Hôm sau, Lạc Huyền Ca còn chưa rời giường, Khổng Nhiên đã đến thông báo, mấy ngày kế tiếp có thể không cần tới đoàn phim quay chụp.
Bởi vì Hàn Dục không khoẻ, nửa đêm liền phải vào bệnh viện, có lẽ cần nằm viện điều trị một thời gian.
Lạc Huyền Ca buông di động ngủ tiếp nhưng cô không biết một khắc kia đóng lại điện thoại, các phần mềm tin tức đều phát ra mấy tin ‘nội tình’ kèm theo hình ảnh.
Báo giải trí V: Diễn viên mới ở đoàn phim ra oai, đi trễ về sớm, thậm chí ở trước mặt người hâm mộ còn nổi giận đùng đùng, chọc fan rơi lệ không thôi. Thậm chí ở đoàn phim bất kính tiền bối. 【 hình minh hoạ 】
Ở phía dưới, các tin bát quái hiện ra đánh giá không đồng nhất, nhưng chân vật chính của sự kiện lại đang ở trên giường ngủ khò khò.
Trước lúc đi ngủ và khi thức dậy, An Nhược Thủy đều có thói quen lướt tin tức giải trí trên điện thoại, khi nàng nhìn đến thông tin liên quan tới Lạc Huyền Ca, lập tức nổi nóng, bất quá nhẫn nhịn tiếp tục lướt xuống, lại phát hiện chuyện này cũng không phải trùng hợp.
Đám thuỷ quân kia tựa như đã diễn tập trước, An Nhược Thủy lần này cũng không báo cho anh trai nhà mình, bởi nếu lớn chuyện, hắn đương nhiên sẽ quan tâm. Còn nếu chỉ là một số anti-fan hồ nháo muốn bôi nhọ Lạc Huyền Ca, vậy nàng cũng không cần phải dùng thế lực của An Gia để giải quyết.
Thời điểm Lạc Huyền Ca ngủ say, cánh cửa liền bị người ở ngoài gõ ầm ầm, cô nửa híp đôi mắt buồn ngủ mông lung đến mở cửa phòng, nhìn thấy Hứa Tụ cầm di động đứng bên ngoài, Lạc Huyền Ca lễ phép chào hỏi: “Chào Hứa tỷ.”
“Chào cái gì, thiếu chút nữa bị cô làm tức chết.” Thời điểm Lạc Huyền Ca tới đoàn phim, Hứa Tụ đã dặn đi dặn lại, bảo cô nhất định phải chú ý lời nói hành động cử chỉ, không ngờ vẫn là bị người khác cắt câu lấy nghĩa bôi đen.
Lạc Huyền Ca không hiểu ra sao, đang yên lành lại đột ngột tức giận?
“Có phải là xảy ra chuyện gì?” Lạc Huyền Ca hỏi.
Hứa Tụ đưa điện thoại di động đến trước mặt đối phương: “Cô tự nhìn đi, có nhìn rõ không?”
Lạc Huyền Ca nghiêm túc đọc từng câu từng chữ trong bài báo, cũng xem sơ qua mấy bình luận.
“Văn phong của những tin tức này không quá khác biệt, có thể thấy giữa bọn họ có điểm liên quan. Dân mạng bình luận nhìn có vẻ hoa hoè loè loẹt, nhưng vẫn tồn tại một số ‘chính nghĩa chi sĩ’, sau khi phản bác sẽ hắt nước bẩn lên người tôi. Còn một số người nói giúp tôi thật lòng, đại khái chính là các fan hâm mộ tôi.” Lạc Huyền Ca đơn giản tổng kết một chút: “Tôi bị người khác theo dõi.”
“Trong lòng cô có nghi ngờ ai không?” Hứa Tụ dĩ nhiên là tin tưởng Lạc Huyền Ca, hơn nữa bằng vào ánh mắt chuyên nghiệp nhiều năm qua của nàng, cũng có thể dễ dàng đoán được đây là có tiết tấu thuỷ quân, kẻ nào đó muốn bôi nhọ.
Trong đầu Lạc Huyền Ca lần lượt loại trừ.
“Thời điểm tham gia thi đấu ngày trước, tôi chỉ mâu thuẫn với Trương Mạn Mạn, nhưng nghe nói nàng đã bị đưa tới bệnh viện, hẳn là không phải nàng. Hiện giờ ở đoàn phim, Hàn Dục thật sự nhìn tôi không vừa mắt, có lẽ là vì tôi xúc phạm lòng tự trọng và hư vinh đáng thương của hắn, còn có một người nữa là biên kịch Hà Nhàn Dịch, gần đây nàng nhiều lần sửa chữa kịch bản. Tôi có thể cảm giác được nàng cố tình nhằm vào tôi, hơn nữa tôi cũng nghe đồn Hà Nhàn Dịch kỳ thật sớm đã chọn ra nữ chính. Là do An Thị thay đổi giải thưởng của quán quân nên tôi mới nhận được vai diễn này, vì vậy biên kịch Hà đối với tôi thập phần bất mãn.”
Hứa Tụ gật gật đầu, Lạc Huyền Ca tiếp tục bổ sung: “Bất quá, những chuyện kia đều chỉ là tôi biết. Có thể ở một số mặt tôi không rõ, còn một ít biến số khác.”
“Không sao, mấy ngày này cô cứ về nhà chờ đợi. Tốt nhất là đừng ở lại căn phòng trọ nhỏ kia nữa, để tôi kêu người dọn dẹp chung cư mà công ty sắp xếp, cô tới đó đi. An ninh và giao thông đều rất thuận tiện.”
Lạc Huyền Ca lắc lắc đầu: “Không cần, mấy ngày này tôi bận chút việc. Hiện giờ đã có thời gian, tôi nghĩ lát nữa sẽ đến bệnh viện thăm Tiểu Manh.”
Hứa Tụ vẫn có chút không đồng ý, Lạc Huyền Ca hiện tại đang ở trong giai đoạn bị bôi đen, đi ra ngoài lộ mặt e rằng không an toàn.
“Yên tâm đi, tôi có chừng mực.” Lạc Huyền Ca sao lại không biết Hứa Tụ lo lắng, bất quá ngẫm kĩ lại, thế giới này thật đúng là rất khó tìm được người có thể đứng trên cô về công phu quyền cước.
Hứa Tụ không yên tâm nói: “Cô muốn tự do cũng được thôi, tôi sẽ giúp cô chọn vài bảo vệ, chờ khoảng thời gian này qua đi lại tính.”
Lạc Huyền Ca vẫn liên tục từ chối, rốt cuộc sau khi tranh chấp năm phút đồng hồ, Hứa Tụ đành thỏa hiệp.
“Được rồi, di động lúc nào cũng phải mở. Gặp bất cứ chuyện gì cũng phải gọi điện cho tôi.” Hứa Tụ không yên tâm dặn dò.
Lạc Huyền Ca gật đầu liên tục, giống như đệ tử ngoan.
Lạc Huyền Ca rửa mặt xong, thời điểm từ khách sạn đi tới bệnh viện thăm Mạnh Tiểu Manh, liền lấy ra tử cổ đang thoi thóp nằm trong ví.
“Thời cơ tới rồi a.” Lạc Huyền Ca lầm bầm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không biết nên đem tử cổ cho ai.
Tùy tiện tìm một người qua đường Giáp trên phố khẳng định là không được, cô còn chưa đến mức mất trí như thế. Nhưng lại cũng lười đi khắp nơi tìm kiếm ác nhân phù hợp.
Thời điểm Lạc Huyền Ca hoang mang, liền có một nam nhân ôm đứa bé đụng phải.
