Editor: Mẹ Bầu
Lâm Tuyết là con gái một của nhà bọn họ.
Ba Lâm mẹ Lâm, về nhân phẩm thì không cần phải nói đến cùng là có bao nhiêu chính trực.
Thế nhưng là đối với đứa con gái của mình thì cũng thực sự là phi thường cưng chiều.
Gần như là con gái bọn họ muốn cái gì thì sẽ có cái đó.
Hiện tại lại bị cảnh sát tìm tới cửa nói muốn tìm Lâm Tuyết.
Nếu bọn họ chứa chấp sẽ biến thành cùng tội phạm, tốt nhất là khuyên Lâm Tuyết ra tự thú, để tranh thủ pháp luật giảm hình phạt.
Có phải là được giảm hình phạt hay không, thì ba Lâm mẹ Lâm không biết.
Nhưng mà bọn họ thì tuyệt đối không thể tin Lâm Tuyết lại biết giết người.
.
.
Lá gan của con gái không tính là quá lớn, @MeBau[email protected]@ yêu thích làm nũng, làm cho bọn họ nghĩ đến vỡ đầu ra mà cũng nghĩ không ra được, tại làm sao mà việc này lại có thể xảy ra như vậy.
Nhưng việc này lại có chứng cớ vô cùng xác thực.
Bởi vì người phụ nữ mà Lâm Tuyết muốn làm hại kia, lại chính là Ứng Uyển Dung, cô vợ nhỏ của Cao Lãng.
Mà cô gái trẻ tuổi ấy gần đây đã nổi tiếng ở trên màn ảnh lớn như vậy.
Bọn họ không phải là không biết con gái của mình rất yêu thích đối với Cao Lãng.
Nhưng loại yêu thích này lại đãi thúc đẩy Lâm Tuyết đi giết người hay sao? Bọn họ vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt.
Bất luận bọn họ là có suy nghĩ như thế nào, Dieenndkdan/leeequhydonnn Cao Lãng đúng vào thời điểm nhàn hạ, đã nhờ Trương Quang Diệu báo cảnh sát xin hỗ trợ.
Nhân chứng chính là mọi người ở trong đoàn làm phim.
Mà lại không chỉ có một cái hai người chứng kiến.
Việc này kỳ thực không có gì khó khăn.
Cao Lãng chính là lo lắng Lâm Tuyết sẽ được cha mẹ của cô ta đưa ra nước ngoài.
Nếu như vậy thì thật sự là Hoàng Đế trời cao ở xa, ở ngoài tầm tay với của anh rồi.
Mà Lâm Tuyết thì đang ở chỗ nào? Kỳ thực Lâm Tuyết cũng chưa hề đi đâu hết.
Sau khi đẩy Ứng Uyển Dung ngã xuống xong, chính bản thân Lâm Tuyết cũng liền phát hoảng.
Cô ta hoảng hốt bỏ chạy, chạy bừa chạy bãi rồi.
So với mấy người trong nhóm Cố Tinh Tinh diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn còn phải lưu lại để tìm kiếm Ứng Uyển Dung, Lâm Tuyết liền bỏ chạy trước một bước.
Cô ta cứ chạy tới ở trên đường cái.
Ở vào thời điểm Lâm Tuyết còn đang hoảng loạn không biết phải làm sao bây giờ, thì Vương Phương đã tìm được cô ta.
"Việc cô đẩy Ứng Uyển Dung như vậy, tôi cũng vậy nhìn thấy." Vương Phương nói.
Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tuyết nhìn mình đầy sự đề phòng cảnh giác, Vương Phương nhẹ nhàng nói: "Đừng sợ, tôi không phải đến đây là để trách móc gì cô, hoặc là muốn báo gì cho cô.
Nhưng mà cô đã àm việc như vậy rồi, thì cũng không có cách nào để quay trở về với đoàn làm phim nữa rồi."
Lâm Tuyết ngồi sụp xuống, vẻ mặt suy sụp.
di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn.
Cô ta cũng không biết mình làm sao lại bị ma quỷ ám ảnh mà làm như vậy.
Cô vốn nghĩ về sau muốn ngáng chận lại đối với Ứng Uyển Dung, làm cho cô đẹp mắt.
Việc đẩy ngã Ứng Uyển Dung thật sự là ngoài ý muốn.
.
.
"Như vậy đi, thừa dịp hiện tại còn đang dư chấn, tất cả mọi người đều bận rộn với công việc cứu tế.
Lúc này trước hết tôi sẽ đưa cô rời đi khỏi nơi này đã.
Tránh thoát khỏi tiếng gió trong khoảng thời gian này.
Đến lúc đó rồi cô lại trở về, chú dì cũng sẽ yên tâm một chút." Vương Phương thuận tay vuốt vuốt mái tóc của Lâm Tuyết tóc, giọng nói cũng tràn đầy vẻ hòa nhà dịu dàng.
Nhưng nơi đáy mắt lại thoáng qua sự lạnh lùng trào phúng.
Bất quá chỉ thoáng qua trong giây lát, rồi lại là đầy bụng tình cảm thân thiết.
"Làm được hả? Khi đó còn có người khác nhìn thấy nữa.
.
.
Tôi, tôi không muốn bị ngồi tù." Lâm Tuyết khóc, khóc đến mức như hoa lê đẫm mưa (), tủi thân không thôi.
Thế nhưng mà ngoại trừ Vương Phương ra, không có người nào khác ở bên cạnh để an ủi cô ta.
() Lê hoa đái vũ: [梨花带雨]: Dịch nghĩa: Khóc giống như hoa lê dính hạt mưa.
Câu nói này vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi.
Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái khi khóc.
Ngồi tù? Ánh mắt của Vương Phương vẫn điềm đạm nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp Lâm Tuyết như trước, nghĩ thầm, chỉ sợ hiện tại việc trừng phạt nghiêm khắc, tử hình tuyệt đối là không trốn thoát được rồi.
Đương nhiên, là dưới tình huống Lâm Tuyết bị bắt được.
Bất luận là mất tích hay là tử vong, cuối cùng Lâm Tuyết cũng trở thành người của quá khứ, mà Vương Phương cô sẽ thay thế chỗ của Lâm Tuyết, sẽ được ba Lâm mẹ Lâm coi trọng.
Hơn thế nữa, mọi tài nguyên đều sẽ nghiêng về phía của Vương Phương cô.
Vương Phương cô sẽ không còn phải là một người trợ lý, một vật thay thế có cũng được mà không có thì cũng không sao.
"Sẽ không đâu! Trốn đi chỗ khác, thay đổi thân phận.
Một năm hai năm sau, căn bản sẽ không có người nào còn nhớ tới việc này nữa.
Còn về phần chú dì ở nơi đó, tôi sẽ đến nói với bọn họ." Thấy ánh mắt của Lâm Tuyết đầy vẻ nghi hoặc, Vương Phương liền nói giải thích: "Hiện tại ở nhà của chú phỏng chừng cũng đang có người theo dõi, nếu như cô gọi điện thoại về, sợ là.
.
."
Lâm Tuyết sợ run cả người, lập tức đứng lên nói: "Tất cả mọi việc tôi đều nghe theo cô hết." Vương Phương ôm chặt lấy Vương Phương, cảm xúc dâng trào, cảm động nói: "Trước kia là tôi đã thật quá mức, chỉ có cô, đang lúc này vẫn còn đối xử tốt với tôi như vậy."
Lâm Tuyết bổ nhào vào trong lòng Vương Phương thấp giọng khóc.
Vương Phương cười cười nhàn nhạt, kéo Lâm Tuyết ra mở lời: "Chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian để đi thôi.
Chỉ cần rời khỏi được thành phố A này rồi, thì mọi việc đều dễ làm rồi."
Lâm Tuyết vội vàng liên tục gật đầu.
Cứ như vậy Lâm Tuyết cùng với Vương Phương chạy ra bên ngoài thành phố A.
May mắn chính là, các cô đã không đi đường với Cao Lãng, mà cũng nhau rời khỏi thành phố A cùng với không ít nạn dân nơi này.
Các cô được người tình nguyện cứu hộ đưa đến điểm tập trung cứu nạn do thành phố sắp xếp gần đó.
Sau khi Lâm Tuyết rời khỏi thành phố A, thì rất nhiều ngày trong lòng quả thật vẫn cảm thấy run sợ.
Cô ta sống trong một cái nhà ngang ở vùng ngoại thành, một mình một phòng đơn.
Vương Phương để lại cho Lâm Tuyết toàn bộ số tiền có trên người, sau đó nói Lâm Tuyết rằng, cô phải trở về đoàn làm phim rồi, bằng không người khác sẽ hoài nghi đến trên người cô.
Lúc sắp đi, Vương Phương còn nói dặn dò: "Nhớ nhé, ngàn vạn không nên gọi điện thoại nói chuyện với chú dì đâu đấy.
Nếu như có chuyện gì, nhớ là gọi điện thoại đến, nhờ người tìm tôi đến nghe điện thoại.
Nếu thiếu tiền, tôi sẽ đưa tiền cho cô, phải trốn tránh cho kỹ đấy."
Chỉ cần một câu nói như vậy của Vương Phương, Lâm Tuyết liền nghiêm nghiêm thực thực trốn tránh giống như là chim cút vậy.
Thời thời khắc khắc đều chú ý đến tin tức của khu vực động đất.
Sau khi biết được đoàn làm phim Hồng lâu mộng đã đi đến tỉnh bên cạnh để tiếp tục quay phim, Lâm Tuyết cũng vẫn không dám lộ diện.
Mãi cho đến lúc tiền nong trên người đã sắp tiêu xài hết rồi mới dám để lại tin nhắn cho Vương Phương.
Vương Phương rất nhanh liền gọi điện thoại cho cô rồi, "Chú đã biết chuyện cô giết người rồi, nên rất tức giận.
Cảnh sát cũng đã tìm đến trong nhà rồi, còn nói, nếu như cô trở về liền khuyên cô hãy đi tự thú, cô muốn làm như thế nào thì nên làm thế ấy.
Cho nên tôi không dám nói chuyện với anh ta chuyện cô đã ra bên ngoài rồi."
Lâm Tuyết không hề có một chút chủ ý nào của mình.
Cô không biết, nếu như ba mẹ cô cũng không quản cô, thì cô còn có thể làm cái gì.
Trên người Lâm Tuyết vẫn có giấy chứng nhận về thân phận của mình.
Nhưng bây giờ cô có thể lấy ra được sao? Chỉ sợ, cô vừa lấy ra sử dụng, thì ngay sau đó chính là tiếng còi xe cảnh sát rít lên rồi.
Thế nhưng ở xã hội bây giờ, nếu không có giấy chứng nhận thân phận, cô có thể tìm được công việc gì khác nữa đây? Cô trừ bỏ biết khiêu vũ ra, dường như cũng không hề biết làm việc gì khác hơn.
"Tôi phải làm sao bây giờ đây? Vương Phương, hiện tại tôi chỉ có cô mà thôi! Tôi, bằng không tôi đi tìm ba mẹ tôi để thương lượng một chút.
Bọn họ chỏ có tôi là đứa con gái duy nhất, chẳng lẽ còn thấy tôi chết mà không cứu sao? Mẹ tôi nhất định sẽ mềm lòng!" Lâm Tuyết nói vẻ đầy kích động.
"Đừng vội vã, đừng nóng ruột! " Vương Phương nhẹ giọng khuyên nhủ, mang theo một âm điệu có thể trấn an tinh thần của người đang lo lắng, "Chú cũng chỉ là một người nóng tính thôi, cứ để tôi dần dần khuyên nhủ chú, chuyện từ từ sẽ đến."
"Trên người tôi bây giờ không còn nhiều tiền lắm.
Cô đành chỉ có thể bớt ăn một hồi rồi, chờ thêm một thời gian nữa thôi là tốt rồi."
Lâm Tuyết cúp điện thoại xong, đi trở về chỗ ở của mình.
Cô không sao nén nhịn được, liền che kín chăn lên người, cất tiếng khóc lớn.
Không hiểu làm sao cuộc sống của cô lại có thể biến thành như vậy được chứ?
Vương Phương cúp điện thoại đi trở về nhà họ Lâm.
Nhìn thấy ba Lâm mẹ Lâm gương mặt đầy vẻ ảm đạm vẫn ngồi ở chỗ cũ.
Cô ta ngồi vào bên người mẹ Lâm, nhẹ giọng trấn an nói: "Lâm Tuyết chính là trẻ tuổi, suy nghĩ không được chu đáo, cho nên mới làm chuyện sai lầm, ngài đừng quá lo lắng."
Mẹ Lâm khóc nói: "Đứa nhỏ này cũng không biết trở về nhà.
Bất kể như thế nào cũng nên thông tin trở về nhà cho cha mẹ thì mới phải! Cứ để bộ dạng thế này, càng làm cho chúng ta thêm lo lắng nhiều hơn cho nó? Khẳng định là Lâm Tuyết không phải cố ý đâu! Nó đi tự thú còn có thể tranh thủ được giảm hình phạt, như bây giờ.
.
.".