Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ

chương 13: kỹ năng mới của giáo chủ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

An Nhược Thủy nhanh chóng mượn được tiền đi mua táo, chưa đến mười phút đã bán xong trái táo có chữ ký của mình với giá cao. Bất quá nàng không cần nấu ăn trước, mà sẽ đợi bốn thí sinh lấy được nguyên liệu, sau đó cùng nhau hoàn thành cơm trưa hôm nay. An Nhược Thủy biết giữa trưa sẽ đói bụng, thầm phun ra một ngụm trọc khí, ngồi ở phòng nghỉ lặng lẽ cầm di động tra tìm mẹo nấu nướng trên Internet.

Thông qua màn hình lớn, giờ phút này nhóm người Lạc Huyền Ca nắm rõ được phương thức kiếm tiền của minh tinh.

Kỳ thật như vậy một chút cũng không công bằng, các thí sinh cho dù đã có cơ hội tỏa sáng ở ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp, nhưng suy cho cùng không thể kiếm tiền trong thời gian ngắn ngủi như An Nhược Thủy và La An được.

La An dẫn dắt các thí sinh nam, sau khi bàn bạc liền quyết định biểu diễn trên phố, trong đội của bọn họ có một nam nhân có khả năng dùng ngực phá tảng đá lớn, giống như Lạc Giáo Chủ.

Ở bên này An Nhược Thủy đang xem các thí sinh bắt đầu bán táo bằng chính phương pháp của mình.

Mạnh Tiểu Manh vẽ hình thỏ trắng lên trên táo nhằm dụ dỗ trẻ em đi theo cha mẹ tới mua hàng ở siêu thị, tuy rằng lợi nhuận không nhiều nhưng cũng có thể kiếm được một ít.

Bạch Liễu hứa hẹn nếu khách mua một trái táo, sẽ hát miễn phí một bài. An Nhược Thủy lắc lắc đầu, hát cả buổi sáng sợ là khàn hết giọng. Nhưng nhìn trạng thái của Bạch Liễu lại cực kỳ tốt, thanh âm đặc biệt khiến cho mỗi một bài hát đều mang theo linh hồn.

Giang Ý Hàm giờ phút này đang thổi sáo trước mặt những người qua đường, nếu bọn họ tặng một số tiền nhất định, nàng sẽ đưa một trái táo tỏ ý cảm tạ. An Nhược Thủy nhìn thấy, trong đáy mắt phát ra vài phần tán thưởng.

Đúng lúc này trên kênh Livestream bắt đầu spam đại loa:

[loa] Khỉ ăn dưa: Mau xem Lạc phúc hắc, trời ạ. Đột nhiên tôi cảm thấy chuyện bảy tuổi kia không phải nói giỡn.

An Nhược Thủy chuyển tầm mắt đến Lạc Huyền Ca đang được phát sóng trực tiếp, người kia không biết từ lúc nào đã kiếm ra một chiếc dao gọt hoa quả, giờ phút này khóe miệng giương lên ý cười, bàn tay khéo léo điêu khắc trên quả táo với tốc độ khó tưởng tượng được. Lát sau đã xuất hiện tiểu bạch thỏ bằng táo sinh động như thật, khiến cho người qua đường vô cùng ngạc nhiên, giá mua cũng cao hơn bốn năm lần. Lạc Huyền Ca còn có thể tỉa táo dựa theo mong muốn của khách hàng.

[Kênh Livestream]

Võng hữu : Kỳ thật tôi cảm thấy Lạc phúc hắc làm bình hoa di động cũng tốt rồi, vì sao phải đi theo trường phái thực lực chứ?

Võng hữu : Giống như lầu trên, cô ấy có thể kiếm cơm dựa vào khuôn mặt, còn cả thực lực sao?!

Võng hữu : Tôi chắc chắn kỹ thuật dùng dao này phải luyện tập không dưới mười năm.

