phải Ứng Uyển Dung, làm gì còn một chút hình tượng dịu dàng động lòng người thường ngày nữa. Cố Tinh Tinh cực kỳ khiếp sợ, bởi vì một màn lúc cô cùng Ứng Uyển Dung thử cùng diễn cảnh Đại Ngọc táng hoa kia, cô vẫn không hề quên sau đó cô đã tôn sùng Ứng Uyển Dung ra sao.
Hai nhân vật tương phản rất lớn, một mảnh mai, một kiên cường, tuy rằng cả hai đều là nữ tử, nhưng con đường mà công chúa Minh Châu, người mang trên mình mối hận mất nước lựa chọn, hoàn toàn khác với Lâm Đại Ngọc, con đường này trải đầy bụi gai, nhưng nàng vẫn kiên quyết thẳng tiến không lùi.
Khi Ứng Uyển Dung bước xuống từ trên chiến mã, hai chân còn có chút run rẩy, không phải vì cô sợ hãi, mà là không thích ứng. Thân thể này chưa từng học cưỡi ngựa, hôm nay trực tiếp quay phân cảnh xiếc thú vào ban ngày, bởi vì cô chỉ muốn hoàn thành cảnh quay này trong một lần cho nên phải mang trên rất nhiều thứ nặng nề, toàn bộ phần đùi đều bị ma sát đến trầy da, cô chịu đựng đến bây giờ cũng thật sự không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Treo lên mặt một nụ cười thật tươi, chịu đựng cảm giác khó chịu trên đùi quay về chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút, còn chưa hiểu ra sao đã bị Lục Manh ôm vào lòng, cô nhất thời không phòng bị thiếu chút nữa ngã thẳng xuống đất, vẫn là Vạn Dạng Dạng phản ứng nhanh, nhanh tay đỡ lấy cô.
Lục Manh có chút khó hiểu, cô không dùng chút sức lực nào, làm thế nào lại có thể khiến cho Uyển Dung thiếu chút nữa bị ngã? Dù không hiểu ra sao nhưng cô vẫn nói xin lỗi: “Uyển Dung, thực xin lỗi, cậu có phải là rất mệt mỏi hay không, để mình lấy ghế cho cậu, cậu ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Lục Manh trực tiếp đem cái ghế mình đang ngồi kéo sang cho Uyển Dung, Ứng Uyển Dung cũng không cậy mạnh lập tức ngồi xuống, lúc này mới câu có câu không giải thích với cô ấy: “Chuyện này không phải do cậu, cảnh hôm nay phải quay khiến mình có chút mệt, cho nên không phát hiện ra cậu lại gần.”
Lục Manh nghe xong trong lòng dễ chịu hơn một chút, lại tiếp tục ở bên cạnh ríu rít luôn miệng hỏi thăm cô, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sùng bái, Ứng Uyển Dung ở trong lòng cô bây giờ là hiện diện cho việc không gì không làm được, vì sao đồng dạng là người mới mà cô ấy có thể lợi hại như vậy đâu?
“Khụ khụ,” Ngô Minh ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, bảo trợ lý tới đưa cho Ứng Uyển Dung một ống thuốc mỡ xong anh mới mở miệng tiếp tục nói: “Bị thương sao? Đến chỗ Nhạc đạo diễn xin nghỉ một buổi, buổi tối nghỉ ngơi tốt một chút, bằng không tình trạng của cô như vậy sẽ ảnh hưởng đến phân cảnh ngày mai cần thực hiện.”
Cố Tinh Tinh nhìn Ứng Uyển Dung một lượt từ trên xuống dưới, vẫn là Vạn Dạng Dạng nhìn ra chút manh mối nói: “Cô trước kia chưa từng cưỡi ngựa, bây giờ có chút không thích ứng là chuyện bình thường, về phòng lấy thuốc mỡ bôi vào, ngày mai sẽ dễ chịu hơn một chút. Thuốc này tôi dùng qua rất hữu dụng, hiệu quả không tệ.”
Vạn Dạng Dạng nhìn lướt qua nhãn hiệu in trên thuốc mỡ, cười nói, dư quang nơi khóe mắt cũng không chia cho Ngô Minh một chút nào, Ngô Minh cũng chẳng quan tâm. Thái độ tùy ý, bình thản trước sau như một giống như thời trước đó Vạn Dạng Dạng không hề quấn lấy anh.
Vạn Dạng Dạng trực tiếp đi giúp Ứng Uyển Dung xin nghỉ, Nhạc đạo diễn vẫn còn biết đau lòng diễn viên, hào phóng cho phép cô buổi chiều đi về nghỉ ngơi, còn những người khác tiếp tục quay phân cảnh chưa diễn xong.
Ứng Uyển Dung uyển chuyển từ chối hành động muốn nâng cô về của một đám người, bản thân chậm rãi trở về nhà khách, tắm rửa xong mới xem kỹ chỗ mình bị thương, nhìn qua cảm thấy có chút nghiêm trọng, chịu đựng sự lãnh lẽo từ thuốc mỡ, chậm rãi bôi thuốc cẩn thận, thoa thuốc xong cô chuẩn bị ôm gối đầu ngủ một lát, tiếng điện thoại liền vang lên.
Ứng Uyển Dung trực tiếp duỗi tay tiếp lên, “A lô……”
“Uyển Dung.”
Một thanh âm quen thuộc truyền ra, khiến Ứng Uyển Dung từ chỗ ngồi trực tiếp đứng lên, áp chặt điện thoại lên tai, nhìn dãy số hiển thị, số điện thoại này cùng số lần trước anh gọi tới không hề giống nhau.
“Cao Lãng, anh đã về rồi sao?” Ứng Uyển Dung thấp giọng hỏi. Bằng không làm sao anh có thể biết được cô bây giờ đang ở trong phòng chứ?
Đầy bên kia điện thoại Cao Lãng thấp giọng cười, nói: “Anh bây giờ đang ở chung một chỗ với Diệu Tổ, đoán chừng còn qua một đoạn thời gian nữa anh mới trở về được, nếu em có việc gì thì buổi tối có thể vào số điện thoại này tìm anh.”
“Không có việc gì liền không thể gọi?” Ứng Uyển Dung bới lông tìm vết hỏi, một lần nữa nằm trở lại trên giường, suy nghĩ xem hiện tại rốt cuộc anh đang ở chỗ nào.
Có điện thoại cố định đại biểu cho việc có nơi ở cố định đi? Nói là đến trường quân đội học tập, kết quả là vẫn phải tiếp nhận nhiệm vụ, Ứng Uyển Dung cũng không biết nên hình dung cảm xúc trong lòng cô hiện giờ ra sao.
Cô hiểu cho anh, bởi vì chính cô cũng luôn vội vàng đóng phim, mỗi ngày có thời gian rảnh để gọi điện thoại tâm sự với anh là đã rất tốt rồi, nhưng cô cũng biết Cao Lãng ở bên ngoài rất có khả năng sẽ bị thương hoặc gặp phải nguy hiểm, sự nhớ nhung dành cho anh lại pha thêm chút lo lắng, âu sầu. Nhưng dù vậy cô vẫn không thể nói ra.
Nếu cô mãnh liệt yêu cầu, có lẽ Cao Lãng có thể sẽ vứt bỏ công việc anh đang làm, lùi về hậu phương, cô dựa vào danh nghĩa tình yêu để yêu cầu anh như vậy có được không?
Đáp án là ‘không’, cô chỉ có thể nuốt xuống tất cả cảm xúc trong lòng, để cho Cao Lãng có thể yên tâm mỗi khi anh phải rời đi thực hiện nhiệm vụ của mình, để anh biết cô sống rất tốt vậy là được rồi.
“Hôm nay em quay cảnh cưỡi ngựa, cả đùi đều bị thương, anh cũng không có ở đây.” Ứng Uyển Dung làm nũng nói, hốc mắt kỳ thật đã có chút ướt đẫm, nhưng bên môi vẫn luôn mang theo nụ cười.
“Bị thương? Có nghiêm trọng không?” Cao Lãng lập tực khẩn trương, cô có thể tưởng tượng ra bộ dạng anh tay chân luống cuống, lo lắng cho cô.
“Kỳ thật vẫn còn tốt, chỉ là da bị xước một chút, Ngô Minh tặng cho em một ống thuốc mỡ, hiệu quả không tệ, bây giờ đã không còn đau nữa.” Rốt cuộc Ứng Uyển Dung vẫn không nỡ làm anh lo lắng không đâu.
“Ngô Minh?” Thanh âm Cao Lãng truyển đến có chút trầm thấp hỏi cô, Ứng Uyển Dung như thế nào lại cảm thấy bên trong tuôn ra chút mùi chua?
“Đúng vậy, Ngô Minh.” Ứng Uyển Dung hừ một tiếng cười nói: “Không phải là anh ghen tị đó chứ?”
“Không có.” Phản ứng của người đàn ông này cũng không chậm, trực tiếp phủ nhận.
“Kỳ thật là anh ta coi trọng…… Bạn của em, cái này xem như là anh ta hiếu kính em, mong em đừng nhúng tay vào quản việc này.” Ứng Uyển Dung nghĩ đến sắc mặt kia của Ngô Minh liền không nhịn được cười, trực tiếp cùng Cao Lãng chia sẻ tình báo.
Cao Lãng thấp giọng lên tiếng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì mới tốt, cuối cùng chỉ có thể nghe tiếng nói mềm nhẹ của Ứng Uyển Dung vang lên bên tai kể về những chuyện cô trải qua trong đoàn phim, những chuyện vụn văt đời thường, như là một tiếng nhạc kỳ diệu, làm lòng anh run lên khe khẽ, luôn muốn nghe cô nói tiếp, cứ nói như vậy mãi cho đến khi hai người già đi.
Kết quả là Ứng Uyển Dung nói chuyện đến mức mệt mỏi rã rời, thanh âm càng ngày càng nhỏ, dần dần đứt quãng, cho đến khi cô ngủ quên Cao Lãng vẫn duy trì một tư thế ngồi như vậy, khi anh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô truyền ra từ điện thoại mới nhỏ giọng chúc cô ngủ mới tắt điện thoại.
Trương Diệu Tổ ngồi trên một cái giường khác trong phòng, mặc một áo ba lỗ màu đen lộ ra vòm ngực mạnh mẽ, cơ bắp bao trùm khắp toàn thân, nhìn qua tràn đầy cảm giác bạo lực (Ực ực mãnh nam), tay cậu cầm khăn lông xoa xoa cái đầu tóc ngắn chẳng còn bao nhiêu cọng của mình.
( Tóc ba phân theo quy định của quân đội)
“Tôi nói này, anh chỉ nghe điện thoại mà cũng mất đến một giờ đồng hồ, anh cũng quá dính người đi? May mà phí điện thoại không cần chúng trả, bằng không anh trai tôi chắc chắn sẽ đến đây cùng anh tính toán món tiền này.” Trương Diệu Tổ vung tay ném khăn lông tới cái ghế cách đó không xa, trực tiếp nằm xuống giường, chân bắt chéo hình chữ ngũ lắc lư qua lại.
Cao Lãng nhíu chặt lông mày nói: “Đem khăn lông để vào đúng chỗ, bộ dáng cậu lộn xộn như vậy còn ra thể thống gì?”
Trương Diệu Tổ trợn trắng mắt đứng phắt dậy đi thu thập khăn lông, nhỏ giọng nói thầm xác định Cao Lãng vẫn có thể nghe thấy: “Ai không biết anh thường ngày luôn làm việc nhà thay vợ, quy cách nội vụ của tôi rất chỉnh tề đấy……”
Cao Lãng có tai như điếc, trực tiếp làm như không thấy. Vô nghĩa, Uyển Dung là vợ anh, vợ cưới về để làm gì? Tất nhiên là để sủng.
Tiểu tử Trương Diệu Tổ này còn cần anh phải dùng hết sức để huấn luyện, bằng không anh trai tên tiểu tử này điều hắn cho anh làm trợ thủ là có ý gì chứ? Vậy mà đến bây giờ tên ngốc này một chút cũng chưa hiểu ra nguyên do.
Hai người hiện tại đã về nước, thậm chí có thể nói là cách Ứng Uyển Dung rất gần, bởi vì bọn họ bây giờ cũng đang ở thủ đô, bất quá còn phải cải trang vào ở trong khách sạn lớn, nhiệm vụ mỗi ngày chính là ra ngoài đi dạo vài nơi nhằm tiếp cận mục tiêu theo dõi.
“Hazz, không phải tôi nhiều chuyện nhưng anh thật sự không đi thăm vợ anh sao?” Trương Diệu Tổ còn chưa từ bỏ ý định, trực tiếp hỏi.
Cao Lãng đứng trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn một điểm nhỏ cách đó không xa, nơi đó chính là Thành điện ảnh, nghe xong lời này đầu anh cũng không quay lại nói thẳng: “Gọi chị dâu, không biết lớn nhỏ.”
Trương Diệu Tổ uất ức không thôi nói: “Người như anh thật sự là không có lương tâm! Ứng Uyển Dung còn nhỏ tuổi hơn so với tôi đó, anh mà còn chèn ép tôi nữa thì tôi đi đến đâu cũng sẽ nói với người ta hàng ngày anh dính vợ như thế nào!”
Uy hiếp này Cao Lãng nghe thấy mày cũng không nhăn một lấy một cái. Dính vợ thì sao, anh còn hận không thể để cả thiên hạ biết vợ anh có bao nhiêu tốt, có bao nhiêu ưu tú đấy.
……
Ứng Uyển Dung ngủ một giấc đến khi trời sáng, nhìn đồng hồ báo thức một cái mới phát hiện là đã hơn giờ rồi, nhăn mày nhăn mặt đi làm vệ sinh cá nhân, thuận tiện ngẫm lại hôm qua cô ngủ lúc nào, hình như cô thoáng nghe thấy lúc đó Cao Lãng nhỏ giọng nói chúc cô ngủ ngon.
Lúc đi đường tuy rằng đùi vẫn còn rất đau, nhưng đã không còn ảnh hưởng gì nhiều, lúc cô đến chỗ đoàn phim lại phát hiện bốn phía chẳng có ai, chỉ có người của tổ hoá trang đang ngồi đó dùng bữa sáng, những người khác không biết chạy đi đâu mất rồi.
“Chị Vương, mọi người đi đâu hết rồi? Không phải là do tôi đến muộn nên đã bắt đầu quay trước rồi đi?” Ứng Uyển Dung ngượng ngùng hỏi, mắt đen thủy nhuận sáng ngời, khiến người ta nhìn vào không tự chủ được có thiện cảm.
“Không phải đâu, vừa rồi Nhạc đạo diễn đem tất cả mọi người ra dạy bảo, bọn họ đến cơm còn chưa có ăn đâu, hôm nay quay cảnh gì vậy? Em đến đây trang điểm tóc trước đi, bằng không chút nữa người nhiều lại không kịp trang điểm.” Chị Vương là một chuyên viên trang điểm rất có kinh nghiệm, quan hệ với Ứng Uyển Dung rất tốt, ngẫu nhiên sẽ chỉ điểm cho cô một hai câu.
Ứng Uyển Dung đem tóc hóa trang thật tốt, bữa sáng cũng ăn xong rồi mới thấy Lục Manh mang vẻ mặt ưu thương đi đến đây, nhìn bộ dạng hữu khí vô lực của cô ấy làm người hoài nghi Nhạc đạo diễn rốt cuộc đã nói gì mới có thể đả kích người ta như vậy.
“Đói bụng đúng không, đi lấy một phần thức ăn rồi nhanh ăn đi, sau khi bắt đầu quay phim thì hoàn toàn không có thời gian để từ từ mà ăn đâu. Những người khác đâu?”
Lục Manh cắn một miếng bánh bao trả lời: “Vẫn đang ở chỗ thay trang phục đấy, Nhạc đạo diễn nói hôm nay bọn mình có cảnh quay cần phải quay, bảo chúng tớ trang điểm, đổi quần áo thật tốt để quay với cậu một cảnh. Tớ đói quá nên lại đây tìm cái gì đó để ăn trước đã.”
Ứng Uyển Dung dở khóc dở cười, biết sức chịu đựng của cô ấy lớn hơn so với bất cứ ai, sao có thể vì một chút đả kích kia mà mặt ủ mày ê, tất cả chỉ là ảo giác mà thôi.
“Muốn cùng tớ quay cảnh nào vậy, Nhạc đạo diễn ngày hôm qua cũng chưa nói với tớ chuyện này.” Ứng Uyển Dung thuận miệng hỏi.
“Nhân vật cung phi khi dễ cậu khi mới nhập cung”
Ứng Uyển Dung: “……” Cho nên cô mới là người đáng thương bị lăn lộn kia hả?