Hạ Tiểu Tử đã làm xong cơm tối, cũng không dám đi lên lầu gọi Lâm Úc Thanh, cái tên này cũng đã tự giam mình ở trong thư phòng hơn ba tiếng rồi, nhìn dáng dấp lần này thực sự là tức giận không nhẹ a.
Trong thư phòng, Lâm Úc Thanh ngồi ở trước bàn đọc sách, đã đờ ra rất lâu rồi.
Hôm nay Lộ Tinh không thể nghi ngờ là chọt trúng chỗ đau của cô, ngay cả hiện tại ngồi ở trong nhà bên tai đều vang vọng lại Lộ Tinh chất vấn cô vì sao phải nhằm vào Cố Bạch Dã!
Cô nhằm vào tiểu Dã sao? Cô không cảm thấy. Chỉ là việc liên quan tiểu Dã, cô không thể không cân nhắc quá nhiều.
Tiểu Dã năm nay mới mười chín tuổi, vừa mới lên đại học, cuộc sống đặc sắc vừa mới bắt đầu!
Lâm Úc Thanh không phải là không có suy nghĩ qua nàng sẽ tiến vào làng giải trí, nếu như tiểu Dã thật sự cố ý muốn diễn, cô có lẽ sẽ không phản đối, thậm chí ở khi tiểu Dã năm lần ba lượt nhắc tới cái đề tài này, cô cũng đã dao động, cô còn dự đoán chính mình sẽ dùng hết khả năng, bảo vệ hộ tống cho nàng.
Nhưng đó tuyệt đối không nên là bây giờ, không nên sớm như vậy, chí ít, tiểu Dã nên trước tiên hưởng thụ xong cuộc sống đại học không buồn không lo.
Hơn nữa, cho dù nàng thật sự rất muốn quay phim, cũng không phải là đề tài như vậy!
Ở bên trong đề tài thông thường, coi như là diễn nữ số N, thậm chí kẻ chạy cờ, Lâm Úc Thanh cũng có thể vui vẻ tiếp nhận, thế nhưng, ở một số chuyện người chưa chấp nhận như vậy, hoặc là nói là nữ chính trong phim của đề tài phản đại chúng, đối với nàng mà nói, trăm hại mà không có lợi!
Lâm Úc Thanh đã từng tận mắt chứng kiến mâu thuẫn của mọi người với đồng tính, những lời khó nghe kia là có thể bức tử một người! Cô thật sự không dám lấy tiền đồ của tiểu Dã tới làm tiền đặt cược.
Thế nhưng, hôm nay thấy được dáng vẻ khổ sở của tiểu Dã như vậy, bản thân Lâm Úc Thanh cũng có thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, một khắc đó cô thật sự rất muốn buông ra, muốn nhìn dáng vẻ tiểu gia hỏa vui vẻ.
Cô cũng là thật sự rất khó xử.
"Aiz." Lâm Úc Thanh lại thở dài, đứng dậy đi tới trước tủ sách bên cửa sổ, nhìn chằm chằm phòng riêng phía góc bên phải hồi lâu, vừa muốn giơ tay, động tác ngừng lại, ánh mắt quét về phía ngoài cửa sổ, dưới đèn đường dưới lầu, tựa hồ có một bóng người ngồi xổm ở nơi đó, co lại thành một cục nho nhỏ, tự mình ôm lấy chính mình.
Ánh mắt Lâm Úc Thanh ngưng lại, nhíu nhíu mày lại, quay người liền ra khỏi phòng rồi.
"Này Thanh tỷ.. Ăn cơm không? Ơ?" Hạ Tiểu Tử kêu một tiếng, kết quả người ta không để ý nàng tí nào, đi thẳng ra cửa.
Sau khi Lâm Úc Thanh bước nhanh đi tới lầu, rất xa nhìn thấy bóng người dưới đèn đường, xác định đó chính là Bạch Dã, bước chân không khỏi thả nhẹ chậm lại rồi.
Đứa nhỏ này, buổi tối, một mình ngồi xổm ở nơi này, dáng vẻ tâm sự nặng nề, có nhà cũng không về, là sợ mình tức giận sao?
Lâm Úc Thanh không lên tiếng, yên lặng đứng phía sau Bạch Dã nhìn nàng.
Bạch Dã cũng không nghe thấy động tĩnh của phía sau, ôm lấy đầu gối, đem mặt chôn ở đầu gối, vốn là quyết định chủ ý về nhà gặp Lâm a di, cho dù cô tức giận cũng nhận, nhưng mắt thấy đi tới dưới lầu rồi, lại không dám đi lên, nàng đều đã ở trong tiểu khu đi dạo sắp đến một giờ rồi, vẫn không có thể thuyết phục chính mình đi lên.
"Aiz.." Bạch Dã tiếng thở aiz này, rơi vào trong mắt Lâm Úc Thanh, cảm thấy buồn cười, lúc này đem đứa trẻ lo thành dạng gì a!
Không khỏi lại nghĩ tới lần trước Hạ Tiểu Tử nói lời nói này, nàng nói nàng cảm giác quan hệ mình và tiểu Dã lại như chủ nuôi và sủng vật, chính mình cho nàng ăn uống, cho nàng cuộc sống yên ổn, mà nàng, phí hết tâm tư đi lấy lòng chính mình, đối với mình chắc chắn sẽ không có một tia làm trái, vốn dĩ Lâm Úc Thanh còn không có cảm thấy như vậy, nhưng hiện tại xem ra, là thật khá giống rồi.
Lâm Úc Thanh vốn còn muốn nhìn cái tên này muốn ngồi chồm hổm ở đây bao lâu, kết quả không tới nửa giờ, bản thân cô ngược lại không chịu nổi, "Khụ." Ho nhẹ một tiếng, làm ra chút động tĩnh.
Tiểu gia hỏa sửng sốt một chút, quay đầu lại liếc mắt nhìn, vẻ mặt trong nháy mắt đọng lại, như bị người điểm huyệt.
"Lâm.. Lâm a di?" Sợ hãi nuốt xuống từng ngụm từng ngụm nước
"Ngài làm sao sẽ.. ở đây?"
"Có chuyện gì về nhà rồi nói đi, ta cũng sắp sắp bị muỗi ăn rồi." Lâm Úc Thanh có chút dở khóc dở cười, cô thực sự là, vốn một bụng lửa, sửng sờ là bị con muỗi cắn không có tính khí rồi.
"Hả?" Nghe giọng điệu hiếm thấy trêu ghẹo của Lâm a di, Bạch Dã rõ ràng sững sờ.
Lâm Úc Thanh nhìn dáng vẻ ngốc hề hề của nàng, không khỏi lộ miệng cười, tiến lên hai bước, đưa tay phải ra đến trước mặt nàng, muốn kéo nàng dậy.
Lâm Úc Thanh không nghĩ tới, chính là động tác nhỏ như vậy, vậy mà để tiểu gia hỏa này con mắt đều tỏa sáng rồi!
Bạch Dã nhấc lên tay, lại nhìn Lâm Úc Thanh một chút, như là đang thăm dò ý đồ của Lâm Úc Thanh, động tác này để Lâm Úc Thanh bất mãn, nói ngươi như sủng vật, ngươi còn càng ngày càng hăng hái?
Vừa cong eo, tay duỗi ra, trực tiếp bắt được tay của Bạch Dã nâng ở giữa không trung.
Bạch Dã theo bản năng nắm chặc tay của Lâm a di, tay của Lâm a di có chút ấm áp, thật ấm!
Bạch Dã không tự giác cười cười, lôi kéo tay của Lâm a di vừa muốn đứng lên, trên đùi vừa phát lực, lại có mất đi tri giác trong nháy mắt, thân thể ngồi về phía sau, Bạch Dã đột nhiên buông ra tay của Lâm Úc Thanh, chỉ sợ kéo ngã cô, chính mình lại té ngồi trên mặt đất.
Lâm Úc Thanh ngây ngẩn cả người, tay còn dừng lại ở giữa không trung, vừa rồi khi Bạch Dã buông tay cô ra ngã xuống, nơi nào đó trong lòng Lâm Úc Thanh đột nhiên bị tác động, "Ngươi làm sao vậy!" Lập tức trách mắng.
"Xin lỗi, ta.. Chân đã tê rồi.."
Nhìn Bạch Dã một mặt áy náy, Lâm Úc Thanh cảm thấy nàng có thể hiểu lầm ý của chính mình, chính mình chỉ là muốn hỏi nàng tại sao buông tay, không buông tay không phải sẽ không té ngã sao!
Lâm Úc Thanh cũng không nhiều lời nữa, tiến lên hai bước, ngồi xổm người xuống, một tay ôm eo của Bạch Dã, một tay nâng sau gối của nàng, không tốn sức chút nào liền đem tiểu gia hỏa bế lên.
Toàn bộ hành trình Bạch Dã ngớ ra, Lâm a di hôm nay có chút không đúng lắm, không đúng, là phi thường không đúng!
"Lâm.. Lâm a di, ngươi, ngươi vẫn tốt chứ?" Bạch Dã yếu ớt nuốt ngụm nước miếng, thân thể căng cứng cũng không dám động.
"Thế nào?" Lâm Úc Thanh nhíu nhíu mày, cái tên này là vẻ mặt quỷ gì, được mình ôm đáng sợ như vậy sao?
Bạch Dã lắc đầu một cái, lén lút cắn môi một cái, cũng không có đang nằm mơ!
Lâm a di ôm nàng! Vẫn là ôm công chúa rất thân cận!
Thời khắc này, Bạch Dã cảm giác mình thực sự là người hạnh phúc nhất trên đời này! Trước đó tất cả buồn phiền đều quăng sau đầu, trong lòng trong mắt chỉ có Lâm a di của nàng!
"Khá hơn chút nào không?"
Bạch Dã đang do dự có thể ôm cái cổ của Lâm a di không, đột nhiên nghe được vấn đề này, cũng không có phản ứng lại, "..."
Vừa hồi phục tinh thần mới phát hiện vậy mà đã vào trong trong thang máy rồi, cái này quá nhanh rồi đó!
"Chân, còn tê không?"
"Ạch.." Bạch Dã há miệng, tê? Không tê?
Ưm.. Kỳ thực không đã không tê rồi, thế nhưng nói như vậy, Lâm a di thì sẽ không ôm nàng đâu..
Nhưng mà lừa người là không đúng..
Vậy nếu không, lại tê một hồi nữa?
"Ạch ân.. Ngươi đoán đi?" Nháy đôi mắt to xinh đẹp nhìn Lâm Úc Thanh.
Lâm Úc Thanh cũng là rất muốn nở nụ cười, cái tên này là ngu ngốc sao!
Dứt khoác thả nàng xuống, "Quá nặng rồi, ôm không nổi rồi."
"Nga.." Bạch Dã có chút mất mác nhỏ, ngoan ngoãn đứng ở một bên, "Vậy ta sau này ăn ít một chút." Nhỏ giọng thầm thì một câu.
"Ngươi dám." Trong nháy mắt Lâm Úc Thanh trở mặt, trừng nàng một chút, cùng vừa rồi quả thực như hai người khác nhau!
Bạch Dã chột dạ cúi đầu, không dám nói thêm nữa.
Vừa rồi cái ôm kia, thì như một giấc mộng đẹp, cho tới bây giờ, nàng đều không nhận rõ đó là thật sự hay là đang nằm mơ.
Lâm Úc Thanh mở ra mật mã cửa, Hạ Tiểu Tử đang xỏ giày chuẩn bị đi ra tìm người, thấy được cô trở về, không chút nào khuếch đại thở ra một hơi, "Thanh tỷ ta đang muốn đi ra ngoài tìm ngươi đó, ngươi đi đâu? Ơ, tiểu Dã, các ngươi tại sao sẽ ở cùng nhau?"
"Ta còn muốn hỏi ngươi đó, ngươi không phải nói nàng hôm nay không trở về sao?"
"Đúng vậy a, nàng là nói với ta như thế a." Hạ Tiểu Tử cũng ngớ a, nàng hôm nay còn cố ý hỏi a.
"Ta.. Bạn cùng phòng của ta đều về nhà rồi, ta không có chìa khóa không vào được ký túc xá."
"Bạn cùng phòng tất cả về nhà ngươi tại sao không trở về nhà?" Lâm Úc Thanh chau mày, ngữ khí có chút lạnh.
"Ta.."
"Ôi được rồi được rồi, mọi người trở về rồi, ngài cũng đừng mắng nàng, ăn cơm chưa? Có muốn ăn chút đồ gì hay không?"
"Không cần đâu dì út, ta không đói bụng."
"Hỏi ngươi ăn cơm chưa." Lâm Úc Thanh cũng rất giận, đứa nhỏ này nghe lời làm sao chỉ nghe một nửa?
"Ạch ừm.. Chưa.."
Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, "Cơm nước xong đến phòng ta." Nói xong cũng lên lầu.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, "Tình huống thế nào?" Hạ Tiểu Tử dựa vào hiểu rõ đối với Lâm Úc Thanh, mẫn cảm nhận ra được hiện tại trạng thái này của cô không giống như là đang tức giận a, cô tức giận, khí thế khiếp người kia là do bên trong mà tỏa ra ngoài, tuyệt đối không phải như nghiêm mặt đông cứng của bây giờ.
Bạch Dã lắc lắc đầu, biểu thị chính mình cái gì cũng không biết, thế nhưng câu kia của Lâm Úc Thanh làm cho nàng cơm nước xong đi trong phòng tìm cô để trong lòng Bạch Dã có chút hốt hoảng, luôn cảm giác Lâm a di muốn tính sổ với nàng.
Hoàn toàn không có tâm tư ăn cơm rồi, vội vàng ăn vài miếng, thì ở dưới các loại cổ vũ tiếp sức của Hạ Tiểu Tử, ôm trái tim anh dũng hy sinh lên lầu.
"Lâm a di." Gõ gõ cửa phòng của Lâm Úc Thanh.
"Ừm, vào đi."
Bạch Dã đẩy cửa đi vào, liếc mắt liền thấy Lâm Úc Thanh nằm nghiêng ở trên sô pha đọc sách.
Hơi chút băn khoăn đi qua, "Lâm a di, người.." Mới vừa đứng ổn ở trước mặt của Lâm Úc Thanh, thì nhìn thấy trên bắp chân trắng nõn của Lâm Úc Thanh vô cùng bắt mắt ba cái tiểu hồng bao to bằng móng tay, đại khái chính là vừa rồi ở bên ngoài bị muỗi cắn đó.
"Lâm a di, người chờ một tí." Nói xong, bước nhanh ra khỏi phòng.
Không lâu lắm, Bạch Dã liền hấp tấp chạy trở về gian phòng của Lâm Úc Thanh, Lâm Úc Thanh không rõ vì sao, sững sờ nhìn nàng, nhìn thấy tiểu gia hỏa ngồi xổm ở trước mặt mình, lấy ra một bình nước hoa.
"Để đó đi."
"Ta giúp người xoa đi!" Bạch Dã đầy mắt chờ mong nhìn cô, ánh mắt kia để Lâm Úc Thanh nhất thời không cách nào phản bác, liền không lên tiếng.
Bạch Dã đem nước hoa phun ở lòng bàn tay, sau đó phủ ở trên đùi Lâm Úc Thanh, cẩn thận bôi lên, chân của Lâm a di thật là trắng thật mềm! Cô mặc váy ngủ, vừa qua khỏi đầu gối, cẳng chân hoàn toàn bại lộ ở trong không khí, hình chân thon dài thẳng tắp, đường nét trôi chảy, cực kì đẹp đẽ!
Lâm Úc Thanh vốn còn thật bất đắc dĩ, cảm giác cái tên này hình như đột nhiên lá gan lớn lên, không sợ chính mình?
Chống đầu nhìn chằm chằm đánh giá Bạch Dã, nhìn thấy nàng ngồi xổm ở trước mặt mình, dáng dấp chăm chú nghiêm túc, không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ vòng sơ tuyển ngày ấy, nàng ngồi xổm ở trước người mình, trong ánh mắt ngậm tình đu đưa tràn đầy đều là phim, hiện tại cũng giống như vậy.
Hí, kĩ thuật diễn của tên gia hỏa này được a, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể nhập kịch?
Hết chương
Tác giả có lời muốn nói:
Bị tiểu lục tự làm lỡ phần chính văn:
"A, Lâm a di ôm Tiểu Bạch Dã." Lâm Úc Thanh một mặt bà dì cười, vui không ngậm mồm vào được.
"Đúng vậy!" Bạch Dã đắc ý rồi, đó là lần đầu tiên Lâm a di của nàng chủ động ôm nàng đó! Bây giờ nhớ lại, cảm giác cũng còn như đang nằm mơ.
"Bạch Dã rất vui vẻ a!"
"Đúng vậy~bởi vì cái ôm ấp của Lâm a di, ấm áp nhất, thoải mái nhất, là độc nhất thuộc về Bạch Dã~" Khi đang nói chuyện, Bạch Dã tới gần Lâm Úc Thanh, lười biếng đem đầu gối lên bả vai của nàng, trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
"Ừm~Tiểu Bạch cũng là quỷ háo sắc, liếc mắt điểu cáng nhìn chằm chằm chân của Lâm a di."
"Khụ.." Không cho phép nói ra!