Võng hữu : Đột nhiên mặt đau, chuyện bảy tuổi kia không phải là sự thật sự. Ô ô ~ mẹ ơi, con không muốn ăn bàn phím!

Võng hữu : Yên lặng mà nhìn bàn phím đi, tôi nghĩ nên hấp hoặc là làm như món thịt kho tàu.

Võng hữu : Hồi bảy tuổi tôi chỉ biết xem phim hoạt hình, không nói nhiều nữa, bỏ phiếu đi.

Võng hữu N: Bỏ phiếu +

......

An Nhược Thủy không hiểu lắm bởi vì nàng cũng không rõ chuyện bảy tuổi kia là thế nào, hết sức chuyên chú nhìn Lạc Huyền Ca tỉa táo.

Lạc Huyền Ca thấy trong rổ chỉ còn lại hai trái cuối cùng, cô đặt dao xuống, vỗ vỗ tay giữa đám đông.

"Tất cả mọi người vui lòng yên lặng, tôi xin tự giới thiệu một chút." Lạc Huyền Ca tự tin như cũ, lựa chọn địa điểm này thực không tồi, quét mắt cũng thấy tất cả mọi người đều đang cực kỳ hứng thú, hiện tại là thời điểm tan học cho nên có rất nhiều học sinh và phụ huynh.

Lạc Huyền Ca đứng ở trong đám đông, tựa như mang theo mặt nạ tươi cười.

"Tôi là Lạc Huyền Ca, thí sinh hạt giống mang số báo danh , nhiệm vụ hôm nay là bán táo ở đây, tổ sản xuất chỉ đưa số lượng táo có hạn vì vậy tôi không thể đáp ứng tất cả mọi người. Nhưng hy vọng mọi người sẽ dùng di động bỏ phiếu cho tôi qua kênh phát sóng trực tiếp, khi số phiếu đạt tới mức nhất định, tôi sẽ hướng dẫn quý vị cách tỉa táo, chỉ cần chú tâm một chút là mọi người đều có thể học được."

Đám đông nhanh chóng cầm di động để bỏ phiếu cho Lạc Huyền Ca, cả những khán giả trên kênh Livestream cũng đồng loạt ủng hộ phiếu, bởi vì bọn họ cũng từng nghĩ đến chuyện lên mạng để học cách tỉa hoa quả.

Lạc đại Giáo Chủ nói được thì làm được, cho dù cô cũng không biết cụ thể số phiếu của mình nhiều hay ít nhưng nhìn đến cảnh đa số mọi người lấy ra di động, liền mỉm cười sau đó cầm hai cái quả táo còn dư lại kia, thả chậm tốc độ điêu khắc đồng thời giảng giải cho đám đông.

Hứa Tụ cũng đang xem phát sóng trực tiếp, vừa nghe Lạc Huyền Ca hướng dẫn vừa làm theo, đến khi đã tự mình làm ra được tiểu bạch thỏ, nàng đột nhiên nghĩ tới chuyện 'nấu cơm từ lúc tuổi', còn cả thời điểm Lạc Huyền Ca nói sở trường là mười tám loại võ công, Hứa Tụ không khỏi nuốt nuốt nước miếng, loại sự tình này chắc Lạc Huyền Ca cũng sẽ không làm mình bị mất mặt chứ.

Buổi sáng hôm nay Lạc Huyền Ca tuyệt đối là người thắng cuộc, không chỉ kiếm đủ tiền mà còn khiến người qua đường vui vẻ bỏ phiếu ủng hộ. Sau khi lựa chọn xong một ít nguyên liệu nấu ăn và gia vị, Lạc Huyền Ca tìm được Mạnh Tiểu Manh, cả hai cùng đi về hội trường thi đấu.

