Một tuần trôi qua rất nhanh, Lạc Huyền Ca sắp xếp mọi thứ xong, liền được trợ lý mới đón đến phim trường.
Nửa đường, trợ lý định cùng Lạc Huyền Ca nói chuyện vài câu, kết quả phát hiện cô luôn cầm kịch bản học thuộc lời thoại. Trợ lý cũng ngầm cao hứng thay Hứa Tụ, xem ra đây là một vị nghệ sĩ rất có tiền đồ, có lẽ Hứa Tụ đang nghênh đón bước ngoặt trong sự nghiệp. Nghĩ đến Hứa Tụ nhiều năm trước, đúng là nữ cường nhân mà nàng luôn ngưỡng mộ noi theo. Đáng tiếc lại bị Lý Điềm kẻ cặn bã kia hãm hại!
Lạc Huyền Ca đang học thuộc kịch bản, mơ hồ có thể cảm giác được trợ lý bên cạnh mình, khí tức trên người biến hóa rất nhanh, cũng rất quái dị. Rõ ràng một giây trước vẫn hiền lành ôn hòa giống như cô giáo trông trẻ, giây tiếp theo đã trở thành tuyệt thế cô hiệp mang mối thù hận giết vợ đoạt thê.
Chăm chú nhìn trợ lý một hồi lâu, Lạc Huyền Ca lúc này mới nhớ ra vừa rồi mình chỉ nhìn chằm chằm đọc kịch bản, mà quên mất giao lưu với người ta. Cho nên cô lập tức buông kịch bản xuống, ‘thân thiết hữu hảo’ chào hỏi.
“Chào cô, tôi là Lạc Huyền Ca. Vừa xuất đạo, vẫn còn là một người mới không hiểu chuyện, nếu có chỗ nào tôi làm chưa đúng, mong được cô chỉ bảo nhiều hơn.” Thái độ hạ xuống rất thấp, không kiêu ngạo không siểm nịnh, chắc cũng đủ rồi.
Tiểu trợ lý thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu: “Không dám không dám, tôi là Khổng Nhiên, về sau chính là trợ lý riêng của cô, có chuyện gì cô cứ việc giao cho tôi.”
“Ừm, cảm ơn.” Lạc Huyền Ca chào hỏi xong, lại trở về trạng thái mặt lạnh, chăm chú nhìn kịch bản. Kỳ thực câu chuyện trong đó rất thú vị, các ý tưởng đều rất lớn gan.
Kịch bản miêu tả về quy củ giang hồ thời Đại Minh, nhưng lại có một số chi tiết không đúng. Võ Lâm Minh Chủ ở phương diện nào đó mà nói, là hoàn toàn trung thành với triều đình, toàn bộ giang hồ cũng chỉ có Ma Giáo mới có thể đại nghịch bất đạo cãi lời hoàng đế. Nhưng lời thoại lại viết Võ Lâm Minh Chủ dám công nhiên kháng chỉ, thậm chí nhục mạ mệnh quan triều đình, chỉ có nhân tài trong Ma Giáo mới làm được loại chuyện như vậy, cho nên có thể thấy được người viết kịch bản không điều tra rõ ràng sự tình ngày đó.
Bất quá Lạc Huyền Ca cũng không dự định đi góp ý, không nói đến chuyện nguyên thân là kẻ mất gốc môn lịch sử, chỉ riêng số người biết được giang hồ thời Đại Minh năm trước, trên thế giới sợ là đếm trên đầu ngón tay.
Tới đoàn phim, Lạc Huyền Ca bước xuống xe trước tiên, trùng hợp là ở gần đó, An Nhược Thủy vừa lúc cũng xuống xe. Thời điểm hai người bốn mắt chạm nhau, Lạc Huyền Ca nở nụ cười vui sướng, nhưng còn chưa kịp chào hỏi, An Nhược Thủy đã quay đầu sang chỗ khác. Lát sau, nàng liền đi theo chuyên viên trang điểm tiến vào phim trường.
Lạc Huyền Ca đi cùng trợ lý Khổng Nhiên, rẽ trái rẽ phải rốt cuộc tìm được ‘hào trạch Phong gia Giang Nam’ trong truyền thuyết. Đời sau xây nên, tuy rằng có chút tương tự như thời Đại Minh trong trí nhớ, nhưng chung quy vẫn không giống trạch viện mà cô biết. Nơi này có quá nhiều hơi thở hiện đại, không phải cảm giác nguyên thủy thuần túy.
“Tiểu Lạc tới rồi sao.”
Từ xa, đạo diễn lập tức chạy đến, có vẻ cực kỳ nhiệt tình: “Tới tới, hôm nay cử hành nghi thức khai máy, cô cùng tôi đi thôi.”
Tuy rằng Lạc Huyền Ca không hiểu, nhưng cũng âm thầm quan sát những người xung quanh, cẩn thận nghe đạo diễn nói.
Sau nghi thức khai máy, Lạc Huyền Ca nhìn toàn bộ đoàn phim bắt đầu bận rộn, thân là nữ chính, cô chỉ cần chờ chuyên viên trang điểm tới sắp xếp. Chỉ là thời điểm Lạc Huyền Ca tiếp tục học lời thoại, có một nữ nhân tóc ngắn đeo kính gọng vàng, ôm quyển sổ trong ngực đi tới trước mặt, đánh giá cô một lượt, cuối cùng ‘tấm tắc’ lắc đầu nói: “Không ngờ đạo diễn lại chọn cô……”
“Ừm? Xin hỏi có vấn đề gì sao?” Lạc Huyền Ca cũng không biết cái gọi là giải thưởng lớn, là do An Nhược Thủy đột nhiên nghĩ ra. Cho nên toàn bộ đoàn phim đều chưa từng thấy được tài nghệ thực sự của Lạc Huyền Ca trước đó, đều cực kỳ khinh thường vị tân nhân này, thậm chí còn có ý tưởng tà ác, nói không chừng Lạc Huyền Ca dùng thủ đoạn mới có thể vào đoàn phim.
Buổi thử vai ngày đó, đại bộ phận người trong đoàn đều tới đông đủ, cũng tỏ vẻ tâm phục khẩu phục kỹ thuật diễn của Lạc Huyền Ca, nhưng vị nữ biên kịch đại nhân này, bởi vì giận dỗi đám người đạo diễn cho nên không đến xem. Sau khi nàng cố gắng tranh thủ lần cuối, đạo diễn vẫn quyết định từ bỏ nữ diễn viên đã chọn trước đây, thay bằng nghệ sĩ mới tên gọi Lạc Huyền Ca, nữ biên kịch cũng chỉ có thể tới đoàn phim nhận mệnh.
Bất quá bộ phim này được cải biên, cho nên khác biệt rất lớn so với nguyên tác. Nữ biên kịch liếc nhìn Lạc Huyền Ca, nở nụ cười không quá thiện ý, lát sau liền đi đến khu nghỉ ngơi của phim trường.
Lạc Huyền Ca không hiểu ra sao, nhìn nữ nhân kia lắc eo nhỏ rời khỏi, cô liền chớp chớp mắt. Đối phương có địch ý rất lớn với mình, nhưng có một điều vô cùng chắc chắn, cô chưa hề gặp qua nữ nhân kia.
Ở phía xa, Hứa Như nhìn đến cảnh giằng co giữa Lạc Huyền Ca và biên kịch, thầm nghĩ không tốt, sau khi nói với người đại diện một câu liền chạy đến.
Bất quá vẫn chậm một bước, nữ biên kịch đã rời khỏi, Hứa Như và Lạc Huyền Ca cùng nhìn bóng lưng nữ nhân kia, nàng hảo tâm nói: “Đó là biên tập nổi danh cứng rắn trong nghề, nàng tên Hà Nhàn Dịch. Có thể nói, trong phim nàng muốn ai nổi là có thể nổi, muốn ai bị chèn ép là có thể bị chèn ép, cô ngàn vạn lần đừng chính diện mâu thuẫn.”
“Cảm ơn, tôi nhớ rồi.” Lạc Huyền Ca nở nụ cười thuần lương, bởi vì cô không muốn người quan tâm mình phải lo lắng, chỉ là đáy lòng lại âm hiểm cười thầm. Lạc Huyền Ca cô cũng không phải ai muốn chèn ép là có thể chèn ép được.
Hứa Như thấy Lạc Huyền Ca nghe lọt, liền nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng là bạn tốt của em gái mình. Thời điểm muội muội nguy hiểm nhất khó khăn nhất thống khổ nhất, vẫn ở bên cạnh chia sẻ, bằng hữu như vậy đáng để kết thâm giao. Hứa Như có thể giúp đương nhiên sẽ giúp đỡ nhiều một chút.
Sau khi Hứa Như rời khỏi, Lạc Huyền Ca cũng được chuyên viên trang điểm tới dẫn đường.
Phía xa, trợ lý Khổng Nhiên lập tức cấp báo mấy tin tức này cho Hứa Tụ. Thời điểm Khổng Nhiên cất đi di động, dự định chuẩn bị cơm trưa cho Lạc Huyền Ca thì lại phát hiện Lý Điềm đang ở trong một góc ngồi xổm. Nàng quan sát Lý Điềm hồi lâu, liền thấy đối phương dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn chằm chằm phòng trang điểm.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết, Lý Điềm này đại khái lại muốn tới cạy góc tường, thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Khổng Nhiên hận không thể tiến lên đánh chết cái đồ tiểu nhân dối trá kia.
……
Kỳ thật, Lý Điềm bị oan uổng. Lần này thật sự không có ý tới đây cạy góc tường, dù sao bây giờ nàng cũng chỉ là một trợ lý nho nhỏ, hơn nữa còn là trợ lý nhỏ riêng biệt của giám đốc An Thị, muốn dẫn dắt cũng chỉ có thể dẫn dắt một mình An Nhược Thủy. Sở dĩ nàng đến là vì tò mò xem Lạc Huyền Ca sẽ phát huy thực lực chân thật ở hiện trường thế nào. Dù sao thì diễn chung với diễn viên khác trước máy quay cũng không giống thời điểm thử vai độc lập.
Lý Điềm nhìn một hồi, thấy không ai phát hiện nàng (mới là lạ), liền khẽ meo meo chạy ra ngoài.
Lý Điềm trở lại đoàn phim của An Nhược Thủy, nơi này đang tiến hành quay khẩn trương. An ảnh hậu đóng vai công chúa, giờ phút này đang không lo không buồn cùng Hoàng Đế ở hoa viên thưởng hoa.
Nhắc tới An Nhược Thủy, đại đa số mọi người đều chú ý đến kỹ thuật diễn của nàng trước tiên, dù sao thì danh hiệu ảnh hậu cũng thực sự xứng đáng, chú ý tiếp theo đó là gia thế của An Nhược Thủy. Thật sự phải cảm thán một câu, nữ thần có thể là mỹ nữ, nhưng mỹ nữ vừa có tiền vừa có thực lực mới tuyệt đối là nữ thần.
Lý Điềm ngồi xổm một bên, cầm giấy bút vẽ tranh, liếc mắt qua liền nghĩ có lẽ nàng đang chuẩn bị bản thảo, nhưng soi kỹ lại có thể phát hiện, trên tờ giấy không lớn không nhỏ kia chính là cục diện của giới giải trí hiện nay, hơn nữa còn phân tích cụ thể mỗi bước đi của Lạc Huyền Ca, cả những phát triển trong tương lai, còn có sự nghiệp diễn xuất của An Nhược Thủy về sau sẽ mở rộng thế nào, thuận tiện cũng ghi thêm nhóm Hứa Như lên, cẩn thận phân tích.
Ngồi xổm ở đó đến mức mắt hoa chân tê dại, thậm chí An Nhược Thủy đã đi nghỉ ngơi, nàng vẫn tiếp tục viết viết vẽ vẽ. Nghe nói, có một số diễn viên nữ dự định tái xuất, phát triển sau này của bọn họ trong giới cũng bị Lý Điềm thuận tiện quy hoạch dự tính một chút.
Nhờ giáo huấn năm năm trước, Lý Điềm hiện tại chỉ dám quy hoạch đường đi của nữ minh tinh, còn nam minh tinh…… Lý Điềm trước sau đều cho rằng nam nhân quá mức giảo hoạt, khiến nàng thường xuyên nhìn lầm!
Bảy năm trước, rõ ràng đã phân tích tám sao nam kia có tiền đồ hơn, có thể nhanh chóng nổi tiếng hơn sao nữ. Bọn họ sẽ mang đến lợi ích lớn hơn nữa cho người đại diện Hứa Tụ. Bất quá Lý Điềm đoán trúng mở đầu, lại không tính được hồi kết. Nàng không ngờ những người kia lại giỏi che giấu như vậy, khiến nàng không thể nhìn ra một tia sơ hở nào.
Mà nàng cũng không ngờ, để tám nữ minh tinh ở chung một chỗ, các nàng phẩm hạnh tốt đẹp nỗ lực cố gắng, vậy mà lại có thể hợp nhãn nhau!
Thất bại, Lý Điềm tự nhận là người đại diện thất bại!
An Nhược Thủy liếc trang giấy trong tay Lý Điềm, sau đó ngồi xuống bên cạnh, làm ra hai ba động tác khiến đối phương thoát khỏi suy tư lấy lại tinh thần.
Lý Điềm ngẩng đầu nhìn người ngồi bên cạnh, cười ha ha giải thích: “Nhất thời ngứa tay, nên viết chơi ấy mà. Để tôi chuẩn bị cơm trưa cho cô.”
“Từ từ.” An Nhược Thủy gọi Lý Điềm lại, may là nàng đang ở cạnh, thời điểm Lý Điềm bị tê chân sắp té ngã, liền đứng dậy đỡ đối phương.
Lý Điềm tràn ngập xấu hổ: “Ngoài ý muốn, chỉ là ngoài ý muốn thôi!”
“Ngồi đi. Xoa bóp chân một lát, rất nhanh sẽ khỏi.” An Nhược Thủy vừa nói vừa định ngồi xổm xuống xoa giúp nàng.
Lý Điềm vội ngăn cản: “Không cần không cần! Tôi tự mình làm……”
An Nhược Thủy đang muốn bảo nàng đừng cậy mạnh, lại nghe thấy đạo diễn gọi mình, đành để Lý Điềm tự xử lý.
Lý Điềm chờ An Nhược Thủy rời khỏi, lập tức thở phào nhẹ nhõm thật sâu, dù có cho mười cái lá gan thì nàng cũng không dám để An Nhược Thủy xoa chân giúp mình. Nếu giám đốc An Thị biết chuyện, tháng sau…… Không đúng, tiền lương sáu tháng cuối năm đều sẽ bị trừ sạch!
Lý Điềm lại nhìn nhìn tờ giấy trong tay, trên đó ghi chép đầy đủ về kế hoạch tương lai của Lạc Huyền Ca, nếu để An Nhược Thủy biết, nói không chừng sẽ lại xù lông tức giận, chuyện follow nhau lần trước, đến giờ nàng còn chưa thể quên!
……
An Nhược Thủy cũng không biết lại bị trợ lý nhà mình lừa gạt, giấu chuyện hoạch định sự nghiệp cho vợ mình trong tương lai. Giờ phút này nàng đang trao đổi về cảnh quay vừa rồi với đạo diễn, hắn cho rằng còn có một ít chi tiết cảm xúc chưa thích hợp.
Đạo diễn chỉ vào kịch bản, nói với nàng: “Vai diễn của cô chính là công chúa, trong lịch sử, Tuyên Dương sau này sẽ làm nữ đế! Hiện tại cô diễn tả thời thiếu nữ đơn thuần tốt đẹp của công chúa khá hay, nhưng cô lại đây nhìn kỹ xem, có phải là còn thiếu gì đó?”
“Sử sách ghi lại, năm Tuyên Dương bảy tuổi, cải trang vi hành liền bị đạo tặc bắt cóc; đi một lần chính là suốt bảy năm, thời điểm mười bốn tuổi mới được hoàng thất tìm về. Tiểu công chúa từ nhỏ sống trong cảnh sang quý, đột nhiên lưu lạc dân gian, bảy năm sau trở lại, làm sao còn có vẻ thiếu nữ ngây thơ đó nữa.”
An Nhược Thủy không hiểu rõ chuyện này lắm, trong lịch sử, Đại Minh là một triều đại còn nhiều tranh cãi. Phim về thời kỳ này có rất nhiều, chẳng hạn như tác phẩm mà Lạc Huyền Ca đang quay ở gần đó, nói về chuyện phong tuyết giang hồ Đại Minh, còn cả phân tranh chốn cung đình. Tuy thời đại kia cực kỳ hấp dẫn, nhưng phim về Tuyên Dương nữ đế, vẫn chưa có người nào chân chính quay chụp.
Trước giờ cũng không phải không có đạo diễn nghĩ đến ý tưởng đó, chỉ là các nữ diễn viên trong giới đều né tránh nhân vật Tuyên Dương. Giai đoạn đầu là tiểu công chúa điêu ngoa cao ngạo được sủng ái, thời kỳ giữa là một loại phong cách tiểu thư khuê các thật sự quái dị, đến giai đoạn cuối lại là nữ đế tàn nhẫn ác độc ham mê nhan sắc nam nhân. Lúc tuổi già hết sức kỳ lạ, quyết định nhường ngôi Hoàng Đế, ra ngoài cung du sơn ngoạn thủy, mà đám nam sủng ở hậu cung, đêm hôm đó liền biến mất vô tung vô ảnh, thậm chí tìm tất cả mọi tư liệu lịch sử cũng không thấy ghi chép những nam sủng kia từ đâu tới, lại vì gì mà biến mất.
Có người nói nữ đế giết bọn họ, cũng có người nói nữ đế thả bọn họ, còn có một cách nói vô nghĩa, những nam sủng đó kỳ thật là một vị dị nhân trên giang hồ cải trang, là người được nữ đế yêu thích nhất. Đương nhiên, người có lý trí đều sẽ không tin loại chuyện như vậy.
Thời điểm lần đầu tiên An Nhược Thủy tiếp cận bộ phim này, bản năng là muốn từ chối. Nhưng đạo diễn đã tìm nàng trao đổi rất lâu, kết quả đàm phán cuối cùng là An Nhược Thủy sẽ diễn, nhưng nếu kết quả không phát triển như dự kiến thì sẽ không phát sóng.
An Nhược Thủy không thiếu tiền, vị đạo diễn giống kẻ điên kia cũng không thiếu tiền, cho dù tất cả mọi người trong đoàn phim đều nghèo khó, nhưng vì nhà đầu tư là An Thị, chỉ cần quay tốt thì tiền không là vấn đề. Cho nên, đoàn phim điên này có chút khác người, dưới sự dẫn dắt của đạo diễn điên kia, chọn ra một đám diễn viên điên cuồng vì nghệ thuật mà đầu rơi máu chảy. Cứ như vậy, lặng yên không một tiếng động bắt đầu quay phim.
Bởi vì muốn bảo đảm cảm giác hoàn mỹ của nghệ thuật, cho nên bộ phim này không có bất kỳ hoạt động tuyên truyền nào trước đó, thậm chí nhân viên của đoàn còn phải ký cam kết bảo mật, từ lúc khởi quay đến khi kết thúc, không được phép tiết lộ ra ngoài.
Giờ phút này An Nhược Thủy rất buồn bực, nàng không nắm chắc nhân vật Tuyên Dương công chúa kia, bởi vì không lĩnh hội được tâm cảnh, cũng không biết nguyên do từ Tuyên Dương công chúa đến Tuyên Dương nữ đế đột nhiên biến hóa là vì cái gì, chính sử ghi lại quá ít, mà dã sử ghi lại quá nhiều…… Làm cho An Nhược Thủy không rõ những tin tức đó là thật hay giả.
Nhìn kịch bản trong tay, đáy lòng đột nhiên nặng trĩu, nhân vật Tuyên Dương này quá khó để nắm bắt, nàng đoán không ra thấy không rõ. Nếu quay qua loa đại khái, bộ phim này sợ là sẽ bị hủy trong tay nàng, nhưng nàng thật sự không tìm được biện pháp để cảm thụ nội tâm của vị nữ hoàng tuyệt thế kia.
Từ xa, Lý Điềm cũng có thể phát hiện cảm xúc nôn nóng mà An Nhược Thủy che giấu, nàng đứng lên đá đá chân, thấy đã dễ chịu hơn nhiều liền chậm rãi đi tới bên cạnh: “Sao vậy? Có vấn đề gì khi quay phim không?”
“Có lẽ tôi không diễn nổi nhân vật này.” Giọng điệu An Nhược Thủy hơi suy sút và thất vọng, làm chính bản thân nàng cũng giật nảy mình.
Lý Điềm trấn an: “Thả lỏng cơ thể, còn nữa…… Tuyên Dương không chỉ là một nhân vật. Cô hãy dùng ánh mắt phân tích kịch bản để phân tích vị nữ đế này, rất có khả năng đã sai từ xuất phát điểm.”
An Nhược Thủy nắm chặt kịch bản trong tay, làm xấp giấy hiện lên nếp gấp, khẽ thở dài: “Sử sách ghi chép rất loạn, hơn nữa chính sử dã sử tranh cãi, cho dù tìm đủ mười nhà sử học nổi danh trong nước, cũng không thể bảo đảm bọn họ có thể nghiên cứu rõ người tên Tuyên Dương này.”
“Cũng đúng, dù sao cũng là nhân vật lịch sử, hậu thế chúng ta có tìm hiểu kỹ thế nào đi nữa, cũng không thấy được bộ mặt chân thật nhất.” Lý Điềm thật sự bất đắc dĩ, kỳ thực bộ phim này là do nàng đề nghị, bởi vì đây sẽ là bước ngoặt lớn trong sự nghiệp diễn xuất của An Nhược Thủy. Nếu có thể diễn vai Tuyên Dương nữ đế đạt bảy tám phần, bộ phim này chính là thành công, mức độ kinh điển nói chung, hẳn sẽ được lưu danh muôn đời.
Bất quá Lý Điềm dường như chỉ nghĩ đến cái lợi trước mắt, mà quên mất An Nhược Thủy có thể tiếp nhận vai khó như vậy hay không.
Căn cứ những tư liệu lịch sử, có chuyên gia nói rằng, Tuyên Dương khi còn sống có khả năng mắc bệnh tâm thần phân liệt, chỉ là chuyện này đều chưa được chính sử chứng minh, cho nên không thể tính là thật.
Buổi chiều tiếp tục quay, An Nhược Thủy chỉ cảm thấy kỹ thuật diễn của mình bắt đầu tụt giảm, thậm chí lời thoại cơ bản cũng có thể nhớ lầm, làm nàng càng thêm suy sút ngồi một bên, đôi mắt vô thần nhìn vai phụ khác diễn xuất.
……
Đoàn phim bên cạnh, giờ phút này Lạc Huyền Ca thần thanh khí sảng hoàn thành quay chụp, tuy ngày đầu tiên biên kịch tạm thời để cô thay đổi kịch bản, nhưng cũng may không phải quá khó. Ở hiện trường lâm trận mới mài gươm nhớ kỹ lời thoại, những thứ khác vẫn giữ nguyên, Lạc Huyền Ca cảm thán một tiếng, thì ra đóng phim lại đơn giản và thú vị như vậy!