Editor: Mẹ Bầu
Cao Lãng tiến lên mấy bước, đứng ở trước mặt người đàn ông kia một bước, trầm giọng hỏi: "Anh có quen biết với Ứng Uyển Dung sao?"
"Hả, cái gì cơ, đó là ai vậy?" Người đàn ông kia vẻ mặt lộ rõ vẻ không hiểu, xem không giống như là đang nói dối.
Cao Lãng tin tưởng ở năng lực của đồng đội, nhíu mi lại, thay đổi sang câu nói khác, "Người cao như thế này, bộ dạng trắng trẻo nõn nà, khi cười rộ lên trên mặt có cái lúm đồng tiền đặc biệt ngọt, @MeBau[email protected]@ ánh mắt rất sáng, giống như là ngôi sao sáng vậy."
Vệ Thành ôm mắt của mình, nhìn thẳng vào Cao Lãng không thể nào hiểu được.
Sự hình dung đối với vợ anh như vậy, cũng quá là.
.
.
trừu tượng rồi.
Ngôi sao sáng cái gì kia chứ! Anh có thể lấy ra tấm ảnh chụp, rồi hỏi anh ta xem đã từng gặp người bao giờ chưa?
Cao Lãng thật sự đúng là đã quên.
Phỏng chừng ở trong túi của anh vẫn còn có tấm ảnh chụp chung của hai người.
Trong lúc nhất thời anh không nhớ ra.
Sau khi Cao Lãng nói xong, thấy người đàn ông kia vẻ mặt vẫn mờ mịt, mới nghĩ đến việc lấy ra ảnh chụp đưa cho anh ta xem.
Người đàn ông tiếp nhận tấm ảnh chụp.
diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Dưới ánh sáng đèn pin, anh ta nhìn thoáng qua liền nhận ra được, "A, tôi có biết cô gái này.
Cô gái nhỏ này, ngày hôm nay tôi còn chèo thuyền chở cô ấy cùng với các bạn bè của cô ấy đi dạo chơi trên hồ mà! Sau này khi động đất, tôi liền từ trên núi chạy ra ngoài này rồi.
À, anh chắc là người nhà của cô ấy phải không? Khi đó tôi còn nghe thấy bọn họ nói với nhau, sau muốn đi xem thác nước mà.
Nơi đó đã có thể cao hơn.
Tôi không biết trận động đất này có hết hay không, cũng không biết là khi có động đất, có phải là đã chạy đi mất rồi hay không?"
Cao Lãng nghe xong từ đỉnh đầu rót xuống cả người thấy lạnh toát.
Bàn tay anh nắm lại thật chặt, gắt gao bấm sâu vào lòng bàn tay mới nhịn xuống được sự kích động muốn co cẳng chạy đi tìm người.
dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Vệ Thành lý trí hơn, liền nhanh chóng nghe người đàn ông nói vị trí địa phương cụ thể.
Người đàn ông kia chỉ cho bọn anh phương hướng đi về phía địa phương đó, lại nói có chút do dự: "Lúc tôi chạy đi ra dường như nghe thấy mặt triền núi phía sau có tiếng đất lở thì phải! Đường cũng không dễ đi, nếu không để tôi dắt các anh đi đến chỗ chân núi."
Vệ Thành liên vội vàng gật đầu.
Có dân bản xứ dẫn đường như vậy, đương nhiên có thể tiết kiệm được không ít thời gian.
Mặt đường trải qua cơn địa chấn trở nên có chút gập ghềnh.
Trên đường đi còn có đầy đá vụn, đá hòn trải rộng.
Ba người liên hệ với đội cứu viện rồi lên đường.
die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, Vốn định một mình tự đi tìm người, thật không nghĩ tới lại có không ít người tự nguyện cùng đi hỗ trợ để tìm người.
"Hôm nay có không ít người đi vào trong đó du ngoạn.
Phỏng chừng ngọn núi cũng không có thiếu du khách, chúng ta có nhiều người đi tìm cũng sẽ mau hơn."
"Người đi vào nơi đó cũng như là thân thích của chúng tôi.
Chúng tôi cũng phải đi vào đó tìm xem người có được an toàn hay không."
Đoàn người bảy miệng tám cùng nói.
Cao Lãng trịnh trọng nói lời cảm tạ đối với bọn họ, cúi người chào thật sâu.
Vệ Thành nhìn thấy bộ dạng Cao Lãng như vậy, hốc mắt đỏ lên.
Bình thường, thời điểm có mệt và khó hơn nữa, bóng lưng của người đàn ông vẫn luôn luôn đứng thẳng, chưa từng bao giờ gấp khúc.
Nhưng hôm nay đối với những người bận rộn đến để giúp đỡ anh như vậy, chẳng e ngại một chút nào, anh đều luôn luôn cúi đầu khàn giọng nói lời cảm tạ.
Vệ Thành chỉ ngóng trông Cao Lãng nhanh chóng tìm được vợ của mình, để hai người có thể đoàn viên, tụ họp được ở cùng nhau.
Như vậy đều mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì.
Đoàn người thừa dịp lúc ban đêm đi bộ đến khu vực chân núi đã gặp phải chuyện không may.
Dọc theo đường đi đụng phải không ít du khách chạy đến kết giao.
Bọn họ vẫn còn đang kinh hồn bạt vía, chưa định thần.
Nhìn thấy bọn họ đều có chút kích động, mấy người nhóm Cao Lãng chỉ đường đi ra nơi địa điểm được cung cấp viện trợ gần nhất.
Lúc này tinh thần của bọn họ mới được ổn định hơn rất nhiều.
Cao Lãng lòng nóng như lửa đốt, vẻ mặt lại càng trầm mặc hơn.
Vệ Thành đi ở bên cạnh anh đến một câu nói cũng không dám nhiều lời, trong lòng chỉ biết thở dài một hơi.
Anh tận lực hỏi người đàn ông kia để biết rõ về tình huống của ngọn núi.
Bóng đêm càng thêm thâm sâu.
Bầu trời lất phất mưa phùn, rơi xuống ở trên thân người.
Đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
Động đất làm cho đất đai trở nên tơi xốp hơn.
Nếu như lại có một trận mưa lớn kéo đến, đất đá sẽ cuồn cuộn trôi nghiêng xuống.
Cư dân sống ở dưới chân núi đã chạy ra ngoài tìm đường sống, sợ là lại càng thêm hoạ vô đơn chí.
Đối với người vẫn còn bị vây khốn ở trong núi mà nói, lại càng là tin dữ trong tin dữ rồi.
Khi đi tới chân núi thì mưa phùn đã gần như đều đã thấm ướt hết quần áo trên người của nhóm người đi cứu hộ.
Cao Lãng và Vệ Thành đang định đi theo lối đi bậc đá trên đường, lối đi lộ tuyến của du khách để đi tìm người, thì lại gặp phải mấy người một thân chật vật từ trong núi đi ra tới.
"Cao Lãng?" Cố Tinh Tinh người khác thì không biết, nhưng đối với dung mạo tuấn lãng của Cao Lãng ở trước mặt mình, thì cô vẫn nhận ra, liền kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Lập tức mấy người trong nhóm Lục Manh liền chạy đến nắm tay anh, mừng rỡ như điên, nói: "Cao Lãng! Anh tới để cứu Uyển Dung phải không?"
Bộ dáng của mấy người trong nhóm Lục Manh đều có chút chật vật.
Các cô gạt nước mắt đi đến Cao Lãng trước mặt nói: "Chúng tôi chụp ảnh xong liền nghĩ muốn đi xuống núi, không nghĩ tới gặp phải trận động đất kia.
Vốn dĩ chúng ta còn đang nắm tay nhau, thời điểm xảy ra động đất liền bị rối loạn, Cái cô Lâm Tuyết kia cũng không biết từ khi nào đã chạy đến phía sau Uyển Dung, đẩy cô ấy ngã xuống phía dưới triền núi rồi.
Chúng tôi đã quay trở lại tìm thật lâu, nhưng vẫn đều không tìm được người.
Sau đó địa chấn lại mãnh liệt hơn một chút, sườn núi nhỏ cũng bị sụp, tôi.
.
." Nói xong Lục Manh cũng òa khóc không ngừng.
Triệu Dao Cẩm đỏ mắt, giọng nói còn có chút run rẩy, nói: "Chúng tôi nhìn thấy triền núi đổ sụp xuống, lúc này liền nghĩ đến phải đi tìm người để lên núi cùng đi cứu người.
Cho nên mới xuống núi, sau lại gặp được mọi người."
Tạ Thiên Thành nắm tay lại quyền nói: "Sớm biết chuyện xảy ra như vậy, tôi liền không nên khuyên Uyển Dung hãy cùng nhau đi chơi.
Cứ ở lại tại đoàn làm phim để quay phim, như thế thì sẽ không bị như thế này.
.
." Giọng nói của anh nghe thật nghẹn ngào, nói một câu: "Tôi và mọi người cùng nhau lên núi đi tìm Uyển Dung."
"Chúng tôi cũng đi!" Tuy rằng trên người mấy cô gái trong nhóm Cố Tinh Tinh đều rất chật vật, nhưng mà ánh mắt của họ lại sáng ngời kiên định.
"Mấy người chúng tôi sẽ cùng nhau đi qua đó tìm là được rồi.
Những người khác hãy nghỉ ngơi tại chỗ." Cao Lãng nói thu xếp, thấy các cô vẫn như trước muốn nói gì đó, liền mới nói: "Mấy người đã đi tìm suốt nửa ngày trời cũng đã mệt mỏi, cần phải được nghỉ ngơi rồi.
Chúng ta lên núi đi tìm, nếu như.
.
.
đến lúc đó còn cần thêm người, sẽ tìm mọi người đến hỗ trợ."
Nhóm Cố Tinh Tinh các cô nghe xong liền do dự một lúc mới gật gật đầu, giọng nói hàm chứa lệ nóng, nói: "Các anh nhất định phải tìm được Uyển Dung đó.
.
.
Cũng đã mấy giờ trôi qua rồi! Một mình Ứng Uyển Dung ở trong núi như vậy, nhất định cô ấy sẽ rất sợ hãi."
Trái tim của Cao Lãng như trầm xuống.
Anh mím chặt đôi môi mỏng, hàm dưới nghiến chặt, nắm tay nắm lại rất chặt.
Làm sao anh có thể không biết điều này chứ!
Uyển Dung là một cô gái nhỏ yếu ớt như vậy.
Lạnh nóng đều cứ la hét ở trên người Cao Lãng, thường xuyên mang theo ý cười liếc xéo sang anh.
Anh nhìn cô mà trái tim như tan chảy ra.
Vừa nghĩ tới cô ở đó một mình, đầy lo lắng hãi hùng, cả người ướt đẫm, mà trời thì tối đen như mực, lại còn không biết đang ở nơi nào đó chờ anh, Cao Lãng chỉ hận không thể mọc ra một đôi cánh thật dài để bay qua đó.
"Tôi sẽ dẫn cô ấy trở về." Lời nói này của Cao Lãng không chỉ có đang nói với các cô gái, mà cũng là lời thề của bản thân anh đối với chính mình, nhất định phải tìm cho được Uyển Dung!
.
.
Hạt mưa rơi xuống xong, Ứng Uyển Dung mới đào được vài cái bậc.
Cô đứng lên trên cái hõm vừa mới đào xong, sau đó liền cho tất cả dụng cụ vào trong ba lô, đeo lên lưng gọn gàng, chuẩn bị leo đi lên.
Chỉ có một chân có thể sử dụng được, mọi sức lực khác đều phải dựa vào hai cái tay rồi.
Ứng Uyển Dung để hai tay nằm sấp tại trên mặt tường đất, chân đạp đi lên, miệng còn cắn lưỡi dao nhỏ, chuẩn bị leo lên cái hõm đất tiếp theo, sau đó, lại lấy cái hõm đất đó làm phương tiện leo lên.
Ngay một cái động tác đơn giản như vậy, mà cái hõm đất cũng không tính là quá sâu cũng đã làm khó cho Ứng Uyển Dung.
Cô vừa mới đạp chân đi lên, cẩn thận treo ở giữa không trung, còn chưa thể nào tiếp tục đi hướng lên trên, liền đã bị té xuống.
Thiếu chút nữa đã thương tổn lại càng thêm thương tổn, làm cho cái chân giống như bị bả gẫy rồi.
Thở hổn hển mấy hơi thở lau mồ hôi, Ứng Uyển Dung lại tiếp tục bò lên trên.
Nếu như nói không hay ho, phỏng chừng chính là với tình huống của cô bây giờ rồi, lỗ nhỏ trên vách tường lấy dao khoét ra, thật sự không hợp quy tắc lắm, vẫn là tốn công sức chỉnh sửa, kết quả trời lại mưa nhỏ.
.
.
Bùn đất trên vách tường nhất thời tơi xốp không ít.
Độ trơn ẩm không sao chịu nổi.
Vừa nằm sấp lên trên, một thân bùn đất coi như xong, nhưng quan trọng nhất là không thể đi lên rồi.
Ứng Uyển Dung ủ rũ ngồi trở lại chỗ cũ.
Chiếc áo sơ mi mỏng manh của cô bị nước mưa tưới vào gần như đã ướt toàn bộ rồi.
Ứng Uyển Dung trừ bỏ cầm ba lô chắn ở trên đầu ra, cô gần như không có biện pháp nào khác rồi.
Thời tiết tháng Năm vào ban ngày thì ấm áp, ban đêm thì mát mẻ.
Thời tiết ban đêm ở trên ngọn núi thế này thì lại không chỉ có là mát mẻ, mà còn mang theo một chút lạnh lẽo.
Ứng Uyển Dung rưng rưng cắn môi nghĩ đến Cao Lãng.
Không biết anh có nghe được tin tức cô đang bị gặp nạn hay không, hay là lại phải đi ra ngoài để chấp hành nhiệm vụ?
Ứng Uyển Dung ôm lấy đầu gối, gần như buông tha cái việc che chắn ba lô ở trên đầu, tùy ý để cho nước mưa xối xuống.
Dù sao cô chính là một người không đến nỗi quá kém như vậy, còn không bằng chờ khi đã hết mưa xong, lại sẽ nghĩ biện pháp.
Cao Lãng.
.
.
Nếu như bây giờ anh có thể tới được đây để tìm em, hẳn là tốt biết bao.
.
..