Ảnh Hậu Siêu Hộ Thực

chương 46: lo lắng của mẹ già​

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường nhỏ đồng ruộng, một con ngựa thảnh thơi bước chậm.

Trên lưng ngựa, An Lạc Thành cẩn thận ôm An Khê, che chở nàng, thỉnh thoảng nghiêng đầu liếc nhìn nàng một cái, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình.

An Khê nhắm mắt lại đang ngủ gật, bỗng dưng cúi đầu xuống, bị giật mình tỉnh giấc, chớp chớp mắt, trái phải nhìn một cái, lẩm bẩm vài câu, tiếp đó nhắm mắt lại, dựa vào An Lạc Thành phía sau ngủ tiếp.

"A nương, chúng ta thì đi như vậy, đem cục diện rối rắm này ném cho Lương tỷ, có phải là quá không phúc hậu không?" An Khê ngáp dài, lười biếng hỏi.

An Lạc Thành nghe vậy, quay đầu lại liếc mắt nhìn tường thành nguy nga mơ hồ có thể thấy được, "Dực quốc giao cho Lương nhi canh giữ, ta yên tâm.

Còn về ngươi, vẫn là do ta ta tự mình bảo vệ, mới có thể an tâm."

"Hừ, ai muốn ngươi bảo vệ." Trong lòng An Khê tuy là đắc ý, trên mặt vẫn còn làm bộ không vui, cọ cọ về phía trong lồng ngực An Lạc Thành.

"Nga?" An Lạc Thành nhướng mày một cái, nhìn dáng dấp nhỏ đắc ý này, thét ngừng con ngựa, hai tay kéo cánh tay An Khê, đem nàng ném xuống ngựa, một mình truy ngựa tiến lên.

"Này! An Lạc Thành!" An Khê Tức giận nhảy dựng.

"Cắt!" Tô Dự kêu một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm ống kính một hồi, mọi người không hẹn mà cùng căng thẳng nhìn về phía nàng.

Chỉ thấy Tô Dự gật gật đầu, "Được, qua rồi."

"Sát thanh rồi!" Tô Dự hô lớn về phía mọi người (Sát thanh: Ý chỉ kết thúc tập cuối trong quay phim)

Mọi người cùng tiếng reo hò, "Đạo diễn mời khách!"

"Được a, muốn ăn cái gì tùy ý chọn." Tô Dự vung tay lên, đặc biệt phóng khoáng.

"Tin ngươi mới có quỷ đó, ngươi đều sớm đặt xong quán cơm rồi.

Vương Quỳnh vô cùng không tử tế vạch trần.

Tô Dự liếc nàng một chút," Được rồi, mọi người dọn dẹp đạo cụ một chút, các diễn viên nhanh chóng tháo trang sức, một hồi cùng đi ăn cơm.

"

" Được! "

" Tiểu Dã, làm sao còn không đi tháo trang sức a.

"Phương Di ở phòng hóa trang đợi nửa ngày cũng không nhìn thấy Bạch Dã, ra ngoài vừa tìm, phát hiện nàng đang đứng ở ngoài phòng quay phim đờ ra.

" Phương a di..

"

" Làm sao rồi? "Theo ánh mắt của nàng nhìn sang, là công nhân viên đang hủy đi một tòa quân trướng, phần lớn phim của tiểu gia hỏa đều là quay ở bên trong tòa quân trướng này, lúc này sáng tỏ rồi.

" Không nỡ? "

" Ừm, thời gian trôi qua thật là nhanh, đảo mắt đều đã hơn hai tháng, ta còn nhớ tới lần đầu tiên khi ta tới ứng tuyển, ở bên trong phòng hóa trang kia, bị Tô đạo dọa gần chết.

"

" Còn có việc này ư? Ta phải ghi vào sổ sách.

"Phương Di tức giận nói.

" Ngày mai thì nên về trường học rồi..

"Bạch Dã thở dài.

Phương Di nghe vậy chau mày," Tiểu Dã, quan hệ của ngươi cùng bạn cùng phòng thế nào? "

" Hả? Cũng không tệ lắm a, tất cả mọi người rất dễ thân cận.

"

" Có đúng không, sau khi ngươi về trường học, ta cũng không có cách nào vẫn đi theo bên cạnh ngươi, chính ngươi phải lưu tâm nhiều một chút, cẩn trọng một chút.

