"Kế tiếp có tính toán gì không?"
giờ chiều, mọi người đều tập trung ở khách sạn.
Xem xét thông báo trên vòng tay, tâm tình An Nhược Thủy rất phức tạp. Không ngờ tổng cộng chỉ xuất hiện bốn liên minh, hơn nữa trong đó còn tồn tại đội ngũ của Từ Hạo.
Hiện tại nếu nàng loại bỏ hắn, như vậy liên minh của Từ Hạo sẽ không phải đứng thứ tư nữa, dù gì cũng còn có Lạc Huyền Ca đứng sau.
Tuy rằng Tiểu Lạc từng nói trước giờ không thương nhớ vị trí Võ Lâm Minh Chủ, nhưng An Nhược Thủy nghĩ theo như tính cách của người kia, e rằng tuyệt đối sẽ không cam lòng vị trí thứ nhất đếm ngược.
Nghe An Nhược Thủy dò hỏi, Lạc Huyền Ca lấy máy tính bảng ra nhìn: "Trước xem tình thế một chút. Dù sao mùa thứ ba còn chưa bắt đầu thi đấu, chúng ta không biết mùa này tiến hành tranh đoạt vị trí Võ Lâm Minh Chủ bằng hình thức nào. Bất quá chúng ta đừng để thua quá thảm là được."
Những người khác không thể kiếm đủ lộ phí bởi vậy trực tiếp từ bỏ ở mùa thứ hai, số còn lại kiếm đủ lộ phí nhưng vì phần lớn thành viên liên minh không thể cùng nhau tới, cho nên lại ở trên đảo tạm thời tiến hành tổ đội.
Hiện tại đội ngũ của Từ Hạo tổng cộng mười người, còn lại hai đội kia lần lượt là chín người và tám người. Mà Lạc Huyền Ca chỗ này cũng chỉ có tám thành viên.
"Bất kể xem xét trên phương diện nào, chúng ta hẳn sẽ không thua quá thảm." Giang Ý Hàm nói, tuy lời này của nàng thực chói tai nhưng mọi người lại đều cảm thấy nàng nói thật, dù sao trạng thái của toàn bộ liên minh bọn họ trước mắt đúng là so với người khác tốt hơn rất nhiều.
"Ngày mai chính thức bắt đầu, hôm nay trước nghỉ ngơi thật tốt." Lạc Huyền Ca ngược lại không hề lo lắng, không ai so với bản thân rõ ràng hơn việc An Tuấn Phong thương yêu muội muội đến mức nào, lần thi đấu này tuyệt đối sẽ không quá vất vả mệt nhọc. Dù sao mùa thứ ba là show thực tế đơn thuần, cũng sẽ không khai mở trò chơi khác xung quanh, cho nên nơi này chỉ cần phát huy đầy đủ cảm giác nghệ sĩ của từng người, không cần giống như mùa thứ nhất, vì để loại bỏ phần lớn tuyển thủ mà khắp nơi so đấu.
Sáng hôm sau, tất cả tuyển thủ đều hội họp ở Chiêm Minh Trang, trung tâm đảo nhỏ. Tranh tài mùa thứ ba cũng chính thức bắt đầu.
Kết quả đúng là không sai biệt lắm với Lạc Huyền Ca suy đoán, mùa thứ ba cũng thi tài nghệ, thiết trí đủ loại khác nhau, thành viên mỗi đội chỉ có thể dự thi một lần.
Mà đội trưởng mỗi liên minh lại bị cấm ra sân thi đấu, chỉ có thể ra sân một lần với thân phận thế chỗ tạm thời.
Quy tắc này, phỏng chừng là vì Lạc Huyền Ca mà áp đặt thêm.
Bất quá các nàng ngược lại cũng không cần lo lắng, tuy thoạt nhìn trình độ của toàn thể các nàng kém hơn liên minh phái nam khác, nhưng có trưởng lão Cổ Võ Cố Tầm Tuyết ở đây, các nàng cũng có thể miễn cưỡng hòa nhau một ván.
"Mỗi đội viên chỉ có thể ra sân hai lần, hơn nữa nửa đường muốn rút lui thì có thể để đội trưởng liên minh thay thế."