Đến khi thí sinh tập hợp đông đủ đã là hơn giờ trưa. Thời điểm Mục Lăng nhìn đến Lạc Huyền Ca, chỉ cảm thấy khuôn mặt cực đau, ngày hôm qua nàng còn vì Lạc Huyền Ca châm nến, không ngờ hôm nay đối phương trở tay một cái, trả lại cái tát cho mình. Trong ánh mắt của Mục Lăng có chút xấu hổ và kinh hỉ nhìn nhìn LạcHuyền Ca, nàng thật chờ mong màn nấu ăn kế tiếp. Nếu nghệ sĩ giỏi trù nghệ cũng có thể tạo được hảo cảm của một đám người thích ăn uống. Bất quá chuyện này cũng không quan trọng lắm.

Mạnh Tiểu Manh nhìn Lạc Huyền Ca tay xách nách mang đủ loại thực phẩm phong phú, nhìn lại mình chỉ có một túi rau xanh và hai quả trứng gà, ngay lập tức ủ rũ, thật sự người so với người lại càng tức chết.

Lạc Huyền Ca cảm giác được biến hóa của đối phương, nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"

"Nguyên liệu nấu ăn của cô như vậy nhất định sẽ làm ra món ngon, tôi cảm thấy mình chưa thi đã thua rồi." Mạnh Tiểu Manh không phải cố tình so sánh với Lạc Huyền Ca mà là quét mắt một cái đều thấy thực phẩm của ba thí sinh còn lại tốt hơn của mình nhiều.

Lạc Huyền Ca cười cười, cô còn tưởng rằng chuyện gì quan trọng, kiên định nói: "Tôi đổi với cô!"

"A?" Mạnh Tiểu Manh chấn kinh, cả khán giả trên kênh phát sóng trực tiếp cùng với hai thí sinh gần đó cũng đều bị sốc.

Mạnh Tiểu Manh chớp chớp mắt, không chắc chắn hỏi lại: "Huyền Ca? Cô vừa nói gì đó?"

"Tôi nói là, tôi và cô đổi nguyên liệu cho nhau." Lạc Huyền Ca không đợi Mạnh Tiểu Manh kịp phản ứng, nhanh nhẹn đoạt lấy mì sợi và trứng gà trong tay Mạnh Tiểu Manh: "Tôi sẽ dùng thực lực chứng minh cho cô thấy, một đầu bếp giỏi là không cần cân nhắc xem thực phẩm có đủ dùng hay không."

"......" Mạnh Tiểu Manh vẫn còn đang ngây ngốc đột nhiên hiểu ra, trong nháy mắt, nàng cảm thấy Lạc Huyền Ca thật đáng ngưỡng mộ, từ chối một hồi, cuối cùng quyết định nghe lời Lạc Huyền Ca đổi nguyên liệu nấu ăn cho nhau, sau đó đi theo nhân viên công tác để chuẩn bị làm cơm trưa.

An Nhược Thủy bước ra từ phòng nghỉ, thời điểm nhìn thấy Lạc Huyền Ca cầm túi thực phẩm nghèo nàn kia, nàng ngây ngẩn trong chốc lát, rồi đi đến cạnh người kia, không nóng không lạnh hỏi: "Sao nguyên liệu nấu ăn của cô lại ít như vậy?"

"Tôi đổi với Mạnh Tiểu Manh." Lạc Huyền Ca nói đúng sự thật.

An Nhược Thủy suy nghĩ một lúc, đột nhiên phát hiện nấu mì sợi thực sự là chủ ý không tồi. Rất đơn giản, đun sôi nước, sau đó đem mì sợi bỏ vào nồi nấu chín, cho thêm ít gia vị nữa. Đến lúc đó khẩu vị như thế nào trừ bỏ mình ra thì không ai có thể biết. An Nhược Thủy âm thầm tính kế, ánh mắt sáng lên nói với Lạc Huyền Ca: "Tôi và cô đổi đi."

"A?" Lạc Huyền Ca ngốc lăng: "Ừm."

