"Sao cô biết?"
"Chuyện cô ấy bỏ quên điện thoại ở phòng thử đồ là tôi nói với cô ấy, lúc tôi thay trang phục phát hiện chiếc điện thoại kia nhưng cũng không biết là của ai, khi cô ấy tìm tôi mới nói với cô ấy.
" Vân Cẩm Thời thản nhiên nói: "Cho nên cô ấy không nói dối.
"
"Ai biết có phải là lấy cớ hay không! " Cũng có người lầm bầm như vậy, nhưng người bị thương đã nói vậy, phần lớn mọi người vẫn chuyển dời sự hiềm nghi trên người Phong Tuyết đi.
Cuối cùng cũng không có thu hoạch gì, Mạnh Thiệu Kỳ cào cào tóc: "Thật là bực mình.
"
"Đạo diễn, không có camera cũng khó tìm, hay là tiếp tục quay đi, từ từ tìm.
" Lúc này những người khác đều khó khuyên giải anh ta, Vân Cẩm Thời chủ động nói: "Chỉ là tôi thế này không thể quay cảnh đánh nhau được.
"
Mạnh Thiệu Kỳ sau khi bước lên bậc thang cũng không phải ngoài lạnh trong nóng không chịu xuống, chỉ hừ một tiếng sau đó nói: "Tôi giống loại đạo diễn Chu Bái Bì [] lắm à, cô ngồi một bên nghỉ ngơi chút đi, cũng không thiếu chút thời gian này, hay là trong lòng cô tôi thích bóc lột các cô như vậy?"
Vân Cẩm Thời yên lặng ngồi xuống băng ghế nhỏ, lúc này tuyệt đối không thể đâm vào họng súng của đạo diễn được.
"Được rồi, đều đi chuẩn bị đi, đừng làm chậm trễ chính sự.
" Mạnh Thiệu Kỳ phất tay, tất cả mọi người bèn tản ra, nên làm gì thì làm nấy, trong nháy mắt khôi phục trật tự.
Chu Sâm còn gọi riêng trợ lý của mình đến: "Để Tiểu Mạt nhà bọn tôi chăm sóc cô một lúc đi, chị Mạt chị Mạt đến đây đi.
"
"Đến đây.
" Trợ lý trừng mắt nhìn, yên lặng mang theo một đống đồ đến, Chu Sâm vỗ vỗ vai chị ta, nháy mắt làm khẩu hình: Hạnh phúc của em phải dựa vào chị đó.
Phục trang hóa trang của anh ta đều có chút lộn xộn, dù sao ban nãy đưa Vân Cẩm Thời tới bệnh viện một chuyến, lúc ra ngoài không được quá lộ liễu, lúc đó anh ta cởi áo ngoài ra, khoác một chiếc áo khoác rồi ra cửa, cho nên trang phục có hơi nhăn, đều cần phải sửa sang lại.
Động tác Chu Sâm nhanh chóng đi hóa trang lại lần nữa, những người khác cũng đều trở nên bận rộn, chỉ còn lại ba người con gái các cô mỗi người ngồi trên một chiếc ghế nhỏ.
Trợ lý mở túi to, lấy đồ ăn vặt bên trong đưa cho Đường Đường, lại nhét cho Vân Cẩm Thời một ít: "Cầm giết thời gian đi.
"
"Nói cảm ơn chị đi.
"
"Cảm ơn ạ.
" Đường Đường đang cầm thạch trái cây, chậm rãi mở lớp màng bọc ra, múc một thìa nhỏ cho Vân Cẩm Thời, rất ngoan ngoãn.
Hầu như mọi người trong đoàn đều biết Đường Đường không phải đứa bé bình thường, dù sao cô gái bình thường tới tuổi này không thể nào ngây ngô như trẻ con như cô ấy được, thậm chí ngây ngô đến khiến người ta cảm thấy ngốc nghếch.
Nhưng ngây ngô của cô ấy rất ngoan ngoãn, luôn khiến người ta mềm lòng theo bản năng, ví dụ như chị gái trợ lý, ánh mắt nhìn cô ấy trong nháy mắt đã mềm đi không biết bao nhiêu.
"Một mình nuôi đứa bé chắc là mệt lắm.
" Trợ lý thở dài nói.
"Đường Đường rất ngoan, chỉ là có đôi khi ngoan quá mức, luôn khiến tôi lo lắng lúc em ấy không vui hoặc khó chịu sẽ tự kìm nén.
" Vân Cẩm Thời xoa đầu Đường Đường, múc một thìa thạch trái cây đưa tới miệng cô ấy.
Cô gái nhỏ hai má đỏ bừng há miệng ăn lấy, hai tay cô ấy đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn hệt như đứa bé ở nhà trẻ, là kiểu trẻ con ngày đầu tiên đi học, đang rất háo hức, tư thế tiêu tiêu chuẩn chuẩn cứ như từ trong sách ra.
Vân Cẩm Thời bèn múc cho cô ấy ăn từng thìa từng thìa, trong lòng Đường Đường đang rối rắm, vừa muốn Vân Cẩm Thời cũng ăn, vừa không muốn từ bỏ phúc lợi được Vân Cẩm Thời đút ăn, rối rắm đến gương mặt nhỏ nhắn cũng sắp nhăn cả lại.
Trông thấy dáng vẻ ấy, Vân Cẩm Thời luôn cảm giác thoải mái hơn nhiều, Đường Đường chính là có ma lực như vậy, bận rộn vất vả cả ngày, lúc toàn thân đều vô cùng mỏi mệt, trông thấy Đường Đường ngoan ngoãn, liền cảm giác như dùng sữa mà tắm rửa tâm hồn một trận.
Đường Đường ỷ lại cô, cô cũng hưởng thụ cảm giác ấm áp mà Đường Đường đem đến cho mình, cho nên hai người các cô cho tới bây giờ không phải là quan hệ mũi tên một chiều, mà là sưởi ấm lẫn nhau.
"Muốn ăn thêm chút nữa không?"
"A Thời ăn!"
"Chị không thích ăn cái này lắm.
" Vân Cẩm Thời tiếp tục đút cho Đường Đường.
Trợ lý nhịn không được mỉm cười: "Đường Đường thật sự rất ngoan, không giống Chu Sâm, chính là một đứa nhóc lớn tuổi, chăm sóc cậu ta mệt hơn rất nhiều so với chăm sóc Đường Đường, phòng của cậu ta thật sự là cái ổ chó, không, ổ chó còn sạch hơn phòng của cậu ta ấy chứ!".
Google tra.