"

" Hả? "Cẩn thận? Cẩn thận cái gì? Ở trường học phải cẩn thận cái gì?

Bạch Dã cười cười, nhưng nhìn dáng dấp thân thiết này của Phương a di, vội gật gật đầu, đồng ý," Ta biết rồi Phương a di, ta sẽ chăm sóc tốt chính mình, ngài cũng đừng lo lắng.

Vừa vặn thừa dịp ta về trường học, ngài cũng có thể nghỉ ngơi một chút, khoảng thời gian này cũng khổ cực ngài rồi.

"

" Nên mà.

"Phương Di khua khua tay.

Bởi vì bên trong phòng hóa trang người đông như mắc cửi, Bạch Dã liền đến phòng hóa trang của Lâm Úc Thanh, để Phương Di giúp nàng tháo trang sức.

Lâm Úc Thanh từ trong phòng thay quần áo đi ra, hai người vừa vặn đối mặt, bước chân Bạch Dã dừng lại, Lâm a di ăn mặc một cái quần bò, áo sơmi màu đen, nút áo của cổ áo không có gài lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ xương quai xanh tinh xảo kia..

Lâm a di hóa trang nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt, Bạch Dã chậc chậc chậc lưỡi, bộ trang phục này thật cao lãnh, thật cấm dục a..

Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, nhìn thấy bộ dạng mê gái kia của nàng, thỏa mãn không tên, ngẩng đầu ưỡn ngực thì đi rồi.

Mọi người thu thập thỏa đáng, liền mênh mông cuồn cuộn thẳng đến khách sạn, Bạch Dã ăn mặc sơ mi màu trắng thông thường, khi theo tổ lớn tiến lên, cố ý rơi ở mặt sau, tìm được một góc độ thưởng thức tốt nhất, đi thưởng thức Lâm Úc Thanh đi ở xéo phía trước nàng, ừm~~làm sao có thể có người tư thế bước đi đều đẹp mắt như vậy a~~Lâm a di của nàng quả thực là nữ nhân hoàn mỹ!

Lâm Úc Thanh đã sớm cảm giác được phía sau có một đạo ánh mắt nóng bỏng mà mãnh liệt, lơ đãng quay đầu lại liếc nhìn một chút, tiểu gia hỏa kia con ngươi đều sắp rớt xuống rồi! Quả nhiên hôm nay đặc biệt chọn áo sơ mi đen này vẫn là rất hấp dẫn người ta a, không nghĩ tới tiểu gia hỏa này là áo sơ mi khống a? (áo sơ mi khống: Ham mê đặc biệt với áo sơ mi).

Bạch Dã bị Lâm Úc Thanh liếc mắt nhìn, chột dạ cúi đầu, vùi đầu mà đi, hoàn toàn không nhìn thấy trước người có bóng người, bồm bộp một cái thì đụng vào.

" Ai ya..

"Tiểu gia hỏa che cái mũi, ngẩng đầu nhìn lên, ơ! Áo sơ mi đen!

Lâm a di?

Cô không phải mới vừa còn cách mình rất xa sao..

Lâm Úc Thanh cũng không quay đầu lại," Lau sạch.

"

" Cái, cái gì? "Bạch Dã sững sờ.

Bừng tỉnh cảm giác khóe miệng có chút ướt át, vừa vung tay, má ơi, nước miếng! Thật không có tiền đồ!

Vội móc ra khăn giấy lau một tí.

Cho nên cô là cố ý tới nhắc nhở chính mình lau nước miếng sao..

" Còn có trên người ta.

"Lâm Úc Thanh lại nói.

Bạch Dã lại là sững sờ, vội nhìn chằm chằm quần áo Lâm Úc Thanh cẩn thận nhìn lên, mẹ a, trên bả vai quả nhiên dính một chút chất lỏng óng ánh..

Hẳn là vừa rồi khi đụng trúng dính vào..

Cái này quá mất mặt rồi!

Vội lại giúp Lâm Úc Thanh lau lau quần áo," Xin lỗi a Lâm lão sư..

Ta..

"Bạch Dã thật là có khổ không nói ra được, muốn trách thì trách Lâm a di mặc quần áo này đúng là hấp dẫn nàng! Đúng, trách tiểu di! Tại sao phải phối hợp cho Lâm a di một bộ quần áo như vậy! Đều là họa của tiểu di!