“Này?! Cẩn thận……”
Lạc Huyền Ca vừa hoàn hồn, tử cổ trong tay đã chui vào thân thể nam nhân kia. Cô gấp gáp muốn chạy theo nhưng hắn đã lên xe mất rồi.
Trước mặt mọi người, Lạc Huyền Ca không thể dùng khinh công, nhíu nhíu mày nhìn phương hướng mà nam nhân kia rời khỏi.
Tử cổ cần thời gian một nén nhang mới có thể phát huy tác dụng, nhưng Lạc Huyền Ca lười đuổi theo nam nhân kia, chỉnh cổ áo, đeo kính râm vào.
Một nén nhang sau, Lạc Huyền Ca đi tới bệnh viện, Mạnh Tiểu Manh đang ôm mẫu cổ ngồi trên giường xem TV.
TV phát sóng trực tiếp, trên xe buýt có một người đàn ông bế bé trai đột nhiên cả người run rẩy, miệng sùi bọt mép ngã xuống đất. Tài xế vội vàng đưa người tới bệnh viện, kết quả không ngờ sau khi cảnh sát điều tra, nam nhân kia là một kẻ buôn người đang lẩn trốn.
Lần này phát bệnh, vừa vặn đang bắt cóc một đứa trẻ sơ sinh sáu tháng. Hiện bé trai đã được người nhà tìm về, cái gọi là 'Thiên Đạo luân hồi', tin tưởng đây cũng là một loại báo ứng cho tên buôn người kia……
Mạnh Tiểu Manh ngồi trên giường, sau khi xem hết tin tức mới phát hiện Lạc Huyền Ca đến.
“Huyền Ca? Sao cô lại tới đây?!” Mạnh Tiểu Manh thực sự kinh hỉ ngoài ý muốn.
Lạc Huyền Ca dời tầm mắt khỏi màn hình TV, hơi giương lên khóe môi khẽ cười: “Đến thăm cô, mặt đỡ hơn chút nào không?”
“Mấy ngày nay luôn có cảm giác nóng nóng, bác sĩ nói không vấn đề gì…… Hiện giờ lại hơi lạnh nhưng một chút cũng không khó chịu, còn rất thoải mái.” Mạnh Tiểu Manh kinh hỉ nói, tựa hồ vẫn sợ Lạc Huyền Ca không tin, nàng lại chân thành nói một câu: “Tôi nói chính là sự thật, một chút cũng không khổ sở, cảm giác rất thoải mái.”
Lạc Huyền Ca ngồi vào bên cạnh giường bệnh, nhìn mẫu cổ trong lòng Mạnh Tiểu Manh, cười nói: “Xem ra tiểu gia hỏa này thực sự thích cô.”
“Hắc hắc, tôi ở chung với nó rất hợp. Còn đặt tên cho nó, gọi là Tiểu Địch.” Mạnh Tiểu Manh vui mừng.
Lạc Huyền Ca cẩn thận nhìn khuôn mặt nàng, thấy Mạnh Tiểu Manh không có phản ứng gì khác, liền có thể xác định lần này tử mẫu cổ trao đổi thực sự thành công.
Về phần nam nhân xui xẻo kia, Lạc Huyền Ca lúc ấy hoàn toàn có thể bắt xe đuổi theo, bất quá cô không muốn, hơn nữa cũng mơ hồ nhìn ra ánh mắt ác ý của nam nhân kia, vì vậy liền từ bỏ.
“Huyền Ca, sao hôm nay cô lại có thời gian tới đây vậy?” Mạnh Tiểu Manh chưa đọc mấy tin tức trên mạng cho nên cũng không biết Lạc Huyền Ca bị bôi đen.
Lạc Huyền Ca cười cười: “Nam chính của đoàn phim gặp chút việc ngoài ý muốn, đã đưa tới bệnh viện điều trị, tôi liền tới đây thăm cô.”
“À, vậy tiến độ quay của đoàn phim sẽ bị chậm lại a.” Mạnh Tiểu Manh cẩn thận hỏi, nàng sợ Lạc Huyền Ca sẽ bởi vậy mà tâm tình không tốt.
Lạc Huyền Ca gật đầu: “Ừm, bất quá cũng không liên quan tới tôi.”
Cùng với cô xác thật là không có liên quan gì, mục tiêu của nguyên thân là trở thành đại minh tinh nổi tiếng, chứ không phải diễn viên trứ danh như An Nhược Thủy.
Mạnh Tiểu Manh nghe xong, thực sự kinh ngạc, nàng cho rằng Lạc Huyền Ca sẽ rất thương tâm, không nghĩ đối phương lại hoàn toàn không để bụng.
“Được rồi, những chuyện này cô không cần lo lắng. Thân thể cô hẳn là rất nhanh sẽ lành bệnh.” Lạc Huyền Ca nói ra nghe như là an ủi, nhưng Mạnh Tiểu Manh lại cảm thấy giọng điệu kia tựa hồ chắc chắn vô cùng.
“Tôi bỏ lỡ cuộc thi, khuôn mặt cũng bị hủy dung rồi. Tôi cũng không biết về sau nên đi trên con đường nào nữa.” Ngữ khí Mạnh Tiểu Manh tràn ngập hoang mang về chuyện tương lai, tự mình bi thương ai oán: “Kỳ thật, tôi vẫn luôn thích âm nhạc. Nhưng ông và cha tôi đều hy vọng tôi có thể tiến vào giới giải trí, giống như bọn họ, làm một diễn viên phái thực lực được tôn xưng là nghệ thuật gia. Bất quá tôi không giống chị mình, không có những cố chấp kia. Tôi không thích đóng phim, tôi thích âm nhạc.”
“Cô, cô……” Lạc Huyền Ca không biết có nên nói hay không.
Mạnh Tiểu Manh nhìn đối phương, đợi một hồi thấy Lạc Huyền Ca chỉ im lặng, liền nhợt nhạt cười: “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Tại sao cô phải sống vì người khác?” Tuy Lạc Huyền Ca đến từ năm trước nhưng cũng không có tư tưởng trung thành hiếu thảo mù quáng, đây cũng là nguyên do mà người trong Ma Giáo bị thế nhân coi là điên khùng.
Mạnh Tiểu Manh ngẩn người: “Tôi……”
“Theo như cô nói, căn bản là vẫn chưa đủ thích. Nếu không thì tại sao lại tùy tiện từ bỏ, cô có biết một lần từ bỏ này chính là chuyện cả đời.” Lạc Huyền Ca cảm thấy hơi bất đắc dĩ, lúc còn rất nhỏ, phụ thân và mẫu thân cho rằng bọn họ có thể bảo vệ nhi nữ cả đời, vì vậy không cho cô luyện tập võ công.
Bốn tuổi năm ấy, cô quấn lấy Tam đàn chủ, học được một chiêu nửa thức, từ đó đối với võ công như si như say.
Mười tuổi năm ấy, Mị Ảnh Giáo bị phá hủy, phụ mẫu chết dưới đao kiếm quan binh. Nếu không phải cô học được một chiêu nửa thức mà trên thân còn giấu vu cổ kịch độc, e rằng ngày đó cũng sẽ trở thành cô hồn dưới đao của tay sai triều đình.
Nhân sinh không dài không ngắn, nếu luôn sống vì người khác thì tội gì phải đi một chuyến suốt đời này rồi mới sang kiếp sau.
“Biết tôi vì sao lại thích võ lâm giang hồ hay không?” Lạc Huyền Ca cười khổ: “Bởi vì ở nơi đó thực lực là tối thượng, nắm đấm càng cứng cỏi thì càng tiêu sái càng thống khoái. Nỗ lực không phải vì để cho người khác thấy cô ưu tú bao nhiêu huy hoàng bao nhiêu, mà là thời điểm một mình một chỗ, cô có thể không chút tiếc nuối không chút hối hận mà mỉm cười.”