Lạc Huyền Ca nhìn quy tắc tranh tài lần nữa, tiếp đó nói: "Vậy trước an bài một chút thành viên ra sân, vòng thứ nhất là thi đoán ca từ. Ai đi trước?"
Từ Gia đẩy đẩy Bạch Liễu, cười nói: "Bạch Liễu a, người ta chính là chuyên nghiệp."
"Hay là để tôi." Giang Ý Hàm đứng dậy, kỳ thực nàng cũng từng học chuyên ngành âm nhạc a, chẳng qua mọi người đều bởi vì cảm giác nghệ sĩ của nàng mà không chú ý.
Bạch Liễu cũng hết sức tán đồng gật đầu: "Kỳ thật tôi vẫn luôn ở nước ngoài, loại đoán ca từ này hẳn là chứa lượng lớn dân ca cùng ca khúc quốc nội, tôi sợ mình không thể."
"Cho nên vẫn là để tôi." Giang Ý Hàm nhìn Từ Gia, vô cùng đắc ý nói: "Năm đó tôi cũng từng xưng bá cả chuyên ngành a. Đừng xem thường."
Dân mạng nghe Giang Ý Hàm nói vậy, đang chuẩn bị phun ra một đợt trào phúng, nhưng cũng không ít người liên tục kêu học tỷ cố lên.
Vì vậy đám đông liền đi điều tra chuyên ngành của Giang Ý Hàm, tiếp đó phát hiện người ta đích xác là chuyên ngành âm nhạc, chỉ là cảm giác nghệ sĩ trên người quá mạnh mẽ, ngoại trừ lúc mới xuất đạo biểu diễn cây sáo, nàng cũng không còn biểu diễn chuyên ngành của mình.
Cũng không trách được dân mạng thấy chuyện này kì quái.
Đang xem phát sóng trực tiếp, Lý Điềm khó hiểu hỏi Hứa Tụ: "Lúc trước sao không để Giang Ý Hàm phát triển con đường âm nhạc? So với theo đường tổng nghệ, xét cho cùng thì có khởi điểm mạnh hơn."
"Âm nhạc?" Hứa Tụ lắc đầu: "Hứng thú của nàng không ở phương diện kia. Chỉ là học bá thứ hạng cao, không phải là người rót nhập toàn bộ linh hồn theo đuổi nghệ thuật như Bạch Liễu."
"Vậy làm sao cô chắc chắn nàng có cảm giác nghệ sĩ? Tôi thấy nàng diễn xuất cũng không tệ, ngày thường khoa trương một chút chính là tinh thông mười phần." Lý Điềm phản bác, bất quá thế nào cũng nghĩ không ra lúc trước vì sao Giang Ý Hàm muốn thi học viện âm nhạc, rõ ràng học phí cao ngất ngưởng, không thích còn chui vào trong làm gì? Đứa bé kia năm đó không phải là chịu đả kích quá mức trở nên não tàn chứ?
"Mạnh Tiểu Manh cũng thích âm nhạc, bất quá chỉ là hứng thú chứ không phải rót nhập linh hồn, Lạc Huyền Ca cũng yêu thích âm nhạc nhưng cũng chỉ là học chơi thôi. Cái gọi là 'kỹ đa bất áp thân' hẳn là nói về cô ấy. Chỉ có Bạch Liễu là dùng thể xác và tinh thần đi cảm thụ, mà Giang Ý Hàm là thú vị, nàng không thích lại ép buộc chính mình đi học, điểm này tôi cũng nghĩ không thông. Về phần cảm giác nghệ sĩ, năng lực khống chế tình huống của nàng rất mạnh, Mạnh Tiểu Manh cùng Lạc Huyền Ca gặp chuyện gì, cơ bản đều là nàng ở giữa chu toàn."
Nhiều nghề không sợ chết đói
Hứa Tụ cười khẽ: "Thời điểm Mạnh Tiểu Manh đi bệnh viện, Bạch Liễu cùng Lạc Huyền Ca nóng lòng, trực tiếp leo thang bộ. Khi đó tôi từng hỏi qua, Giang Ý Hàm cũng đi theo bò thang lầu, nàng không phải quên mất thang máy mà là không muốn cùng đám kia người chạm mặt quá sớm. Dù sao Trương Mạn Mạn từ lúc bắt đầu tiết mục đến cuối cùng, toàn thân hàng hiệu, nàng nhìn ra được người nọ không phú thì quý, nàng không đụng nổi nhưng lại cũng lo lắng cho bằng hữu, chỉ có thể ở phía sau chậm rãi đi lên. Người như vậy rất khôn khéo, nàng sẽ không đắc tội đến người mà bản thân đắc tội không nổi, cũng sẽ không bỏ rơi bạn bè bên cạnh mình."
"Nhưng, chẳng phải nói lúc mới bắt đầu thi tài, nàng đã cùng Lạc Huyền Ca Mạnh Tiểu Manh mâu thuẫn sao?" Lý Điềm vô cùng khó hiểu: "Nàng bưng cao đạp thấp? Sau đó thấy rõ thực lực của Lạc Huyền Ca cùng Mạnh Tiểu Manh, lại bám vào?"
"Không phức tạp như cô nói, đoạt giường đệm không phải chuyện to tát, Mạnh Tiểu Manh tính tình nhu mềm, làm người lại có điểm ngây ngô, Giang Ý Hàm thông qua nàng tiếp xúc Lạc Huyền Ca là không thể tốt hơn, nhưng mà trực tiếp tỏ ý sẽ giảm thấp ấn tượng để lại cho các nàng, dùng chút thủ đoạn không nhẹ không nhỏ, Giang Ý Hàm rất dễ dàng dẫn tới Mạnh Tiểu Manh cùng Lạc Huyền Ca chú ý.
Bất quá khi đó Lạc Huyền Ca hẳn là cũng minh bạch, nếu không sẽ không đổi giường sạch sẽ lưu loát như thế. Đó cũng coi như là một loại ngầm thừa nhận, cho phép Giang Ý Hàm tới gần."
"Phục! Aish, chúng ta lúc trước nếu là sớm một chút tới An Thị, có phải bây giờ đã trở nên nổi bật hay không a?" Lý Điềm tiếc hận nói, Hứa Tụ cười khẽ nhưng cũng không tán đồng, dù sao bảy năm trước nàng chưa nhìn ra mấy thứ này, chờ đợi bảy năm ròng rã ở dưới tầng chót công ty, những thứ này cũng coi như một chút nhân sinh thu hoạch.
"Đừng xem nữa, đi nấu cơm đi."
Hứa Tụ nhấc chân đá vào Lý Điềm, Lý Điềm đầy mặt vô lại ngẩng đầu: "Buổi sáng là tôi nấu a, hiện tại có thể......"
"Hoặc là về nhà tự mình giải quyết cơm ba bữa, hoặc là ở lại nấu cơm thay tiền thuê nhà." Hứa Tụ nhìn về phía nàng, Lý Điềm ngượng ngùng sờ mũi một cái: "Được rồi, làm thì làm, lúc thấy khó ăn thì cũng không phải chuyện của tôi."
Lý Điềm trước khi đi còn quét mắt về màn hình, phát hiện Giang Ý Hàm đã hoàn thành bài thi đầu tiên, cúi chào tất cả tuyển thủ. Mà vòng thứ hai đến lượt Mạnh Tiểu Manh, bất quá thú vị chính là, Mạnh Tiểu Manh lại được Hứa Như đề cử.
......
'Vòng thứ hai thi đấu xoay vòng tại chỗ một phút, sau đó nhanh chóng bịt mắt đi cầu độc mộc. Vòng thứ hai ai tới?" Lạc Huyền Ca hỏi mọi người, dù gì cô là đội trưởng liên minh, chỉ có thể thế chỗ lại không có cơ hội ra sân trực tiếp.
Hứa Như bỗng đẩy Mạnh Tiểu Manh ra trước: "Tiểu Manh giữ thăng bằng rất tốt, con bé có thể đi."
"Ơ, em...... Không phải a. Em em em không biết...... Không biết!" Mạnh Tiểu Manh nói đứt quãng, làm những người khác cũng không nghe rõ, rất nhanh đem nàng đẩy ra bên ngoài.
"Cố lên a Tiểu Manh!"
Từ Gia hô cổ vũ, giờ phút này Mạnh Tiểu Manh đã bị bịt mắt đi lên cầu độc mộc, hiện tại phía trên chỉ còn dư lại dì bán cơm và nữ người mẫu, về phần một vị huynh đệ khác, hắn đã té xỉu trên bàn xoay, trực tiếp bị đưa về liên minh.
"Còn có bao nhiêu a, a a a......" Mạnh Tiểu Manh run rẩy, nàng sợ mình sơ sẩy một cái liền rơi vào vũng bùn, cho nên mỗi bước đều cực kỳ cẩn thận.
Hứa Như hô: "Đại khái còn một mét rưỡi, em chậm một chút đừng nóng."
"Hu hu...... Chị hại em, em phải về nhà mách mẹ." Mạnh Tiểu Manh nghe được giọng tỷ tỷ, trong nháy mắt lệ nóng tuôn trào.
Mà kênh trực tiếp lại đột nhiên yên tĩnh, hiện trường cũng không có bao nhiêu thanh âm.
[Kênh livestream]
Nghiện bánh đã một năm: Ấy ấy, tôi nghe lầm à......
Điên cuồng mê luyến Bạch Thiển Dư: Gọi chị sao? Kết nghĩa hay là ruột thịt? Khách sáo hay là vô tình bại lộ? CP tôi vẫn luôn YY là tỷ muội a???
Sắc mặt Hứa Như đột nhiên trong nháy mắt trở nên lúng túng, Giang Ý Hàm bên cạnh liền nói: "Cô còn nhớ rõ bảy tuổi năm ấy, tỷ tỷ đẩy cô xuống bùn sao?"
Hiện trường đột nhiên lại sinh động, mọi người bật cười như cũ, mà Mạnh Tiểu Manh cũng kịp phản ứng: "Ám ảnh thơ ấu không thể quên được."
Hứa Như cũng hóa giải lúng túng, kênh livestream bỗng bình thường trở lại, bọn họ biết chắc Hứa Như cùng Mạnh Tiểu Manh cảm giác CP ngập mặt như vậy, sao có thể là tỷ muội chứ?!
Không thể nào không thể nào!
......
Lý Điềm giờ phút này vừa vặn từ phòng bếp đi ra, thấy một màn kia đột nhiên cười lớn.
Nàng thầm nghĩ một chút cảnh tượng Lạc Huyền Ca kêu An Nhược Thủy là vợ, không biết đến lúc đó dân mạng sẽ làm ra phản ứng gì.
"Ai u." Lý Điềm sờ sờ đầu, nhìn Hứa Tụ, lại thấy đối phương hỏi: "Cơm trưa xong rồi sao?"
"Không......"
"Vậy cười ngây ngốc cái gì?"
"Không......"
"Nấu cơm đi!"
"Ừm......"
Lý Điềm lại lần nữa ngoan ngoãn chui vào phòng bếp, Hứa Tụ nhìn bóng dáng người nọ ở phòng bếp bận rộn, không khỏi cong cong khóe môi. Nàng chờ ngày này tựa hồ có hơi lâu, bất quá... tương lai khả năng còn phải đợi lâu hơn nữa, cũng không biết có nên từ bỏ hay không.
Vòng thứ hai, Mạnh Tiểu Manh rốt cuộc khó khăn hoàn thành. Tới khi vòng thứ hai kết thúc, Mạnh Tiểu Manh hai chân run rẩy chậm rãi đi đến bên cạnh Lạc Huyền Ca, Cố Tầm Tuyết lập tức tiến lên đỡ nàng: "Không sao chứ?"
"Không, không sao." Nghe giọng điệu ân cần của Cố Tầm Tuyết, Mạnh Tiểu Manh bỗng cảm động nhìn về phía nàng: "Về sau cô chính là chị ruột của tôi!"
"......"
Cố Tầm Tuyết bày tỏ không muốn làm thân tỷ tỷ của nàng.
Nhìn Cố Tầm Tuyết cùng mọi người trầm mặc, Mạnh Tiểu Manh hơi chút hòa hoãn: "Kết quả vòng thứ hai ra sao? Tôi thắng điểm chưa?"
"Ừm, cô và vị bán cơm mỗi người được điểm, nữ người mẫu điểm. Còn lại vị bằng hữu kia bị trừ một điểm."
Lạc Huyền Ca cầm máy tính bảng nhìn liên minh nhiều thêm một điểm, liền nói cảm tạ Mạnh Tiểu Manh khiến nàng đột nhiên đỏ mặt: "Không cần cám ơn, gia nhập liên minh lâu như vậy. Đây là lần đầu tiên tôi vì liên minh xuất lực."