Ở thời điểm Lạc Huyền Ca hỏi ra chữ 'A?' kia, An Nhược Thủy cũng đã nghĩ xong hai mươi tám cái lý do, chuẩn bị ứng phó. Kết quả ba giây sau, Lạc Huyền Ca không hề có biểu cảm gì, gật đầu: "Ừm."

Chỉ đơn giản như vậy mà đã đồng ý? lý do của An Nhược Thủy còn chưa kịp xuất khẩu, khiến nàng nghẹn đến mức khuôn mặt biến thành một màu đen.

An Nhược Thủy: Cô không thể hỏi tôi một chút nguyên nhân hay sao? Cô không thể nói với tôi nhiều hơn hai câu hay sao?

Trong lòng tức nghẹn mà trên mặt còn phải mang theo nụ cười ôn hòa bình tĩnh để duy trì hình tượng nữ thần, vì vậy An Nhược Thủy nhẹ nhàng cầm lấy túi mì sợi rau xanh trứng gà kia, nói: "Tôi để nguyên liệu nấu ăn ở trong phòng nghỉ, cô đi cùng tôi tới đó một chút."

"Ừm." Lạc Huyền Ca bình tĩnh đáp lời.

Lạc Huyền Ca đương nhiên là biết An Nhược Thủy tức giận, nhưng lại không rõ rốt cuộc nàng tức là vì cái gì? Hầu như mỗi lần đều như vậy, người kia luôn nổi giận với mình bằng một cách không thể hiểu được.

Phòng riêng của An Nhược Thủy không có camera và nhân viên công tác nào, nàng dùng vẻ mặt âm trầm nhìn Lạc Huyền Ca.

"Vì sao mỗi lần cô đều không phản bác lại tôi?" An Nhược Thủy hỏi.

Lạc Huyền Ca vạn phần khó hiểu: "Cô hy vọng chuyện gì tôi cũng đối nghịch với cô hay sao?"

"Không phải ý đó, ý tôi là......" An Nhược Thủy ngẩn người, nói gì bây giờ? Thật đúng là đầu gỗ, chẳng lẽ Lạc Huyền Ca không nhìn ra mình cố gắng tỏ ra thân thiện sao? Rốt cuộc người kia hận mình tới mức nào, mới có thể khiến mình tức giận đến nỗi nói không nên lời chứ?

Lạc Giáo Chủ vẻ mặt vô tội, cô nhớ rõ ở kiếp trước, tam đàn chủ từng nói: Phu nhân là để yêu thương, mọi chuyện trong phủ cứ để phu nhân làm chủ là được. Gặp đại sự, thì chúng ta chỉ cần lo 'đại sự hóa tiểu', sau đó phu nhân sẽ quyết định.

Không sai a, đây hoàn toàn là dựa theo tiêu chuẩn hảo tướng công mà?

Lạc Giáo Chủ gãi gãi đầu, nhìn An Nhược Thủy bằng ánh mắt tràn đầy khó hiểu và nghi hoặc.

"Lạc Huyền Ca!" An Nhược Thủy rốt cuộc bạo phát, tiến lên một bước dồn đối phương vào tường, nàng chống một tay lên đó, chậm rãi rút ngắn cự ly với Lạc Huyền Ca.

Lạc Huyền Ca muốn lui về phía sau, lại phát hiện đã không còn đường lui, can đảm nhìn thẳng An Nhược Thủy: "Cô muốn làm gì?"

"Cô thật sự chán ghét tôi phải không?" An Nhược Thủy có chút ủy khuất, nàng vẫn luôn chuẩn bị để có thể giải hòa với Lạc Huyền Ca, nhưng vì cái gì mà thái độ của người kia lại luôn xa cách như thế.

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tam đàn chủ: Aish, sớm biết như vậy thà rằng ta nói cho Giáo Chủ, kỳ thật ta vẫn luôn sợ vợ! Giáo Chủ a, đều là thuộc hạ hại ngài a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio