Click vào hot search liền thấy tin tức Hàn Dục tự phô bày cha nuôi kim chủ .
Lạc Huyền Ca đối với chuyện này cũng thật sự không rõ lắm, mình chỉ là thay đổi rượu mà thôi, lại ở trong chén rượu bỏ thêm một chút bột cổ làm người ta đau đớn muốn chết, không nghĩ Hàn Dục sẽ ở trước mặt mọi người nói ra toàn bộ tội lỗi bản thân từng làm.
Lạc Huyền Ca về đến nhà liền nhìn di động, vẻ mặt vô cùng trấn định nhưng trong lòng lại dấy lên sóng to gió lớn. Tuy võ công ở thế giới này không nhiều hiệu quả nhưng mấy dược vật thật sự là quá cường đại. Nếu không phải Lạc Giáo Chủ mang theo cổ trùng bên người, cổ trùng cảm ứng được rượu có thuốc, thì bản thân cũng sẽ không đem cổ trùng nghiền nát thành phấn rồi bỏ vào trong ly trao đổi với Hàn Dục.
Lấy từ túi ra số tiểu cổ trùng còn lại không nhiều, là lần trước mới mua được ở chỗ chủ quán. Mẫu cổ đã trả lại cho chủ quán nhưng mà loại tiểu cổ trùng chủ quán cho rằng 'vô tác dụng' lại được cô lưu giữ. Cũng không ngờ những cổ trùng này lại cứu mình một lần.
Lạc Huyền Ca ngây ngẩn cất đi cổ trùng, lần này có thể tránh một kiếp cũng coi như may mắn trong bất hạnh. Nhưng Hàn Dục rốt cuộc có thù hận gì chứ, nhất quyết phải đẩy mình vào vũng bùn mới bằng lòng bỏ qua?
Ngày đó ở đoàn phim ai cũng đều có thể phát hiện, mình rõ ràng đã trở thành nghệ sĩ được An Thị nâng đỡ nhiệt tình, thái độ của đạo diễn cũng thay đổi rất lớn, ngay cả biên kịch cũng ở hậu kỳ nhìn mình với ánh mắt khác, vậy tại sao Hàn Dục hết lần này tới lần khác khiêu khích đây? Chẳng lẽ hắn thật sự không sợ hãi An Thị?
Cha nuôi mà Hàn Dục tự phô bày là một tên nhà giàu mới nổi hắn tiếp xúc lúc mới xuất đạo, bất quá người nọ vài ngày trước bởi vì công ty không đạt lợi nhuận nên đã đóng cửa. Hiện tại thân là sao hạng A, Hàn Dục dĩ nhiên sẽ không tiếp tục dây dưa với hắn. Vậy vì cái gì Hàn Dục đột nhiên tự tạo scandal?
Lạc Huyền Ca không hiểu nên tạm thời buông xuống, xem ra mình phải dùng chút thời gian tập luyện Súc Cốt Công, những thứ bản lĩnh kiếp trước từng học qua cũng phải nhanh chóng tìm về. Kỳ thực thế giới này nguy hiểm hơn nhiều so với mình tưởng tượng.
Chốc lát sau, Lý Điềm theo An Nhược Thủy đến nhà cũ, nàng vừa vào cửa liền gọi Lạc Huyền Ca: “Này, Tiểu Lạc. Nghe nói cô muốn mua nhà?”
“Ừm, cô có đề xuất gì không? Tôi không hiểu biết chuyện này lắm.” Lạc Huyền Ca đứng lên cầm áo khoác giúp An Nhược Thủy, chờ Lý Điềm lấy ra mấy tập tư liệu, mới lại ngồi xuống: “Cảm ơn.”
Lý Điềm cười hai tiếng: “Tiểu Lạc gần đây thay đổi rất nhiều, mặt lạnh còn nói cảm ơn với tôi nữa. Nếu là lúc trước, tôi thật nghi ngờ cô ấy tiếu lí tàng đao.”