" Không sao, trở lại giúp ta giặc sạch đi.

"

" Ngô, được, không thành vấn đề.

"

" Một hồi lúc ăn cơm đừng uống rượu.

"

" Hở? Được.

"Bạch Dã vội vàng gật đầu.

" Ngươi làm sao đi chậm như vậy.

"Phương Di quay lại, lôi kéo cánh tay tiểu Dã dắt nàng đi.

" Tiểu tổ tông, ngươi có thể cho ta có chút khí phách hay không! "Gương mặt này chỉ tiếc mài sắt không nên kim.

" Ngô, khí phách lại không thể coi như ăn cơm.

"

Phương Di lườm nàng một cái, ngươi còn khá có lý hả?

Tô Dự đặt một phòng bao lớn, xếp đặt bốn bàn, đạo diễn cùng địa vị diễn viên tương đối cao, đám người đại diện ở một bàn, tiểu diễn viên một bàn, công nhân viên từng người ngồi xuống, bởi vì bên người ngồi đều là người quen thuộc, mọi người trò chuyện với nhau thật vui, trong phòng bao đặc biệt náo nhiệt.

Món ăn lên đủ, Tô Dự giơ ly rượu đứng dậy, mọi người rất tự giác yên tĩnh lại, chờ đạo diễn nói chuyện.

" Khoảng thời gian này tất cả mọi người cực khổ rồi, ta sẽ không nói nhảm nhiều, hi vọng hôm nay, mọi người có thể đem tất cả mọi chuyện để quên đi, ăn uống vui vẻ, chơi đến hết lòng, ta trước hết uống cạn coi như kính mọi người! "Nâng ly rượu lên, hướng lên đầu, non nửa ly rượu đỏ đã đi xuống bụng.

" Được! "Mọi người vỗ tay hoan hô, cũng từng người bưng chén rượu lên.

Lâm Úc Thanh giơ ly rượu ra hiệu một chút, chỉ nhợt nhạt nhấp môi một tí, ánh mắt lơ đãng liếc về phía tiểu Dã sát vách bàn, nhìn thấy nàng rất ngoan ngoãn đang uống nước chanh, yên lòng xuống.

Bản thân cô rất không thích uống rượu, đặc biệt là chán ghét người uống say sau đó lộ dáng vẻ trò hề, cho nên cô cũng không muốn để tiểu Dã nhiễm phải chất rượu, hơn nữa còn có một điểm, ở trong giới này, ngươi vĩnh viễn không biết người rót rượu ngươi là tâm tư thế nào, đương nhiên, còn có một điểm quan trọng hơn, tiểu gia hỏa dạ dày không tốt, không thể uống rượu, cái này Lâm Úc Thanh là vững vàng mà nhớ kỹ.

Cho nên giữ mình trong sạch, bắt đầu từ chối chất rượu.

" Này này này, ngươi nuôi cá ba đuôi à? Như thế hơn nửa ngày rồi, ly rượu kia của ngươi hoàn toàn không nhúc nhích a.

"Tô Dự bất mãn chọt chọt cô.

" Ta không thích uống cái này, ngươi cũng không phải không biết.

"Lâm Úc Thanh liếc nàng một chút, đung đưa rượu trong ly.

Tô Dự cũng biết liền không khuyên cô nữa, tiến đến phụ cận cô cười xấu xa," Ta thấy ngươi mấy ngày nay cùng Bạch Dã bồi dưỡng cảm tình không tệ a, ánh mắt ngươi nhìn nàng dịu dàng rất nhiều, nàng nhìn ngươi cũng hầu như là một bộ dáng mê gái, ta cảm giác hai ngươi còn rất xứng, có muốn giúp hai ngươi nối dây hay không? "

Lâm Úc Thanh hung hăng chau mày, như xem quái vật nhìn Tô Dự, nàng nói cái gì chứ, là người nói sao, ta làm sao nghe không hiểu?

" Làm sao vậy? Cả Vương Quỳnh đều nhìn ra hai ngươi chú ý nhau rồi, cảnh giường ngày đó nàng còn tưởng rằng hai ngươi đùa mà thành thật đó, dù sao ngươi một người lớn tuổi như hổ như sói như thế, tiểu gia hỏa lại xinh xắn mềm manh như vậy, với tính tình hung hăng này của ngươi, vừa vặn bổ sung.

Nói thật, ta giúp ngươi nối dây đi! Ta cảm thấy hai ngươi có thể thành! "

Trên mặt Lâm Úc Thanh vẫn không để ý lắm đung đưa ly rượu, nhưng trong lòng lại hơi hồi hộp một chút, quấy nhiễu kia cô rất lâu nghi vấn tựa hồ từ từ được tháo ra rồi.

Không tự giác quay đầu nhìn tiểu Dã, lại phát hiện tiểu Dã sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, đầu cúi thấp, trực tiếp đập vào trên bàn, bất động.

" Này Cố Bạch Dã? "Trần Ảnh bên cạnh nàng bị rầm một tiếng sợ hết hồn, vội nâng dậy Bạch Dã, nhưng mà tiểu gia hỏa méo méo mó mó, thân thể hoàn toàn không bị khống chế, đã lâm vào trạng thái hôn mê.

Phương Di ngay lập tức chạy tới," Xảy ra chuyện gì? "Đỡ lấy Bạch Dã, nhìn một chút sắc mặt của nàng, gò má ửng hồng, hơi thở thở ra còn có một tia mùi vị chất rượu, hiển nhiên là uống say, nhưng Phương Di nhìn một vòng, trên bàn tiểu Dã chỉ có một ly nước chanh a.

" Vừa rồi nàng uống cái gì? "Phương Di trợn tròn con mắt, hiển nhiên có chút tức rồi, cái tên này vậy mà ở dưới mí mắt chính mình uống say?

Trần Ảnh chỉ chén canh trên bàn," Nàng hình như thì uống vào mấy ngụm canh.

"

" Canh? "Phương Di bưng lên chén canh ngửi một tí, không có gì mùi rượu a, còn đang nghi hoặc, bên cạnh đưa qua một cái tay, cầm lấy cái muỗng rơi xuống ở trên bàn.

Lâm Úc Thanh đem cái muỗng đặt ở bên môi ngửi một cái, đột nhiên nhíu lại lông mày, ánh mắt lành lạnh ở trên người mọi người trên bàn di chuyển một vòng," Các ngươi đã làm gì.

"Ngữ khí vô cùng âm trầm, sắc mặt cũng kéo xuống.

Mấy tiểu diễn Viên cũng là có chút bối rối," Chúng ta cũng không phải cố ý, chính là muốn chọc nàng một tí, không nghĩ tới tửu lượng nàng kém như vậy, thì một ngụm..

Thì như vậy rồi..

"

Mấy người đại thể giải thích một hồi, hóa ra là vừa rồi tất cả mọi người đang uống rượu, chỉ có Bạch Dã chọn một ly nước chanh một mình uống, mấy người liền muốn trêu nàng một tí, đem rượu cốc tai của từng người đổi với nhau, thừa dịp Bạch Dã đang nói chuyện với Trần Ảnh, công phu quay đầu lại, đổ vào bên trong muỗng canh của nàng, nàng hoàn toàn không có chú ý tới, trực tiếp thì uống xuống.

Uống xong chưa bao lâu, tên gia hỏa này liền bắt đầu mặt đỏ choáng váng, sau đó gục rồi.

Lâm Úc Thanh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại có một ít căm tức, vậy mà để người ở dưới mắt mình đem tiểu Dã chuốt say rồi!

Vẫn may những người này đều là người quen, lỡ như đụng tới người mang trong lòng ý đồ xấu..

Hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi!

" Được rồi, không phải chuyện lớn gì, thế nhưng sau này đừng giỡn loại này nữa, nàng không uống rượu nhất định là có nguyên nhân, lỡ như người ta dị ứng rượu thì sao, vậy các ngươi không phải gây họa lớn rồi sao.

"Tô Dự đứng ra khiển trách vài câu, sau đó lại một mặt cười làm lành nhìn Phương Di," Nàng sẽ không thật sự dị ứng rượu chứ? "Thấy được Phương Di sốt sắng như vậy, Tô Dự còn có chút run rẩy.

Nói tới cái này, Phương Di vẫn đúng là không biết, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Úc Thanh.

Lâm Úc Thanh biểu thị cô cũng không biết, lại quay đầu nhìn Hạ Tiểu Tử.

Lắc lắc đầu, hai người liền cũng yên lòng.

Tô Dự một mặt ngu ra, nhìn cái này một chút nhìn cái kia một chút, luôn cảm giác các nàng có chuyện gì đang gạt mình?

" Nàng bộ dáng này, ta vẫn là dẫn nàng trở về trước đi.

"Phương Di cùng Tô Dự chào hỏi, Tô Dự cũng không tiện giữ lại người nữa.

" Được, vậy ngươi trên đường cẩn thận một chút.

"

" Ừm.

"Phương Di đáp một tiếng, ôm lấy tiểu Dã thì đi rồi.

Lâm Úc Thanh vừa định theo sau, bị Tô Dự một cái kéo lại, kéo trở lại chỗ ngồi.

" Này, ngươi làm gì sốt sắng nàng như vậy a? "Tô Dự tựa như cười mà không phải cười nói.

" Ta có sao? "Lâm Úc Thanh cũng ý thức được vừa rồi chính mình tựa hồ có chút quá mức sốt ruột, thất thố, trước mắt chỉ có thể giả bộ như người không liên quan.

" Ngươi..

Kì lạ.

Này, không phải là thật thích người ta chứ! "

" Nếu ngươi không có đề tài khác, ta ăn no rồi, đi trước.

"

" Này, ngươi đây vừa đi, lại không biết khi nào mới có thể gặp mặt lại rồi a! "

" Vừa vặn, mỗi ngày thấy ngươi, đã sớm phiền rồi.

"

" Ơ! "

" Khẩu thị tâm phi! "Tô Dự bĩu môi, lại cười cười, không tự giác tưởng tượng thấy hai người này nếu như thật sự đi tới cùng nhau, một con sư tử hung hăng bá đạo, cùng một con thỏ nhỏ mềm manh đáng yêu, hình như có chút xứng!

Phương Di đem tiểu Dã dẫn về nhà mình, đặt ở trên ghế salông, tiểu gia hỏa ngủ rất say sưa, bị mình ôm tới ôm lui cũng hoàn toàn không có bị làm tỉnh.

Vắt một cái khăn mặt, giúp tiểu Dã lau một mchút, sau đó ngồi xổm ở bên cạnh sofa, lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt nàng một chút," Ngươi là đem khuyết điểm của mẹ ngươi tất cả đều di truyền lại sao! "Không nhịn được chọt chóp mũi của tiểu gia hỏa.

Hân Nhiên thì không chịu nổi tửu lượng, uống hai ngụm thì mặt đỏ, uống một ly trực tiếp nằm sắp, thì tửu lượng quả thực kém đến lạ kỳ, bất quá dưới mắt, con gái nàng đúng là thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước, một ngụm thì như vậy rồi! Thì muốn hỏi thử còn có ai!

Không lâu lắm, chuông cửa vang lên, Phương Di đứng dậy đi mở cửa, quả nhiên là Lâm Úc Thanh.

" Nàng còn chưa tỉnh sao? "

" Phỏng chừng có thể ngủ một đêm đó.

"Phương Di để cô vào.

Lâm Úc Thanh thẳng đến sofa, liếc mắt nhìn, quả nhiên còn ngủ rất say, bờ môi trắng mịn vừa mở vừa khép, đặc biệt mê người đó.

" Vậy ta dẫn nàng trở về trước, ngươi cũng nghỉ sớm một chút đi.

"

Lâm Úc Thanh cúi người ôm ngang tiểu Dã lên.

" Lâm Úc Thanh.

"Mới vừa đi tới cửa, bị Phương Di gọi lại.

" Hả? "

" Nếu như là ngươi, ngươi có cách để bi kịch của Hân Nhiên và Y Lam không trình diễn nữa không? "

" Cái gì? "Lâm Úc Thanh ngẩn ra, nghi hoặc xoay người lại nhìn nàng.

Hai người đối diện chốc lát.

" Nếu như ngươi nghe không hiểu, coi như ta chưa từng nói.

"Không chờ Lâm Úc Thanh phản ứng, liền đem cô đuổi đi rồi.

Lâm Úc Thanh là thật sự để nàng nói câu này nói cho bối rối, theo bản năng cho rằng nàng đang trách cứ chính mình lúc trước không có đi theo bên người Hân Nhiên, không thể ngăn lại bi kịch phát sinh, cúi đầu liếc mắt nhìn tiểu Dã trong lồng ngực, đem nàng ôm chặt chút.

Lâm Úc Thanh đem Bạch Dã ôm về nhà, trực tiếp đem tiểu gia hỏa ôm trở về gian phòng của mình, khi giúp nàng thay quần áo, còn đem Hạ Tiểu Tử tống ra ngoài.

Hạ Tiểu Tử một mặt ngớ ra đứng trước cửa vò đầu, khi lau người cho tiểu Dã cái gì ta chưa từng xem? Lúc này để ta tránh hiềm nghi rồi hả? Vậy ngươi dựa vào cái gì ở bên trong lại sờ lại nhìn!

Trong phòng, Lâm Úc Thanh đem tiểu gia hỏa cởi sạch sành sanh, đúng là còn cái áo lót và quần lót rất có nhân tính, nắm khăn mặt thấm nước ấm giúp nàng lau thân thể, rất chăm chú rất cẩn thận lau sạch.

Lại đỡ nàng ngồi dậy, tựa ở trong lồng ngực của mình, chi tiết giúp nàng lau phía sau lưng, vết thương trên lưng đã rất nhạt, mơ hồ còn có thể thấy được một chút dấu ấn, khôi phục cũng không tệ lắm, hoàn toàn không có để lại dấu vết.

Lau xong xuôi, đem khăn mặt để ở một bên, lại lấy đến váy ngủ của tiểu Dã, khi muốn giúp nàng cởi áo lót, tay ngừng lại, không khỏi hồi tưởng lại Tô Dự trên bàn cơm, nàng nhìn ra mình yêu thích tiểu Dã? Mình thích tiểu Dã sao?

Lâm Úc Thanh nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vấn đề này hình như không có ý nghĩa gì, mình là yêu thích tiểu Dã a, tiểu Dã ngoan ngoãn đáng yêu, khiến người yêu thích a, mình thích nàng, người không tật xấu.

Nhưng mà nghĩ lại lại nghĩ đến câu nói tựa hồ thâm ý sâu sắc kia của Phương Di, vừa rồi cô không có tỉnh táo lại, nhưng bây giờ lại vừa nghĩ, Phương Di nói đúng lắm, ngươi chắc chắn làm cho bi kịch của các nàng không hề trình diễn sao?

Trọng điểm câu nói này của nàng hẳn là" Không nữa "này, cái gì gọi là không trình diễn nữa? Tại sao nàng phải hỏi mình như vậy?

" Thanh tỷ, còn không có thay xong sao? "Hạ Tiểu Tử ở ngoài cửa kêu một tiếng.

Lâm Úc Thanh lúc này mới hoàn hồn, tiểu gia hỏa còn trần trụi tựa ở trong lồng ngực của mình đó, vội tạm thời vứt bỏ những vấn đề kia, từ phía sau lưng giúp tiểu gia hỏa mở ra cái nút áo lót, cởi đi, tròng lên váy ngủ, toàn bộ hành trình mắt nhìn thẳng, hoàn toàn không có dự định nhân cơ hội ăn đậu phụ.

Ngủ rồi chọc nàng chơi không vui, chờ nàng tỉnh lại rồi chọc, sẽ mặt đỏ mới vui!

Đem tiểu gia hỏa để nằm, đắp kín mền cho nàng, Lâm Úc Thanh đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Hạ Tiểu Tử ở gian phòng Bạch Dã vội vàng.

" Còn không nghỉ ngơi, làm gì chứ? "

" Ngày mai nàng về trường học, ta thu thập mấy bộ quần áo cho nàng mang theo, đều vào thu rồi, cũng không thể còn để nàng mặc ngắn tay đâu.

"

" Ừm.

"Lâm Úc Thanh gật gật đầu, bừng tỉnh ý thức được, bắt đầu ngày mai, tiểu gia hỏa phải trở về trường học, đây chẳng phải là mang ý nghĩa, sau này về nhà không có cơm nước ngon miệng như vậy, không có tiểu gia hỏa mềm manh như vậy có thể khi dễ?

Nghĩ như vậy, trong lòng Lâm Úc Thanh còn khá khó chịu, quay người trở về phòng rồi.

Thay xong váy ngủ nằm nghiêng ở bên giường, nhìn dáng dấp tiểu Dã ngủ say, Lâm Úc Thanh cũng không nghĩ ra, nhưng mà mới hai tháng rưỡi ngắn ngủi, chính mình tựa hồ có chút không thể rời khỏi nàng.

Cái tên này đơn thuần lại ngốc, ăn một bữa cơm đều có thể bị người không giải thích được chuốc say, trở lại trường học có thể bị người bắt nạt hay không?

Vừa gầy lại nhỏ, còn có đau dạ dày, nàng thật có thể chăm sóc tốt chính mình sao?

Tính tình quá mềm, không có nóng nảy, bị người khi dễ có phải là chính mình trốn ở trong chăn khóc nhè lau lau nước mắt hay không?

Trở về lâu như vậy trước giờ không nghe nàng nhắc đến bạn học hoặc là bạn bè trong trường học, có phải cơ bản không có kết giao bạn bè gì không a? Một mình có thể rất cô quạnh hay không?

Ai nha, trời ạ, đứa bé nàng đây..

Nàng làm sao khiến người ta lo lắng như thế a!

Lâm Úc Thanh càng nghĩ, trong lòng càng lo lắng, nghĩ ngày mai tiểu Dã liền trở về rồi, có mấy lời nếu không nói liền không kịp rồi!

Lắc lắc tiểu gia hỏa, lại nặn nặn mũi của nàng.

" Hừ..

"Tiểu gia hỏa hừ nhẹ một tiếng, lật qua lật lại thân thể, vừa muốn quay lưng đi, bị Lâm Úc Thanh một cái đè lấy.

" Này này đừng ngủ, ta có lời muốn nói với ngươi, tỉnh lại đi.

"

" Ngươi trở về trường học, nhất định phải ăn cơm đúng giờ, cùng bạn học cố gắng ở chung, có người bắt nạt ngươi thì nói cho ta biết, hoặc là nói cho Phương Di biết, chớ ngốc hề hề để cho người bắt nạt, nghe thấy được không? "Lâm Úc Thanh chau mày, đẩy mí mắt Bạch Dã muốn mạnh mẽ để nàng mở mắt," Cố Bạch Dã! "

" Ân..

"Bạch Dã rầm rì nghiêng người, trực tiếp lăn đến trong lòng cô, một tay ôm eo của cô, chân còn cưỡi chân cô, rất bắt nạt người.

" Ngươi muốn đè chết ta sao! "Lâm Úc Thanh cũng là rất tức giận, cố gắng nói chuyện với ngươi, ngươi cứ như vậy bắt nạt ta? Chê ta dễ tính đúng hay không?

Tiểu gia hỏa trong lồng ngực còn rất hợp với tình hình cọ cọ lấy cổ của cô.

" Đừng cọ, ta da mỏng, cọ ta nữa trầy da.

"Lâm Úc Thanh cũng rất ghét bỏ đẩy đầu của nàng ra.

Tuy vậy một giây sau, lại rất tự giác chủ động đem cánh tay đệm ở dưới đầu nàng để nàng gối lên, còn một mặt thực sự là hết cách với ngươi, tại sao có thể ghét bỏ dáng dấp dính người như thế.

Lâm Úc Thanh giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng tiểu Dã.

" Trở về trường học có nhớ ta hay không? "

" Phù..

"

" Nhớ ta thì gọi điện thoại cho ta, không cần lo lắng sẽ phiền đến ta, chê ngươi phiền, ta không nhận là được rồi.

Nhưng ngươi cũng không cần quá nhớ ta, mỗi ngày sớm muộn gọi một cú điện thoại là được rồi, sau khi rời giường và trước khi ngủ, không cần lên lớp, gọi điện thoại cũng rất thuận tiện đó.

"

" Phù..

"

" Muốn trở về ở thì để Phương Di đi đón ngươi, hoặc là nói cho ta biết, ta để Hạ Tiểu Tử đi đón ngươi.

Trường học ngươi cách cũng không tính là xa, nếu như thực sự muốn trở về, mỗi ngày trở về ở cũng có thể.

"

" Phù..

Phù..

"

" Chậc, ngươi là heo con sao, làm sao có thể ngủ thơm như vậy?"Nghe tiếng ngáy đều đều của người trong ngực, Lâm Úc Thanh vốn đang chìm đắm vào trong lúc ly biệt và không nỡ đều có chút mệt rã rời.

Nhắm mắt lại, gò má dán chặt lấy cái trán tiểu gia hỏa, ôm một đêm nữa, thân thể nhỏ bé mềm mại này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio