Editor: Mẹ Bầu
"Nghe Uyển Dung đi! Thật khó khăn lắm mới có được một chuyến đi ra ngoài như thế này.
Ngộ nhỡ bọn họ đều đã vui chơi xong rồi, đang chờ chúng ta, mà chúng ta lại ngây ngốc đi đến tìm, chỉ chơi được ít thôi, thì làm sao bây giờ?" Lục Manh nói, vẻ đặc biệt thành thật.
Tạ Thiên Thành cũng là có ý này, liền cùng các cô cùng nhau tới trước, nơi có thác nước đổ.
Mà ở chỗ đoàn làm phim Hồng lâu mộng, sau khi đoàn người xuất phát đi rồi, thì Ứng Văn Triết mới chạy tới tìm người, [email protected]dyan(lee^qu.donnn), nên đã bị bỏ lỡ hoàn toàn.
Lúc này cách ăn mặc của Ứng Văn Triết đều đã gần theo hướng của người sống ở trong thành phố rồi.
Trên người anh ta là một quần áo theo lối tây trang, mái tóc bôi dầu dưỡng, dùng lược chải lật cao lên về phía sau.
Nhìn thấy cửa chính không có một bóng người nào, liền nổi giận dễ sợ.
"Văn Triết.
.
.
Bằng không chúng ta đi về trước đi." Hạ Tiểu Ngưng nhỏ giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Nhưng thực không nghĩ tới những lời nói này lại càng làm cho Ứng Văn Triết càng thêm nóng tính hơn.
"Trở về, trở về, dღđ☆L☆qღđ trở về, tôi làm sao có thể trở về được đây? Anh cả của cô nói, mượn tiền của anh ấy, nếu không trả, tháng sau lãi sẽ tăng gấp bội.
Tôi lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?" Ứng Văn Triết phiền chán bứt tóc nói.
"Văn Triết.
.
.
Thôi đi, chúng ta trở về nhà, mở lại cái quán bán hàng ăn tạp hóa kia thôi, không phải là cũng rất tốt hay sao?" Hạ Tiểu Ngưng nói, trong giọng nói đã mang theo tiếng khóc nức nở.
Đã sớm được chứng kiến thấy sự phồn hoa của nơi thành phố lớn, Ứng Văn Triết làm sao có thể nguyện ý muốn trở về nhà được đây? Lúc trước, anh cảm thấy cuộc sống của mình rất tốt, quả thật cũng không có gì là không tốt.
die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Nhà bọn họ là không có tiền, nhưng mà ở trong thôn mọi người cũng không ai có tiền cả.
Là từ lúc nào anh ta trở nên như thế này? Là từ lúc Hạ Đại, anh trai cả của Hạ Tiểu Ngưng ra tay phóng khoáng mang, theo một đám người cùng anh ta khoác lác mọi chuyện, nói rằng cái gì ở bên ngoài cũng đều ưu việt, tốt đẹp hơn so với nơi này.
"Chú chính là ếch ngồi đáy giếng, có biết để có tiền, thì mọi người đã kiếm tiền là như thế nào hay không? Bọn họ đầu cơ cổ phiếu, trong một đêm liền tăng gấp bội thành hàng vạn tệ đó."
Lời này đã triệt để làm cho Ứng Văn Triết động tâm.
die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Anh ta bắt đầu lưu ý tin tức trong ti vi, biết thành phố S còn có thị trường giao dịch tài chính chính quy.
Ứng Văn Triết cũng đã từng nghĩ đi đến, nhưng mà, anh ta lại không có tiền.
Cho nên thời điểm Hạ Đại tìm người đi tới làm ầm ĩ, Ứng Văn Triết liền nhanh trí chớp lấy cơ hội đó, mang hết tiền mặt trong nhà đi.
Khi đó tất cả trong đầu Ứng Văn Triết đều là mộng phát tài.
Làm gì còn có tâm trí đâu mà nghĩ đến người cha của mình đang nằm ở nơi đó, rất cần đến số tiền kia.
Ứng Văn Triết muốn chờ một chút, chờ một chút, đợi đến khi anh ta đã làm cho đồng tiền tăng lên gấp bội, thì cái gì cũng có rồi.
Thế nhưng mà, sau khi Ứng Văn Triết bị thua lỗ không còn gì nữa rồi, mà lúc này bộ phim mà Uyển Dung đã tham gia kia đã lầnnổi tiếng khắp các phố lớn ngõ nhỏ, Ứng Văn Triết lại động tâm tư đến trên người cô em gái của mình.
Ứng Văn Triết thật sự rất thương yêu em gái của mình.
Nhưng mà anh cũng thật sự muốn giúp cho mọi người trong gia đình của mình có tiền để trải qua cuộc sống hàng ngày.
Cho nên, anh có thể mới có suy nghĩ, muốn kiếm tiền thì đầu tiên phải có tiền vốn đã.
Sau khi Lý Hương Hoa cự tuyệt đối với Ứng Văn Triết, Ứng Văn Triết sợ Ứng Uyển Dung không tin anh, không đồng ý cho mượn, liền cắn răng một cái trực tiếp mượn một khoản tiền của người phía sau Hạ Đại.
Sau đó dùng toàn bộ số tiền đó gia nhập vào thị trường chứng khoán.
Nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, cần tài chính để quay vòng, Ứng Văn Triết cũng sẽ không thể đến tìm Uyển Dung.
"Tôi đi tìm con bé, bằng không tháng sau đến ngay cả tiền lợi tức cũng đều không còn đâu.
Cô hoặc là cùng đi với tôi, hoặc là lập tức đi về nhà trước đi." Ứng Văn Triết nói.
Hạ Tiểu Ngưng nào dám trở về nhà.
Không nói đến tình hình trong nhà, chỉ nói đến chuyện khi cha mẹ chồng mà nhìn thấy cô, phỏng chừng đều hận chết cô rồi.
Ứng Văn Triết quyết định chủ ý liền muốn đi tìm Ứng Uyển Dung.
Nhưng không nghĩ tới lại bị hai người mai phục đã lâu bắt quả tang.
Hạ Tiểu Ngưng còn chưa kịp thét chói tai ra thành tiếng, thì đã bị mấy người đàn ông kia ngắt lời.
"Cấm kêu! Có người bảo tôi trực tiếp đưa anhđến đồn cảnh sát ở đây.
Có người quen muốn gặp anh, hãy đi cùng chúng tôi một chuyến đi." Hai người đàn ông giữ chặt lấy cánh tay của Ứng Văn Triết ra sau người, dáng người cường tráng mạnh mẽ, nhưng mà nhìn cũng không thấy có vẻ hung thần ác sát ().
() Hung thần ác sát: Hung thần (hay còn gọi Ác thần, quỷ Thần) cũng được xem là một vị thần tương tự như Chúa Trời, Thượng đế, hoặc Thiên thần, nhưng hung thần lại làm chuyện ác để hại người - ác sát (Theo Wikipedia).
Ứng Văn Triết run lẩy bẩy thân thể, đánh bạo hỏi: "Là người nào muốn gặp tôi vậy?"
"Anh cứ đi thì sẽ biết."
Hai người mang theo Ứng Văn Triết trực tiếp ngồi lên xe đi rồi.
Hạ Tiểu Ngưng đứng ở chỗ đó khóc một hồi, đành chỉ có thể đi về nhà khách trước để chờ Ứng Văn Triết trở về.
Ứng Văn Triết bị hai người kia một đường mang lên xe, lái xe chạy một hồi.
Mãi lâu sau xe mới đến một chỗ có người ở thưa thớt, chỉ có một tòa Tứ Hợp Viện () cũ nát, bên ngoài gạch đá đều đã cũ nát, gần như là một cước có thể đạp cho đổ sụp luôn.
() Tứ Hợp Viện: Tứ hợp viện còn được gọi là Tứ hợp phòng, là một hình thức kiến trúc tổ hợp của nhà dân vùng Hoa Bắc Trung Quốc, với bố cục là xây nhà bao quanh một sân vườn theo bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, thông thường gồm có nhà chính tọa Bắc hướng Nam, nhà ngang hai hướng Đông - Tây và nhà đối diện với nhà chính, nhà bốn phía bao quanh sân vườn ở giữa, cho nên được gọi là Tứ hợp viện.
“Tứ” chỉ số , “viện” là khoảng không gian như sân, vườn trong nhà.
“Tứ hợp viện” chính là khoảng sân vườn được kết hợp lại từ hướng đông, tây, nam, bắc.
Đây chính là kiểu nhà truyền thống của những dân tộc Hán sống ở phía Bắc.
Ngày nay chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhiều thiết kế nhà tứ hợp viện tại các vùng nông thôn hay Bắc Kinh.
.
Ứng Văn Triết bị hai người kiềm kẹp mang đến trong nhà.
Trong phòng có một đại hán đang ngồi, mang cái vẻ hung thần ác sát.
Cả người cơ bắp nổi cuồn cuộn, cái đầu trọc to soi rõ bóng người.
Màu sắc và hoa văn áo sơmi với chiếc quần bó sát thân, vừa nhìn thấy cũng biết đây không phải là người tốt!
"Mấy người, mấy người là ai vậy? Tôi không biết mấy người!" Ứng Văn Triết chột dạ hụt hơi nghĩ đến, chẳng lẽ đây lại là người của Hạ Đại đang muốn đến đòi nợ chăng? Bằng không Ứng Văn Triết anh căn bản là chưa từng bao giờ đắc tội với ai.
"Chúng tao là ai, mày không cần phải quan tâm đến! Mày hãy khai báo thành thật cho tao! Bằng không có nghĩ,mày cũng đừng nghĩ từ nơi này đi ra ngoài!" Người đàn ông cầm một lưỡi dao găm nhỏ ở trong tay thưởng thức.
Cổ tay của Ứng Văn Triết bị ghì chặt vào ở mặt sau ghế dựa.
Hai tay bị bẻ quặt ra phía sau lưng, bả vai, trực tiếp bị trói ép chặt.
Ứng Văn Triết khóc không ra nước mắt.
Anh căn bản không biết sẽ phải khai báo cái gì.
Một cái bọn cướp kia, xem tình huống vẫn còn đang ở trong phạm vi khống chế, liền lái xe nên rời đi trước.
Một đường thông suốt đến địa phương, khi thông qua cửa bảo vệ vẫn còn chào một cái với đối phương.