Nụ cười giấu dao, lập mưu kín kẽ không để kẻ địch biết
An Nhược Thủy nghe xong liền cười nhẹ, đúng là gần đây Tiểu Lạc thay đổi rất lớn, có lẽ đã bắt đầu chậm rãi hòa nhập thế giới này. Dù gì sinh hoạt hiện tại cũng rất hiếm khi dùng đến ký ức nguyên thân.
Lạc Huyền Ca không để ý Lý Điềm trêu ghẹo, chỉ đưa tư liệu tới trước mặt An Nhược Thủy: “Chị nhìn xem có thích hay không.”
“Cái này thế nào?” An Nhược Thủy cắn môi dưới, suy nghĩ rất lâu mới quyết định: “Phong cảnh căn nhà này so với nhà cũ không khác biệt lắm, tuy hơi xa nhưng lại thực sự yên tĩnh.”
Lý Điềm nhìn qua liền sợ hãi, toàn thân mồ hôi lạnh: “Này, ừm…… Nghe nói là một ngôi nhà ma.” Rõ ràng đã cầm tập tư liệu này đi rồi, sao vẫn còn ở đây chứ?
An Nhược Thủy sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, ném tư liệu vào trong ngực Lạc Huyền Ca.
Lạc Giáo Chủ cầm xấp giấy tờ nhìn một chút: “Sao lại là nhà ma? Thoạt nhìn thực không tồi, giống như nhà mới.”
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, nhưng tôi nghe nói rất nhiều khách hàng khi chọn nhà đều tránh nó. Sau lại hỏi mấy người quen, bọn họ nói nhà này thường xuyên phát ra tiếng động, nghe vô cùng rợn người. Bất quá cũng mới làm xong cách đây không lâu, chỉ là có chút đáng tiếc, nhà đẹp như vậy, vị trí tốt như vậy, lại có ma quỷ quấy nhiễu.” Lý Điềm tiếc hận nói.
Lạc Huyền Ca trước kia không tin quỷ thần, hiện tại chính mình mượn xác hoàn hồn nên không thể không tin, liền tò mò hỏi mấy câu nữa.
“Chỉ nghe bên trong có người khóc, không phát hiện điểm gì khác sao?”
Lý Điềm cẩn thận ngẫm nghĩ, hồi lâu mới mở miệng: “Nghe nói có người thấy một phụ nữ toàn thân vấy máu trong sân, nhưng chỉ là thời gian nháy mắt thôi, còn cả cái gì mà chó chó mèo mèo, đi vào cũng mất tích. Cô nói có kinh khủng không. Tiểu Lạc, nếu cô thật sự muốn tòa nhà đó, tôi khuyên cô nên tìm đại sư mà làm lễ.”
Lạc Huyền Ca nhìn ánh mắt An Nhược Thủy, phát hiện sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, bất quá ngại Lý Điềm còn ở đây nên không thể trực tiếp ôm người ta vào ngực an ủi.
Cẩn trọng hỏi: “Mua căn này?”
Thấy sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, Lạc Huyền Ca lập tức sửa chữa: “Vẫn là đổi cái khác đi, cho dù nơi này không sao nhưng nhiều người nói có quỷ, vào ở cũng không may mắn.”
An Nhược Thủy nghe được sẽ không chọn căn nhà đó, sắc mặt rốt cuộc cũng đỡ hơn. Lạc Huyền Ca nhẹ nhàng thở ra trả đống tư liệu cho Lý Điềm: “Tôi vừa thấy một căn, Bạch Liễu và Giang Ý Hàm cũng ở gần khu vực đó, chút thời gian nữa sẽ tới xem.”
“Cũng được.” Lý Điềm nhìn vị trí Lạc Huyền Ca chỉ, liền mỉm cười: “An ninh của chỗ này rất tốt, được rất nhiều minh tinh lựa chọn, cô vào ở là hợp lý.”
Chọn xong, Lý Điềm cũng hoàn thành công việc hơn phân nửa, nàng sửa sang lại tư liệu rồi đứng lên nói: “Tôi đi trước, hiện giờ đoàn phim chưa bắt đầu quay, thừa dịp này tôi sẽ giúp cô nhận một số quảng cáo, đều là sản phẩm của An Thị.”
“Ừm, cô quyết định đi.” Mấy chuyện này, An Nhược Thủy rất ít khi tự mình làm chủ. Dù sao những chuyện như vậy muốn giao đến tay nàng, trước hết phải thông qua tầng tầng tuyển chọn của công ty, sau đó do anh trai nàng đích thân lựa chọn, cuối cùng còn phải thông qua Lý Điềm phân tích cụ thể an bài thời gian, chỉ cần không phải kịch bản, những thứ này An Nhược Thủy rất hiếm khi tự quyết định.
Lý Điềm đang chuẩn bị rời đi lại dừng bước, mở miệng nói: “Đột nhiên nhớ đến, Từ Hạo phái người liên lạc với tôi, muốn cô giúp đỡ quảng cáo sản phẩm nước hoa mới của Từ Thị. Chuyện này……”
“Đẩy, nói tôi kín lịch rồi, không rảnh nhận quảng cáo nữa.” An Nhược Thủy không đợi Lý Điềm nói hết, đã ra quyết định.
Kỳ thật sau khi đại ca đánh Từ Hạo một quyền liền có chút hối hận, dù gì cũng là bằng hữu chơi từ nhỏ đến lớn. Nhưng nàng vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho Từ Hạo, cũng may Lạc Huyền Ca đã trở lại bên cạnh mình, nếu không cả đời này nàng cũng sẽ không để Từ Hạo cùng Từ Gia sống yên.
Lạc Huyền Ca không rõ vì sao An Nhược Thủy lại kích động như thế, bất quá lần trước cô cũng nhìn ra Từ Hạo kia chẳng dễ đối phó, đối với quyết định của An Nhược Thủy, Lạc Giáo Chủ thầm cao hứng trong lòng.
Lý Điềm ngẩn người, tựa hồ không dự đoán được An Nhược Thủy sẽ có phản ứng quá khích, rõ ràng mấy năm trước còn là bạn thân cùng hợp tác rất nhiều sản phẩm, sao hôm nay đột nhiên có loại sát ý giương cung bạt kiếm đây?
Sau khi Lý Điềm rời khỏi, Lạc Huyền Ca phát hiện An Nhược Thủy tựa hồ có chút không đúng, cẩn trọng hỏi nàng: “Sao vậy? Chị và Từ Hạo từng có mâu thuẫn?”
“Không có.” An Nhược Thủy dĩ nhiên sẽ không kể việc Từ Hạo ngầm tìm tổ nghiên cứu, bởi nàng biết tính cách của Lạc Huyền Ca, một khi đã biết, Tiểu Lạc rất có thể sẽ đến tìm Từ Hạo trả thù. Chuyện phát sinh sau này đã đoán được, nàng không muốn Tiểu Lạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lạc Giáo Chủ thấy nàng không muốn nói nên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ chờ nàng lúc nào muốn kể, sẽ lại tĩnh tâm nghe.
“Đói bụng không? Em đi chuẩn bị bữa tối.” Lạc Huyền Ca cứng rắn chuyển đề tài.
An Nhược Thủy tâm sự nặng nề mở di động, nháy mắt đã gửi bốn năm tin nhắn cho An Tuấn Phong.
Tổ chức nghiên cứu không hề đơn giản như tưởng tượng, tuy Cổ Võ thế gia có thể che chở Lạc Huyền Ca nhất thời, lại không bảo vệ được cả đời. Tốt nhất là có thể sớm một chút ổn định thân phận của Lạc Huyền Ca ở Cổ Võ. Dù sao Cổ Võ hiện giờ cũng không ra mặt che chở Lạc Huyền Ca, ít nhất sau khi Lạc Huyền Ca trở lại, bọn họ không liên lạc dù chỉ một lần, có thể thấy thật sự chỉ là bố thí một cái danh xưng mà thôi.
Thời điểm An Tuấn Phong nhận được tin nhắn, ánh mắt liền căng thẳng, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một sự bất đắc dĩ. Cách làm của Từ Hạo quá tàn nhẫn hung bạo, giống như thủ đoạn sắt đá của hắn trong kinh doanh, từng bởi vì công ty hợp tác hủy hợp đồng mà trực tiếp chèn ép công ty đó. Tâm lý của hắn đã đạt mức độ người thường không cách nào hiểu nổi.
Đúng lúc này Từ Gia mang theo một chồng tư liệu tiến vào, đẩy cửa thấy được An Tuấn Phong không vui liền dò hỏi: “An đại ca? Anh không sao chứ?”
“Không có việc gì, em như thế nào lại tới đây?” An Tuấn Phong cất di động, cười khẽ.
Từ Gia đưa tư liệu tới trước mặt hắn: “Em đã an bài tốt cho các nghệ sĩ dưới tay, Lý Điềm bảo em thông báo anh một tiếng. Dù gì em cũng là đi cửa sau, lại là người đại diện do giám đốc bổ nhiệm, công ty rất kiêng kị.”
“Được rồi, em để xuống đi. Hôm nay về sớm một chút.” An Tuấn Phong tiện tay lật xấp tư liệu kia một chút, Lý Điềm đều đã nhìn qua nên hắn cũng không cần lo lắng, vẫy tay với Từ Gia: “Ngày mai gặp.”
Từ Gia mỉm cười duỗi eo: “Hiện tại coi như em tan ca rồi đúng không. Thật đúng là mệt người, bất quá cảm giác khoảng thời gian này trôi qua rất phong phú.”
“Đúng vậy, nhưng hồi nhỏ chẳng phải em nói muốn đi khắp thế sao? Mà bây giờ lại cam tâm tình nguyện ở chỗ anh làm việc?” An Tuấn Phong biết Từ Gia không chịu nổi tịch mịch cho nên ban đầu lúc Từ Gia nói muốn làm người đại diện, hắn cũng chỉ có thể an bài đến chỗ muội muội. Dù sao ở bên cạnh An Nhược Thủy thì Từ Gia muốn rời khỏi lúc nào cũng đều có thể, sẽ không chậm trễ chuyện lớn.
Lại không nghĩ Từ Gia hạ quyết tâm không đi, hiện giờ còn tìm nghệ sĩ khác.
Từ Gia cười cười: “Em cũng muốn thay đổi thể nghiệm, lúc trước chỉ nghĩ là chơi mấy ngày, nhưng hiện tại đột nhiên nghiện rồi. Loại công việc văn phòng sáng đi chiều về cũng không tệ lắm.”
Nếu Lý Điềm có mặt ở đây đại khái phải cười đau bụng, cô chắc chắn là sáng đi chiều về sao? Lão nhân bảy năm kinh nghiệm nói cho cô biết, về sau chính là mỗi ngày làm việc giờ. Lâu lâu còn phải tăng ca một giờ.
Thời điểm Từ Gia chuẩn bị rời khỏi, An Tuấn Phong đột nhiên kêu nàng: “Chờ một chút, em…… Anh trai em hiện tại ở đâu?”
“Em không biết.” Từ Gia xác thật không rõ, sau ngày rời khỏi An Gia, nàng chưa gặp lại hắn. Có lẽ là đại ca tới chi nhánh trong nước, hoặc có lẽ trực tiếp bay trở về tổng bộ.
An Tuấn Phong ngẫm nghĩ, ôn hòa nói: “Có thể giúp anh liên lạc với hắn không?”
“Liên lạc? An đại ca, có phải anh vẫn tức giận?” Từ Gia vẫn cảm thấy có lỗi với Lạc Huyền Ca, đặc biệt sau nhiều ngày quan sát liền phát hiện An Tuấn Phong cùng Lạc Huyền Ca kỳ thật không có quan hệ gì, áy náy trong lòng càng đậm.
An Tuấn Phong cười nhạt gật đầu: “Ừm, giúp anh gọi anh trai em một chút, có một số việc cần thiết cùng hắn trò chuyện.”
“Vậy được rồi, bất quá lần trước em cùng anh ấy cãi nhau một trận, không biết đã hết giận chưa.” Từ Gia bất đắc dĩ khoát tay, mở di động gọi Từ Hạo.