Nói không cảm động là không thể nào, Mạnh Tiểu Manh đã chuẩn bị muốn đứng trên đỉnh núi tự mình hoan hô.
"Vòng thứ ba là thi vật tay, phải rút thăm quyết định. Trước khi thi đấu cần làm một trò chơi nhỏ, bắn phi tiêu. Người ghi điểm cao nhất liên minh sẽ xuất chiến lượt thứ ba." Tâm tình Lạc Huyền Ca không tệ, nhìn về phía Cố Tầm Tuyết: "Vòng này để cô tới, thế nào?"
"Tôi? Được." Cánh tay Cố Tầm Tuyết bị thương, tuy hiện giờ đã khôi phục nhưng nàng sợ bản thân vẫn sẽ có chút ảnh hưởng.
Bất quá nhìn thành viên liên minh khác, nàng cảm thấy đám người này cùng nàng so vật tay, hẳn là nàng thắng lợi.
Trước lúc bắn phi tiêu, tất cả phải đi tàu lượn siêu tốc một chuyến, chờ ý chí mọi người tiêu hao đến không sai biệt lắm, mới có thể bắt đầu ném phi tiêu.
Ra sân trước nhất chính là An Nhược Thủy, trực tiếp bắn không trúng bia, những người khác cũng sôi nổi ném trượt.
Đến lượt Cố Tầm Tuyết, cũng chỉ được một ô chín điểm, dù sao nàng thật sự chịu không nổi tàu lượn siêu tốc.
Còn dư lại Từ Gia cuối cùng, Từ Gia vừa mới nôn mửa xong, giờ phút này lảo đảo đi vào sân đấu, cầm phi tiêu nhắm mắt lại, sử dụng lực bú sữa mẹ ném tới.
'Hít', sau mấy đạo thanh âm hút không khí, Từ Gia mơ màng mở hai mắt, nhìn phi tiêu trúng hồng tâm, lại thấy điểm hết sức chói mắt, nàng tay chân luống cuống nhìn các đội viên.
"Tôi, không phải tôi cố ý đâu." Từ Gia cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ bùng nổ vận khí như vậy, đột nhiên ném một cái liền điểm, thậm chí vượt cả Cố Tầm Tuyết.
Kênh livestream càng là một mảnh kinh ngạc, Cố Tầm Tuyết tỏ vẻ không vấn đề mỉm cười: "Đừng sợ, đi đi. Tin tưởng mình có thể."
"Tôi, thật sự có thể?" Từ Gia nhìn bốn người đối diện, trong đó có vận động viên cử tạ chuyên nghiệp, còn có một vị yêu thích quyền anh, vị còn lại là ngôi sao võ thuật phái thực lực trong giới.
Nàng nuốt nuốt nước miếng, dựa vào thân thể nhỏ bé này của nàng, xác định là đưa qua tranh tài chứ không phải là tặng điểm cho địch nhân?
"Đừng sợ, thả lỏng tinh thần......" Giang Ý Hàm nghẹn cười nhìn Từ Gia.
Từ Gia ai oán trừng mắt liếc nàng một cái: "Đừng cười!"
"Phải phải, đừng nói nữa. Cô trước đi tham gia thi đấu, chỉ cần cô có thể chịu đựng ba giây, ba giây sau hô ngừng, đội trưởng liền có thể lên đổi với cô." Giang Ý Hàm thay nàng ra chủ ý, nhưng Từ Gia lại cảm thấy loại chủ ý này chi bằng không nói, dù sao nàng lên đó khả năng sẽ gục ngay giây đầu.
"Mau chuẩn bị một chút, thua cũng không sao cả, quan trọng là tham dự, vui là được."
Mọi người nghe Lạc Huyền Ca nói đều rất kinh ngạc, ở trong lòng các nàng, có thể nói là không hẹn mà cùng cảm thấy mục tiêu của Lạc Huyền Ca luôn là hạng nhất. Không nghĩ tới người kia coi trọng cũng không phải mấy thứ này.
Lạc Huyền Ca bất đắc dĩ nhìn mọi người một cái, kỳ thật lúc đầu, mình ngay cả tới đều không muốn tới, là phu nhân vừa đe dọa vừa dụ dỗ kêu mình đến đây.